Nang Va Ta
Chiều hôm ấy, ánh mặt trời rọi xuống dòng kênh Ayutthaya, phản chiếu trên mặt nước lấp lánh như dát bạc. Trong căn sala mở cửa bốn phía của phủ Hộ bộ thượng thư, Kornnaphat đang ngồi trên chiếc đệm lụa, tập trung thêu một chiếc khăn tay bằng chỉ vàng. Bộ sabai màu xanh ngọc ôm lấy vóc dáng nhỏ nhắn của nàng, khiến làn da trắng mịn càng thêm nổi bật.Đối diện nàng, Anucha ngồi trên chiếc ghế gỗ thấp, ánh mắt không ngừng dõi theo từng cử động của Kornnaphat. Chàng mặc một bộ jong kraben màu đỏ sậm, kết hợp với chiếc áo lụa trắng thêu hoa văn tinh xảo, toát lên vẻ lịch lãm nhưng cũng không kém phần trang trọng. Trên tay, Anucha cầm một chiếc hộp gỗ nhỏ, bên trong là chiếc vòng cổ bằng vàng đính những viên ngọc trai trắng quý giá."Kornnaphat, ta mang quà đến cho muội," giọng Anucha trầm ấm vang lên, phá tan không gian yên tĩnh.Kornnaphat ngước mắt nhìn lên, đôi mắt sáng long lanh như chứa cả ánh mặt trời. "Quà gì vậy, Khun Anucha? Sao đột nhiên ngài lại mang đến cho muội?""Muội đoán xem," Anucha cười nhẹ, đặt chiếc hộp xuống trước mặt nàng.Kornnaphat mở hộp, để lộ chiếc vòng cổ tinh xảo bên trong. Đôi mắt nàng sáng bừng lên. "Chiếc vòng này thật đẹp! Ngài tìm được ở đâu thế?""Ta đã đặt thợ kim hoàn làm riêng cho muội," Anucha đáp, ánh mắt dịu dàng. "Muội thử đeo xem có vừa không."Anucha định đưa tay giúp Kornnaphat đeo chiếc vòng, nhưng đúng lúc ấy, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía cửa:"Kornnaphat, muội đang làm gì vậy?"Kornnaphat giật mình quay lại. Sirilak đứng đó, khoác lên mình bộ sabai màu đỏ sẫm, vẻ đẹp sắc sảo của nàng càng thêm nổi bật dưới ánh chiều tà. Ánh mắt của Sirilak khẽ liếc qua chiếc vòng trong tay Anucha, rồi nhìn thẳng vào Kornnaphat."Tỷ Sirilak!" Kornnaphat cười tươi, định đứng lên nhưng bị ánh mắt nghiêm khắc của nàng giữ lại.Sirilak bước vào, ngồi xuống bên cạnh Kornnaphat. Ánh mắt của nàng dừng lại trên hộp gỗ trước mặt. "Khun Anucha, ngài thật có lòng. Nhưng ta nghĩ Kornnaphat không thiếu trang sức đâu. Đúng không, Kornnaphat?"Anucha hơi lúng túng trước thái độ của Sirilak nhưng vẫn giữ nụ cười trên môi. "Tỷ Sirilak, đây chỉ là món quà nhỏ thể hiện lòng quý mến của ta đối với Kornnaphat. Không có gì to tát.""Quý mến?" Sirilak nhướng mày, giọng nói vẫn điềm đạm nhưng ẩn chứa sự mỉa mai. "Quý mến đến mức ngài đến đây mỗi ngày sao? Chẳng lẽ ngài không có việc gì ở nhà nữa?"Kornnaphat nhìn sang Sirilak, hơi khó hiểu trước thái độ của nàng. "Tỷ Sirilak, Khun Anucha chỉ đến thăm muội thôi. Ngài ấy đâu có làm gì sai."Sirilak mỉm cười nhạt, đặt tay lên vai Kornnaphat. "Muội lúc nào cũng dễ dãi với người khác như vậy. Cẩn thận kẻo bị lợi dụng mà không hay."Anucha cảm nhận rõ ràng sự căng thẳng trong lời nói của Sirilak, nhưng chàng chỉ cúi đầu, đáp nhẹ: "Nếu sự hiện diện của ta làm phiền, ngày mai ta sẽ không đến nữa. Mong tỷ Sirilak đừng trách Kornnaphat."Nói xong, Anucha đứng dậy, cúi chào hai người rồi rời khỏi sala.Chiếc thuyền nhỏ của Anucha rời khỏi bến, lướt nhẹ trên dòng kênh. Anucha ngả người trên ghế, tâm trí vẫn mơ màng nghĩ về Kornnaphat. Cảnh sắc hai bên bờ kênh với những ngôi nhà sàn im lìm phản chiếu xuống mặt nước như không đủ để xua tan tâm trạng nặng nề của chàng.Khi chiếc thuyền đi đến khúc ngoặt, một tiếng động lạ vang lên từ phía sau. Đột nhiên, chiếc thuyền chao đảo mạnh. Chàng còn chưa kịp phản ứng, thì chiếc thuyền đã lật úp, nhấn chìm cả chàng và hai nô tài xuống dòng nước xiết."Dừng lại! Cứu!" tiếng hét thất thanh vang lên, nhưng chẳng mấy chốc, dòng nước cuốn phăng mọi thứ.Một chiếc thuyền khác gần đó nhanh chóng đến cứu vớt Anucha và một nô tài. Nhưng nô tài còn lại, bị chuột rút không thể bơi, đã bị nước nhấn chìm mãi mãi.Không xa hiện trường tai nạn, Sirilak đứng trên bờ, đôi mắt lạnh lùng nhìn theo dòng kênh. Bên cạnh nàng, một gia nhân đang cúi gằm mặt, vẻ sợ hãi lộ rõ."Việc tiểu thư giao đã xong," người gia nhân run rẩy nói. "Nhưng... có người chết. Một nô tài của Khun Anucha đã không qua khỏi."Sirilak không quay lại, giọng nàng bình thản: "Một kẻ chết thì có sao? Ta chỉ muốn cho tên Anucha biết rằng hắn không nên quá thân mật với biểu muội."Người gia nhân lắp bắp: "Nhưng nếu chuyện này bị phát hiện..."Sirilak quay đầu lại, đôi mắt sắc như dao: "Ngươi sợ gì? Ngươi là người của ta. Ta sẽ bảo vệ ngươi."Gia nhân cúi đầu, không dám nói thêm. Sirilak nhìn lại dòng nước, lòng đầy mâu thuẫn. Hành động của nàng không chỉ xuất phát từ cơn ghen tuông mà còn là sự chiếm hữu mãnh liệt đối với Kornnaphat."Không ai được phép đến gần muội, Korn. Muội chỉ thuộc về ta mà thôi."Nhưng sâu thẳm trong lòng, Sirilak biết hành động này có thể dẫn đến những hậu quả không ngờ tới.Sau khi gia nhân rời đi, Sirilak vẫn đứng lặng bên bờ kênh. Dòng nước cuồn cuộn trôi qua, nhưng trong đầu nàng, mọi thứ như ngừng lại. Ánh hoàng hôn dần tắt, chỉ còn lại bóng tối âm u len lỏi trong tâm trí."Tại sao ta phải làm vậy?" Sirilak tự hỏi bản thân, nhưng rồi lập tức bác bỏ ý nghĩ ấy. Nàng biết rõ lý do. Kornnaphat là tất cả của nàng – ánh sáng duy nhất giữa thế giới đầy toan tính này. Từ khi còn nhỏ, Sirilak đã luôn cảm thấy rằng không ai có thể hiểu và chấp nhận con người nàng như Kornnaphat.Thế nhưng, Anucha lại xuất hiện, mang theo sự quan tâm thái quá và sự ngọt ngào giả tạo. Dù biết Kornnaphat chỉ coi Anucha là một người bạn, Sirilak vẫn không thể chịu đựng nổi việc chàng ta liên tục tìm cách gần gũi với muội ấy.Nàng siết chặt tay."Không ai được phép cướp muội ấy khỏi tay ta."Buổi tối hôm đó, khi trở về phủ, Sirilak ngồi trong căn phòng của mình, ánh đèn dầu lay lắt phản chiếu lên gương mặt nàng. Nàng cầm lấy chiếc khăn lụa Kornnaphat đã thêu tặng, ngón tay vuốt nhẹ từng đường chỉ tinh tế.Nàng nhớ lại khoảnh khắc Kornnaphat cười rạng rỡ, đôi mắt tràn đầy sự ngây thơ và tin tưởng mỗi khi nhìn nàng. Đó là thứ cảm xúc mà Sirilak trân trọng nhất, nhưng đồng thời cũng là thứ khiến nàng đau khổ."Korn, tại sao muội không nhận ra tình cảm của ta? Hay muội đã biết, nhưng vẫn giữ khoảng cách với ta để không phá vỡ mối quan hệ này?"Sirilak thở dài, lòng đầy mâu thuẫn.Trong khi đó, tại phủ của Anucha, không khí ảm đạm bao trùm. Gia đình nô tài đã mất đến để nhận xác. Anucha ngồi trong căn sala lớn, gương mặt u ám. Chàng không ngừng nghĩ về tai nạn trên kênh."Công tử," một người hầu kính cẩn tiến đến. "Có tin đồn rằng chiếc thuyền bị lật không phải do tai nạn, mà là do có người cố ý."Anucha ngẩng lên, ánh mắt trầm tư. "Cố ý? Ngươi có biết ai không?"Người hầu lắc đầu. "Chúng tôi không rõ. Nhưng... có người thấy một nhóm người lạ mặt xuất hiện gần đó trước khi tai nạn xảy ra."Anucha nhíu mày. Dù không có bằng chứng, chàng bắt đầu cảm nhận rằng tai nạn này không hề đơn giản. Một cái tên thoáng hiện lên trong đầu, nhưng chàng lập tức lắc đầu xua đi suy nghĩ ấy.Sáng hôm sau, Sirilak và Kornnaphat lại gặp nhau trong khu vườn phía sau phủ Hộ bộ thượng thư. Kornnaphat mặc một bộ sabai màu vàng nhạt, mái tóc đen được búi cao, để lộ gương mặt thanh thoát. Nàng đang ngồi dưới gốc cây mận, tay cầm một quyển sách.Sirilak tiến lại gần, mặc trên mình bộ sabai đỏ cam rực rỡ. Nàng cố giấu đi nét căng thẳng trong ánh mắt, thay vào đó là nụ cười nhẹ thường ngày."Korn, sáng nay muội đọc gì vậy?"Kornnaphat ngẩng lên, vui vẻ đáp: "Tỷ Sirilak! Muội đang đọc về phong tục lễ cưới truyền thống. Thật thú vị khi biết được rằng ở một số vùng, người ta thả đèn hoa đăng để cầu mong hạnh phúc."Sirilak ngồi xuống bên cạnh nàng, ánh mắt dịu dàng. "Muội quan tâm đến chuyện cưới hỏi từ khi nào vậy? Hay có ai khiến muội tò mò rồi?"Kornnaphat khẽ đỏ mặt, lắc đầu. "Tỷ đừng trêu muội. Chỉ là muội thấy phong tục ấy thật đẹp thôi."Sirilak nghiêng người lại gần, nhẹ giọng thì thầm: "Nếu là tỷ, tỷ sẽ không cần lễ nghi rườm rà. Tỷ chỉ cần một người mà tỷ yêu thương, và người đó cũng yêu thương tỷ thật lòng. Như vậy là đủ."Ánh mắt của Sirilak nhìn sâu vào Kornnaphat, khiến nàng hơi bối rối. Kornnaphat vội vã cúi xuống, giả vờ đọc tiếp sách, nhưng trái tim nàng lại đập nhanh một cách lạ lùng."Korn," Sirilak khẽ gọi, giọng nàng như gió thoảng."Vâng, tỷ?""Muội có biết rằng... với tỷ, muội quan trọng đến mức nào không?"Kornnaphat dừng lại, ngẩng lên nhìn Sirilak. Trong đôi mắt của nàng, có chút ngạc nhiên xen lẫn cảm xúc khó diễn tả. Nhưng trước khi nàng kịp nói gì, Sirilak đã mỉm cười, đứng dậy."Thôi nào, để tỷ đưa muội đi dạo trong vườn. Sáng nay trời đẹp thế này, không thể chỉ ngồi mãi một chỗ được."Kornnaphat gật đầu, đứng lên theo nàng. Nhưng trong lòng, nàng vẫn không ngừng nghĩ về những lời vừa rồi của Sirilak.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com