(NC-17) CƠN ÁC MỘNG (KRISTAO)(KAISOO)
CHƯƠNG 68
Buổi tiệc diễn ra được một lúc, di động của Hoàng Tử Thao run ở trong túi báo hiệu cuộc gọi đến, nhìn qua màn hình là số của Chu Thiên Ân cậu liền rời bàn đi ra ngoài -" Alo" sau khi đã cách li tốt với những tiếng ồn huyên náo bên trong phòng tiệc, Tử Thao nhẹ giọng nghe máy -[ Ba ba, là bảo bối đây! Con và Daddy hiện tại đang ở trước lối vào phòng tiệc, người có thể ra đây chứ ạ? ] giọng nói trong trẻo của Hoàng Triều Ca đi vào tai cậu, khiến tâm tình mệt mỏi của Tử Thao giảm đi hơn phân nửa -" Được, đợi một lát, ba ba liền ra với con" Tắt điện thoại, Hoàng Tử Thao đi thẳng vào nhà vệ sinh cách đó vài bước chân. Bên trong khá rộng lớn, ánh đèn vàng nhạt chiếu sáng mọi ngóc ngách, rất yên tĩnh, bên trong hoàn toàn chỉ có một mình cậu. Hoàng Tử Thao trong bụng có hơi đau, cũng đúng, uống rượu như vậy này coi như là tác dụng phụ đi. Xoắn tay áo, vươn tay vặn mở vòi nước, cậu cúi lưng rửa mặt. Lúc ở một mình, sức phòng bị của Hoàng Tử Thao trở về con số không, áp lực của nươc phả vào mặt mang cơn đau đầu cuốn trôi đi, đem đầu óc mụ mị vì cồn thanh tỉnh lại một chút Khoá nước, đứng thẳng dậy nhìn bóng dáng mình trong gương liền lập tức giật nảy mình -" Làm sao vậy? Nhìn tôi đáng sợ lắm à? " Ngô Diệc Phàm bằng một cách nào đó thần không biết quỷ không hay xuất hiện ở phía sau Hoàng Tử Thao, nam nhân lười biến nghiêng người tựa vào cửa nhìn cậu -" Ngô Tổng, ngài như thế nào lại giống hồn ma như vậy? Làm tôi thiếu chút nữa hét toán lên rồi" Hoàng Tử Thao lấy lại bình tĩnh cười nói, giọng điệu có chút châm biếm. Bàn tay thon trượt vào túi áo lấy ra khăn tay, sau đó chậm rãi lau đi vệt nước trên mặt không có ý định quay lại đối mặt cùng người kia -" Đừng có mở miệng là nói lời khó nghe, em thông minh như vậy chắc sẽ không ngu ngốc chọc giận tôi" Ngô Diệc Phàm thấp giọng, bảo trì tư thế đứng. Hắn tựa như cái gì cũng không quan tâm, ánh mắt sâu thẳm dừng trên người Hoàng Tử Thao -" Ngô Tổng, anh sẽ không cứ đứng mãi ở nơi này cản đường chứ?! " Chỉnh sửa lại trang phục, đầu tóc, Tử Thao dự định rời khỏi đây thì thấy Ngô Diệc Phàm cư nhiên không có ý định nhường đường, cậu biết mình không nên nói những lời khó nghe, không nên có ý định thù địch đối với hắn, thế nhưng mỗi lần đối mặt vẫn là không nhịn được những khó chịu trong lòng Tại sao vậy? Vốn dĩ Hoàng Tử Thao tưởng mình đã chôn vùi quá khứ rồi, nỗi ám ảnh đeo bám cậu không buông đó cậu đã muốn vứt bỏ thế nhưng chỉ cần nhìn thấy Ngô Diệc Phàm mọi chuyện liền thất bại, khả năng chịu đựng được mài dũa cách mấy cũng chẳng giúp được Tử Thao bình thản khi trước mặt nam nhân Cậu thừa nhận mình có chút thất bại rồi -" Tôi biết em muốn đi đâu, đưa tôi đi gặp con trai tôi" lời này nói ra cũng không nặng không nhẹ, nhanh một chút liền đứng thẳng người dậy, mang cửa mở ra ý bảo cậu ngoan ngoãn dẫn đường Hoàng Tử Thao đương nhiên là không muốn, cứ như vậy bất động nửa lời cũng không muốn nói với nam nhân. Triều Ca là điểm yếu của cậu, không thể mang mạng sống của mình trao cho người khác được -" Em đừng để tôi lập lại lần thứ hai" Ngô Diệc Phàm cười lạnh, sự kiên nhẫn trong con người hắn là có giới hạn, nếu như bùng nổ thực sự hắn cũng không biết việc gì sẽ xảy ra Di động của Tử Thao lần thứ hai vang lên -" Alo! " mắt cậu nhìn Ngô Diệc Phàm, chậm rãi nghe điện thoại -[ ba ba, người đã xong chưa?] là giọng nói quen thuộc đó -" Được được, ba ba ra ngay! " Vừa nói vừa đi thật nhanh ra ngoài, phía sau Ngô Diệc Phàm giữ khoảng cách ổn định __________________________Ở sảnh lớn Hoàng Triều Ca và Chu Thiên Ân ngồi trên ghế chờ cách đó không xa, vừa nghe tiếng bước chân liền nhìn lại -" Ba ba!!" Đứa trẻ vui mừng chạy nhanh tới ôm lấy chân thon dài của Tử Thao, giống như vô cùng nhung nhớ mà khẽ cọ cọ vào hong của cậu -" Bảo bối, để con chờ lâu rồi! " Hoàng Tử Thao vuốt tóc đứa nhỏ, môi mỉm cuời dịu dàng -" Không sao không sao, người không cần phải lo nha! " ngước gương mặt nhỏ nhìn lên Hoàng Tử Thao, Triều Ca cười tươi, lúc này mới phát hiện phía sau có một thân ảnh khác " A! Ch...là...!!!" nhất thời nghẹn lời không biết nên gọi sao cho phải-" Làm sao? Con muốn gọi ta là cái gì? " Ngô Diệc Phàm đi tới đứng phía sau Hoàng Tử Thao -" Chào ngài Ngô Tổng! " Chu Thiên Ân nhìn thấy tình huống kì cục này cũng có chút khẩn trương -" Chào cậu! " nam nhân nhẹ giọng đáp lại, hắn đối với người khác lúc nào cũng lãnh đạm, không mạnh không nhẹ tạt một ráo nước lạnh vào người Chu Thiên Ân -" Ba ba, chúng ta...về nhà có được không? " Đột nhiên Hoàng Triều Ca cúi gằm mặt, giọng nói mang theo buồn bã -" Bảo bối, hiện tại không được rồi, tiệc kéo dài hơn dự định, cho nên con cùng Daddy về nhà trước, một lát sau ba ba sẽ qua đón con có được không? " Hoàng Tử Thao thật cẩn thận nói, cậu biết vì sao đứa trẻ lại thay đổi tâm tình, lúc này lại không ở cùng tiểu Ca, Tử Thao lo sợ đứa trẻ đa cảm này sẽ rất cô đơn -"...Ân! " mãi một lúc sau đứa nhỏ mới lên tiếng, miễn cưỡng đáp lại lời của Tử Thao, cậu biết nó đang tổn thương, đang rất cần cậu bên cạnh nhưng mà...là cấp trên cậu không thể để cấp dưới thân nữ nhân một mình thay cậu tiếp khách được Hoàng Triều Ca thơ thẩn, lúc quay đi ánh mắt luyến tiếc lướt qua Ngô Diệc Phàm, tâm trạng nhuốm một màu u ám Đến lúc nhìn thấy Triều Ca cùng với Chu Thiên Ân tiến vào thang máy, Hoàng Tử Thao mới yên tâm tiếp tục công việc của mình, quay đầu một đường đi thẳng vào cánh cửa xa hoa tách biệt hai không giang kia Có điều cậu không nhận ra, Ngô Diệc Phàm không có cùng mình quay trở lại bữa tiệc mà đã biến mất lúc cậu đặt chân đến cửa lớn Cảm nhận rõ ràng sự bất an trong lòng khi chiếc ghế chủ tiệc trống không, Hoàng Tử Thao thấp thỏm, đứng ngồi không yên, ngay cả nụ cười gượng gạo cũng không nặn ra được __________________#PiN#
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com