TruyenHHH.com

(NC-17) CƠN ÁC MỘNG (KRISTAO)(KAISOO)

CHƯƠNG 32

yunjaethisloveistrue

Hoàng Tử Thao hít thở sâu một hơi, quay người hướng chiếc bàn để rượu đi tới, bởi vì trong lúc dằn co bàn thủy tinh bị Khánh Thù đạp lệch qua một chút nhưng mà là lệch qua phía Ngô Diệc Phàm đang ngồi

Riêng người họ Trần ánh mắt nhìn Tử Thao giống như lột trần cậu, từng động tác di chuyển vẫn chưa hề bỏ qua

Nhưng cậu thì không hề nhận ra vì mọi sức lực và tâm trí của mình Tử Thao đều dồn hết vào việc đề phòng kẻ còn đáng sợ hơn gấp ngàn lần _ Ngô Diệc Phàm

"Soạt" một tiếng

Không ngoài dự đoán, hắn nhanh chống kéo lấy tay cậu, nhưng vì có chuẩn bị trước nên Hoàng Tử Thao vẫn hoàn hảo đứng thẳng

-" Ngươi xem ,cậu ta có phải được hơn nhóc con lúc nảy không? " hắn hướng người họ Trương nửa ngồi nửa quỳ dưới đất mà vẫn chưa dám đứng dậy kia nói

Xem ánh mắt như muốn phát sáng của gã ,khóe môi hắn lại nhẹ câu lên

Còn Tử Thao thì khỏi phải nói, cậu tức giận đến mức mặt cũng đỏ cả lên, khó khăn giằng lấy cánh tay đang bị hắn nắm chặt

Ngô Diệc Phàm đột ngột giật mạnh khiến cậu té xuống sàn nhà, Tử Thao cắn răng ngay cả tiếng la vì đau chưa kịp phát ra cũng bị cậu nuốt trở vào ,ánh mắt mở to chống lại hắn

Ngô Diệc Phàm tâm tình vui vẻ lưng tựa vào ghế,hai chân bắt chéo, đôi con ngươi sâu thẳm ẩn chứa ý khiêu khích nhìn cậu

-" Trần tiên sinh ngươi nghĩ có phải hay không ngươi quá gấp rút rồi a. Cậu ta vừa trưởng thành hơn, thuần thục hơn,cảm giác cũng khác hơn đó!...sao nào? Ngươi thích tiểu hồ ly này rồi sao ? " Ngô Diệc Phàm đảo mắt thay đổi đường nhìn

-" A, không...kh...không " thực ra câu trả lời là có, rất muốn nữa là khác nhưng trực giác bảo là có đánh chết cũng không được thừa nhận , gã cảm giác Ngô Diệc Phàm tuy ngoài mặt muốn chà đạp tiểu mỹ nhân kia nhưng thực chất là đang hướng mọi người đánh dấu chủ quyền rằng người là của hắn, kẻ nào dám động liền chết không có đất chôn. Chính xác là như vậy!

-" Anh thôi đi Ngô Diệc Phàm " chịu đựng không được nữa, Tử Thao định chống tay đứng dậy, lần này có chuyện gì xảy ra đi nữa cậu cũng quyết phải rời khỏi căn phòng này, tránh xa tên ác ma này ra

Nhưng điều không ngờ lại bị hắn nhẫn tâm dùng chân dẫm lên tay cậu, ép cậu không được đứng lên

-"A" Tử Thao đau đớn muốn rút bàn tay đáng thương ra khỏi đế giày da cứng nhắc nhưng cậu càng phản kháng hắn lại càng gia tăng lực đạo ở chân, như muốn dẫm nát tay cậu

Một chân bắt chéo của hắn hơi vươn ra ,dùng mũi giày nâng cằm của cậu lên

Mắt phượng hẹp dài khẽ nhíu , đồng tử bên trong co lại, nam nhân trầm giọng

-" Ta đã nói là rất ghét những kẻ lớn tiếng trước mặt ta,lần trước không tính toán ,cậu đừng nghĩ là ta bỏ qua !"

Hoàng Tử Thao không chịu thua hất mặt ra hướng khác né tránh mũi giày và ánh nhìn của hắn

Nam nhân cười lạnh một cái, chân trái tăng thêm lực đạp lên tay cậu

Tử Thao cắn răng, mày liễu cũng kéo lại thành một chỗ

-" Thiếu...thiếu chủ, cậu ta có vẻ rất đau đó !" gã họ Trần im lặng chứng kiến, nhìn thấy cậu khó khăn chống đỡ thì động lòng , con bà nó ngay cả đau đớn mà cũng đẹp đến xuất thần. Nhưng mà cũng quá cứng đầu đi, ngay cả mấy bô lão lăng lộn trong giới bao nhiêu năm nghe danh Ngô Diệc Phàm còn phải nhường mấy phần, huống chi tiểu mỹ nhân này tay không tấc sắt lại muốn cùng ác ma đối đầu! Không phải là lấy trứng chọi đá sao?

-" Bỗng dưng ta muốn làm một chút việc với tiểu yêu nhân này, ngươi với đám thuộc hạ kia mau đi ra ngoài! " Ngô Diệc Phàm miệng nói nhưng mắt vẫn không rời người đang cứng đầu kia

-" Dạ, vâng! " nói rồi gã cùng đồng bọn nhanh chống tẩu tán để lại ác ma, người đẹp cùng tờ giấy chứng nhận chuyển giao khối tài sản mà hắn dùng gần nửa đời người để làm ra. Nhắc đến thực sự là muốn rơi lệ

__________________

Cùng lúc đó tại phòng quản lý

Kim Chung Nhân mắt lo lắng nhìn tiểu bạch thỏ của mình cứ thất thần từ đầu đến gìơ

-" Thù nhi, em vẫn ổn chứ? " anh dịu dàng hỏi

-" không sao, em chỉ lo cho Tiểu Thao thôi! " nhóc lắc đầu chấn an anh

-" Tử Thao? Cậu ấy xảy ra chuyện gì à " trước mặt nhóc Chung Nhân tránh gọi Hoàng Tử Thao là tiểu đông tây hay tiểu mỹ nhân này nọ

-" Anh cũng biết mà, là Ngô Diệc Phàm, anh ta nhất định sẽ lại khi dễ Tiểu Thao cho xem " Khánh Thù phụng phịu nói

-" À, là chuyện đó! Mà em cũng biết sao? " thấy nhóc gật đầu anh thở dài " haizzzz, cũng không còn cách nào khác, những thứ ca ấy muốn thì không thể nào thoát được đâu! Trừ phi.... "

Chung Nhân ngập ngừng khiến cho Khánh Thù khẩn trương

-" Trừ phi làm sao? " đôi mắt mở to nhìn anh

-" Trừ phi... Ầy, trừ phi Tử Thao cậu ấy chết đi hay bỗng dưng bốc hơi biến mất thì mới có thể thoát được, còn không cả kiếp này cậu ấy xác định là phải chịu khổ dài dài a... !"

-"Vậy... "

-" bỏ trốn càng không được, cậu ấy còn có mẹ già nằm viện, cha bị giam ở Long Đằng, mọi nhược điểm đều bị Phàm ca nắm chặt, mà... Hoàng Tử Thao là gì chứ, cậu ấy nổi tiếng là hiếu thuận, đặc biệt là với người mẹ ngoại quốc hay bệnh tật kia cho nên vạn lần cậu ta phải chịu đựng, nhất định phải chịu, chịu không nổi cũng phải chịu "Chung Nhân một lời này nói ra làm cho nhóc cũng không còn cách nào để giúp Tử Thao " Nhưng nói đi cũng phải nói lại, mẹ của cậu ấy bệnh nặng như vậy, nghe đâu còn phải đi nước ngoài mới cầm cự được tiếp, nếu như cậu ấy chịu khó lấy lòng Phàm ca thì biết đâu được mọi việc sẽ khác a!đến lúc đó bọn họ cũng sẽ như hai chúng ta thì sao ?!"

-"Với Ngô Diệc Phàm sao ? Hừm,nhìn như thế nào cũng không thấy nửa điểm ôn nhu làm sao mà giống nhau chứ !" nhóc mơ hồ nói

-" Nếu là người khác thì sẽ không, nhưng là Tử Thao thì anh lại rất có lòng tin! " Chung Nhân cười nhẹ

-"Như vậy lại càng không! Tiểu Thao anh ấy có chết cũng không làm đâu. Ngay từ lúc đầu ca ấy đã mặc định mình là nam nhân bình thường rồi, mà đã là nam nhân bình thường thì tất nhiên sẽ cưới vợ sinh con, tự dưng đùng một phát biến thành cái kia ...chuyện này căn bản bất thành nha " nhóc ủ rủ nói,đầu hơi tựa vào vai anh

-" Phải như Hoàng Tử Thao cậu ấy chấp nhận Phàm ca như em chấp nhận anh thì tốt rồi! " Kim Chung Nhân đưa tay khẽ vuốt ve mái tóc mềm mại của Khánh Thù

-" Đâu có giống nhau! Ngô Diệc Phàm người kia đâu có tốt như anh, bởi vì anh là người đàn ông ấm áp, ôn nhu, bên ngoài thì như trai hư nhưng trái tim của anh thì không phải như vậy nên em mới yêu anh! Còn người kia bên ngoài không phải hư hỏng nhưng mà bên trong chính là hư hết rồi a! " cậu lớn tiếng chỉ trích

-" Nè suỵt, bảo bối, em to tiếng như vậy nhỡ có người nghe thấy thì chúng ta tiêu đời đó ~" anh một tay che miệng nhóc con lại

-"Ưm.. " nhóc con phản đối

-" Được rồi ngoan, chúng ta đi ra ngoài ăn tối có được không? " Kim Chung Nhân lắc đầu, nhưng cũng tại vì Khánh Thù chưa hiểu chuyện nên thôi! Thực sự mà nói tâm tính của Ngô Diệc Phàm rất khó đón. Từ khi hai người kết nghĩa đến giờ, anh vẫn chưa thấy nam nhân thực sự thích ai cùng lắm chỉ là chơi bời qua đường không đáng để bận tâm

Muốn tìm người có thể sớm hôm cận kề, suy nghĩ này có phải quá khó hay không?!

Thấy Khánh Thù ở trong lòng ngồi yên lặng không có tức giận nữa, Kim Chung Nhân liền đỡ nhóc đứng dậy, nắm tay kéo ra ngoài

-" Anh có người bạn vừa mở nhà hàng Pháp, chúng ta cùng tới đó đi! "

....

Cả hai vừa đi vừa luyên thuyên nói chuyện, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng Độ Khánh Thù cười khúc khích

#PiN#

___________________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com