Naruto Fanfic Con Dau Nhung Thu Da Mat
Sasuke nhẹ nhàng đẩy cửa vào phòng bệnh của Naruko. Naruko vẫn chưa tỉnh. - "Nhìn cậu ấy gầy và xanh quá!" Sasuke thầm nhận xét. Cậu biết Naruko ra nông nỗi này hoàn toàn là lỗi của cậu. Nếu lúc đó cậu không hành động bốc đồng, nếu lúc đó cậu nhanh tay hơn, nếu lúc đó cậu cẩn thận một chút, nếu... Cảm giác tội lỗi đè nặng lên Sasuke, nhưng nạn nhân của cậu giờ đang nằm ngay trước mặt cậu. - "Trông cậu ấy ngủ yên bình quá! Mình rất nhớ cái giọng nói ồn ào ấy. Trước kia có thể là phiền phức, nhưng bây giờ, mình muốn được nghe lại cậu ấy nói một lần nữa, dù là lời trách móc cũng được." Nhưng cậu biết Naruko sẽ không có thể nói được. Con nhóc ồn ào số 1 Konoha sẽ phải câm lặng. - "Và điều đó hoàn toàn là tại mày, Sasuke ạ! Chính mày đã hủy hoại cuộc đời của Naruko, đập tan ước mơ làm Hokage của cô ấy. Đó là người bạn thân nhất của mày đó. Chẳng cần đợi tới lúc Itachi giết cô ấy thì chính mày cũng đã giết chết Naruko rồi!" - ... - "Mình có nên ở lại đây không? Mình muốn ở bên cậu ấy, bảo vệ cho cậu ấy, nhưng lỡ như Naruko không tha thứ cho mình. Chắc chắn là thế, vì mình mà cậu ấy suýt chết, vì mình mà mất đi tiếng nói. Chết tiệt, thà người nằm đây là mình thì còn dễ chịu hơn!" Sasuke không thôi tự nhiếc móc bản thân. Cậu có lỗi với Naruko, nên cậu không dám đến gặp Naruko sau cuộc phẫu thuật, cậu cũng không dám đến an ủi dù biết trong lòng cô bạn thân của mình đang rất đau khổ. Cậu có mặt đúng lúc để cứu Naruko không phải vì tình cờ mà chỉ vì cậu lúc nào cũng túc trực bên ngoài phạm vi bệnh xá để hỏi thăm tình hình của cô bạn mình. Vừa đúng lúc cậu đang định đột nhập vào phòng bệnh để đỡ lo cho cô ấy hơn. Cả ngày nay Sasuke như ngồi trên đống lửa, đứng ngồi không yên. Cậu tự tra tấn mình bằng màn tự vấn bản thân, rồi lân la đi hỏi chuyện Shino, Ino, Choji...Cậu rất vui khi thấy Naruko có rất nhiều bạn bè chăm sóc cậu ấy. Cậu thì có là gì chứ! - "Không thể để cậu ấy thấy mình! Cậu ấy sẽ tức giận, và buồn bã, mà mình không muốn thế chút nào. Đã thấy cậu ấy rồi thì lúc này...mình cũng nên đi đi thôi!" Cười nhạt, Sasuke khẽ mở cửa bước ra. Nhưng vừa bước được một chân qua cửa phòng thì... Soạt Sasuke vội quay đầu lại canh chừng cho Naruko, nhưng cậu chỉ thấy cô bạn mình đang kéo chặt tấm chăn và run rẩy. Sasuke không đi nữa mà nhẹ nhàng bước vào kéo lại chăn cho Naruko. - "Cậu ấy đang mơ...Hình như là ác mộng!" Mồ hôi Naruko vã ra lấm tấm trên trán cô, môi cô mấp máy những từ nào đó, tay cô nắm chặt run run, cả thân người co tròn như một con mèo con bị ướt. - "Chắc cậu ấy lạnh! Gặp ác mộng chắc là sợ lắm!" Bất giác, Sasuke khẽ lùa những ngón tay vào mái tóc vàng óng ướt đẫm mồ hôi, rồi kéo cô ấy vào gần mình. Naruko đã bớt run rẩy, và nhịp thở cũng đều trở lại. Tay Naruko nắm chặt tay của Sasuke, tay cậu ướt đẫm, trơn tuột. Khẽ cười, Sasuke đặt tay Naruko vào trong chăn, rồi cậu sửa soạn lại chỗ nằm cho cậu ấy. Trong đêm tối, trông Naruko nằm ngủ yên lành như một thiên thần. Sasuke đứng lặng ngắm nhìn Naruko rất lâu. Cậu đang phân vân. - "Mình rất muốn xin lỗi Naruko...Xin lỗi cậu ấy! Nhưng mình rất sợ Naruko sẽ không thể tha thứ cho mình. Cậu ấy sẽ buồn. Mình nên đi hay nên ở đây! Lỡ như Naruko sẽ gặp nguy hiểm khi mình vắng mặt thì sao! Cậu ấy có bề gì thì suốt đời mình sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình mất. Mình phải làm thế nào bây giờ?" Nắm chặt tay, chập chừng giữa ngưỡng cửa phòng bệnh, Sasuke lưỡng lự, không dứt khoát được. Nhắm mắt quay đi, để không nhìn thấy hình ảnh Naruko, Sasuke dứt điểm. Cậu bước từng bước dài ra khỏi phòng. Nhưng trong thâm tâm cậu vẫn như vướng mắc một cái gì nặng lắm. Cảm giác tội lỗi chất chứa cứ càng ngày càng trĩu nặng, đè nén trong lòng. Không đừng được, Sasuke ngoảnh mặt lại nhìn. Mắt cậu bỗng mở to, hốt hoảng khi mi mắt của Naruko đang dần dần hé mở. - "Đi đi, Sasuke, mày còn chờ gì nữa!" Nhưng chân cậu như chôn chặt xuống đất, không nhích nổi dù chỉ một phân. Sasuke đứng như trời trồng, chăm chăm nhìn vào Naruko đang nằm trên giường bệnh. - "Hi vọng cậu ấy đừng thấy mình" Cũng may Sasuke chưa mở cửa mà mới chỉ đứng trong góc khuất của căn phòng. Và hiển nhiên, trong bóng tối, Naruko không nhìn thấy Sasuke đang đỏ mặt từng chút một. Naruko đã tỉnh lại. Cô chậm rãi mở hé đôi mắt của mình. - "Ơ! Đây là đâu! Hả, đây là bệnh xá sao! Trời đã khuya lắm rồi. Sao mình lại ở đây nhỉ!" Sau khi dần lấy lại được ý thức, Naruto mới giật mình sững sờ. - "Thôi chết! Mình bị Kabuto bắt, rồi được Sasuke cứu, sau đó mình chẳng nhớ gì nữa. Vậy giờ Sasuke đâu rồi! Mình nhớ là cậu ấy bị thương, trời ạ, không phải là cậu ấy đã..." Naruko hoang mang, cô không hề muốn cậu bạn mình gặp bất cứ thương tổn nào. - "Sasuke..." Naruko định bước xuống giường để chạy ngay đi tìm Sasuke, nhưng tay chân cô bủn rủn, không còn chút sức lực nào. - "Chắc Obaa-chan vừa giải độc chất cho mình, yếu như thế này thì sao đi nổi, đành cố chờ tới sáng, đến khi có người vào thăm bệnh thì mình mới tìm cách dò hỏi sau. Đành vậy!" Naruko nhận ra hoàn cảnh trớ trêu của mình. Thở dài, cô vùi đầu vào gối, muốn ngủ tiếp. Nhưng bỗng cô thấy khát nước kinh khủng. - "Nước...Mình khát khô cổ rồi! A, bình nước ở kia! Nhưng xa quá, mình với không tới!" Naruko cố nhoài người ra với lấy bình nước, nhưng vô ích. Nó ở quá xa so với tầm tay của cô. Một lần, hai lần, tay Naruko quờ quạng trong không trung, cố gắng nắm lấy chiếc bình. - "Lần này nhất định phải được!" Cắn môi, cô chống tay vươn người với lấy cái tai cầm bình. Choang..Xoảng... Cái bình nước rơi xuống đất vỡ tan, nước văng tung tóe lênh láng trên sàn nhà, còn Naruko do bị mất đà nên cũng ngã khỏi giường. Theo bản năng, cô nhắm chặt mắt để không thấy cảnh mình ngã đập xuống sàn nhà đầy mảnh chai vỡ kia.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com