TruyenHHH.com

Nc 17 Khai Nguyen Ver Ngoc

         

...

"Anh à, anh đỡ mệt chưa?" – Vương Nguyên thận trọng hỏi

Vương Tuấn Khải bị cậu chọc đến tức chết nằm cả buổi trưa trên giường vì đau đầu.

"Ông...ông xã.... em...em gọi anh vậy được không?" – cậu nhớ tiếng 'ông xã' này lắm. Mỗi lần gọi anh như vậy trong tim cậu ấm ấm và vui lắm.

"Uhm!" – anh gật nhẹ. Mắt nhắm nghiền, có vẻ cậu làm anh mệt thật rồi.

"Ông xã! Hay là anh đánh em đi?!"

Đôi mắt anh mở to nhìn chằm chằm vào cậu.

"Người ta nói trút bực tức ra ngoài sẽ hết bệnh. Anh đừng cố chịu đựng, hại lắm!" – cậu lay nhẹ áo anh

Vương Tuấn Khải thở dài nhíu mày một cái thật sâu rồi suy nghĩ. Cuối cùng anh ngồi dậy kéo Vương Nguyên lên giường ngồi bên cạnh.

"Tôi không cần biết em đang nghĩ gì trong đầu. Nhưng từ giờ em làm ơn bỏ hết giùm tôi." – anh nhìn vẻ mặt căng thẳng của cậu nên cũng không muốn nặng lời – "Tôi chỉ nói một lần thôi. Tôi và Lưu Chí Hoành là bạn tốt ngoài ra không có tình cảm gì như em nói hết."

"Nhưng..... nhưng trong nhật ký anh ghi là chú ý anh ấy mà.... hôm trước em thấy hai người trong phòng khách...." – mặt cậu cũng ngớ ra, mọi chuyện hình như bắt đầu phức tạp quá rồi.

"Em.... em đọc trộm nhật ký của tôi?"

"Xin lỗi anh!" – cậu cúi đầu xuống và điều đó làm Vương Tuấn Khải bốc hỏa nhiều hơn.

Lúc trước tệ môn văn thì thôi đi, tại sao ngay cả đọc nhật ký cũng không ra hồn. Đọc lén thì đọc hết đi anh đỡ phải cực khổ thế này. Cậu Vương Nguyên quả là biết cách làm điên đầu Vương Tuấn Khải này mà.

"Tôi và Lưu Chí Hoành không có yêu đương gì ở đây. Chuyện phòng khách.... tôi chỉ thổi bụi trong mắt Lưu Chí Hoành giùm thôi. Em đừng có nghĩ bậy."

"Dạ." – cậu chỉ biết gật đầu thôi. Dù sao Lưu Chí Hoành giờ cũng đã chính thức quen Thiên Tỉ không thể thay đổi được gì – "Em...hỏi anh một câu cuối được không?" – cậu rụt rè giơ một ngón tay lên

"Hỏi đi!"

"Anh...." – cậu cắn môi im lặng suy nghĩ, có nên hỏi hay không đây? Thật sự cậu rất muốn biết câu trả lời – ".... có ghét em không?"

Vương Tuấn Khải có thể nhìn thấy hai bàn tay cậu bấu chặt vào nhau tưởng chừng dính lại thành một. Anh tách chúng ra trước khi cậu tự làm mình bị thương.

"Không có" – giọng anh nhẹ hẫng.

Đôi mắt cậu mở to nhìn anh, nước mắt lại trào ra ngoài. Không phải vì buồn mà vì hạnh phúc, hóa ra anh không ghét cậu như cậu nghĩ.

Cậu vội giật tay lại, cậu ngại khi anh chạm vào tay mình lắm. Nó vốn không được đẹp gì. ctk quay ra ngoài tủ lấy cái bịch nhỏ đặt lên giường trước mặt cậu, anh gãi gãi sau gáy nhìn đi đâu đó nói với cậu.

"Trước khi ngủ thoa vào tay, mấy cái vết chai từ từ hết."

"Cám ơn anh.... ông xã." – cậu hạnh phúc ôm cái bịch đó vào lòng.

Đây là món quà đầu tiên Vương Tuấn Khải tặng cho cậu, làm sao cậu nỡ xài nhưng không xài thì anh sẽ giận.

Thôi thì xài hết giữ cái chai lại làm kỷ niệm.

...

Một Tháng Sau

Cuộc sống hôn nhân cũng ổn định lắm, Vương Tuấn Khải ói nhiều hơn tuy là vẫn thái độ lớn tiếng đó nhưng cậu quen vậy rồi. Lưu Chí Hoành và Thiên Tỉ cùng đi lên Bấc Kinh chơi rồi! Vương Nguyên chỉ quanh quẩn trong nhà nhưng may là Vương Tuấn Khải đa số ở nhà làm bảng hướng dẫn trồng trọt bằng phương pháp mới cho bà con nên cậu không thấy buồn.

Sau ngày hôm đó, khi cả hai làm chuyện đó anh không dùng đến condom nữa nhưng vẫn để ra ngoài vì chưa muốn có con sớm. Anh nói khoảng một, hai năm nữa ổn định mọi chuyện rồi có con cũng chưa muộn. Vương Nguyên luôn nghe lời anh, anh nói sao thì làm vậy.

"Ông xã, anh xem nè! Đẹp quá!" – Vương Nguyên chỉ chỉ vào album hình Lưu Chí Hoành đem qua, họ vừa về cách đây vài hôm.

Vương Tuấn Khải chỉ nhìn ảnh ậm ừ như mọi lần. Thái độ này Vương Nguyên quen hẳn, không thấy khó chịu như lúc trước.

"Ông xã, anh đi Bắc Kinh lần nào chưa?"

"Rồi!"

Cậu xoe tròn mắt nhìn anh, cậu suốt ngày bám theo anh vậy mà anh đi Bắc Kinh cậu không hay biết gì hết. Như hiểu trong ánh mắt Vương Nguyên anh giải thích.

"Là lần cùng cha lên đó mua xe."

"À..." – Vương Nguyên gật gù. Có một dạo anh không xuất hiện, cậu chỉ nghe mọi người loáng thoáng nói đi đâu mua xe để nhà chạy việc.

Anh là trưởng thôn, đất ở đâu cũng là của nhà anh nên so tiền so bạc anh không thua bất cứ ai trên thành phố cả. Nhà anh cũng có xe hơi xịn và những thứ cần thiết tuy nhiên vẫn giữ nét sống mộc mạc đặt trưng của dân quê. Vương Nguyên có thấy chiếc xe ở sân được phủ tấm bạc trùm kín lại. Cậu chưa bao giờ đi xe cả, sờ còn chưa được sờ chứ nói gì ngồi lên đó. Nhà cậu có chiếc xe đạp cũ kỹ để ba đi lại trong thôn. Trong khi anh có hẳn một chiếc xe đạp riêng khi học trung học.

"Trên đó như thế nào vậy ông xã?" – cậu ôm đầu gối gác đầu lên đó nhìn anh

"Người đông, xe cộ đông."

"Có phải rất hiện đại không? Em nghe nói xả rác là bị bắt vào tù liền."

"Muốn đi không?" – anh dừng việc quay sang nhìn cậu

"Dạ?" – cậu há hốc miệng

"Tôi hỏi em có muốn lên Bắc Kinh chơi vài ngày không?"

"Anh dẫn em đi hả?" – cậu chỉ vào mặt mình

Gật đầu

"Ông xã chịu dẫn em đi hả? Ông xã dẫn em lên Bắc Kinh. Woa ~ ông xã dẫn em lên Bắc Kinh" – cậu vui mừng nhảy lưng tưng như đứa trẻ

"Lấy điện thoại qua đây." – anh nói. Vương Nguyên cười không ngớt lấy cái điện thoại trong góc qua anh.

Vương Tuấn Khải quay số gọi cho cha anh thông báo sẽ lên Bắc Kinh với Vương Nguyên khoảng một tuần. Ông bà dĩ nhiên vui mừng hưởng ứng. Tốt nhất lúc về có hỉ càng vui.

Phòng ngủ

"Ông xã mình đem theo mấy bộ?" – cậu lôi cái vali ra soạn đồ, chiều mai anh đưa cậu lên Bắc Kinh.

Cậu được nhìn thấy Bắc Kinh, hít thở không khí của Bắc Kinh, nghĩ bấy nhiêu thôi mà lòng cậu đã háo hức vô cùng.

"Vài bộ thôi, em đừng đem cả cái tủ theo là được." – anh không sao cản được cái vui mừng quá độ của cậu.

Sau ba tiếng cậu soạn quần áo và những thứ cần thiết xong mới chịu tắm rửa lên giường. Cả ngày hôm nay cậu cứ cười suốt, cậu cũng quen việc núp vào lòng anh để ngủ. Sống với Vương Tuấn Khải lâu một chút cậu hiểu con người anh nhiều hơn. Tuy là anh nóng tính hay quát nạt cậu nhưng chưa bao giờ làm cậu buồn cả. Tối tối thấy cậu ho hay đạp mền anh cũng kéo lên vừa ôm vừa đắp mền cho cậu. Những lúc như vậy dù trời rét cậu cũng thấy ấm nữa.

"Ông xã, lên đó mình ở đâu?" – bỗng cậu nhớ ra chuyện ăn ở.

"Khách sạn."

"Mắc lắm! Mình ở nhà trọ thường thường được rồi anh." – cậu ngước lên nhìn anh

"Nhà trọ nguy hiểm lắm, cướp bóc, giết người. Có muốn ở không?" – anh nhìn xuống, khuôn mặt cả hai rất gần nhau.

"Dạ thôi, ghê quá!" – cậu rùng mình nép sát ngực anh – "Ông xã ơi!" – cậu thì thầm

"Hửm?"

"Cám ơn anh! Ở đó đắt đỏ như vậy anh cũng đưa em đi, em hứa không hoang phí tiền bạc đâu. Anh dắt em đi vòng vòng là em vui lắm rồi."

"Ngủ sớm đi!" – anh ôm eo cậu, cả hai ôm nhau dưới tấm chăn dày êm ái.

...

"Vương Nguyên!  Lên đó đừng đi lung tung, coi chừng lạc nha con." – bà Vương nắm tay tiễn cả hai

"Tuấn Khải có gì con trông chừng nó giùm mẹ, thằng bé này nó ngốc nghếch lắm."

"Dạ, con sẽ coi chừng Vương Nguyên. Xin mẹ cứ an tâm." – anh cúi đầu chào bà rồi lên xe cùng cậu.

Anh có bằng lái nên chỉ cần mang theo bản đồ phòng trường hợp nhầm đường. Đoạn đường khá dài nên họ phải ghé khách sạn trên đường ngủ một đêm.

"Xe anh đẹp quá, lại còn rất êm nữa." – cậu sờ sờ cái ghế rồi trần xe. Anh mỉm cười bấm nút mở kính xe xuống, gió lùa vào mặt, mát rượi!

"Aaaaa đã quá ~~~" – cậu hét lớn ra ngoài

"Vương Nguyên!" – anh nạt một tiếng kéo mạnh vai cậu vào – "Không được đưa tay hay đầu ra ngoài, nguy hiểm lắm."

"Dạ, em xin lỗi." – do lần đầu đi xe nên cậu đặt biệt thích thú không biết những điều cấm kỵ này.

Vương Tuấn Khải tập trung lái xe, Vương Nguyên nhìn hoài cũng mệt lăn ra ngủ lúc nào không hay. Đến khi anh gọi dậy thì họ đã đến một khách sạn nhỏ bên lề đường.

Vương Tuấn Khải thuê một phòng và mang hành lý vào trong. Anh thuê căn phòng khá rộng rãi, không phải túng thiếu gì nên không cần tiết kiệm thái quá. Dù sao anh cũng chưa đưa Vương Nguyên đi chơi lần nào, xem như tuần trăng mật của cả hai đi. Xài tiền một chút để thoải mái cũng không sao.

"Em đói bụng chưa?" – Vương Nguyên nằm ngủ cả ngày trên xe nên chắc chắn sẽ thấy đói.

Gật đầu

"Em đi tắm thay đồ đi, tôi xuống gọi vài món mang lên." – anh đóng cửa phòng lại

Vương Nguyên lấy bộ đồ thun trong vali mang vào nhà tắm, ngồi xe vui mà mệt quá. Tay chân và cổ mỏi ơi là mỏi! Vương Tuấn Khải lái cả ngày chắc còn đừ người hơn. Cậu nghĩ chút sẽ chà lưng cho anh và đấm bóp tay chân, sáng mai anh còn chạy xe tiếp nữa. Nghĩ đến đây cậu thấy mình tệ quá! Nếu biết chạy xe chắc sẽ giúp anh nhiều rồi. Cũng tại cậu không đi được xe lửa, sẽ bị ói nên Vương Tuấn Khải phải còng lưng ra lái xe. Cũng tại cậu hết thôi!

Vừa tắm vừa trách mình cậu nghe tiếng gõ cửa bên ngoài.

"Vương Nguyên!"

Cậu nghe tiếng anh, chắc là anh quên mang chìa khóa. Cậu vội leo ra khỏi bồn nước, do gấp quá té bịch một cái ê cả mông. Với cái khăn che người lại cậu ra ngoài mở cửa cho anh.

Cạch

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com