Ha lô rần
buổi tối muộn, nơi thánh đường của những linh hồn lạc lối, mang một vẻ đẹp huyền bí với ánh đèn lấp lánh, tạo nên những mảng sáng tối đan xen.mùi rượu quyện với không khí ẩm ướt, lan tỏa trong từng ngóc ngách.những chiếc bàn gỗ cũ kỹ được bố trí lộn xộn, mỗi bàn lại có câu chuyện riêng.âm nhạc nhẹ nhàng vang lên từ góc quầy bar, nơi những bartender khéo léo chế biến những ly mộng mị đầy màu sắc.tiếng ly chạm nhau lách cách, hòa cùng những tiếng cười nói râm ran từ nhóm khách đang thưởng thức buổi tối của mình.những chiếc ghế cao bên quầy bar, được bọc bằng da màu đen, sáng bóng, như thu hút ánh mắt của những ánh đèn lẻ loi.tiếng giày da lộp cộp bước vào, mang theo một làn sóng mới. một gã đàn ông khoác trên mình bộ vest, mang vẻ uy nghiêm trên từng thớ vải.ánh mắt tự tin quét qua không gian xung quanh, như thể hắn đã quen với từng góc khuất của nơi này.hắn dừng chân một chút, hít một hơi thật sâu, tận hưởng bầu không khí đầy chất nghiện và chút bí ẩn của quán bar, nơi những giọt rượu lăn dài trên ly, và những lời nói chưa được thốt ra còn vang vọng trong không khí.hắn không cần nghĩ ngợi, bao lần bước vào đây, hắn đều đi một mình, không phải vì cô đơn.bartender khéo léo rót cho hắn một ly dry gin, đôi mắt hiểu ý như biết trước hắn cần gì.chất lỏng trong ly ánh lên một màu vàng nhạt, mang đến cho hắn một dư vị mà hắn luôn thích.trong khi những người khác say sưa thưởng thức rượu, hắn nhìn quanh, bắt gặp hình ảnh của những ly rượu được rót đầy, chẳng còn lại giọt nào cho người uống.thứ họ đang uống không thể nào ngọt ngào được.châm điếu thuốc, ngọn lửa bập bùng ánh lên gương mặt , hòa quyện cùng khói thuốc mờ ảo. hơi thuốc từ từ bay lên"hôm nay chú mày vẫn làm à".hắn gõ ngón trỏ cộc cộc, vừa ngậm thuốc vừa hỏi vị bartender.duy ngước lên nhìn người cao cao tại tại trước mặt, giọng đùa cợt "đùa, em lúc nào chả cần tiền, phải làm chứ anh".âm thanh rộn ràng văng vẳng quanh, mỗi tiếng động dường như đều tạo nên một bức tranh sống động. hắn lắng nghe những tiếng bước chân, tiếng cười nói, nhưng lại bị cuốn hút bởi một âm thanh đặc biệt – tiếng giày vọng lại từ cửa ra vào. hắn quay đầu, và trái tim chợt loạn nhịp khi thấy một người bước vào, nhưng không, đó chỉ là một vũ nữ mà thôi.hắn đang chờ gì, ai mà biết được.trái tim hắn chùng xuống, như thể một ảo ảnh bất chợt hiện ra rồi tan biến.có nhiều hơn một lý do khiến hắn quyết định ngồi trong xe và đến đây.sau lần chợp mắt chớp nhoáng,không cách quá xa ánh đèn.đặt ly dry gin xuống bàn, ánh mắt chầm chậm di chuyển hắn bắt gặp cậu thanh niên đang ngồi một góc nhỏ trên tay là ly rượu còn đang uống dở, ánh mắt của cậu nữa vời nữa chừng dường như đã say.trong hắn loé lên một tia hi vọng.hắn tự hỏi một người đẹp như em, sao lại luôn xuất hiện ở đây vào giờ này nhỉ?có lẽ đó không phải là điều bình thường, nhưng biết làm sao được, khi mai là ngày nghỉ, mọi thứ dường như trở nên dễ chịu hơn."an đúng không, là an chứ nhỉ?".hắn khẽ giọng hỏi duyduy nghiêng đầu, nheo mắt nhìn theo hướng ánh mắt của hắn "ừ,an đấy, hôm nay nó uống nhiều vãi anh khang ạ.từ chập tối đến giờ".an mặc một chiếc áo thun balenciaga,phối cùng chiếc quần chrome hearts, hôm nay em đơn giản hơn thường ngày nhỉ, nhưng vẫn thu hút. cái nhíu mày thể hiện chút bối rối, có lẽ là do em đã mất tỉnh táo sau những ly rượu.đó là khoảnh khắc hắn thấy em không còn giữ lại chút phòng thủ nào, như tấm khiên cuối cùng đã được hạ xuống, mỏng manh và dễ tổn thương đến lạ.sự bất cần thường trực trong em cũng lặng lẽ biến mất, để lại một khoảng trống mà hắn biết mình có thể bước vào.em ngồi đó, lặng đi, đôi mắt thất thần, hướng về chiếc đồng hồ richard mille bên tay trái.ánh đèn mờ hắt lên gương mặt, nhưng chẳng soi rõ được tâm trí hỗn loạn bên trong.hắn chắc rằng em lúc này chẳng đủ nhận thức để biết bây giờ là mấy giờ.nửa đêm đã qua từ lâu, nhưng em dường như lạc lối, như thể đang trôi dạt trong chính những suy nghĩ đổ vỡ, không còn quan tâm đến dòng chảy của thời gian.có vẻ như em đã say đến mức không còn kiểm soát được bản thân.những lời lẩm bẩm thoát ra từ miệng như những mảnh ghép vô thức, nhắc đến những cái tên mà hắn không thể nghe rõ.đôi mắt màu nâu sậm chứa đựng nỗi buồn sâu thẳm, như một đại dương u uất mà hắn không biết phải làm thế nào để vơi đi.hắn bước đến gần, nhận thấy em đã lỡ đánh rơi vài viên thuốc, lăn đến mũi giày da một viên.hắn bình tĩnh, dẫm lên viên thuốc trắng.hắn biết những viên thuốc này không phải là thứ bình thường mà ai cũng có thể ngậm. cuối cùng, hắn cũng chờ được đúng khoảnh khắc, bước đến gần em và ngỏ lời.một lý do rất thuyết phục - à, ít ra là thoả đáng để hắn cảm thấy tự tin đứng đây.chuyện này không dễ đâu, hắn biết.nhìn qua mấy gã ngồi bàn bên, họ chắc phải chật vật lắm mới có cơ hội chạm mặt em, có khi phải mất hàng tháng trời, thử cả chục cách, mà còn chưa chắc được một câu chào.riêng hắn hôm nay như gặp may, lời nói bật ra dễ dàng, như thể mọi thứ đã an bài từ trước rồi."anh ngồi nhé, an".giọng hắn nhẹ bẫngem ngước lên, mắt nữa chừng nữa vời nhìn hắn đăm đăm.nhìn đến khi mỏi mắt."thích thì ngồi".em lên tiếng, giọng em ngọt lắm, hắn biết, nhưng hôm nay khàn lắm, hắn biết em uống nhiều."anh là khang, anh hay gặp em ở đây này vào buổi tối, nhưng hôm nay mới dám bắt chuyện."hắn cười cười."khang à?cũng giống đấy...anh có khốn nạn giống nó không?".giọng em lạc nhịp, đôi lúc không ra tiếng, nhưng hắn nghe, hiểu."anh biết gì không nó chó lắm".đã vượt qua những phút giây dò xét ban đầu, dường như em bắt đầu tin tưởng mà mở lòng.hắn có thể cảm nhận được điều đó từ ánh mắt em - cái nhìn ngại ngần phút trước giờ đã dịu xuống, như tìm thấy một người đủ đáng tin cậy để trút hết nỗi lòng.dù say, em nói chẳng rõ ràng nhưng hắn biết, em kể về gia đình, về áp lực mà bấy lâu em gánh một mình, chưa một lần hé môi than thở.rồi ánh mắt ấy chùng xuống khi nhắc đến mối tình mà em đã dành trọn tâm can.hắn chỉ ngồi đó lắng nghe em,không chen vào, chỉ để em biết rằng nỗi đau của em giờ đây đã có người chia sẻ cùng.đưa tay vuốt vài sợi tóc của em ra sau tai. chỉ có hắn, một mình hắn, mới được thấy em trong dáng vẻ này — mờ ảo dưới ánh đèn lờ mờ, đôi mắt em hơi vương mệt mỏi mà vẫn lấp lánh một nét gì đó không rõ là dịu dàng hay kiêu hãnh.đôi mắt em khép hờ, ngập trong hơi men, không còn nhìn thẳng mà lại khẽ nghiêng.làn môi phớt một chút rượu đỏ, hơi cong như chực chờ lời thì thầm đầy khiêu khích.dáng vẻ ấy, em không bày ra cho bất cứ ai, chỉ dành riêng cho hắn, như thể chỉ mình hắn xứng đáng chiêm ngưỡng. "anh ở đây mà" hắn đáp, hi vọng có thể làm nhẹ đi phần nào nỗi đau trong lòng em."khóc đi, anh đây".nhận ra ánh mắt đo đỏ cùng với cái cắn môi mục đích để kiềm lại tiếng khóc.em rất giỏi, có rất nhiều tài nhưng không tài nào ngăn nổi tiếng nấc nghẹn nơi cổ họng.hắn cảm thấy cả một câu chuyện khi em cố gắng bấu chặt tay, cắn chặt lấy môi, không cho mình rơi lệ.em ơi, em cũng tệ với em thì ai thương em nổi đây?có anh.hắn chộp lấy bàn tay em ghì chặt không cho em làm loạn, cảm nhận rõ những ngón tay em đang run lên.ánh mắt hắn dịu lại, nghiêng người sát bên em,thì thầm như một lời hứa
“khóc đi... anh ở đây, anh che cho em.” trong lúc này, lời nói của hắn như một vòng tay ôm lấy từng nỗi đau em đang giữ chặt, mở ra lối để em buông bỏ hết sự mạnh mẽ gồng gánh bấy lâu.
....
02:00quán bar bắt đầu vắng vẻ, vài người khách cuối cùng đưa nhau ra về, không còn chậm trễ như những phút giây trước.từng bước chân trên sàn nhà hòa quyện với tiếng nhạc vang vọng, tạo nên một không gian lắng đọng, như thể thời gian đã ngừng lại.khang thở phào, ngồi lặng im bên an.
day day thái dương.em đã lịm đi từ lâu trong cái ôm của hắn.những ánh đèn mờ ảo vẫn nhấp nháy, nhưng giờ đây chúng chỉ làm nổi bật sự cô đơn của cậu.khuôn mặt em lấm tấm mồ hôi, đôi môi mấy máy những lời hắn nghe không rõ.hắn nhìn em, hắn biết viên thuốc đó có thể khiến em tạm thời quên đi những đau khổ, nhưng không thể nào ngờ rằng hiệu ứng lại mạnh mẽ đến vậy. “chắc là viên thuốc vừa nãy đã phát huy tác dụng,” khang tự nhủ, cảm giác nặng trĩu trong lòng...làn khói thuốc còn vương vấn, khiến mọi thứ xung quanh trở nên mờ ảo.em vẫn gục đầu đôi mắt nhắm nghiền, ánh mắt lộ rõ sự mệt mỏi và chênh vênh.hắn siết chặt em hơn, hôn lên nơi cần cổ nóng bừng vì rượu, như việc an đã thuộc về khang.tay hắn thuận theo vuốt dọc từ cần cổ xuống eo."an biết gì không, anh đã chờ an, lâu, lâu lắm rồi".hắn biết dù có nói gì đi chăng nữa, em cũng không nghe được.nhưng hắn thích nói như vậy.hắn bế em bước ra khỏi quán bar, để lại sau lưng những bóng ma của quá khứ. Một khởi đầu mới đang chờ đón họ phía trước, nơi những ánh nắng đầu tiên le lói, mang theo hy vọng và hứa hẹn cho một tương lai tươi sáng hơn.
:::::::::
Hơi xàm,viết vào ngày mưa.
“khóc đi... anh ở đây, anh che cho em.” trong lúc này, lời nói của hắn như một vòng tay ôm lấy từng nỗi đau em đang giữ chặt, mở ra lối để em buông bỏ hết sự mạnh mẽ gồng gánh bấy lâu.
....
02:00quán bar bắt đầu vắng vẻ, vài người khách cuối cùng đưa nhau ra về, không còn chậm trễ như những phút giây trước.từng bước chân trên sàn nhà hòa quyện với tiếng nhạc vang vọng, tạo nên một không gian lắng đọng, như thể thời gian đã ngừng lại.khang thở phào, ngồi lặng im bên an.
day day thái dương.em đã lịm đi từ lâu trong cái ôm của hắn.những ánh đèn mờ ảo vẫn nhấp nháy, nhưng giờ đây chúng chỉ làm nổi bật sự cô đơn của cậu.khuôn mặt em lấm tấm mồ hôi, đôi môi mấy máy những lời hắn nghe không rõ.hắn nhìn em, hắn biết viên thuốc đó có thể khiến em tạm thời quên đi những đau khổ, nhưng không thể nào ngờ rằng hiệu ứng lại mạnh mẽ đến vậy. “chắc là viên thuốc vừa nãy đã phát huy tác dụng,” khang tự nhủ, cảm giác nặng trĩu trong lòng...làn khói thuốc còn vương vấn, khiến mọi thứ xung quanh trở nên mờ ảo.em vẫn gục đầu đôi mắt nhắm nghiền, ánh mắt lộ rõ sự mệt mỏi và chênh vênh.hắn siết chặt em hơn, hôn lên nơi cần cổ nóng bừng vì rượu, như việc an đã thuộc về khang.tay hắn thuận theo vuốt dọc từ cần cổ xuống eo."an biết gì không, anh đã chờ an, lâu, lâu lắm rồi".hắn biết dù có nói gì đi chăng nữa, em cũng không nghe được.nhưng hắn thích nói như vậy.hắn bế em bước ra khỏi quán bar, để lại sau lưng những bóng ma của quá khứ. Một khởi đầu mới đang chờ đón họ phía trước, nơi những ánh nắng đầu tiên le lói, mang theo hy vọng và hứa hẹn cho một tương lai tươi sáng hơn.
:::::::::
Hơi xàm,viết vào ngày mưa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com