TruyenHHH.com

Namseok Vo Tinh Be Cong Trai Thang

Hắn cũng không thể nói rõ tại sao, một người mới quen có hai ngày đã làm cho cảm xúc của hắn lên xuống thành như vậy.

Nhưng trước nay hắn luôn chú trọng vẻ lịch sự, cuối cùng lại không kiềm chế được, lạnh mặt nói ra một câu: "Không phải không tôn trọng, tôi ăn no rồi, bát cứ để đấy chút tôi rửa đi. Ngày mai anh đừng quan tâm đến tôi nữa". Sau đó một mình hắn quay về chỗ của mình, tự hờn tự dỗi.

Để lại Trịnh Hạo Thạc đang gắp cục xương sườn nhỏ, nhướng mày khó hiểu.

Sao lại đột ngột mất vui thế.

Được rồi, nam sinh mười mấy tuổi, cảm xúc không ổn định cũng rất bình thường.

Trịnh Hạo Thạc hoàn toàn không đem chuyện này để trong lòng, chỉ tiếp tục thong thả ăn cơm.

Anh rất ghét chuyện rửa bát, cho nên Kim Nam Tuấn đã nhận việc thì anh không quản nữa. Cơm nước xong xuôi, Trịnh Hạo Thạc rửa mặt rồi trèo lên giường.

Kim Nam Tuấn cũng thật sự vén tay áo lên, xụ mặt, nghiêm túc rửa sạch cái hộp giữ nhiệt màu hồng.

Trịnh Hạo Thạc nằm bên kia nghe tiếng nước chảy tí tách, an ổn chìm vào giấc mộng đẹp.

Thế là khi Kim Nam Tuấn rửa xong bát đĩa đi ra, cảnh tượng hắn được trông thấy là: Trịnh Hạo Thạc quay mặt vào tường, quấn chặt chăn, co tròn cả người lại, không nói một lời nào, cũng không chơi điện thoại, nhìn qua giống như gặp phải chuyện thương tâm khổ sở gì đó.

Kim Nam Tuấn hơi siết nắm tay, cuối cùng cũng không nói gì, lê cái chân bị thương, một mình trèo lên giường.

Hiếm có một đêm Kim Nam Tuấn bị mất ngủ.

Trong đầu lặp đi lặp lại những suy nghĩ về chuyện của Trịnh Hạo Thạc.

Đến mức sáng hôm sau tỉnh giấc thì trời đã sáng rõ.

Hắn ngồi dậy, nhìn sang giường ngủ sát vách, phát hiện bên đó không còn ai. Hắn nghĩ Trịnh Hạo Thạc đã thật sự mặc kệ mình, thế là cúi đầu bực bội vò đầu, sau đó mới đứng dậy bước xuống khỏi giường ngủ.

Lại sau đó nữa, hắn trông thấy hộp giữ nhiệt màu hồng trên bàn.

Cạnh đó có một tờ giấy nhắn:' Tuyết rơi, cậu không tiện ra ngoài, nhớ ăn cháo lúc còn nóng, uống thuốc sau khi ăn, nhớ thay băng ở mắt cá chân nhé.'

Nét chữ thanh tú xinh đẹp.

Cháo ngọt trong hộp giữ nhiệt còn bốc lên từng đợt hơi nóng.

Kim Nam Tuấn: "..."

Đột nhiên hắn cảm thấy mình không khác gì một thằng đàn ông cặn bã lòng lang dạ sói.

Nhưng hắn lại không thể nào làm bạn với một người không tôn trọng sự thủy chung và trách nhiệm trong vấn đề tình cảm.

Thế là hắn do dự trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, cuối cùng vẫn chọn cách đóng chặt hộp giữ nhiệt lại, gọi thức ăn bên ngoài đến.

Vì để tránh nhân viên giao hàng chờ bên ngoài quá lâu, Kim Nam Tuấn vịn thành cầu thang, tự mình đi xuống trước. Vừa mới ngồi xuống ghế dài tầng một chưa lâu, hắn đã gặp Vương Quyền phòng sát bên hùng hùng hổ hổ trở về.

"Sao mày lại tự mình xuống chỗ này, đóa hoa khoa bên cạnh đâu rồi?" Vương Quyền thuận miệng hỏi một câu.

Kim Nam Tuấn rũ mí mắt: "Không biết".

Vương Quyền tối qua còn chứng kiến hai kẻ ngọt ngào tình cảm đỡ nhau về ký túc xá: "?"

Chuyện gì đây?

Cãi nhau rồi hả?

Vương Quyền nghi ngờ mấy giây, sau đó nhanh chóng hiểu ra: "Không phải là hai chúng mày cãi nhau vì chuyện Hạ Sưởng Chi đấy chứ?"

"Không, sáng nay tao dậy muộn". Kim Nam Tuấn rất ít khi bày tỏ cảm xúc tiêu cực trước mặt người ngoài, trả lời rất bình thản tỉnh táo.

Vương Quyền nhẹ nhàng thở phào: "Vậy là tốt rồi, tao còn tưởng mày vì mấy lời nói đùa trong nhóm, bảo mày vì Trịnh Hạo Thạc mà đi tranh giành tình cảm nên tức giận cơ đấy".

Nói xong, cậu ta lại thở dài: "Chẳng qua Trịnh Hạo Thạc cũng thật không may, Hạ Sưởng Chi kia chính là một cái thuốc cao da chó, nếu không phải vừa may mày gặp được thì có khi lại xảy ra chuyện khác rồi ấy chứ. Tối qua Giản Linh cũng lo lắng gần chết".

Lúc đầu Kim Nam Tuấn chỉ định đối phó qua loa lấy lệ cho xong cuộc trò chuyện này, nhưng khi nghe được câu sau cùng, hắn lập tức ngẩng đầu dậy: "Giản Linh lo lắng cho Trịnh Hạo Thạc?"

"Đúng thế". Vương Quyền bày ra nét mặt đương nhiên: "Cô ấy sợ thằng đàn ông cặn bã tâm cơ Hạ Sưởng Chi kia chó cùng rứt giậu".

"Không phải, ý tao là tại sao Giản Linh phải lo lắng cho Trịnh Hạo Thạc?" Giọng điệu và sắc mặt Kim Nam Tuấn tỏa ra nét vội vàng ít khi thấy.

Vương Quyền lúc này mới ý thức được hóa ra chuyện gì Kim Nam Tuấn cũng không biết: "Ôi đờ mờ nó chứ, Trịnh Hạo Thạc không kể cho mày nghe à? Hạ Sưởng Chi là một thằng chó cong giả thẳng đấy, nếu không phải Trịnh Hạo Thạc đi tìm Giản Linh nói chuyện này cho cô ấy nghe, cô ấy đã bị thằng đó lừa cưới rồi, cho nên quan hệ của hai người họ không tệ lắm đâu".

"Mày chắc chứ?" Lúc Kim Nam Tuấn hỏi câu này, chính hắn cũng không cảm giác được mình đang căng thẳng.

Vương Quyền gật đầu: "Chắc chắn đó, vợ tao là chị em tốt của Giản Linh, chính miệng Giản Linh kể với hai chúng tao đấy".

Kim Nam Tuấn căng thẳng trong lòng: "Vậy tại sao chuyện này lại truyền ra ngoài thành như thế?"

"Còn vì sao được nữa chứ, vì muốn con gái nhà người ta dễ chịu hơn chứ sao". Vương Quyền nói, ngồi xuống bên cạnh Kim Nam Tuấn: "Mày nghĩ xem, nếu Hạ Sưởng Chi vốn là trai cong, Giản Linh yêu đương với nó từ thời trung học, còn định kết hôn, vậy thì Giản Linh thành cái gì rồi chứ? Những kẻ nhiều chuyện kia sẽ bàn tán gì sau lưng cô ấy? Hiện giờ truyền ra ngoài thành như vậy, tốt xấu gì cũng xem như chia tay Giả Linh rồi mới cong, lời ra tiếng lại hầu hết ở chỗ Trịnh Hạo Thạc, con gái nhà người ta cũng ít bị bàn tán hơn nhiều."

"Với lại chuyện này Trịnh Hạo Thạc cũng chủ động bảo Giản Linh không cần giải thích gì với bên ngoài cả, nếu không phải tối qua Giản Linh vội vã tìm tao hỏi chuyện thì đến giờ tao với vợ tao cũng có biết gì đâu". Vương Quyền vừa nói vừa thở dài: "Mày khoan đừng nói gì hết nha, đóa hoa học viện chúng ta mặc dù dáng dấp đẹp như con gái, nhưng làm việc gì cũng rất đàn ông, chút nữa mày cho tao Wechat của người ta, tao cũng phải kết bạn với người ta một phen mới được".

"Dáng dấp người ta đẹp mắt thì mày cũng đừng liên mồm nói người ta giống con gái chứ, bất lịch sự". Kim Nam Tuấn tức giận trả lời một câu.

Vương Quyền không hiểu sao tự dưng bị mắng: "?"

Không phải lời của mình là đang khen người ta hả?

Nhưng Kim Nam Tuấn bây giờ làm gì có tâm tư nói đạo lý với cậu ta, đầy đầu của hắn chỉ toàn là suy nghĩ về Trịnh Hạo Thạc.

Vậy nghĩa là Trịnh Hạo Thạc không bẻ cong Hạ Sưởng Chi, anh cũng không phá hoại tình cảm người khác. Sau khi anh biết Hạ Sưởng Chi thích mình, anh chủ động đi tìm con gái nhà người ta, nhắc nhở cho cô ấy biết chân tướng, mà vì không muốn để con gái nhà người ta chịu nhiều điều tiếng không hay, anh lại chọn cách để cho chính mình bị chỉ trích.

Kim Nam Tuấn cong chân ngồi trên ghế, cúi người, hai bàn tay đặt trên đầu gối, mười ngón tay siết chặt, từng đốt ngón tay vì dùng sức quá mạnh mà đã chuyển sang màu trắng.

Hắn không biết tại sao hai ngày nay mình lại lỗ mãng xúc động giống như một cậu học sinh trung học, chuyện gì cũng chưa rõ ràng đã tự mình đưa ra kết luận, còn tự giận hờn.

Cách giải quyết duy nhất hắn có thể nghĩ ra chính là thẳng thắn xin lỗi người ta.

Thế nhưng nếu đối phương là Lộ Bình hay Trần Kỷ, hoặc là bất cứ nam sinh nào khác, hắn có thể nói thẳng tất cả mọi chuyện, sau đó hẹn người ta tới sân bóng rổ giải tỏa cảm xúc một hồi, sau đó đi ăn thịt nướng, coi như chuyện này đã xong xuôi.

Nhưng sao có thể so sánh Trịnh Hạo Thạc với những nam sinh cao lớn thô lỗ kia được chứ.

Tính cách anh dịu dàng như vậy, người lại nhạy cảm, có khổ sở cũng chỉ biết buồn bực không nói ra.

Nghĩ đến bóng dáng anh cuộn chăn co tròn trong góc không nói một lời ngày hôm qua, Kim Nam Tuấn lại càng siết chặt mấy đầu ngón tay, dùng nhiều sức đến nỗi chúng nó trắng bệch không còn sắc máu.

Rốt cuộc Vương Quyền cũng nhìn ra chỗ không đúng, vội hỏi: "Mày làm sao thế?"

Kim Nam Tuấn vừa định nói không có gì, sau đó đột nhiên nhớ tới chuyện bạn gái Vương Quyền đang học ở Khoa Mỹ Thuật, tính cách của nữ sinh khoa nghệ thuật phải chăng sẽ tương đối nhạy cảm tinh tế nhỉ...

Một khoảng thời gian ngắn ngủi chìm vào im lặng.

"Chuyện đó". Kim Nam Tuấn hơi mất tự nhiên mở miệng: "Nếu như, tao nói là nếu như, mày đã làm ra chuyện gì đó khiến bạn gái không vui, vậy thì mày sẽ dỗ dành cô ấy như thế nào?"

Vương Quyền: "?"

Bạn gái?

Kim Nam Tuấn có bạn gái từ khi nào vậy?

Mà sao chủ đề lại đột nhiên nhảy đến chỗ này rồi?

Gương mặt Vương Quyền ngây ngốc.

Nhưng còn chưa đợi cậu ta kịp phản ứng lại, Kim Nam Tuấn vốn đang đầy mặt áy náy tự trách bỗng nhiên đột ngột đứng bật dậy.

Kẻ to con cao đến một mét chín này dọa cho Vương Quyền giật nảy mình: "Ôi trời ôi má ơi, mày làm sao vậy, gặp quỷ hả?"

Nói xong quay đầu nhìn lại.

Trong tuyết trắng đầu đông Bắc Kinh rơi lả tả, Trịnh Hạo Thạc mặc áo lông màu trắng, quấn khăn quàng cổ vàng nhạt, cầm ô trên tay đang từ từ đi tới.

Khuôn mặt trắng tinh xinh đẹp, tô điểm thêm chút vàng nhạt, tựa như một gốc Thủy Tiên mới nở.

Đẹp thì đẹp thật đấy, nhưng có đẹp đến mức một thẳng nam làm ra cái phản ứng lớn như vậy không hả?

Vương Quyền khó hiểu quay đầu lại.

Sau đó cậu ta liền phát hiện ra Kim Nam Tuấn đã đứng nghiêm tại chỗ, khóe môi mím chặt, hai tay thẳng tắp không khác gì tay giả mới lắp đặt xong, ánh mắt nhìn chằm chằm không dời khỏi người Trịnh Hạo Thạc, từ đầu đến chân đều mang theo sự quan tâm quá mức cùng một chút căng thẳng lo sợ.

Sắc mặt biểu hiện dáng vẻ đều khiến cho Vương Quyền cảm thấy quen thuộc một cách kỳ quái.

Trịnh Hạo Thạc thong thả đi tới gần, thu ô lại, cuối cùng cũng nhìn thấy người ta, hơi bất ngờ gọi tên 'Kim Nam Tuấn', Kim Nam Tuấn lập tức càng đứng nghiêm hơn.

Đến mức trong lúc hốt hoảng, Vương Quyền dường như còn trông thấy một cái đuôi 'vụt' một phát lo lắng dựng đứng lên từ sau lưng Kim Nam Tuấn.

"..."

Giây phút ấy, Vương Quyền dường như cuối cùng cũng nhớ tới thứ gì.

Cậu ta lặng im lấy điện thoại di động ra, tìm tới cái video chú cún Samoyed nhà mình mấy hôm trước phạm lỗi nên bị nhốt một mình ngoài ban công, giơ lên đặt sang bên trái Kim Nam Tuấn.

Một phút hai mươi tám giây.

So sánh toàn bộ quá trình.

Sau đó trong lòng Vương Quyền hiện lên tám chữ to.

Mọe nhà nó chứ, giống y như đúc.

____

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com