TruyenHHH.com

Nay Torhu La Nguoi Cua Toi

Vẫn biết cô đối với cậu chưa bao giờ vượt quá tình cảm chị em nhưng cậu không thể ngăn cản trái tim mình rung động trước cô. Một cô gái tốt bụng, dịu dàng, giỏi giang nhưng lại không có được hạnh phúc. Điều đó không công bằng. Nếu người cô yêu không thể trân trọng cô thì cậu, dù ích kỉ không quan tâm tình cảm của cô, sẽ là người trân trọng cô, đem lại hạnh phúc cho cô. Đừng ai mong có thể làm cô rơi lệ đau khổ một lần nữa.

Tohru đơ người mấy giây rồi đẩy mạnh Momiji ra, ngồi dậy ôm ngực thở hổn hển.

- Miji... Không được đâu.

- Tại sao?

- Chị... em đừng yêu chị!

- Vì chị yêu anh ấy?

Momiji nhếch mày, cười nhẹ như gió. Tohru ngốc nghếch hỏi lại:

- Em nói ai?

- Chị biết em muốn nói ai mà. Em biết chị đối với em chỉ như một người chị đối với em trai. Còn người chị yêu... là anh Kyo. Nhưng em mặc kệ. - Momiji ngả người nằm ra cỏ, nghiêng đầu nhìn Tohru, tiếp - Em đã hỏi chị có muốn về Tokyo không. Đó là cơ hội duy nhất em cho chị để em buông tay. Nhưng chị bảo không. Vậy nên em quyết định rồi. Ích kỉ giữ chị bên em. Không cho ai cơ hội tổn thương chị nữa.

Tohru ngây ngốc nghe Momiji, người cô luôn xem là em trai nói. Đầu ong ong rối rắm. Một vòng tay quấn lấy eo cô. Chiếc cằm ai đó kê lên vai trái cô. Tiếng thì thầm cùng một mùi hương nam tính dịu nhẹ thanh mát bao bọc lấy vành tai nhạy cảm của cô.

- Cho em ích kỉ một lần được không? Em sẽ bảo vệ chị. Ở bên em chị sẽ không phải lo lắng gì hết. Cũng sẽ không bao giờ phải đau khổ.

- Miji à...

- Em không bắt chị phải yêu em. Em chỉ cần chị ở bên em thôi. Được không?

- Miji...

- Được không chị? Xem như em xin chị! Có được không?

- Miji... đừng như thế... chị không...

Thời gian cứ chậm rãi trôi. Gió nhẹ thổi tung tóc Tohru, vừa mát vừa... lạnh...

Vòng tay ôm eo cô khẽ lỏng ra. Một chút xa cách. Rồi lại siết lại.

- Được rồi. Chị đừng nói gì cả. Em biết chị muốn nói gì.

- Vậy Miji...

- Như thế này. Một lát thôi.

Giọng Momiji uể oải, có chút buồn, chút cầu xin. Dường như Momiji vui vẻ hằng ngày đã đi đâu mất. Chưa bao giờ cô thấy cậu trưởng thành như hôm nay, mệt mỏi như hôm nay. Có hay không... cô mới là người ích kỉ. Vì bảo vệ trái tim mình mà làm Momiji buồn. Nhưng cô không sai mà... đúng không? Yêu hai lần đều tan nát cõi lòng để rồi kết thúc trong đau khổ. Bây giờ cô không dám mở lòng ra nữa vì sợ sẽ lại tổn thương, sai sao? Nhưng cô đành lòng nhìn Momiji buồn sao? Làm sao mới phải đây?

Mẹ ơi, con kiếp trước gây tội nặng lắm phải không mẹ? Tại sao kiếp này hoặc là con vì người ta mà đau hoặc là người ta vì con mà đau thì không có lấy cái gì gọi là hạnh phúc? Mẹ, con phải làm sao?

***

- Tohru sensei!

Tiếng Shino gọi lớn. Tohru quay lại, cười với cậu học trò của mình.

- Hôm nay em mời cô đi ăn được không?

- Hôm nay à?

- Dạ. Hôm nay võ quán của em có sư phụ mới. Mọi người tổ chức ăn mừng.

- Thế thì liên quan gì đến cô?

Shino nghe vậy gãi đầu lúng túng. Nửa ngày sau mới ấp úng nói:

- Ờ... thì tại... tại em chót cá với đám huynh đệ là... nếu bọn nó thuyết phục được tân sư phụ đi ăn cùng... thì... thì... em sẽ dẫn bạn gái tới cho chúng nó coi mặt mũi... ờm... nên... nên em muốn nhờ cô...

- Dừng! Tại sao lại là cô? Cô là cô giáo của em đấy?

Tohru cắt ngang bài văn xuôi ngớ ngẩn của Shino, hình sự hỏi. Cậu nhóc nhìn ra chỗ khác. Má hồng hồng không biết là vì trời nắng hay vì ngại.

- Em quen ít con gái lắm. Bọn nó lại có bạn trai hết rồi. Ừm. Chỉ còn biết tới nhờ cô thôi ạ.

- Không được đâu Shino.

Tohru cười méo sẹo. Chuyện quái gì đây không biết?

- Đừng... Sensei...

Shino trưng ra cái mặt cún con đầy uỷ khuất.

- Shino à. Làm vậy không được đâu. Cô là cô giáo của em. Giữa chúng ta không có gì nhiều hơn cô trò. Cô không thể giúp em được.

- Đừng mà sensei iu quý! Nếu em không mang được bạn gái đến chúng nó sẽ đánh em thân tàn ma dại mất! Aaaa.

Shino túm áo Tohru ăn vạ. Mười chín tuổi mà điệu bộ không khác gì trẻ con lớp một. Mặt Tohru méo xệch. Cười không được mà khóc không xong.

- Sẽ bị đánh thật à?

Shino gật đầu lia lịa. Cậu biết chiêu này luôn có tác dụng mà. Sensei của cậu tốt bụng tới mức ngây thơ. Tohru nhăn mặt khó xử một lát rồi nói:

- Để cô nói với Momiji đã.

- Không được! Nếu biết Momiji sẽ không cho cô đi với em đâu!

- Hừm. Nhưng mà...

- Không nhưng nhị gì hết! Một là cô giúp em lần này. Hai là em sẽ bị đánh. Cô đành lòng chọn cái thứ hai sao?

- Nhưng...

- Sensei à!

- Thôi được rồi.

Tohru thở dài. Chuyện này không phải cô không làm được. Nếu cô không giúp Shino sẽ bị đánh. Thôi đành nhắm mắt đưa chân vậy.

(Akita Neko: Chị ngây thơ quá Tohru-chan!)

***

- Tohru sensei!

Vẫn là tiếng rao không lẫn đi đâu được của Shino. Cậu đứng bên đường vẫy tay với Tohru.

- Ừ.

Chiều nay cô mặc một chiếc váy bó eo lửng tay, màu xanh lam nhạt thoải mái dài tới đầu gối. Đơn giản ít họa tiết mà nhã nhặn. Khiến Shino lúc đầu nhìn thấy liền ngây ngẩn cả người. Cô giáo bình thường mặc đồ công sở đứng đắn đã đẹp, không ngờ còn có thể đẹp dịu dàng như một thiên thần thế này.

Shino chở Tohru tới một quán ăn cỡ vừa khá đẹp, cách nhà cô mấy con phố. Trong một phòng ăn đã đặt trước. Mọi đều đã đến và đang chờ.

Không hiểu sao Tohru thấy rất lo lắng. Bất an một cách không bình thường. Đúng là tới nơi đông người và toàn người lạ thì sẽ hồi hộp nhưng cảm giác của cô bây giờ không phải hồi hộp mà là... sợ hãi. Có gì đó...

- Shino...

Tohru kéo áo cậu học trò. Đứng lại ngoài cửa không chịu vào.

- Sao vậy sensei?

Shino ngạc nhiên. Sao sắc mặt cô kém quá vậy?

- Cô... không vào được không?

- Cô sao thế? Sao sắc mặt xấu vậy?

- Không vào được không?

Tohru lặp lại câu hỏi. Mi mắt cụp xuống che phủ sự hoang mang trong mắt.

- Sao lại không vào? Cô tới đây là để vào đó cùng em mà?

- Nhưng cô...

- Không sao đâu. Đều là bạn của em cả mà.

- Nhưng...

- Thôi đừng nhưng nữa. Vào đó cô cho em xưng anh gọi cô là em nhé?

- Shino. Cô...

Không để Tohru lằng nhằng thêm nữa, Shin nắm tay cô dắt vào phòng ăn rộng lớn náo nhiệt. Trong này xung quanh đều là cửa bằng kính nên ánh sáng tự nhiên tràn vào, không khí khá thoải mái. Tiếng cười đùa. Tiếng nói chuyện huyên náo. Còn một điều nữa, trong này... toàn con trai!

Tohru thấy chóng mặt quá. Sao cô lại có cảm giác như thế này nhỉ? Thực sự đang sợ một cái gì đó. Và cũng hơn bao giờ hết muốn nhìn thấy "thứ đó". Thật khó hiểu.

Bạn bè Shino có người phát hiện hai người đã tới liền hô to:

- Ê các huynh đệ. Lão thất tới rồi kìa!

Mọi người đồng loạt hướng ánh mắt tò mò cùng hứng thú về phía Shino và Tohru. Tohru thấy da mặt mình bỏng rát. Có cần nhìn cô như nhìn người ngoài hành tinh vậy không?

- Shino. Tiểu đệ lừa được cô bé dễ thương này ở đâu thế?

Một cậu con trai tiến lại khoác vai Shino, cười đểu giả. Shino nhăn mi, đấm một cú vào bụng cậu ta:

- Không giỡn đâu Waka.

- Úi ui xem kìa. Làm gì phản ứng ghê vậy?

- Ế lâu quá, giờ có bạn gái nên bênh quá nhỉ?

Đám bạn của Shino thi nhau trêu ghẹo khiến Tohru và cậu học trò đều bắt đầu khó chịu. Bất quá đành lên tiếng:

- Hôm nay tôi không khỏe. Xin phép mọi người.

Tohru cúi đầu chào, toan bỏ về. Nhưng vừa quay lại phía cửa, cô đã chết đứng như trời trồng khi nhìn thấy người con trai đang đứng ở đó.

Khuôn mặt đó... cô vẫn nhớ nhung hằng ngày... Ánh mắt đó... cô vẫn gặp hằng đêm trong mơ... Sao mà... quá đỗi quen thuộc...

Trái tim tràn lên vui mừng không lời nào tả xiết. Nhưng ngoài niềm vui còn có... đau... sợ...

Cô muốn chạy trốn. Thực sự cô đang sợ. Rất sợ. Làm ơn... định mệnh... buông tha cô... được không?

Nhưng sao người không thể nhúc nhích? Chân như dính chặt lấy nền gạch hoa sáng bóng. Mắt cũng không nghe lời mà cứ trân trân nhìn vào người con trai đó...

Môi bất giác mấp máy một cái tên...

Kyo...

***

Toh... Tohru? Tại sao em... Có thật là em?

Thực sự...?

Đúng là em rồi. Người con gái duy nhất khiến trái tim tôi có cảm giác an bình. Cũng là người duy nhất có thể đảo lộn mọi giác quan trong tôi...

Em đã đi đâu? Năm năm qua đi em thế nào? Có hay không còn nhớ tôi?

Nhưng... Tôi không nghe nhầm thì em... là bạn gái thằng nhóc kia?

Thật không?

- Tohru. Em đợi đã?

Shino chạy lại nắm tay cô. Không cho cô bỏ về.

Đúng là Tohru? Em thực là Tohru? Tay em... đang nằm gọn trong bàn tay cậu nhóc đó? Em...

- A. Chào sư phụ!

Shino nhìn theo hướng nhìn của Tohru. Thấy Kyo liền cúi đầu chào. Đám bạn của Shino cũng nhìn theo và cùng cúi chào. Gọi hai tiếng: "Sư phụ"!

Em... Tohru... Tôi đã hi vọng... Hi vọng chuyện năm năm trước có ẩn khuất gì đó và em không phải loại con gái thay bồ như thay áo mà tôi đã nghĩ. Nhưng tôi lại sai rồi! Thất vọng nữa rồi! Đùa giỡn tôi cùng Yuki chán, em tới với người mới. Năm năm qua, em... đã nắm lấy tay bao nhiêu người con trai? Tim tôi... sao nó... đau quá?

- Tohru...

Kyo bất giác cất tiếng gọi tên cô. Cái tên này trong mơ không biết cậu đã gọi bao nhiêu lần. Bao nhiêu điều muốn nói. Bao nhiêu thứ muốn hỏi. Bao nhiêu lời muốn trách móc. Cớ sao gặp cô không gì thoát ra khỏi cổ họng được, chỉ biến chôn chân đứng đó chăm chăm nhìn.

- Hai người quen nhau sao?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com