Nang Khong Con Nua Em O Dau
Thường thì có rất nhiều câu chuyện đôi khi chỉ giữa những người trong cuộc mới hiểu nhưng cũng có nhữmg chuyện thậm chí người trong cuộc cũng chẳng hiểu gì...- Joonie, em hỏi này. Sáng nay em bất tỉnh thế nào vậy. Em chỉ nhớ là do té đau quá nên ngủ một lát thôi.
Đó là một quán ăn quen thuộc của cô và anh ngày cô còn ở đây, cứ cách mấy hôm lại kéo nhau đến ăn, vừa bình dân vừa hợp khẩu vị.
Ami có chứng là mỗi lần xảy ra việc gì đau đớn đến mình cô thường nhớ khúc đầu còn khúc sau quăng bỏ nên anh cứ thế thừa cơ bảo cô ngốc -.-- Bộ em bị ngốc tạm thời hả, em té chứ phải anh té đâu mà hỏi.-Không....là lúc sau khi té thế nào. Ý là tướng té hay mặt mũi ấy. Em vẫn xinh như hoa hậu, đúng chứ ~.~ ?- ....- Ashhii thôi anh khỏi trả lời em cũng biết, chắc là té như hoa bị úp ngược quạ đen lên đầu chứ gì.- Giỏi. Em thông minh lại rồi.- Hừ, thông minh cái đầu anh....Mọi chuyện vẫn cứ như thế, không đặc sắc cũng chẳng mấy sôi nổi. Chỉ là lúc nào hai người cũng hiểu ý đôi bên, tạo cho nhau không gian thoải mái. Chẳng biết từ lúc nào nó trở thành một phần khoảng không gian trong tim của nhau, dù không nói ra nhưng thật sự rất tâm tình.
Bấy giờ Ami cũng nóng lòng hỏi thêm- Anh nói là sáng này anh xin cho em nghỉ rồi à, thế bên ấy người ta nói thế nào?- Thì bị như thế phải cho nghỉ thôi em, cũng chưa làm chính thức mà. Vào đó cũng chỉ toàn đọc sách trước thôi chứ có gì mới. Đừng nghĩ nhiều nữa, em lo tịnh dưỡng cho tốt để còn gặp tên chủ tịch gì của em kìa, anh đoán anh ta còn chưa nguôi vì hôm nay em đột ngột nghỉ thế đâu. Lo mà tùy cơ ứng biến.- Uh em biết rồi..._______________________Lần đầu tiên đến nhà con gái đương nhiên anh cũng hồi hộp chứ bộ. Lấy tư cách là chủ tịch thăm nhân viên nhưng chưa làm chính thức, thấy cũng hơi ngộ nhưng thôi cũng kệ quan trọng là thấy mặt cho bớt lo là được.
''Một hai ba..., một hai ba..."
''Hừ. Không được như thế này thì lộ liễu quá, phải từ tốn, từ tốn hết cỡ mới được. Đường đường là Jin tổng sao có thế thiếu phong độ đến thế. Đúng vậy, nhẹ nhàng thôi''Cốc cốc''Một tiếng chắc không nghe thấy, nên gõ lại''Cốc cốc...................................
Đó là một quán ăn quen thuộc của cô và anh ngày cô còn ở đây, cứ cách mấy hôm lại kéo nhau đến ăn, vừa bình dân vừa hợp khẩu vị.
Ami có chứng là mỗi lần xảy ra việc gì đau đớn đến mình cô thường nhớ khúc đầu còn khúc sau quăng bỏ nên anh cứ thế thừa cơ bảo cô ngốc -.-- Bộ em bị ngốc tạm thời hả, em té chứ phải anh té đâu mà hỏi.-Không....là lúc sau khi té thế nào. Ý là tướng té hay mặt mũi ấy. Em vẫn xinh như hoa hậu, đúng chứ ~.~ ?- ....- Ashhii thôi anh khỏi trả lời em cũng biết, chắc là té như hoa bị úp ngược quạ đen lên đầu chứ gì.- Giỏi. Em thông minh lại rồi.- Hừ, thông minh cái đầu anh....Mọi chuyện vẫn cứ như thế, không đặc sắc cũng chẳng mấy sôi nổi. Chỉ là lúc nào hai người cũng hiểu ý đôi bên, tạo cho nhau không gian thoải mái. Chẳng biết từ lúc nào nó trở thành một phần khoảng không gian trong tim của nhau, dù không nói ra nhưng thật sự rất tâm tình.
Bấy giờ Ami cũng nóng lòng hỏi thêm- Anh nói là sáng này anh xin cho em nghỉ rồi à, thế bên ấy người ta nói thế nào?- Thì bị như thế phải cho nghỉ thôi em, cũng chưa làm chính thức mà. Vào đó cũng chỉ toàn đọc sách trước thôi chứ có gì mới. Đừng nghĩ nhiều nữa, em lo tịnh dưỡng cho tốt để còn gặp tên chủ tịch gì của em kìa, anh đoán anh ta còn chưa nguôi vì hôm nay em đột ngột nghỉ thế đâu. Lo mà tùy cơ ứng biến.- Uh em biết rồi..._______________________Lần đầu tiên đến nhà con gái đương nhiên anh cũng hồi hộp chứ bộ. Lấy tư cách là chủ tịch thăm nhân viên nhưng chưa làm chính thức, thấy cũng hơi ngộ nhưng thôi cũng kệ quan trọng là thấy mặt cho bớt lo là được.
''Một hai ba..., một hai ba..."
''Hừ. Không được như thế này thì lộ liễu quá, phải từ tốn, từ tốn hết cỡ mới được. Đường đường là Jin tổng sao có thế thiếu phong độ đến thế. Đúng vậy, nhẹ nhàng thôi''Cốc cốc''Một tiếng chắc không nghe thấy, nên gõ lại''Cốc cốc...................................
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com