[NAMTANFILM] [VER] Dưới Ánh Hào Quang
Chương 2: Người nổi tiếng xin số điện
Những tia nắng cuối cùng trong ngày chiếu xuyên qua cửa kính tòa nhà văn phòng tạo nên những vệt sáng dài trên mặt đất. Sau một ngày làm việc căng thẳng, Film cảm thấy mệt mỏi rã rời... Đôi chân em nhức mỏi sau khi phải di chuyển liên tục trong mấy hôm nay, nhưng cũng may từ ngày bắt đầu vẫn chưa có việc gì lớn ảnh hưởng đến Film, môi trường làm việc mọi người cũng rất thân thiện. Film bước ra khỏi thang máy, trên tay cầm một tập tài liệu về sự kiện mới mà em được giao. Với sự kiên nhẫn và nhiệt huyết của mình, Film tự nhủ sẽ không để sức khỏe yếu kém làm ảnh hưởng đến mục tiêu lớn nhất: trở thành nhà tổ chức sự kiện hàng đầu. Film quyết định ghé qua một quán cà phê nhỏ quen thuộc, nằm khuất trong hẻm trước khi trở về ký túc xá. Đây là nơi em thường ghé đến khi cần thư giãn hay suy nghĩ về các ý tưởng mới... Suốt thời gian đi học đến hiện tại, nhân viên quán này dường như ai cũng quen mặt và quý mến em. Cửa quán mở ra, âm thanh ấm áp của máy pha cà phê và tiếng thì thầm của vài vị khách hàng vang lên trong không khí. Mùi cà phê thơm lừng hòa cùng mùi bánh ngọt khiến lòng Film chùng xuống, dễ chịu hơn. Quán cà phê luôn trong trạng thái chầm chậm, không quá đông đúc... như mọi khi, Film nhanh chóng chọn cho mình một chiếc bàn nhỏ gần cửa sổ nằm hơi khuất trong góc. Em cẩn thận lướt qua các tờ ghi chú, suy nghĩ về công việc sắp tới. Nhưng chỉ một lát sau, khi em đang định nhấp một ngụm cà phê, một bóng dáng quen thuộc bỗng xuất hiện trong tầm mắt. Là Namtan!!! Trong chiếc áo blazer đen sang trọng, quần jean skinny và đôi giày cao gót bóng loáng, không thể thiếu là mắt kính và khẩu trang. Namtan bước vào quán cà phê với một vẻ ngoài lạnh lùng và đầy tự tin. Những tia nắng vàng nhẹ xuyên qua cửa kính, phản chiếu lên mái tóc dài của Namtan khiến chị trông như bước ra từ một bức tranh hoàn mỹ. Chị không giống một ngôi sao đang bận rộn với lịch trình dày đặc, mà như một người phụ nữ tự tin, luôn nắm giữ mọi thứ trong tầm tay... Quan trọng hơn có vẻ chị ấy đi một mình! Film gần như không tin vào mắt mình. Đây là ngôi sao lớn mà bất kỳ ai cũng phải nhìn lên ngưỡng mộ... Trái tim Film đập mạnh, không chỉ vì ngạc nhiên mà còn vì sự phấn khích... Có vẻ em có duyên gặp Namtan. Film khẽ cúi đầu, cố gắng không gây chú ý nhưng trong lòng đã dậy sóng. Tuy nhiên, cuộc sống luôn có cách khiến những điều bất ngờ xảy ra. Namtan bước tới quầy gọi đồ uống và khi chị quay lại tìm chỗ ngồi, ánh mắt hai người vô tình chạm nhau. Cả hai đều sững sờ trong giây lát. Namtan khẽ nhướn mày, có chút ngạc nhiên khi thấy Film nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh. Chị bước lại gần, đôi chân dài của chị dường như lướt trên sàn nhà một cách đầy tự tin. “Chào em” – Namtan lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng. “Nếu tôi nhận không lầm người thì em là cô gái hôm trước, phải không?” Film ngẩng đầu, đôi mắt mở to... em đang được người nổi tiếng chủ động bắt chuyện!! “Vâng... Em là Film, sinh viên thực tập tại công ty tổ chức sự kiện hôm trước... Chuyện hôm trước chị ổn chứ ạ?” – Film không biết nói gì nên đành nhắc lại chuyện kia. Namtan khẽ cười, nụ cười chỉ thoáng qua nhưng đủ để làm mềm lòng người đối diện. “Tôi ổn rồi, cảm ơn em. Thật bất ngờ khi lại gặp em ở đây” Film hơi bối rối, không biết nên nói gì tiếp theo. Trước mặt em là một ngôi sao, người mà hàng nghìn người yêu mến và ngưỡng mộ. Nhưng thái độ của Namtan không hề tỏ ra xa cách hay kiêu kỳ, trái lại chị có vẻ thoải mái và... gần gũi hơn em tưởng. “Em thường xuyên đến quán này?” – Namtan hỏi, đôi mắt chị ánh lên sự tò mò. “Vâng!” – Film gật đầu, cười ngại ngùng. “Em thích nơi này vì yên tĩnh, ít người... và đồ uống ở đây cũng rất ngon!” “Vậy à...” – Namtan khẽ nhún vai. “Tôi cũng hay ghé qua đây, nhưng thường chỉ mua mang về vì không có thời gian ngồi lại... Cũng vì sợ người khác nhận ra!” Cả hai im lặng trong giây lát, không khí có chút lúng túng nhưng không quá ngại ngùng. Film không biết phải làm gì tiếp theo, em định mời Namtan ngồi xuống nhưng không dám nói. Ngay khi em đang suy nghĩ, Namtan tự động kéo chiếc ghế đối diện và ngồi xuống. “Em có phiền nếu tôi ngồi đây không?” – Namtan hỏi, nhưng rõ ràng chị không cần câu trả lời, vì đã tự nhiên ngồi xuống. Film vội vàng lắc đầu. “Không, không phiền chút nào ạ!” Namtan cười nhẹ, đôi mắt lấp lánh khi nhìn Film tò mò. “Em là sinh viên thực tập à?” Film gật đầu, đôi má em ửng đỏ. “Vâng, em vừa đi thực tập chờ tốt nghiệp. Em theo ngành truyền thông sự kiện.” Namtan gật đầu, tỏ vẻ hiểu biết. “Ngành này thú vị mà...” Film khẽ nhíu mày, không ngờ Namtan lại quan tâm đến ngành mà em theo đuổi. “Chị... chị cũng có quan tâm đến truyền thông sự kiện ạ?” Namtan dựa lưng vào ghế, đôi mắt xa xăm có ý trêu đùa. “Rõ ràng công việc của tôi liên quan khá nhiều đến các sự kiện mà. Từ khi giành danh hiệu hoa hậu, tôi luôn phải tham gia vào đủ loại sự kiện lớn nhỏ và những người tổ chức chúng luôn là người đứng sau thành công của tôi.” Film ngạc nhiên... cũng hơi ngại ngùng vì rõ ràng người trước mắt em đây chính xác là người trong ngành, chỉ là chị đứng trước ánh đèn sân khấu. Nhưng em cũng bất ngờ vì Namtan lại có cái nhìn sâu sắc về ngành sự kiện phía sau như vậy. “Vậy... chị có thể cho em được hỏi một câu không ạ?” – Film tò mò nhưng không dám trực tiếp bày tỏ nên xin phép trước. Namtan chống cằm, gương mặt xinh đẹp như muốn quyến rũ cô bé đối diện rất vui vẻ đáp ứng. “Em muốn hỏi gì nào?” “Chị cảm thấy công việc tổ chức sự kiện này thành công ở trải nghiệm khán giả còn có thể đánh giá qua điều gì nữa ạ?” – Film ngập ngừng, em muốn biết những người dựa vào fan hâm mộ để kiếm tiền thì ở một sự kiện giới hạn của họ đến đâu. Namtan nhìn thẳng vào mắt Film, nụ cười thoáng hiện. “Một sự kiện tốt không chỉ tạo ra trải nghiệm không thể quên cho khán giả mà còn làm nổi bật được khách mời. Chúng tôi là người làm nghệ thuật, đứng trước ánh sáng sân khấu. Nhưng trong giới này phải bao gồm luôn cả hậu cần phía sau. Người làm sự kiện giỏi là người biết cách kết nối mọi người, mọi thứ với nhau và đó cũng gọi là một nghệ thuật”. Film im lặng nghe từng lời của Namtan, trái tim em bỗng dưng cảm thấy ấm áp. Em nhận ra rằng Namtan không chỉ là một ngôi sao với gương mặt đẹp mà còn là một người hiểu biết và sâu sắc. Những lời nói của Namtan khiến Film càng thêm động lực theo đuổi ước mơ của mình. Buổi trò chuyện giữa hai người diễn ra tự nhiên hơn sau đó. Film không còn cảm thấy ngại ngùng như lúc đầu và Namtan cũng không tỏ ra lạnh lùng như vẻ ngoài của chị. Hai người hợp nhau đến lạ... mãi đến khi đồng hồ điểm 8 giờ, Film nhận ra em cần phải trở về ký túc xá để chuẩn bị cho ngày thực tập tiếp theo. “Em xin phép về trước...” – Film nói, vội vàng thu dọn đồ đạc. “Cảm ơn chị đã dành thời gian nói chuyện với em ạ!” Namtan khẽ gật đầu, có vẻ hôm nay là một ngày off có ý nghĩa với chị “Không có gì. Tôi cũng rất vui khi gặp em...” Trước khi Film rời đi, Namtan bất ngờ lên tiếng. “Film... em có thể cho tôi số điện thoại của em không?” Film dừng hành động thu dọn của mình lại, quay lại nhìn Namtan với ánh mắt đầy ngạc nhiên. “Dạ?” Namtan cười nhẹ, vẻ điềm tĩnh nhưng không kém phần lôi cuốn. “Tôi có một số sự kiện sắp tới. Có thể tôi sẽ cần một trợ lý hỗ trợ. Em có hứng thú không?” Film gần như không thể tin vào tai mình. “Chị... chị nói thật chứ ạ?” Namtan nhún vai. “Nếu em sẵn lòng...” – Kinh nghiệm qua buổi nói chuyện hôm nay cho Namtan biết, cô bé Film này là người tốt... Film lập tức gật đầu, đôi mắt sáng rực lên. “Em rất sẵn lòng ạ!” Namtan mỉm cười, lấy điện thoại ra và trao đổi số với Film. “Vậy, hẹn gặp em sau nhé!!” – Namtan cười đến vui vẻ vì đạt được mục đích. Thật ra nói xa hơn... Namtan biết giới này không đơn giản, người có tâm tư trong sáng, đơn thuần như Film muốn ở lại thì không chỉ có nhiệt quyết hay ước mơ là đủ... Nếu đã có duyên, em cũng là người giúp đỡ chị trước thì coi như mang em ấy về bên cạnh cũng là tốt cho cả hai. Namtan qua ô cửa kính mờ mờ của quán cà phê nhìn theo bóng dáng cô gái nhỏ lên xe taxi đi, trong lòng thầm nghĩ. “Cô bé dễ thương... Chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi...!” Còn về Film, em rời khỏi quán cà phê với trái tim đầy phấn khởi. Em không chỉ có cơ hội nói chuyện cùng ngôi sao lớn mà còn được người ta xin số điện thoại cơ đấy!! Nhưng mãi sau này Film mới biết, lần gặp gỡ của cả hai thật sự là định mệnh, nó không chỉ mang Film đến gần công việc mơ ước, mà còn cho em một người bạn đời “khắc cốt ghi tâm”.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com