TruyenHHH.com

Nct Markhyuck Dem Nam Mo Pho

Summary: Trai thành phố chính hiệu Mark Lee bị bố mẹ cấm túc trong một căn nhà ở vùng nông thôn vì thói ăn chơi quá độ, nơi anh gặp chàng trai có mái tóc nâu ở căn nhà ngói đỏ đối diện.

*

Mark Lee chán trường nhìn ra ngoài cửa sổ, mùi đất sau mưa xộc lên làm anh nhăn mặt. Lọt vào mắt anh chỉ có những cánh đồng bạt ngàn bông lau lởm chởm và mấy khóm cỏ dại nhìn chẳng ăn nhập gì với nhau, đường xóc nảy khiến dạ dày anh nhộn nhạo và nghĩ đến chuyện mình sắp bị cấm túc khiến anh thấy chẳng khác nào vừa bị dây xích quấn vào cổ.

Người chưa từng phải đụng chân đụng tay làm một thứ gì như Mark Lee chỉ quen với ánh đèn màu sắc và âm nhạc xập xình trong quán bar chứ không phải một nơi hiu quạnh chỉ có tiếng gà gáy và chó sủa như thế này. Mark Lee không hình dung ra được mình sẽ sống thế nào trong ba tháng tới khi số tiền mà bố mẹ khoán cho anh chỉ bằng hai đêm anh tùy hứng vung tay, bằng một nửa chiếc áo khoác da mà anh đang mặc trên người và thậm chí còn không bằng đống số lẻ trong tài khoản ngân hàng của anh trước khi bị bố thẳng tay khóa lại.

Mark Lee chẳng hiểu mình làm gì sai, tuổi trẻ ăn chơi là chuyện quá đỗi bình thường, cũng không có cô gái nào vác bụng bầu vào nhà anh ăn vạ bắt chịu trách nhiệm, cớ sao bố mẹ lại phải phạt anh nặng đến thế? Nơi đồng quê này quán bar không có, quán rượu cũng không, gái đẹp không có, thuốc lá cũng khó mà mua được, chẳng khác nào bắt anh ở tù.

Lái xe dừng lại trước một đoạn đường nhỏ không đủ để xe ô tô đi vào, Mark Lee cằn nhằn bước xuống, vác đống hành lí cồng kềnh xuống theo.

"Địt..." Mark Lee lầm bầm khi đôi giày tiền triệu dẫm phải đống bùn nhầy nhụa.

Ngửa cổ thở hắt ra kiềm chế, lái xe riêng quay sang nói với anh.

"Ngôi nhà cách đây có hơn một trăm mét thôi, cháu cứ đi thẳng là đến. Ba tháng nhanh ấy mà, cháu biết không, ngày xưa...

"Ngày xưa bố mẹ cháu quen nhau ở nơi này, cháu nhớ rồi ạ." Mark Lee cắt ngang, hận lấy hành lí trên tay lái xe, anh thở dài, "Chú đi đường cẩn thận."

Anh vẩy vẩy chân cho đống bùn bay đi, nhưng bước được vài bước lại dính một đống bùn khác không khá khẩm hơn là bao. Có lẽ trận mưa đêm qua lớn quá, khiến cả đoạn đường đầy vũng nước bẩn thịu.

*

Mark Lee đứng trước căn nhà chật vật tìm chìa khóa một hồi, từ lúc xuống xe không biết đã chửi bậy bao nhiêu lần vẫn không thấy hết bực bội. Anh nhăn nhó chống nạnh nhìn quanh, chẳng có gì ngoài cỏ lúa, xung quanh có vài căn nhà chừng một hai tầng trông hệt như trong phim hoạt hình, mà ngôi nhà của anh cũng không khác là bao. Đối điện là một ngôi nhà mái đỏ, một con chó già đen thui đứng vẫy đuôi trước cửa nhà nhìn anh bằng ánh mắt không được thân thiện lắm.

"Nhìn cái gì mà nhìn." Mark Lee trừng lên dọa nạt.

Tra chìa khóa vào ổ, ngay khoảnh khắc bước vào trong, bụi xộc vào mũi khiến anh ho sặc sụa. Mark Lee còn có thể nhìn thấy đống bụi bay lơ lửng dưới tia nắng hắt vào từ ô cửa sổ, đồ đạc trong nhà đều được phủ một lớp vải trắng, sàn gỗ màu nâu nhạt và chỗ ngủ trên tầng hai.

"Ôi."

Mark Lee rên rỉ, nhịn không được quay sang đá thẳng vào cánh cửa, cánh cửa lệch đi sau cú va chạm và bản lề có dấu hiệu lung lay.

Tức giận đến nghiến răng lại, Mark Lee hận không thể đánh sập cả căn nhà sau một cú đá. Anh lột đống vải trắng xuống, bụi bay mù mịt trong không gian, Mark Lee vò loạn mái tóc vàng mới nhuộm cách đây vài hôm để chuẩn bị đi ăn sinh nhật bạn, giờ đây thứ ngắm khuôn mặt đẹp trai của anh chỉ có gà và chó.

Ghế sô pha màu be ở phía bên trái nhìn từ cửa ra vào, một chiếc ti vi không biết còn dùng được không ở đối diện, bên cạnh có là một chiếc radio từ thời Napoleon cũ rích. Cầu thang lên tầng bên cạnh ghế sô pha và đi sâu bên trong là căn bếp có độc một cái tủ lạnh và đống xoong nồi mà Mark Lee không biết cách dùng, không có lò vi sóng, không có máy pha cà phê, không có máy làm kem và cũng không có máy hụt bụi hay hút ẩm. Mark Lee sẽ phải dọn dẹp ngôi nhà cũ kĩ này bằng tay, nhưng hiện tại anh đã quá nản để nhấc mông đi kiếm cái chổi lông gà mà phủi bụi.

Thả người xuống ghế sô pha chất lượng tệ không thể tả, Mark Lee còn thấy hình như có chiếc lò xo nào đó chọc vào mông mình, rồi anh cũng mặc kệ nó muốn thế nào thì thế.

Điện thoại ở đây không bắt được sóng, wifi không có, làm lỡ bao nhiêu cuộc hẹn của anh trên Tinder và hàng loạt tin nhắn chờ lẫn điện thoại gọi đi chơi của bạn bè, Mark Lee hoàn toàn bị cô lập, mà anh thì chẳng thể làm gì khác ngoài chấp nhận.

Mark Lee hít vào thở ra vài lần cho bình tĩnh lại rồi đứng lên đi vào bếp. Từ cửa sổ trong bếp nhìn ra có thể thấy một cái cây cổ thụ to lù lù bên cạnh thảm cỏ chỗ vàng chỗ xanh. Lấy tay gạt vòi nước, Mark Lee suýt giật mình hét lên khi dòng nước chảy ra đen ngòm.

"Ở thế mẹ nào được ở cái nơi này nhỉ?" Mark Lee ôm đầu.

Mark Lee để cho nước chảy ở đó rồi đi lên tầng, giường nằm sát ban công, mà hình như cái ban công còn to gần bằng chỗ ngủ. Bên ngoài ban công là một chiếc kệ gỗ và vài quyển sách đương nhiên cũng đầy bụi. Một chiếc ghế bằng gỗ có kê đệm ngồi được hai người và một tấm thảm họa tiết cũ rích, đương nhiên, bên cạnh là một chiếc bàn tròn trông như sắp long như cái bản lề dưới nhà nếu bị anh đá cho một nhát.

Anh gần như tức đến phát khóc, chân tay thì rã rời và bụng thì đói, nhưng ga giường cần phải giặt mới có thể nằm, mà nơi này chắc là cũng chẳng có máy giặt đâu.

Đang lúc nghĩ xem nên năn nỉ bố mẹ cho mình về như thế nào, Mark Lee nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, anh còn không biết căn nhà này lắp được chuông.

Hậm hực đi xuống dưới rồi mở cửa, trước mắt Mark Lee là một chàng trai có mái tóc màu nâu thấp hơn anh chừng nửa cái đầu, trên tay ôm một cái giỏ đựng gì đó và con chó màu đen khi nãy đứng lè lưỡi bên cạnh.

"Xin chào." Chàng trai toe toét, "Em không biết căn nhà này có người ở đấy, anh mới chuyển đến ạ?"

Mark Lee nhăn nhó, anh đã định hỏi ngược lại cậu ta đã biết sao còn hỏi, nhưng rồi lại thấy quá vô duyên nên ngậm miệng, miễn cưỡng giãn cơ mặt rồi gật đầu.

"Em là Lee Donghyuck, ở ngay đối diện anh luôn." Cậu chỉ vào căn nhà mái đỏ, "Anh có cần giúp gì không?"

Lee Donghyuck còn đang đeo tạp dề và đeo găng tay, trông như vừa làm một công việc gì đó nặng nhọc lắm, hai má đỏ lên và vài sợi tóc bết lại trên trán, nhưng cậu cười tươi như thể chuyện đó chẳng hề hấn gì.

Mark Lee nghĩ nghĩ, rồi hỏi.

"Gần đây có chỗ nào bán đồ ăn không?"

"Đồ ăn à?" Lee Donghyuck hừm một tiếng, "Cách đây hai cây số có một tiệm tạp hóa đấy ạ."

"Hai...cây số á?" Mark Lee hỏi lại.

"Vâng," Cậu lại cười, "Anh cần thì em cho anh mượn xe đạp."

"Thôi khỏi." Anh xua tay, toan đóng cửa lại đuổi khéo người trước mặt, nhưng Lee Donghyuck chặn lại.

"Tặng anh này," Trông cậu đầy hào hứng, "Trứng gà em mới lấy về luôn, ngon lắm. Coi như quà tặng anh mới chuyển đến của em nhé."

Mark Lee nhìn giỏ trứng gà trên tay cậu rồi nuốt nước bọt, giờ phút này anh chẳng hơi đâu mà nghĩ đến hàng quán cao sang nhiều sao Michelin, có cái ăn đã là tốt rồi.

"Cảm...ơn." Mark Lee nhận lấy giỏ trứng gà.

"Cần gì cứ gọi em nhé, em ở ngay đối diện anh thôi." Cậu đã nói mình ở đối diện đến lần thứ hai, và cũng là lần thứ hai lấy tay chặn cửa khi Mark Lee định đóng lại.

"Anh tên là gì?"

Mark Lee thở dài, "Mark Lee."

Lee Donghyuck gật gật đầu, "Cần gì thì..."

Mark Lee không để cậu nói hết câu đã đóng sập cửa lại.

Lee Donghyuck chớp chớp mắt cúi xuống nhìn con Mực bên cạnh mình.

"Anh Mark không được thân thiện lắm nhỉ?"

Cậu lấy tay lau mồ hôi trên trán, bước xuống khỏi bậc thềm nhà Mark Lee để đi nhặt thêm một loạt trứng mới.

*

Mark Lee lục tìm cái chiếc nồi trên chạn bếp, xả nước rồi thả vào ba quả trứng, gia vị không có, dầu ăn không có mà đến ngay cả dao dĩa cũng không có nốt, chỉ còn cách ăn trứng luộc cầm hơi rồi tính sau.

Cho đến khi tính bật bếp, bếp hết ga.

Mặt Mark Lee nghệt ra, nhìn ba quả trứng lõng bõng trong nồi nước mà nước nhiều đến mức luộc được cả con gà, nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đã lên đến tận đỉnh đầu. Quỳ thụp xuống ôm đầu nghe tiếng bụng réo loạn, nghĩ thử xem nên đối mặt với giây tiếp theo như thế nào.

Khát không có nước uống, đói không có cái ăn, muốn ngủ không có chỗ ngủ, điện thoại không có sóng, như thế này còn hơn cả đi tù.

Mark Lee lờ đờ đứng lên, hít một hơi đến căng lồng ngực đè nén chút kiêu ngạo cuối cùng trong mình, mà đúng hơn là anh không còn lựa chọn nào khác, giờ này mà còn sĩ thì chắc chỉ cỏ nước ra ngoài gặm cỏ. Siết chặt lấy hai tay đi ra khỏi căn nhà, Mark Lee bấm chuông cửa nhà Lee Donghyuck.

Mùi đồ ăn thơm nức mũi khiến anh nuốt nước bọt, con chó già bên cạnh nghiêng đầu nhìn anh, nhưng lần này anh không dám lườm nó nữa.

"Ơ." Lee Donghyuck tròn mắt khi nhìn thấy Mark Lee, "Anh sao thế ạ?" Cậu hỏi.

"Tôi...không có..." Đoạn phía sau nghẹn lại trong cổ họng Mark Lee, anh không thốt ra nổi chữ nào, vì hiện tại đúng là cái gì cũng không có.

Lee Donghyuck gật đầu muốn Mark Lee nói tiếp, nhưng anh chỉ đứng im như tượng nhìn cậu chăm chăm.

"Không có...gì hả anh?" Cậu tròn mắt.

Ọc

Tiếng bụng Mark Lee vang lên đúng lúc không nên nhất. Lee Donghyuck nhìn xuống bụng anh rồi lại nhìn anh, khuôn mặt Mark Lee rúm ró lại và tai thì đỏ lựng lên vì xấu hổ. Lee Donghyuck còn chưa kịp lên tiếng đã có một giọng nói khác chen vào.

"Ai thế con?" Bà Lee nói.

"Hàng xóm mới chuyển đến nhà đối diện mình ạ."

Người phụ nữ chừng ngoài bốn mươi nhìn về phía Mark Lee, đặt đĩa đồ ăn trên tay xuống rồi tiến lại phía anh. Mark Lee khẽ gập người.

"Vào đây đi," Bà cười, "Cháu ăn gì chưa? Chưa thì vào đây ăn cùng cô và Donghyuck luôn này."

Mark Lee ậm ờ, phải cố lắm mới không gật đầu lia lịa rồi chạy vào ngay lập tức. Mắt anh đảo loạn mím chặt môi lại, không biết có nên đồng ý hay không. Đồng ý thì thấy hơi mất mặt, mà không đồng ý thì chả có cái gì bỏ bụng để cầm hơi.

"Không sao đâu mà," Lee Donghyuck cười, nắm lấy cổ tay Mark Lee kéo anh vào trong rồi ấn anh ngồi xuống bàn ăn.

Mark Lee suýt khóc khi nhìn thấy đĩa mì Ý nóng hổi thơm phức, và một bình nước táo trong vắt ở bên cạnh. Lee Donghyuck đẩy đĩa mì đến trước mặt anh, đưa dĩa và thìa, rót nước rồi lại đưa giấy ăn, còn bà Lee nhìn anh bằng ánh mắt đầy mong đợi.

Mark Lee chưa từng được đón tiếp nồng nhiệt thế này trừ khi anh bỏ ra hàng chục triệu trong một nhà hàng ăn cao cấp nào đó giữa lòng thành phố.

"Cháu thử xem," Bà Lee nói, "Hôm nay cô mới thử công thức mới đấy."

Mark Lee gật đầu nói vâng ạ, nuốt xuống một dĩa mì ngon đến độ không nói nên lời, hạnh phúc trào dâng khoảnh khác đồ ăn chui xuống dạ dày, Mark Lee thả lỏng cơ thể rên lên một tiếng.

"Thật sự...ngon lắm ạ."

Bà Lee và Lee Donghyuck đều cười.

"Anh chuyển từ đâu đến thế?" Cậu hỏi.

"Seoul."

"Tại sao ạ?" Trông cậu có vẻ ngạc nhiên, "Em thấy mọi người đều nói Seoul đẹp lắm mà, sao anh lại về đây."

Mark Lee không thể nói là mình vừa ăn chơi vừa tiêu tiền hoang phí cho nên bị cấm túc, cũng không thể nói vì bị bố khỏa thẻ ngân hàng không thể bỏ nhà đi ở khách sạn để làm mình làm mẩy mấy hôm cho nên không còn lựa chọn nào khác phải về đây.

"Cũng...không đẹp đến mức đó đâu." Anh trả lời một câu chẳng liên quan lắm.

"Thật ạ? Em thấy đẹp lắm mà, nhiều chỗ chơi còn có nhiều nhà hàng nổi tiếng..."

"Ăn đi." Bà Lee nhắc nhở.

"Vâng." Cậu nói rồi im bặt.

Có lẽ Mark Lee đã quá quen với những nơi như thế rồi, nên anh chẳng thấy chúng đẹp nữa, dù là trong nước hay ngoài nước cũng thế. Giống như Lee Donghyuck lớn lên ở nơi có những cánh đồng bạt ngàn, hoa cỏ mọc khắp nơi và tiếp xúc với ánh nắng gần như mỗi ngày, cậu cũng chẳng thấy được cái thơ mộng dịu êm nơi chúng nữa. Cậu chỉ thấy quần áo mình nhuốm mùi cỏ lúa và bột mì, làn da đen đi vì nắng, bàn tay trở nên chai sần vì làm những công việc không mấy nhẹ nhàng, và cậu mơ một ngày nào đó sẽ được đặt chân đến những thành phố lớn, nơi mà Mark Lee đôi khi thấy chán nản vì quần áo mỗi ngày một mùi nước hoa xa lạ, mưa không đến mặt nắng không đến đầu nhưng mặc định mình hợp với nó nên chẳng phàn nàn gì.

Mark Lee ăn nhanh rồi nói cảm ơn, xin phép bà Lee và Lee Donghyuck về trước, đống bụi và một lô một lốc thứ cần khắc phục đang chờ đợi anh.

"Đợi em với." Lee Donghyuck cũng đứng dậy.

Mark Lee không hiểu tại sao nhưng cũng đứng đợi cậu, Lee Donghyuck loay hoay một hồi rồi bê chiếc chậu gỗ có đủ  từ chổi lông gà cho đến bột giặt, có cả cờ lê rồi ốc vít lẫn đồ thông bồn cầu đi theo anh.

"Cậu đi đâu thế?" Anh hỏi.

"Đi dọn nhà với anh đó." Cậu nói tự nhiên như không.

Nơi đồng quê này chẳng có mấy dân, tình làng nghĩa xóm được đặt lên hàng đầu. Lee Donghyuck nhớ tên tất cả mọi người và tất cả địa điểm dù là ở trong những ngóc ngách nhỏ hẹp. Sự nhiệt tình xuất phát từ trong tính cách, chứ chẳng cần phải biết Mark Lee đến từ thành phố lớn cho nên mới nhiệt tình.

Mark Lee chớp mắt, "Không cần đâu." Anh chỉ vào cái chậu gỗ trên tay cậu, "Cậu...cho tôi mượn cái đó là được rồi."

"Anh có biết thông bồn cầu không?"

Mark Lee lắc đầu.

"Sửa vòi nước thì sao?"

Mark Lee lại lắc đầu.

"Đã giặt quần áo bằng tay bao giờ chưa?"

Mark Lee vẫn lắc đầu.

"Thế anh có nấu ăn được không?"

Mark Lee đương nhiên là lắc đầu.

Cái gì anh cần đều có người làm cho, cái gì anh muốn đều có người mang đến tận chân giường, thì làm sao Mark Lee biết làm những công việc như thế này. Lee Donghyuck có vẻ không ngạc nhiên lắm, cậu chỉ gật đầu tặc lưỡi một tiếng.

"Thế thì đi thôi."

Cậu xông xáo đi sang nhà Mark Lee, anh còn chẳng thèm khóa cửa và chỗ bản lề hình như còn lỏng lẻo hơn vài phút trước. Lee Donghyuck đặt cái cậu xuống lục lọi một hồi, lôi ra một đống ốc vít lẫn tua vít, thành thạo tháo những chiếc đã bị gỉ.

Mark Lee đứng tròn mắt.

"Sao cậu biết làm những thứ này?"

Lee Donghyuck khẽ cười khi nhìn thấy biểu cảm trên mặt Mark Lee.

"Bố em là thợ mộc, mấy thứ này được dạy từ nhỏ rồi."

Anh chỉ biết đứng nhìn, tay chân loay hoay không biết để đâu.

"Căn nhà này cũ lắm rồi," Lee Donghyuck vừa vặn ốc vừa nói, "Từ lúc em có nhận thức đã thấy không còn ai ở nữa, sao anh tìm được chỗ này thế?"

"Chủ cũ ngôi nhà này là bố mẹ tôi."

Động tác của Lee Donghyuck ngừng lại, miệng bất giác há ra vì bất ngờ nhìn Mark Lee chăm chăm.

"Sao thế?" Mark Lee bật cười.

"Không có gì ạ."

Ai mà biết cô chú ấy lại sinh ra một người đẹp trai thế này.

Lee Donghyuck ném lại tua vít vào trong chậu gỗ, bước hẳn vào nhà Mark Lee rồi nhìn quanh.

"Của anh đây." Cậu đưa cho anh cái chổi lông gà, "Phủi bụi trước rồi mới lau được."

Mark Lee nhận lấy chổi lông gà trên tay Lee Donghyuck, cậu vào bếp xem đường ống nước, kiểm tra đường dây điện rồi lại đến xem xét cái tủ lạnh. Mark Lee vừa bịt mũi nhăn nhó vừa phủi cật lực, không có chỗ nào mà bụi không bám lại thành từng mảng và có mùi ẩm mốc. Cậu rất tự nhiên bê chậu lên tầng hai, lột vỏ ga giường rồi lấy luôn cả chiếc thảm ngoài ban công, đến lúc kiểm tra bóng đèn, mới nhận ra nó đã cháy từ bao giờ rồi.

"Cháy rồi à?" Mark Lee hỏi cậu khi bước lên tầng hai, mũi đỏ lựng lên vì hít phải quá nhiều bụi.

"Vâng ạ." Cậu gật đầu.

Lee Donghyuck cố ghi nhớ tất cả những thứ cần mua và sửa chữa tất cả những gì có thể sửa chữa, còn Mark Lee chỉ biết đứng nhìn cậu, một tay cầm cái chổi lông gà mới rụng mất vài cái lông.

Cậu đẩy Mark Lee ra ban công để anh phủi nốt đống bụi, rồi bê cái chậu giờ đã đựng ga giường và thảm về nhà mình.

"Cậu đi đâu thế?" Mark Lee hỏi với theo.

"Mang sang dùng máy giặt nhà em, chứ anh định chà bằng tay đến bao giờ?" Cậu trả lời mà chẳng hề quay đầu nhìn anh lấy một lần.

Mark Lee miễn cưỡng đứng phủi bụi tiếp, ở tất cả những thành phố mà anh đi qua, anh chưa từng gặp người nào như Lee Donghyuck bao giờ. Nhiệt tình với người mình mới biết được vài tiếng, kéo anh vào nhà mình ăn trưa cùng rồi lại bước thẳng vào nhà anh sửa chữa và dọn dẹp. Anh không có khái niệm hàng xóm láng giềng, cả đời chỉ ở trong những căn biệt thự to oạch, nếu có bước ra ngoài thì chỉ để đi chơi, chứ không phải để qua nhà bên cạnh chia cho ít bánh kẹo.

Anh nghĩ thầm, may anh là người tốt, chứ nếu lỡ gặp phải tên nào xấu xa đánh cậu ngất rồi đem đi bán thì sao đây?

Nhưng hiện tại những chuyện đó chỉ là bên lề, ngay cả sau khi căn nhà này đã được dọn dẹp, Mark Lee vẫn thấy mình không khác nào tù nhân. Sống không có mạng xã hội với anh không khác nào cá sống mà không có nước, không nhận được những lời rủ rê đi chơi làm anh ngứa ngáy và không nhận được những tin nhắn mới từ cô nàng xinh đẹp nào đó khiến anh bứt rứt vô cùng.

Mark Lee vứt chổi lông gà sang một bên ngồi phịch xuống giường làm nó kêu lên một tiếng như sắp gãy, chưa kịp vặn vẹo vì phải làm quá nhiều việc, Lee Donghyuck đã quay lại.

"Mình đi nhé?"

"Đi đâu?" Mark Lee đang nằm ngóc đầu lên nhìn cậu.

"Ra tiệm tạp hóa ạ, nhà anh làm gì có gì đâu. Bóng đèn cũng cháy rồi, không mua cái mới đâu có được."

Mark Lee thở hắt ra quay lưng về phía Lee Donghyuck.

"Tôi mệt lắm, không đi đâu."

"Gần mà anh, có tầm hai cây số thôi. Đi xe đạp chứ có phải đi bộ đâu."

Anh càng nhăn mặt dữ hơn.

"Cứ kệ tôi đi có được không?"

Lee Donghyuck dường như không hề bị ảnh hưởng, cậu lại tiếp tục thuyết phục Mark Lee.

"Ga giường với thảm giặt rồi phơi chắc phải đến tối mới khô cơ, anh tranh thủ đi bây giờ cũng được mà. Tạp hóa còn có đồ ăn nữa đó, buổi đêm ở đây cũng lạnh, hay anh có cần mượn chăn không, em cho anh mượn..."

"Này." Mark Lee ngồi dậy nhìn cậu, "Lee Donghyuck, cậu muốn gì thế?"

Cậu ngẩn người, giọng điệu Mark Lee nghe như đang khó chịu vô cùng. Lần đầu tiên thấy lòng tốt của mình lại nhận được phản ứng không tích cực đến thế, nơi nào đó trong cậu khẽ mềm đi, và khóe miệng đang cười giờ lại như mếu.

"Muốn gì cơ anh?"

"Cậu cần tiền à? Tôi có yêu cầu cậu giúp không?"

Mark Lee đứng phắt dậy đá vào cạnh giường, đống ức chế dồn nén trong anh tràn ra, chuyển hóa thành những lời nói khó nghe và hành động cục cằn, còn Lee Donghyuck là người hứng chịu. Cậu đứng đơ ra một hồi, nuốt nước bọt một cái rồi chậm rãi lắc đầu.

"Tiền...gì ạ?"

Mark Lee biết mình lỡ lời nhưng không biết làm thế nào để sửa lại, đứng chống nạnh gục đầu xuống thở hắt ra một hơi.

"Cậu..."

"Vậy anh nghỉ đi." Lee Donghyuck cắt ngang, khuôn mặt trở nên gượng gạo rặn ra một nụ cười méo mó, "Khi nào ga giường và thảm giặt xong em phơi ở ngoài nhé."

Không đợi cho đến khi Mark Lee nói thêm câu gì, cậu đã quay người bỏ đi, lấy tay dụi mắt và hai vai trùng xuống một đường thật dài.

Mark Lee bất lực nằm xuống giường, rồi chìm vào giấc ngủ ngay sau đó.

*

Tiếng chuông điện thoại vang lên làm Mark Lee choàng tỉnh, anh đã tưởng rằng sóng ở đây còn không đủ mạnh để thực hiện một cuộc gọi. Anh tắt đi chẳng muốn nghe, lại là mấy đứa bạn. Mà giờ anh đang ở nơi này rồi, có lắp cánh mà bay được thì may ra có cơ hội đi chơi.

Mark Lee bước ra ban công, nhắm mắt lúc mặt trời còn sáng choang và mở mắt lúc bầu trời đã đen ngòm. Kiểu gió nơi những cánh đồng rộng lớn ùa vào người khiến anh rùng mình vì lạnh. Thở ra mệt mỏi, Mark Lee nhìn xuống dưới. Bên cạnh cái cây cổ thụ đã có một dàn dây phơi mới từ bao giờ, mà trên đó chẳng có gì khác ngoài ga giường và thảm của anh, gió to như thế này có khi còn khô từ đời nào rồi. Suy nghĩ còn chưa kịp dứt, đã nhìn thấy Lee Donghyuck chạy đến bên cạnh dây phơi cuống quýt lấy đồ xuống, vì cậu sợ rằng chúng không chịu được sức gió mà bay đi mất.

Mark Lee giật mình, trong đầu lại nhớ ra những gì thoát ra khỏi miệng mình khi nãy.

Lee Donghyuck chật vật ôm cái chậu gỗ to đùng về, Mark Lee cùng lúc đó chạy xuống, mở cửa ra trước cả khi cậu kịp bấm chuông.

Hai má Lee Donghyuck xị xuống và môi hơi chu ra, đưa cái chậu đến trước mặt Mark Lee.

"Của anh."

Mark Lee hơi ngại ngùng nhận lấy cái chậu, nhưng cậu giật lại.

"Ai cho anh cái chậu, cầm ga giường với thảm thôi." Cằm cậu hất lên.

Anh gật đầu, "Cảm ơn."

Cậu quay ngoắt đi không đáp, Mark Lee đứng nhìn theo Lee Donghyuck một hồi lâu, đến khi cậu đã bước vào trong nhà rồi vẫn không di chuyển. Cáu giận tan đi rồi lại cảm thấy có lỗi, Mark Lee thấy mình hóa ra cũng không phải người tốt, không bắt cóc nhưng lớn tiếng với người giúp đỡ mình như vậy là chuyện khó chấp nhận rồi.

Mark Lee ôm đống chăn ga vào trong ném lên ghế rồi bắt đầu lục lọi trong đống hành lí. Lục đi lục lại vẫn không thấy có gì ổn để đem đi chuộc lỗi với cậu, chẳng nhẽ lại ra vườn hái hoa? Mà hoa cỏ thì chắc cậu nhìn đến phát ngán cả ra rồi. Rồi Mark Lee bới tung đống vòng vèo của mình lên, cuối cùng cũng thấy được một thứ có vẻ tiềm năng.

Chiếc vòng cổ anh mua đợt đi New York, mặt dây chuyển là một mặt ba gồm một tượng nữ thần tự do, một quả táo và một chiếc tắc xi màu vàng, tất cả đều làm bằng bạc.

Mark Lee không nghĩ ngợi gì đứng phắt dậy đi thẳng sang nhà Lee Donghyuck.

Cậu mở cửa ra, vừa nhìn thấy Mark Lee nụ cười đã tắt ngúm.

"Có gì không ạ?" Cậu nhìn đi chỗ khác.

Mark Lee cụp mắt xuống ậm ờ vài tiếng.

"Anh lại đói à?" Lee Donghyuck hỏi.

Đúng là anh đói thật, nhưng anh lắc đầu.

"Thế sao?"

"Xin lỗi." Mark Lee nhỏ giọng, đưa sợi dây chuyền ra trước mặt cậu.

Lee Donghyuck ngạc nhiên đến mức khẽ giật mình lùi lại một bước.

"Xin lỗi, tôi không nên nói mấy lời khó nghe như thế."

Cậu nhìn anh lắp bắp.

"Xin lỗi thì...thì anh cứ nói...nói là được rồi, đưa cái này...cho em làm gì."

"Lúc đó tôi giận quá, xin lỗi cậu. Cái này là để chuộc lỗi thôi, không đắt đỏ gì đâu."

"Không...không đắt cũng không được, em không nhận được đâu."

"Đi mà." Mark Lee nói, "Sau này còn nhờ cậu nhiều việc nữa, Lee Donghyuck."

"Bây giờ tôi đang đói lắm, nhà không có gì ngoài trứng lúc sáng cậu đưa, xe đạp cũng không biết đi nên không ra tiệm tạp hóa được. Nhận đi, là tôi đang mua chuộc cậu để cậu đưa tôi đi đấy."

Lần đầu tiên Lee Donghyuck thấy Mark Lee nói một câu dài như thế, thái độ cũng hoàn toàn trái ngược với lúc trưa khiến bây giờ cậu mới là người cảm thấy có lỗi, nghĩ rằng nếu mình không nhận thì nhỏ nhen quá. Cậu quay vào trong nhìn đồng hồ rồi đáp lại anh.

"Bây giờ tạp hóa đóng cửa rồi. Anh...chưa ăn gì thật à?"

"Chưa."

"Chỉ còn ít mì lúc trưa thôi, anh ăn được không?"

"Được chứ." Mark Lee cười, "Nhận đi." Anh đưa chiếc vòng cổ sát lại gần cậu, "Nhận rồi sáng mai cho tôi mượn xe đạp nhé?"

"Anh có biết đi đâu mà cho mượn." Cậu bĩu môi.

"Vậy cậu đưa tôi đi đi."

Lee Donghyuck tỏ ra suy nghĩ một hồi, thật lâu sau mới chịu ừ một tiếng trong cổ họng nhận lấy chiếc vòng cổ của Mark Lee.

"Đợi chút, em làm nóng lại mì đã, anh vào nhà ngồi không?"

"Không cần đâu."

Mark Lee đứng khoanh tay dựa người vào cửa nhìn Lee Donghyuck từ phía sau, cậu quay lưng lại phía anh mím môi nhịn cười. Chẳng biết chuyện gì khiến cậu vui đến thế, đứng cách xa một đoạn mà Mark Lee vẫn thấy tai cậu đỏ lên.

"Hay anh cứ vào đây đi." Cậu quay lại, "Ngồi đây ăn luôn cũng được."

"Vậy có được không? Bố mẹ em...bố mẹ cậu không phiền chứ?"

"Không đâu." Lee Donghyuck lắc đầu, "Anh cứ vào đi."

Mark Lee ngồi xuống bàn ăn, Lee Donghyuck cũng ngồi xuống mân mê mặt dây chuyển.

"New York...phải không anh?"

"Ừ." Mark Lee gật đầu, "Tôi mua cách đây mấy năm rồi."

Cậu cúi xuống nhìn vật trong tay, mân mê ngắm nghía một hồi lâu rồi bỗng nhiên ngước lên hỏi Mark Lee.

"Anh nghĩ bao giờ thì em được đặt chân đến những nơi như thế?"

Lee Donghyuck nhìn anh bằng ánh mắt hơi rụt rè, Mark Lee cũng nhìn cậu, nhưng anh không nói gì.

Có lẽ việc được hưởng thụ quá nhiều khiến anh không hiểu được ước mơ của Lee Donghyuck, cũng không hiểu cảm giác muốn có được một thứ gì đó mà không làm cách nào để có được, càng chưa từng thấy không tự tin về gia cảnh của mình. Nhưng hình như Lee Donghyuck mong ước dữ dội lắm, ánh mắt cậu thay đổi hẳn, đến mức Mark Lee còn như có thể thấy hình trái tim trong mắt cậu khi cậu nhìn chiếc vòng.

"Em hỏi kì quá nhỉ?" Cậu cười.

"Kiểu gì cũng được mà." Anh trả lời lại ngay sau đó, một câu trả lời mơ hồ vô cùng, nhưng Lee Donghyck vẫn cười tươi và đáp lại anh bằng một cái gật đầu.

"Cái này," Lee Donghyuck giơ chiếc vòng lên, "Làm từ gì thế ạ?"

"Chắc là kim loại bình thường thôi, tôi không biết."

"Anh Mark này," Cậu bỗng nhiên dùng hai tay chống cằm, dù đang nghiêm túc nhưng hai má ụ lên làm Mark Lee không giấu được một cái nhếch mép.

"Ừ?"

"Đừng gọi em là cậu này cậu kia nữa, nghe chán chết."

"Thế gọi như nào?" Anh cười.

"Anh bao nhiêu tuổi rồi?"

"Hai mươi tư."

"Đó, em mới hai mươi thôi, gọi là em cũng được mà."

Mark Lee gật đầu, "Anh biết rồi."

Trước khi Mark Lee về nhà, Lee Donghyuck không lên nhà lấy chăn mang xuống cho anh, chúc anh ngủ ngon rồi hẹn.

"Sáng em dậy sớm lắm đấy, anh có đi được không."

"Được, cứ sang bấm chuông nhé."

Khi Mark Lee trùm chăn qua đầu nghĩ ngợi vẩn vơ, thì Lee Donghyuck đang ngồi trong góc phòng nhìn chiếc vòng cổ rồi cười một mình.

*

"Nào, lên xe đi." Lee Donghyuck ngồi trên chiếc xe đạp dõng dạc nói.

Mark Lee có vẻ hơi ái ngại.

"Hay để anh chở cho?"

"Anh bảo anh không biết đi xe đạp mà?"

"Thì cũng biết sơ sơ."

"Anh sợ gì? Em còn đi xe đạp leo núi cơ, không ngã được đâu."

"Nhưng như thế kì lắm." Mark Lee gãi đầu.

"Kì thế nào ạ?"

Anh tặc lưỡi phẩy tay, "Thôi, em ra sau đi, anh chở cho."

Lee Donghyuck thở hắt ra nhưng rồi cũng bước xuống khỏi cái xe đạp dù Mark Lee nghe chẳng đáng tin lắm. Anh hít vào một hơi thật sâu rồi ngồi lên yên xe, hồi hộp đến mức hai tay rịn mồ hôi, còn hồi hộp hơn cả đi thi lấy bằng ô tô.

"Có được không đấy?" Lee Donghyuck không yên tâm hỏi lại.

"Chắc...chắc là được."

Mark Lee đặt chân lên bàn đạp, chiếc xe đạp lảo đảo như sắp đổ khiến Lee Donghyuck phải túm lấy áo anh vì sợ ngã.

"Này...anh không biết đi thì để em đi cho, ngã cả hai đứa bây giờ."

Hai vai Mark Lee gồng cứng cả lên, vừa vì sợ ngã vừa vì giật mình khi cảm nhận được tay Lee Donghyuck bám vào eo mình. Đoạn đường trước mặt không lớn lắm, Mark Lee mà chệch một cái thì cả anh lẫn Lee Donghyuck đều sẽ lao xuống cánh đồng bên cạnh.

"Mark! Đã bảo không được thì để em chở cho mà."

"Được mà, tin anh đi."

Lee Donghyuck không hiểu mình sẽ tin kiểu gì, tim cậu muốn rơi ra khỏi lồng ngực khi Mark Lee không để ý đi vào một hòn đá khiến cả hai xóc nảy lên. Chiếc xe đạp đi ngoằn nghoèo một hồi mới ra được đến đoạn đường lớn hơn, Mark Lee bắt đầu quen dần với việc đi xe đạp và lái thăng bằng, hai tay Lee Donghyuck cũng nới dần ra.

Bỗng nhiên anh thấy buồn cười, cười híp cả hai mắt đến nỗi không nhìn thấy đường.

Lee Donghyuck khó hiểu, "Anh này bị làm sao đấy?"

Không khí buổi sáng man mát làm tinh thần con người ta phấn chấn hẳn lên, Mark Lee thấy thì ra, nơi này cũng không tệ đến thế.

Lee Donghyuck đánh nhẹ vào người anh, "Anh nhìn đường đi kìa, cười mãi thế."

Không hiểu Mark Lee nghĩ gì bỗng nhiên phanh gấp, Lee Donghyuck ở sau đập đầu vào lưng anh, tay cũng theo quán tính ôm lấy Mark Lee.

"Mark!" Cậu hét lên.

"Đây," Mark Lee nói, "Nhìn đường đây."



____///

xin lỗi mọi người vì cái thói thích chia truyện ra làm nhiều phần của mình TT, nhưng bản thân mình khi phải đọc nhiều chữ cũng ngại lắm huhuhuhuhu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com