(NC-17) CƠN ÁC MỘNG (KRISTAO)(KAISOO)
CHƯƠNG 9
-"Phàm... Phàm... !" nam nhân nọ vừa ra khỏi cửa liền có một cô gái vội vã đuổi theo, gương mặt thanh tú có phần hoảng hốtNam nhân thân ảnh thật cao lớn bước đi trên đôi chân dài thẳng tắp, trông hắn chẳng có vẻ gì vội vàng, lãnh đạm cước bộ dọc trên hành lang xa hoa mặc kệ người ở phía sau đang gọi tên hắn. Được một lúc thì cô gái nọ cũng bắt được bàn tay và giữ hắn đứng lại -" Phàm, em biết lỗi rồi... anh à đừng bỏ mặt em mà! Phàm! " cô vừa nói vừa thở hổn hển, gương mặt nhỏ đỏ bừng -"..." Ngô Diệc Phàm không nói gì, ngay cả liếc mắt cũng chẳng màng -"Anh à...đừng như vậy, đừng im lặng. Em xin lỗi, sẽ không có lần sau nữa... " sự lạnh lùng của hắn làm nữ nhân thấy bất an vô cùng. Cô vội vã buông tay rồi ôm trầm lấy tấm lưng rộng lớn như biển cả của nam nhân, như sợ rằng chỉ cần cô thả ra thì sẽ không còn cơ hội gần hắn nữa ...-" Buông ra! " sau vài giây cuối cùng Ngô Diệc Phàm cũng lên tiếng, giọng nói trầm thấp mang theo vài tia lạnh lẽo -" Không. Em không buông... !" Đúng thế Lâm Uyển Nhu chính là có chết cũng không muốn đánh mất bảo vật như hắn -" Tôi nói cô lần cuối... Mau.Buông.Tay! " hắn gằn từng chữ. Giọng nói bắt đầu có sự biến đổi, hắn chính là rất ghét những người phụ nữ ngu ngốc thích xen vào chuyện của hắn, hay trong đầu luôn mang ý nghĩ muốn bước vào cuộc sống của hắn, muốn nắm giữ hắn. Ha, đúng là không biết tự lượng sức! Ngô Diệc Phàm chính là kẻ làm chủ mọi thứ, bất cứ ai cũng không được đi trước hắn một bước. Uyển Nhu bất lực hạ tay xuống, nước mắt trực rơi... nam nhân chính là đang ra lệnh cho cô, tất nhiên cô phải nghe lời hắn. Kẻ đáng sợ này có thể sẽ khiến một chuyện cỏn con trở nên cực kì tồi tệ. Tốt nhất là nên biết ở đâu là giới hạn Vòng tay nhỏ nhắn của nữ nhân vừa rơi xuống, hắn lại vô tâm bước tiếp. -" Chậc, mỹ nhân à, lần này xem ra sắp hết hy vọng cùng nam nhân cực phẩm chung một chỗ rồi nhỉ! " Kim Chung Nhân từ phía sau đi đến -"..." nữ nhân không nói gì chỉ bất động đứng khóc -" Haizzzzz, tôi thấy cô nên ngoan ngoãn tìm nơi ở trước đi. Rồi từ từ lấy lòng người ta lại. Tạm thời trong thời gian này cô nên cầu nguyện đừng có bất kì mỹ nữ hoàn hảo nào đến gần anh ấy. Nếu không.... chậc chậc chậc, cô sẽ bị đá đi đó ~~~" anh vừa nói vừa tặc lưỡi, không những thế còn lắc lắc đầu ra vẻ đồng cảm cùng mỹ nhân đang khóc sướt mướt trước mặt. Gì chứ anh và Ngô Diệc Phàm đang bàn việc làm ăn, một kế hoạch hoành tráng để lấy lại lô hàng bị bọn giở nào đấy lấy.... thì đột nhiên cô này ở đâu nhào vô, nghe đâu là cô ta biết hắn thường xuyên bàn việc tại đây nên liền mò đến. Làm gián đoạn công việc của hắn là một việc, cái nữa là không biết ăn gan ở đâu lại dám xen vào việc đời tư của Ngô Diệc Phàm nào là anh có đi với cô nào khi em không ở đây à, tối nay hẹn hò cùng em đi.... đó chính là đại kị của hắn....nữ nhân như vậy thực là không biết suy nghĩ gì cả! " Tạm biệt nha mỹ nhân, tôi đi làm việc cho bạn thân đại thần của tôi đây...! " sao khi bỏ lại một câu Chung Nhân cũng nhanh li khai, bây giờ đã đến lúc giúp bạn của anh có được bàn đạp mau lên nắm quyền Long Đằng ___________Cùng lúc đó trong căn phòng VIP bên trái -" Chào em, Tiểu Điệp " Tử Thao ngồi đối diện với cô gái mặc chiếc váy ren màu đen có vẻ quyến rũ trước mặt, cậu ưu nhã mỉm cười -" À... ờ... chào anh! " Ôi, mình làm sao thế này, anh ta đẹp quá... nhưng mà lại không phải kiểu nam nhân mình thích. Nội tâm của cô ta bắt đầu nổi sóng Tử Thao đã quen cách sống ở nước ngoài nên mọi cử chỉ lời nói đều làm các quý cô bấn loạn-" Em cứ tự nhiên đi... coi như anh là bạn bè của em vậy! " cậu thân thiện nói tiếp -" ý anh là... " Tiểu Điệp bất ngờ trước câu nói của Tử Thao, nghe qua còn có dụng ý khác -" Đúng vậy! Quán bar, bạn bè, rượu, ôm ấp, sờ soạn... " càng nói nụ cười của cậu càng tươi nhưng dường như ai đó sắc mặt đã đổi -"Em...." sao anh ta biết chứ? -" Sao vậy? Thoải mái đi, ở tuổi em ai mà chẳng vậy " Giọng nói dịu nhẹ của cậu như rót mật vào tai khiến cô không biết phản ứng thế nào -"Anh...nghĩ thế nào về việc kết hôn giữa hai nhà! " Cuối cùng Kim Tiểu Điệp cũng vào được nội dung chính -" À... thì, nói thật em đừng giận... bây giờ anh vẫn chưa có ý định lập gia đình. Anh còn rất trẻ và anh muốn dành nhiều thời gian và tình cảm cho mẹ anh. Nhưng nếu em muốn thì anh chỉ có thể lấy em sau ba năm nữa " nhắc đến mẹ nụ cười của Tử Thao càng trở nên dịu dàng hơn -" Không. Em không vội đâu, em cũng còn trẻ mà hãy lo cho sự nghiệp trước đã " từ lúc bắt đầu Kim Tiểu Điệp đã không thể ngừng nhìn Tử Thao, ánh mắt cô luôn dán chặt vào người thiếu niên xinh đẹp ngồi cách mình chưa đầy hai mét, tạo hóa có phải hay chăng đã quá ưu đãi đối với nam nhân này rồi ......-" Br br br... " được một lúc thì điện thoại Tử Thao báo có cuộc gọi, xóa tan bầu không khỉ ngượng ngùng bất bình thường, nhìn vào hàng chữ đỏ báo cuộc gọi khẩn cấp từ công ty cậu vội vàng đứng dậy đi nhanh ra ngoài -" Alô, thư kí Dương tôi nghe đây!" Giọng nói trong trẻo của cậu trở nên gấp gáp, bỗng nhiên cậu thấy tâm mình bất an không thôi-[ Chủ tịch, công ty xảy ra chuyện rồi, cậu mau đến đây! ] Thư ký Dương bên kia đầu dây hết sức khẩn trương -" Được, đợi đấy tôi đến ngay " vừa cúp máy Tử Thao vội vã vào trong " Xin lỗi em, công ty có việc gấp anh phải đi ngay, lần sau gặp lại anh sẽ giải thích! " sau khi nói với Kim Tiểu Điệp, cậu liền thần tốc rời đi --------------Công Ty Hoàng Gia, phòng chủ tịch -" Thư Ký Dương, xảy ra việc gì? " vừa vào đến phòng đã thấy ngay cô thư kí chờ trong phòng còn có cả Hoàng Minh cha cậu -" Chủ tịch, cậu xem đi " cô thư kí đẩy màn hình lap top về phía cậu, Tử Thao liếc nhìn cha mình, chỉ thấy ông trầm mặt ngồi yên ...-" Không thể nào! Vừa lúc chiều cổ phiếu của chúng ta tăng một phần trăm mà... chỉ vài giờ... làm sao có thể rớt như vậy chứ... " vừa nhìn thấy đường tăng trưởng trong màn hình lap top đi xuống không có điểm dừng, đầu óc cậu bắt đầu choáng váng"Cốc cốc... " phía ngoài có người gõ cửa -" Mời vào! " Tử Thao lấy lại tinh thần, hướng người bên ngoài nói-" Chủ tịch, các đối tác và nhà đầu tư bỗng nhiên lần lượt gọi điện muốn hủy hợp đồng và rút vốn " người thanh niên vừa xuất hiện liền khẩn cấp thông báo -" Khách hàng và nhiều chi nhánh cũng bắt đầu hoang mang rồi ạ " một cô gái khác cũng chạy đến, vừa thở dốc vừa nói Thư ký Dương nghe vậy liền đến máy tính bấm bấm gì đó... " chủ tịch, hợp đồng và vốn của chúng ta bắt đầu giảm mạnh...thiệt hại lớn rồi! " sau khi chăm chú trên màn hình, thư ký cũng bắt đầu sốc -" Tất cả bình tĩnh, kế toán cậu mau gọi điện đến ngân hàng rút hết tiền mặt hiện có của chúng ta " Tử Thao ra chỉ thị -" Vâng ! " -" Mau triệu tập cuộc họp cấp cao, chúng ta cần trấn an nhân viên ở mỗi bộ phận " cậu hướng nữ nhân đứng ở cửa nói -"Ân, chủ tịch" Xong cô gái gấp rút chạy đi Tử Thao yên lặng ngồi xuống sô pha cạnh cha mình, mọi việc xảy ra quá nhanh tạm thời cậu vẫn chưa thích ứng kịp, cậu muốn cho bản thân mình thanh tĩnh -"Tiểu Thao a! Bọn họ hành động rồi " Hoàng Minh sau một lúc lâu im lặng cuối cùng đã lên tiếng -" Bọn họ? Ý cha là... " nghe vậy trong đầu cậu liền biết ngay đáp án, nhưng cậu vẫn không tin được -" Đúng vậy, chính là Long Đằng! " ông nói trong sự tuyệt vọng -" Không thể nào! Dù họ có kinh khủng đến đâu thì cũng không thể chỉ trong vài giờ thâu tóm các nhà đầu tư, đối tác, cổ phiếu của chúng ta như vậy được! " cậu chính là không tin cái tổ chức bóng tối đó, chúng có khả năng lộng quyền trước pháp luật như vậy! ....#Pin#_____________Tối vui vẻ ^^
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com