TruyenHHH.com

Nang Va Ta

Kornnaphat cảm nhận được cơ thể mình rơi tự do vào một hố sâu tăm tối, nơi không có lấy một tia sáng le lói. Tất cả những âm thanh bên ngoài dần biến mất, nhường chỗ cho một khoảng không vô tận, cô quạnh và lạnh lẽo. Nàng không còn cảm giác được hơi thở của mình, không cảm nhận được sự đau đớn từ vết thương, cũng chẳng nghe thấy tiếng gọi của Sirilak. Chỉ còn lại sự trống rỗng, như thể linh hồn nàng bị rút cạn tất cả những gì thuộc về sự sống.

Khi Kornnaphat mở mắt, trước mắt nàng không phải là căn phòng nơi Sirilak từng nắm chặt tay nàng, cũng không phải bầu trời Ayutthaya với những đám mây trắng nhẹ trôi. Đó là một nơi kỳ lạ.

Ánh sáng yếu ớt từ hàng ngàn ngọn nến trắng soi rọi một không gian mờ ảo. Những chiếc khăn tang màu trắng buộc rủ rượi xuống, vẽ nên một khung cảnh đau thương. Không gian tràn ngập mùi nhang trầm, vừa linh thiêng vừa nặng nề, khiến Kornnaphat cảm giác như đang bước vào một giấc mơ mà nàng không thể tỉnh lại.

Nàng bước đi, đôi chân trần chạm vào nền đất lạnh ngắt. Trước mặt nàng, một quan tài bằng gỗ tối màu đặt chính giữa, được phủ kín bằng hoa trắng. Những bông hoa tươi tắn nhưng lại mang một vẻ đẹp thê lương, tựa như đang khóc than cùng những người xung quanh.

"Đây là nơi nào? Tại sao ta lại ở đây?" Kornnaphat tự hỏi, lòng tràn đầy nghi hoặc và sợ hãi.

Nàng tiến lại gần, từng bước một. Khi tới gần chiếc quan tài, trái tim nàng như thắt lại. Trong quan tài, một cô gái nằm bất động với gương mặt thanh thản nhưng lạnh lẽo. Đó không ai khác, chính là nàng.

"Đây là... ta sao?" Kornnaphat thốt lên, bàn tay run rẩy đưa lên chạm vào chiếc quan tài. Nhưng nàng chỉ xuyên qua nó như một làn khói, chẳng thể chạm vào bất kỳ thứ gì.

Trước cảnh tượng ấy, nàng chỉ biết đứng lặng, cảm giác như chính bản thân mình bị rút hết hơi thở.

Một tiếng nấc nghẹn ngào bất chợt vang lên, phá tan sự im lặng. Kornnaphat quay lại, ánh mắt nàng run rẩy khi nhìn thấy Sirilak quỳ gục bên cạnh chiếc quan tài.

Sirilak khoác trên mình bộ chut thai màu đen, vẻ ngoài của nàng toát lên sự đau thương tột cùng. Đôi vai nhỏ bé không ngừng run lên, từng tiếng nấc nghẹn vỡ òa trong không gian. Nàng cúi sát xuống mép quan tài, đôi tay siết chặt như đang cố gắng níu giữ một điều gì đó đã không còn nữa.

"Kornnaphat... Muội nói đi... Tại sao lại bỏ ta? Tại sao lại để ta lại một mình thế này?" Sirilak thì thầm, giọng nói khản đặc vì khóc quá nhiều.

Những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống, nhỏ lên chiếc quan tài lạnh lẽo. Gương mặt Sirilak đầy tuyệt vọng, đôi mắt đỏ hoe như mất đi tất cả ánh sáng.

"Muội không bỏ tỷ mà! Sirilak, muội ở đây, ngay đây thôi mà!" Kornnaphat hét lên, nhưng âm thanh của nàng chỉ như tiếng gió thoảng qua, không ai nghe thấy.

Sirilak vẫn tiếp tục khóc, như thể nàng đã dùng hết sức lực để gọi Kornnaphat quay về. Nhưng Kornnaphat chỉ có thể đứng nhìn, bất lực và đau đớn.

"Muội không muốn tỷ đau khổ vì muội ... Làm ơn, đừng khóc nữa..." Kornnaphat thì thầm, nước mắt nàng trào ra, nhưng chẳng ai có thể nhìn thấy.

Không chỉ Sirilak, mà cả hai gia đình cũng chìm trong bi thương.

Phía xa, Chao Khun Phichai – phụ thân của Kornnaphat, đứng bất động. Vẻ uy nghiêm thường ngày của ông giờ đây chỉ còn là lớp vỏ bọc mỏng manh. Đôi mắt ông đỏ hoe, ánh lên sự đau đớn. Ông đứng lặng lẽ nhìn quan tài của con gái, đôi tay siết chặt như đang cố kìm nén cảm xúc.

Phu nhân của ông không ngừng khóc, những tiếng nấc nghẹn ngào đầy tuyệt vọng. Bà quỳ dưới đất, bàn tay run rẩy chạm vào mép quan tài, đôi mắt đẫm lệ dõi theo đứa con gái yêu dấu.

Phía bên kia, Phraya Wirat – phụ thân của Sirilak, cũng không giấu được nỗi đau. Ông giận dữ, ánh mắt sắc bén nhưng chất chứa sự bất lực. Ông đứng đó, như thể muốn phá tan tất cả chỉ để cứu lấy Kornnaphat, người mà con gái ông yêu thương nhất.

Sirilak quỳ xuống, tay đặt lên nắp quan tài, đôi môi nàng run rẩy thì thầm những lời cầu xin.

"Ta đã mất đi rất nhiều thứ... Nhưng ta không thể mất muội... Kornnaphat, ta xin muội, làm ơn, quay về với ta..."

Sirilak nói trong tiếng khóc nghẹn, nước mắt nàng tuôn rơi, từng giọt thấm sâu vào trái tim Kornnaphat.

Kornnaphat đứng đó, nhìn Sirilak khóc đến kiệt sức, rồi ngất lịm ngay bên cạnh quan tài.

"Sirilak! Tỷ đừng làm muội sợ! Muội xin lỗi... Muội xin lỗi vì đã khiến tỷ đau khổ như thế này!" Kornnaphat hét lên, nhưng không ai nghe thấy nàng.

Khi Kornnaphat gần như gục ngã trước nỗi đau, một ánh sáng trắng bỗng bao trùm không gian. Những tiếng tụng kinh đều đều vang lên, hòa lẫn trong tiếng chuông ngân vang từ xa.

"Kornnaphat..." Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, như gọi nàng trở về từ cõi u mê.

Kornnaphat cảm nhận được một lực kéo vô hình, như muốn dẫn nàng rời khỏi thế giới này. Tiếng tụng kinh càng lúc càng rõ ràng, từng lời như thấm sâu vào tâm hồn nàng, xua tan nỗi tuyệt vọng.

Nàng nhắm mắt lại, để mặc bản thân trôi theo ánh sáng ấy.

Khi Kornnaphat mở mắt, điều đầu tiên nàng cảm nhận được là một hơi ấm quen thuộc. Bàn tay nàng bị nắm chặt bởi một bàn tay khác, nhỏ nhắn nhưng đầy sức mạnh.

"Sirilak..." Kornnaphat khẽ gọi, giọng nói yếu ớt nhưng đủ để làm Sirilak giật mình ngẩng đầu lên.

Đôi mắt Sirilak đỏ hoe, nhưng khi nhìn thấy Kornnaphat tỉnh lại, ánh mắt nàng như bừng sáng.

"Muội tỉnh rồi... Muội thật sự tỉnh rồi!" Sirilak thốt lên, nước mắt lại trào ra, nhưng lần này là những giọt nước mắt của sự nhẹ nhõm và hạnh phúc.

Kornnaphat mỉm cười yếu ớt, ánh mắt nàng tràn đầy yêu thương. "Muội đã thấy tỷ... ở nơi đó. Tỷ đã khóc rất nhiều vì muội..."

Sirilak lắc đầu, những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống tay Kornnaphat. "Ta không cần biết muội đã thấy gì... Chỉ cần muội còn sống, chỉ cần muội quay về bên ta, ta sẽ không bao giờ để muội rời xa nữa..."

Kornnaphat khẽ nhắm mắt, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay Sirilak. "Muội hứa... muội sẽ không bao giờ rời xa tỷ nữa..."

Trong căn phòng nhỏ, giữa những ngọn nến cháy bập bùng, Sirilak và Kornnaphat nắm chặt tay nhau. Mặc cho họ vừa trải qua ranh giới sinh tử, tình yêu giữa họ vẫn cháy sáng hơn bao giờ hết.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com