TruyenHHH.com

Nbn Hoan To Tinh

Trên đỉnh núi cao, nơi gió lạnh thổi qua từng cơn, tạo nên âm thanh u uẩn giữa màn đêm tĩnh mịch, nàng đứng lặng lẽ, bao quanh nàng là không gian rộng lớn,đơn độc. Ánh trăng mờ ảo chiếu rọi xuống, phản chiếu qua lớp tuyết trắng phủ kín mặt đất, làm nổi bật bóng dáng kiêu sa nhưng đầy cô độc của nàng. Hạt tuyết rơi phủ lên mái tóc đen điểm nên từng đốm trắng. 

Từ Dạ mang theo áo khoác lông, nhẹ nhàng từ phía sau giúp nàng phủ lên. " Sư phụ, tuyết lạnh gió lớn không nên đứng quá lâu." 

Mộc Linh Sương đáy mắt chợt lạnh, nàng cửi xuống áo khoác lông cừu, trao lại tay cho y. Ánh mắt điềm nhiên hờ hững. " Ta sẽ không lạnh, ở nhân gian quá lâu Dạ nhi cho rằng ta là phàm nhân rồi?" .

Bước chân uyển chuyển, Từ Dạ ngón tay nhẹ miết áo lông cừu, ánh mắt ủ rũ nhìn theo bóng lưng đơn bạc rời đi. Y khẽ thở dài, ngài là thượng thần  nào sẽ sợ lạnh cơ chứ. Từ Dạ thẫn thờ hướng ánh mắt ra xa, nơi những ngọn núi trùng trùng điệp điệp, tuyết rơi càng thêm dày. Màn đêm bao phủ, đứng nhìn từ đây có chút hiu quạnh khiến lòng người càng trầm tư. 

" Đoán xem ta là ai nào?" Từ phía sau một bàn tay bịt lại tầm mắt của y, Từ Dạ khẽ cười, bàn tay nhẹ kéo đôi tay đang che tầm mắt y lại. Âm thanh trầm nhẹ trách cứ " Tiểu Miên, đừng hồ nháo."

Tiểu Miên thu tay lại, phồng má tỏ vẻ chán nản " Thật không thú vị. Làm sao vậy, nhìn người có rất nhiều tâm sự?" 

" Không có gì, ngươi ăn mặc mỏng manh áo khoác lông cừu này cho ngươi, đừng để nhiễm lạnh." Từ Dạ nhét áo khoác lông cừu vào tay nàng, bước chân cũng vội vàng rời đi. 

" ấy, ngươi làm sao vậy, đợi ta với." Tiểu Miên khoác vào áo lông cừu lon ton chạy theo sau, đuổi theo y đến khi hắn trở lại thư phòng, thừa cơ hội hắn chưa kịp đóng cửa, nàng phóng tọt vào trong.

" Xú nam nhân, ngươi sợ bổn cô nương đây ăn thịt ngươi sao? Vội vàng như vậy làm gì!" Tiểu Miên có chút không hài lòng nói. Nàng kiêu ngạo ngồi trên ghế, rót cho mình tách trà nhàn hạ uống.

" Ta là nữ nhân, hơn hết ta lại không xú." Từ Dạ lông mày khẽ nhíu nói. Nàng không hiểu tiểu hồ li lúc nào cũng gọi nàng xú nam nhân. 

" Nữ nhân ngốc, ngươi là thật lòng yêu thích tiên thượng mặt lạnh đó sao?" Tiểu Miên tò mò hỏi.

" ân. Hình như ta là thích nàng đi." Từ Dạ không phủ nhận, nàng bi thương cười nói. 

" aiz, ngươi trời sinh không có rễ tình, hiện tại ngươi vì nàng mà rễ tình cũng tự sinh sôi, ngươi thật ngốc nữ nhân " Tiểu Miên khinh khi nói. Chén trà trên tay cũng đặt mạnh xuống bàn không hài lòng.

Từ Dạ im lặng không nói, ánh mắt chăm chú nhìn bức họa, nàng vén tay áo, có lẽ nàng lại muốn họa lại nàng dáng vẻ. Trong lòng cảm xúc buồn bực không nói nên lời, nàng cũng không biết cách giải tỏa cảm xúc này, chỉ đem mọi tình cảm dồn vào từng nét họa.

" Ngươi ở đây họa nàng cũng có tác dụng gì chứ, còn không bằng tranh thủ thời gian, quấn lấy nàng, lấy lòng nàng." Tiểu Miên nhìn nàng tràn đầy bất lực, thế gian còn có nữ nhân ngốc thế này a.

" Ngươi nói xem, ta làm thế nào để khiến nàng vui vẻ, khiến nàng sẽ thích ta như ta thích nàng?" Từ Dạ nói.

" Ngươi a, nữ nhân mặt lạnh, đều là ngoài lạnh trong nóng, ngươi cần thiết mỗi ngày đều bên cạnh àng không rời, dùng tình cảm chân thành cảm động nàng từng chút một. Ví dụ như, nàng viết thư pháp, ngươi sẽ vì nàng mài mực, tiên thượng đời sống cô quạnh, ngươi sẽ đem phồn hoa thế gian về cho nàng." Tiểu Miên ánh mắt đầy mơ mộng nói. 

Từ Dạ chợt khựng lại, nàng nhớ tới trong thoại bản, nam tử khi yêu thích một nữ tử cũng sẽ tự tay cài trâm cho nàng, còn nữ tử sẽ vì nam tử mình thích mà thêu túi thơm. Từ trong nhẫn giới, Từ Dạ lấy ra một gốc cây đại thụ tiên khí nồng đậm. 

" Đúng là ngốc nữ nhân, bổn cô nương đến muốn rủ ngươi xuống nhân gian chơi một chuyến. Chung quy vẫn là bổn cô nương một mình đi tốt. " Nói rồi Tiểu hồ li thân ảnh biến mất, Từ Dạ cũng không mấy để tâm nàng thoắt ẩn thoắt hiện. 

Từ Dạ từng chút từng chút dùng dao khắc đẽo gọt gỗ gây, bất kể là đêm hay ngày, bất kể ngón tay vì vết dao vô tình rơi xuống chảy máu. Nàng chỉ muốn tạo ra cây trâm độc nhất vô nhị. 

Từ Dạ từ giữa mi tâm rút ra 1 phần tinh phách truyền vào bên trong cây trâm, như thế nàng sẽ luôn ở bên cạnh nàng. Từ Dạ vui vẻ như một đứa trẻ, nắm trong tay trâm gỗ hướng đến thư phòng sư phụ.

" Sư phụ, người vẫn còn đang viết thư pháp sao?" Từ Dạ vui vẻ đứng bên cạnh nàng, trái ngược với y, nàng chỉ lãnh đạm gật đầu, ánh mắt chăm chú nhìn thư pháp. 

" Sư phụ, ta nghĩ người cài trâm sẽ rất đẹp." Từ Dạ nhẹ nhàng chạm vào mái tóc đang buông thả của nàng, ngón tay thuần thục giúp nàng cài trâm lên . 

" Dạ nhi, tay của ngươi làm sao vậy?" Nàng thấy tay y rất nhiều vết thương, nàng ánh mắt không dấu được lo lắng vội nắm lấy tay nàng.

Từ Dạ ngượng ngùng rụt tay lại." Ta không sao, chỉ là vết thương nhỏ, sư phụ người xem, người cài trâm lên thực sự rất đẹp." 

Mộc Linh Sương thở dài. " Dạ nhi, ngươi ngày càng giống phàm nhân làm điều vô nghĩa. Sắp tới ngươi nên cùng sư huynh sư muội luyện tập, vi sư có chút chuyện cần rời đi khung thương một thời gian." Nàng ánh mắt lạnh nhạt nhẹ lướt qua người y rồi liền rời đi. 

" Đồ nhi nhận mệnh. " Từ Dạ khom lưng kính cẩn, trong lòng y trong lòng ẩn ẩn đau nhức, nàng cuối cùng vẫn chọn lựa trốn tránh nàng. Sư phụ a sư phụ, người không hiểu rõ tấm lòng ta sao? Hay là người vốn dĩ không muốn hiểu. Người muốn ta hiểu ái, thế nhưng khi ta hiểu người lại cự tuyệt. Nếu như không có Tơ Tình, ta sẽ còn thống khổ sao? 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com