TruyenHHH.com

Ndln X Tp

lan ngọc ngắm nhìn từng giọt từng giọt đọng lại trên cửa sổ.

tạp âm bên ngoài không thấm vào lớp kính dày, nên lan ngọc đành phải lục lọi trí nhớ để hình dung xem tiếng mưa ngoài kia nghe như thế nào.

tiếng mưa lộp bộp đang thoắt ẩn thoắt hiện trong tâm trí em dường như trong trẻo hơn tiếng mưa làm nền dính lẫn những tạp âm của buổi chiều hôm ấy.

tạp âm là tiếng xe cộ chạy inh ỏi hai bên đường nguyễn chí thanh và ngô quyền. em còn nghe được cả tiếng khuỷu tay mình tì vào và áo sơ mi miết trên lan can inox.

tất cả đều làm nền cho thuỳ trang đang ngồi loay hoay cách em ba mươi bước chân.

làm sao cũng không tái hiện được toàn bộ buổi chiều hôm ấy. lan ngọc nhìn thấy tiếng thuốc tẩy và màu nhuộm chạm vào tóc thuỳ trang lớp nhớp, và cả sự chán ngán trào ra trong từng cái vặn lưng của nàng.

chỉ là em không thể ghép chúng lại với nhau thành khung cảnh hoàn chỉnh.

vì không đủ kiên nhẫn chờ thuỳ trang suốt ba tiếng nên lan ngọc đi về sau khi hút xong điếu cuối trong gói.

"lần sau nhuộm nhớ gọi mình giúp một tay nhé."

"sao không phải ngay bây giờ luôn?"

lan ngọc không thích trà, cùng lắm em sẽ uống nước thứ hai hoặc thứ ba đã nhàn nhạt. nên chỉ những sắc trà đã phai gần hết mới vừa mắt em.

nên là, lan ngọc tự hỏi màu nâu trà lên tóc thuỳ trang được bao nhiêu, có đúng với tông màu nàng mong muốn không.

"mới hút thuốc, tay dơ lắm, không tiện."

không hẳn là lời mời lơi, nhưng lan ngọc chưa thấy ai dễ tin người như thùy trang, nhất là mới gặp em lần đầu nữa.

không hẳn là lời mời lơi, vì lan ngọc còn muốn gặp thùy trang thêm nhiều lần nữa.

một là, em thấy hình ảnh thùy trang ngồi bệt dưới đất chạy thẳng vào tâm hồn. trong một phút giây bối rối, em đã nhìn nhầm nàng ngồi dưới mưa như đang chờ đợi.

gây cho em một dự cảm rằng, sẽ có chuyện gì đó đáng mong chờ trong tương lai đang chờ đợi em.

hai là, lan ngọc chưa nhớ được giọng của thuỳ trang. đối với em, giọng nói và âm thanh là đặc trưng của một người. rất hiếm có hai âm thanh trùng khớp nhau từ âm lượng, tần số đến cường độ. kể cả khi một câu văn được nói bởi cùng một người, họ cũng không tái tạo lại cảm xúc ban đầu được.

nếu điều duy nhất em biết về nàng là cái tên thuỳ trang, thì nàng cũng chỉ là một trong vô vàn người tầm thường ngoài kia thôi.

nên lan ngọc muốn được nghe giọng thuỳ trang thêm nhiều lần nữa trong nhiều bối cảnh khác.

như một ngày đầy nắng chẳng hạn, khi mà giọng nàng không bị tiếng lộp độp của mưa dội trên mái tôn lấn lướt.

vì lan ngọc mải mê bị những đợt nicotine ngấm vào máu đánh lạc hướng nên em không nghe thấy tiếng hàng mi của thuỳ trang run run ngăn lại bản năng chớp mắt. để nhìn em thêm chút nữa.

nếu lan ngọc nhìn vào ánh mắt thuỳ trang, em sẽ không thể nhìn ra bản thân mình trong đó.

một hình ảnh lan ngọc đứng tựa vào lan can nhả khói dưới cơn mưa lất phất rất mê người phản chiếu trên con ngươi của nàng.

là ảnh ảo rất xa với thực tế.

rất lạ và rất nâu. rất lạ là có một màu nâu chói chang đến vậy.

"lần sau nhuộm màu nào sáng sáng nhé."

thế là, một người dám rủ gặp một người dám làm.

một người vì một giọng nói lảnh lót trong mưa mà dám rủ một người mới gặp lần đầu về nhà.

một người vì một làn khói lờ mờ trong mưa mà dám giao phó cho một người mới gặp lần đầu nắm đầu mình.

vẫn chưa rõ ai là kẻ khờ nữa.

nếu để theo đuổi một thứ nhỏ nhoi mà đến cùng lại đạt được một điều lớn lao khác, không ai khờ cả. vì trong không có khôn.

hoặc là cả hai. vì trong khờ có ờ. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com