TruyenHHH.com

[NaniFilm] Chuyện của đôi ta

1. Từ 'Rachanun' đến 'Film'

flowe_ry

Phù thủy - điềm gở...

...

- Mẹ ơi, Racha có thể biến hoa hồng đỏ thành hoa hồng màu xanh da trời đấy !

Rachnun Mahawan chạy lại phía mẹ của mình, trên tay cô bé là bông hoa hồng đỏ rực rỡ. Và như để chứng minh mình không nói dối, bé con đáng yêu búng tay một cái, trong cái chớp mắt ngắn ngủi, quả thật, trên tay em bây giờ đã là một bông hoa hồng màu xanh nhạt lạ mắt.

- Ồ, con yêu, đó là một trò ảo thuật nhỏ thú vị và dễ thương.

Cô bé 6 tuổi lắc đầu nguầy nguậy :

- Không, không. Con không dùng mánh khóe, con dùng sức mạnh của con.

Mẹ em hơi ngập ngừng,  xoa đầu em :

- À, sức mạnh,... sức mạnh của con.

...

Giữa bầu trời đen, một tia sáng chói lóa lóe lên từ phía căn biệt thự sang trọng. Không khó để nhận ra, cả căn biệt tự đã chìm trong biển lửa.

- Chính nó, chính con bé đó, nó là phù thủy !

- Tôi đã thấy nó hóa phép đấy !

- Tưởng là trong sạch tốt đẹp. Ra cũng chỉ là lũ nuôi phù thủy trong nhà !

Mấy tiếng gào rú chửi rủa lọt hết vào tai Rachanun. Mẹ bịt hai tai em lại, trấn an :

- Racha con yêu, bình tĩnh. Đừng lo sẽ ổn cả thôi.

Nhìn căn nhà bốc cháy từ sân sau, Rachanun bị dọa sợ, nước mắt lã chã rơi :

- Là do con đúng không ? Con là, là phù thủy ạ ?

- Không con yêu. Con là con của ba mẹ.

Bỗng một tiếp động lớn vang lên kèm theo tiếng thét của ba :

- Em đưa Racha đi trước đi ! Anh sẽ theo sau ! Mau !

Mẹ liền bế em lên, ôm gọn em vào lòng. Mẹ chạy, chạy rất nhanh, rất vội vã. Đến khi cả hai có thể nhìn tới bìa ngoài của cánh rừng gần đó, mẹ thì thầm :

- Racha của mẹ, chịu đựng một chút. Mọi thứ, rồi sẽ ổn hết thôi.

Cả hai mẹ con tiến sâu vào trong rừng.

Trước khi căn nhà thân yêu biến mất khỏi tầm mắt, Rachanun loáng thoáng nghe thấy mấy tiếng "Đoàng !" rất lớn. Em dí sát mặt vào người mẹ, cầu mong đó không phải tiếng súng như khi đi săn cùng ba. Còn mẹ, hai mắt đã đỏ hoe, từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống, vài giọt chạm vào Rachanun. Nhưng mẹ không quay lại, mà vẫn chạy. Cả hai đều biết, nếu quay đầu hay dừng lại, thì họ, sẽ chẳng còn cơ hội hối hận nữa.

Lũ người điên cuồng kia vẫn bám theo hai mẹ con. Họ sẽ không hề do dự nếu như phải xuống tay với ai trong số hai người, thậm chí tất cả.

Mẹ đã đuối sức, nhưng lũ người tàn bạo kia thì không. Mẹ chậm lại, đặt em vào một hốc cây cổ thụ, nói :

- Racha, con ở đây, đợi khi người dân bỏ đi thì chạy thẳng. Đến khi gặp một cô gái thì hãy theo cô ấy. Nghe lời mẹ, giờ mẹ sẽ cản đường bọn họ.

Mẹ dứt lời liền chạy đi. Lũ người dân có lẽ đã bị thu hút, hô hoán chạy theo mẹ em. Rachanun bịt tai lại, nước mắt cứ tuôn ra. Từ góc này, em vẫn có thể nhìn thấy mẹ. Lại thêm mấy tiếng "Đoàng !" nữa vang lên, mẹ ngã xuống.

Hi vọng của Rachanun theo mẹ mà biến mất. Nước mắt em trào ra. Thế là cả ba nữa nhỉ ? Cả ba mẹ đều bỏ em hết rồi... Rachanun nhìn về phía mẹ, không, em còn hi vọng.

Rachanun nhảy ra khỏi hốc cây, chạy nhanh thật nhanh về phía trước. Em chạy nhanh nhất có thể. May mắn thay, có lẽ vì em quá nhỏ bé, mà chẳng ai trong lũ người kia phát hiện ra em...

...

Rachanun chạy lâu rất lâu. Thì mới có thể tìm được người mẹ nhắc đến.

Khi nhìn thấy cô gái kia, em hét lên :

- Cô ơi, cô gì đó ơi, giúp con !

Người kia cũng chạy về phía Rachanun, trấn an :

- Đừng sợ, con là Rachanun đúng chứ ?

Đáp lại, em gật đầu lia lịa. Người kia lại nói :

- Cô là Kalaya. Con theo cô, về nhà mới của con.

Rachanun không hỏi thêm gì nữa mà liền đi theo người kia. Em vẫn nghi ngờ, em vẫn sợ, nhưng em không có lựa chọn.

- Đừng lo, khi đến nơi, cô sẽ cho con biết những điều con thắc mắc.

...

Phù thủ hay pháp sư là những người thực hành phép thuật hay vu thuật, được cho là có năng lực siêu nhiên như gọi hồn, bói toán, tiên tri, giải hạn, chữa bệnh, nguyền rủa,... Phù thủy thường được coi là điều không tốt đẹp, mặc dù không phải tất cả phù thủy đều là người xấu. Nhiều phù thủy không gây hại, họ được gọi là phù thủy trắng, họ ban phước hay giúp đỡ những người xung quanh bằng ma thuật mà họ học được. (*)

Rachanun biết được phù thủy là gì qua lời kể của cô Kalaya.

- Và còn một điều nữa, từ giờ, con sẽ là Film. Được chứ ?

Em gật đầu, nhưng lại hỏi :

- Nhưng tại sao ạ ?

- Rachanun, con biết điều gì đã xảy ra với ba mẹ con đúng chứ ?

Đáp lại Kalaya, Rachanun "Dạ" một tiếng. Kalaya tiếp tục nói :

- Con cần một cuộc sống mới. Và những điều từ quá khứ có thể coi là trở ngại. Ba mẹ con đã đồng ý, nhưng tất nhiên, quyền quyết định nằm ở con.

Đôi mắt to tròn của cô gái nhỏ rũ xuống, em trầm tư. "Rachanun" là tên của em, nhưng mọi người cũng không hay gọi em như thế. Lại nhớ đến "Racha" cách ba mẹ vẫn hay gọi, thoáng chốc em đã hiểu ra lời cô Kalaya nói. "Racha" suy cho cùng cũng từ "Rachanun" mà có, chỉ sợ, mọi người gọi em như vậy, em lại càng ám ảnh thôi.

Tay của bé con đan vào nhau, dáng vẻ ngẫm nghĩ làm người khác không dám tin đây là một cô bé 6 tuổi. Mím môi, em nói :

- Con làm sao quên được ạ ?

Kalaya quỳ xuống, ngang bằng với cô bé đang ngồi trên sofa :

- Con muốn, cô có thể khiến con quên đi.

Lần này, đáp lại Kalaya là cái lắc đầu :

- Con sẽ là Film, nhưng con vẫn nhớ tất cả ? Được chứ ạ ?

Kalaya xoa đầu em :

- Được chứ. Vậy từ giờ, con sẽ là Film.

- Mẹ ơi, ba đã về rồi.

Bỗng nhiên có tiếng nói cắt ngang, là từ một cậu bé :

- Dew, con yêu, vào đây nào.

Cậu bé theo lời bước vào căn phòng nhỏ. Dew có lẽ xấp xỉ , 8 tuổi. Cậu nhóc có chiều cao khá ấn tượng.

- Đây là ... ?

Dew mấp máy môi, cậu không hề biết cô bé đang ngồi trên sofa là ai cả. Kalaya mỉm cười :

- Từ giờ, đây sẽ là em gái con. Dew, đây là Film. Film, đây là Dew.

Hai đứa trẻ nhìn nhau, bỗng chốc im bặt. Dew khẽ nhăn mày, nhưng rồi vẫn dịu dàng nói :

- Anh là Dew, rất vui được gặp em.

- Em là Racha... À, em là Film, rất vui được biết anh.

...

Cô Kalaya và chồng cô ấy rất tốt. Cùng với Dew, họ coi Film như một thành viên ruột thịt trong gia đình.

Căn nhà nhỏ ấm cúng cũng những con người ấm áp đã nuôi Film lớn lên. Tất cả, gia đình của họ, tất cả đều là những phù thủy tài năng.

___

(*) Tham khảo chi tiết tại : vi.wikipedia.org/wiki/Phù_thủy

Fic này sửa đi sửa lại mấy lần. Cuối cùng cũng viết xong chương đầu, vui quá đi >.<

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com