Nay Torhu La Nguoi Cua Toi
Yuki dần buông tha cho đôi môi của Tohru, ánh mắt nhìn cô đầy nhu tình. Anh khẽ nói:- Em nói tiếp đi!Tohru thở hồng hộc, hôn thêm một giây nữa chắc cô sẽ ngạt chết mất! Yuki cười nhẹ. Với kinh nghiệm tình trường của mình, anh biết cô chỉ hôn được bằng ấy thời gian thôi.- Nói... cái... gì? - Tohru nhát gừng, ánh mắt mơ hồ nhìn anh.- Lúc nãy em đang nói dở ấy?- À...Thật ra Yuki chỉ muốn Tohru chính miệng thừa nhận đã tha thứ cho anh nên mới hỏi, chứ nhìn biểu hiện của cô, anh biết mình thành công rồi.- Lúc nãy mình muốn nói "Mình thấ́y mệt và muốn về nhà ngủ, cậu có thể bỏ mình ra không?"...Yuki đơ người. Đây không phải đáp án mà anh dự liệu cũng không phải câu trả lời anh muốn.- Mình buồn ngủ! - Tohru nhẹ giọng nói. Mắt cô díu vào nhau rồi, người như bị vắt cạn sức lực vậy, cô phải về.Mặt Yuki tối sầm lại, buông Tohru ra rồi gọi tài xế riêng lấy xe đưa cô về. Nhưng là về nhà anh!Dọc đường về cô dựa vào anh ngủ như chết. Cô nằm mơ, mơ thấy cô là...hoàng tử!? Cô đi cứu công chúa và công chúa là...Yuki?! Hoàng tử Tohru xông vào lâu đài đánh quái vật, cuối cùng tới được nơi giam công chúa, phá cửa vào, công chúa Yuki vui mừng chạy về phía hoàng tử nhưng hoàng tử lại ôm lấy con mèo màu cam của công chúa và rời khỏi lâu đài, bỏ lại sau lưng khuôn mặt thẫn thờ của công chúa!?(Akita Neko: thật khâm phục mình có thể nghĩ ra một giấc mơ quái gở như thế này! *tự sướng-ing*)Chân mày cô hết nhăn lại rồi dãn ra, miệng khẽ cười rồi lại mím. Yuki nhìn cô mơ mộng không ngăn được nụ cười nhẹ rất thật mà chính anh cũng không phát hiện ra.***- Dậy ăn sáng đi Tohru ơi. - Yuki gõ cửa phòng.Tohru uể oải ngồi dậy nhìn quanh. Nơi này...- Tohru ơi? - Yuki lại gọi.Là phòng ngủ của Yuki! Căn phòng nơi trái tim cô bị dẫm nát, nơi cô kịp dừng bước và buông tay trước khi tổn thương nặng nề hơn.Cô lập tức tỉnh ngủ. Xuống giường, cô vẫn mặc bộ váy dự tiệc tối hôm qua, đã xảy ra chuyện gì thế nhỉ? Cô không nhớ gì cả và điều đó làm cô phát hoảng.- Tohru mà không ra ngay là Yuki vào đấy! - Yuki bắt đầu hù.- Toh, Tohru dậy rồi, Yuki. - Cô cuống quýt ra mở cửa.Đập vào mắt cô là khuôn mặt thanh tú đẹp trai của Yuki, chỉ có điều cô thấy không được tự nhiên.- A Yuki, sao mình lại ở đây vậy? - Tohru trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.- Hôm qua Tohru say rượu, Kyo lại phải vào viện nên Yuki đưa Tohru về đây. - Yuki thật thà khai báo.- Say rượu ư? Mình không có uống rượu mà! - Cô giật mình phản bác.- Có. Tohru uống cạn hai ly luôn!Cô ngẩn người, sao cô không nhớ gì cả? Mà còn một chuyện nữa:- A. Tại sao Kyo phải vào viện vậy?Yuki không trả lời, ánh mắt lo lắng của Tohru đang rành rành hiện lên một chữ "Kyo". Anh là vì ích kỉ nên không muốn cho Tohru biết công lao của Kyo, hơn nữa con mèo ngu đó lại còn vì cô mà chịu để người ta đánh gần chết. Đúng là con-mèo-ngu! Mãi mãi vẫn ngu!- Yuki, mình muốn đi thăm Kyo. - Thấy Yuki im lặng không nói, cô không hỏi nữa, trực tiếp hỏi Kyo là được.Đáy mắt Yuki thoảng qua một tia khó chịu nhưng anh cũng không biểu hiện ra, anh đưa Tohru thẳng tới bệnh viện Kyo đang nằm.- Kyo, có đau không? - Tohru khẽ chạm vào má Kyo, vết bầm đã dán băng rồi mà vẫn nhìn thấy màu đỏ. Thật khiến cô lo lắng.- Đương nhiên là đau rồi! - Kyo gắt lên nhưng cũng không né khỏi ngón tay dịu dàng của Tohru.Yuki ngồi ở bàn uống nước cạnh đó khẽ khó chịu: "Con mèo đó không thể dịu dàng một chút để cô ấy đỡ lo lắng sao?".Tohru nghe Kyo nói vậy đương nhiên là lo lắng tăng lên, rụt tay lại không chạm vào vết bầm đó nữa, cô không muốn Kyo đau.- Tại sao cậu lại bị như thế này vậy?Cô dịu dàng hỏi. Kyo ngạc nhiên, rõ ràng lúc đó Tohru chứng kiến lại còn lần đầu mắng người, như thế nào lại không nhớ chút gì?- Cứu cậu chứ sao! Cậu không nhớ à?Yuki: "Con mèo ngu!"- Ơ, sao lại cứu mình mà ra thế này? Mình là̀m sao? - Tohru ngây ngốc hỏi lại.- Cậu...- Cô ấy say rượu!Yuki rốt cuộc chịu không nổi cuộc đối thoại thiếu chất của hai người nên hảo tâm giải thích, cắt ngang lời Kyo. Một câu bốn chữ ngắn gọn đủ gỡ mọi khúc mắc của Kyo. Nói xong liền đi ra ngoài, anh không chịu được cảnh Tohru lo lắng cho con mèo đó. Thực là muốn đánh người mà!Còn lại Kyo với Tohru trong phòng bệnh, bắt đầu một cuộc đối thoại suy dinh dưỡng khác.- Cậu không được tới đó nữa! - Kyo ra lệnh.- Tại sao? Đó là một công việc rất tốt mà?- Nơi đó là hang sói!- Sao lại thế? Đó là tiệm bánh ngọt nổi tiếng sao biến thành hang sói được?- Baka (ngốc nghếch)!- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?- Cậu không nhớ thì tốt nhất đừng biết. Hại não! - Kyo nằm xuống, hai tay kê lên đầu, lười nói.- Cậu không nói mình biết, mình không nghỉ việc đâu. - Tohru mặc cả. Không thể trước Yuki cô không mặc cả được mà trước Kyo cũng không mặc cả được nốt.- Bữa tiệc đó... - Kyo ngập ngừng.- Làm sao?- Tại sao Yuki lại có mặt ở đó?- Ờm. Yuki là chủ quán. - Chính cô cũng không muốn biết điều này.- Thế thì lập tức thôi việc đi!- Kyo lại kiên quyết nói.Thật sự thì Tohru sau khi biết chuyện này cũng định xin nghỉ việc nhưng cô muốn biết tối qua khi cô say rượu đã xảy ra chuyện gì.- Tối qua đã có chuyện gì?Tohru nhướn người nhìn vào mắt Kyo. Cậu phải chịu thua, đôi mắt to tròn trong veo đầy chờ mong của cô luôn làm cậu bối rối. Im lặng một lúc, cậu kể mọi chuyện cho Tohru, sau cùng mới chốt lại:- Vì thế, nơi đó không an toàn. Chỉ cần có con chuột kia ở đó.Tohru im lặng, có cái gì đó quá trơn tru nhưng cô không thể đoán ra đó là cái gì. Kyo lại tới rất đúng lúc, Yuki cũng tới rất đúng lúc, mọi thứ ăn khớp một cách kì lạ.- Cậu mới là baka. Tại sao lại để người ta đánh bầm dập vậy chứ?Tohru nhìn những vết bầm tím và những chỗ dán băng của Kyo mà xót xa. Cậu đỏ mặt quay đi, thật thà nói:- Hôm qua... cậu... cậu đẹp lắm!Nói xong cậu thật muốn vả cho mình một cái, muốn nói gì đó để cô không chú ý tới mấy vết thương bằng ánh mắt lo lắng khiến cậu mất tự nhiên nữa nhưng nói cái gì không nói lại nói câu đó càng khiến không khí trở nên ngượng ngập. Má Tohru ửng hồng, cô cúi đầu lí nhí:- Ừm... C ảm ơn.Kyo liếc mắt nhìn trộm Tohru rồi lại nhìn đi, chẳng biết nói gì.- Mình.. mình... về nấu chút đồ ăn mang lên. - Tohru chạy trốn, lại phải nhờ Yuki đưa về rồi.Nhìn bóng Tohru khuất sau cửa, lòng Kyo có chút hụt hẫng nhưng không dám gọi cô lại vì gọi lại cũng chẳng biết nói gì.Thế là suốt ba ngày nằm viện của Kyo đều là Tohru chăm sóc. Cô xin nghỉ làm ở tiệm bánh Keery, Yuki cũng không ép cô, thậm chí còn cho người đưa đón Tohru đi chăm Kyo hằng ngày nhưng cô không nhận. Cô thật không muốn còn một chút dây dưa nào với Yuki nữa, cô không chịu được sự ga-lăng của anh, nó làm cô đau.Kyo thì từ sau khi ra viện liền dính lấy Tohru như keo 502. Trừ bỏ lúc ở nhà, cô đi đâu cậu cũng tò tò đi theo như hình với bóng. Thế là chẳng mấy chốc đã có tin đồn Tohru đang cặp kè với Kyo khiến toàn trường náo nhiệt hẳn. Mà Tohru dù rất không muốn cũng chẳng làm gì được Kyo, cậu ta rất cứng đầu. Từ khi cô và Yuki là một đôi đã có rất nhiều nữ sinh ghen ghét, cô và Yuki chia tay số người ghét cô cũng không hề giảm, giờ lại còn tin đồn về cô và Kyo nữa, chắc là có thể thành lập một club anti Tohru mất.- Kyo à, đừng như vậy nữa được không?- Như nào?- Uo nói cậu như vệ sĩ của mình ấy.- Ờ.Đây là lần thứ n đoạn hội thoại kiểu này lặp lại. Lần nào Kyo cũng trả lời như vậy và lần nào Tohru cũng chịu thua. Thế là hoàng tử Kyo vẫn làm vệ sĩ cho dân nữ Tohru khiến trật tự câu chuyện bị đảo lộn hết cả.Hôm nay là giáng sinh cũng là chủ nhật, Tohru muốn ra ngoài mua chút đồ ăn và quà tặng mọi người. Đương nhiên là Kyo-kun cũng tò tò đi theo.- Mời Hana với Uo trưa nay tới nhà ăn cơm được không Kyo?Tohru vừa với tay lấy gói thịt bò ở gian hàng thịt vừa hỏi Kyo.- Cả Yankee (chỉ Uotani) nữa hả?- Kyo nhăn mặt. Cậu không biết kiếp trước nợ nần gì Uo mà suốt ngày bị cô ta "bắt nạt".- Hi. Uo tốt lắm mà, chỉ hơi nóng tính một chút.- Hừ hứ. Sao cũng được.Tohru cười, Kyo cũng nóng tính nên hai người mới không hợp nhau thôi.- Kyo, cậu muốn ăn gì?- Gì cũng được.- Thịt hầm tỏi nhé?Tohru làm bộ như vô tình hỏi, khẽ liếc trộm Kyo. Mặt cậu đang tối lại, cười cười đến là...man rợ:- Nếu – cậu – muốn!- À à, mình đùa thôi. Mình biết Kyo không ăn tỏi mà. Hi hi. Đi mua sữa cho cậu nhé, nhà hết sữa rồi.Tohru dỗ dành, nếu cứ để Kyo vác cái mặt xi đèn đèn kia cùng cô lượn lờ siêu thị thì chắc siêu thị sẽ bị ế hàng mất.Đi hết tầng bán đồ ăn, mua đủ đồ, Tohru đưa hết cho Kyo bảo cậu mang về, cô ở lại mua quà cho mọi người nhưng Kyo nhất quyết không chịu. Vì thế mới có đoạn hội thoại này:- Kyo à, mang đồ về trước đi nha. Tohru mua quà cho mọi người rồi về sau.- Không! Tohru cứ mua đi, tôi đi cùng!- Nhưng quà thì phải bí mật chứ? Kyo biết trước thì tính gì.- Tôi không nhìn đâu mà lo. Miễn là Tohru vẫn đứng trong phạm vi tôi có thể nhìn thấy là được.- Nhưng như vậy cũng vẫn lộ.- Không cần biết!Kyo cãi cùn, cậu không thể về trước được, Tohru không được ở ngoài tầm bảo vệ của cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com