TruyenHHH.com

Nammin Khi Su Dien Ro Ap Den Trans

"Hãy nhìn vào đây." Namjoon nói, chỉ theo hướng của một khu rừng. "Hướng này không phải là một lựa chọn tốt. Có rất rất nhiều cây."

Họ hiện đang đứng bên ngoài ngôi nhà nhỏ. Namjoon đang hướng dẫn về khu vực này cho Jimin biết và cậu đang bùng nổ với những câu hỏi. Cậu rất háo hức để trở nên thoải mái ở đây, ít nhất nên là thế.

"Vậy là đừng bao giờ đi theo hướng đó?" Jimin hỏi. "Khi tôi phải rời đi?"

"Ý tôi là, em có thể, nhưng tôi không khuyến khích em làm thế."

Jimin gật đầu. "Được, có sông hay gì không?"

"Không chắc, tôi chưa từng đi đủ xa để xem hết, chắc sẽ có một cái," anh nhún vai. "Đừng làm điều gì ngu ngốc và đừng dùng nước để rửa tay hay gì đó, vì tôi biết em có một niềm hy vọng to lớn rằng sẽ có nước."

Jimin lại gật đầu. Cậu cho rằng mình sẽ không làm thế, nhưng một lần nữa, Jimin không có niềm tin mình sẽ đưa ra quyết định tốt nhất nếu cậu hoảng sợ hoặc cảm thấy không thể chịu được bẩn.

Đã một tuần trôi qua, Jimin biết được rất nhiều từ Namjoon. Namjoon là một người thông minh; anh có tài năng thiên bẩm để sinh tồn. Jimin đang theo các bước của mình tốt nhất có thể; Cậu hơi chao đảo và bối rối, nhưng cũng tự hào. Cậu chưa gặp rắc rối nào và mọi chuyện vẫn bình yên, ngoài việc Namjoon cứ mắng chửi Yong. Cậu vẫn hơi sợ Namjoon một chút nhưng Namjoon chưa được chứng minh là một mối đe dọa nên Jimin thoải mái hơn khi tắm và ăn thức ăn mà Namjoon đem về.

Gần đây, có hơi kì lạ khi Namjoon cứ bảo "Tôi sẽ đi làm vài việc, hãy liên lạc với tôi nếu có chuyện gì xảy ra."

Anh ấy làm gì vậy nhỉ? Jimin không muốn phải suy nghĩ như vậy nhưng cậu sợ Namjoon sẽ làm tổn thương mình và cậu không thể không nao núng mỗi khi Namjoon mở cửa. Jimin cảm thấy tội lỗi mỗi khi nỗi sợ dâng lên, vì Namjoon là người đã cứu cậu, nhưng Jimin nghĩ sẽ thật thông minh nếu có thể giữ vững sự cảnh giác của mình.

Sau khi Namjoon trả lời xong câu hỏi của Jimin, anh nói anh làm một ít thức ăn, vì sắp có bão và điều cuối cùng họ có là bếp không có điện. Sẽ khiến một nửa số thực phẩm đem về bị lãng phí, vì vậy Jimin bắt đầu chuẩn bị cơm, gà, cá và mì. Cậu không phải đầu bếp, nhưng cậu không nghĩ Namjoon sẽ thực sự quan tâm chuyện đó vào thời điểm này.

Jimin thường nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy bóng dáng Namjoon thỉnh thoảng xào xạc qua những bụi cây phía sau ngôi nhà nhỏ này. Cậu thực sự tự hỏi anh đang làm cái quái gì.

Cậu thở dài và quay lại sau khi nồi cơm phát ra tiếng bíp, cười khúc khích khi Yong đứng yên cứ tưởng nó hóa đóa rồi. Jimin cúi xuống và nhẹ nhàng cưng nựng nó.

"Chỉ là nồi cơm điện thôi." Jimin nói, nhưng Yong không di chuyển. Yong vẫn còn bối rối, làm như nó chả nghe Jimin nói gì.

Jimin ở đó một lúc, phớt lờ đi nồi cơm và chỉ đợi Yong vì cậu không thích việc Yong bắt đầu phát ra âm thanh gầm gừ nhỏ.

"Có chuyện gì vậy?" Jimin nhẹ nhàng hỏi, như thể cậu thành thật mong đợi Yong trả lời bằng tiếng người. Jimin cũng cảm thấy như hóa đá, mọi thứ xung quanh cứng đờ khi cậu nghe tiếng nói từ bên ngoài. Âm điệu trong giọng nói xa xôi này không giống với giọng của Namjoon và chắc chắn có nhiều hơn một người đến đây. Jimin ôm lấy Yong và ngồi bên cạnh tủ, giữ chặt nó. Cậu không muốn bị nhìn thấy qua cửa sổ, thật mừng khi nghĩ đến việc di chuyển khỏi chổ này vì chỉ vài giây sau, cậu thấy một cái bóng đổ trên sàn từ ánh sáng của cửa sổ. Dù đó là ai đi nữa, họ đang nhìn vào, Jimin thậm chí không thể thở khi đứng lên để chộp lấy bộ đàm từ trên bàn, sợ rằng họ sẽ nghe thấy tiếng hít vào đầy hoảng loạn và hơi thở ra đầy run rẩy của mình.

Cậu sợ hãi. Trong một tuần vừa qua Jimin cảm thấy an toàn đến nỗi những suy nghĩ về việc sẽ có ai đó đến đây không nằm trong tâm trí cậu. Cậu ước mình nghĩ về nó thường xuyên hơn, vì giờ đây lại chẳng biết phải làm gì. Nếu Namjoon không đến cứu, cậu sẽ chết rất dễ dàng trong hôm nay.

Jimin bật bộ đàm lên, khi nó tải xong, cậu nhấn nút nói.

"Namjoon," cậu thì thầm, đôi chân run lên vì nghe thấy tiếng họ ở cửa.

"Sao?"

"Có người đến đây."

Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Giống lần cậu giật mình vì bộ sạc điện thoại. Mọi thứ trở nên chân thật hơn nhiều và Jimin ngay từ đầu hy vọng rằng đây chỉ là một giấc mơ, sự thật này gây nặng nề trên vai và cơn đau trong hai tai cậu.

"Sao?" anh nhắc lại, giống như anh muốn nghe cậu giải thích, không giống lúc nãy có vẻ khó chịu.

"Làm ơn, nhanh lên," Jimin thì thầm.

Namjoon tắt máy và Jimin im lặng chờ đợi. Cậu nghe những người lạ nói về việc đi vào trong và cậu không biết Namjoon sẽ vượt qua họ như thế nào. Họ không có vẻ điên, nhưng cũng chẳng thể chắc chắn. Hầu hết bắt đầu với một dấu hiệu nhỏ và sau đó trở nên tồi tệ hơn theo thời gian.

Cậu nhìn qua cửa sổ và thấy Namjoon đi qua, anh bước rất nhanh. Anh ấy có biết họ đang ở trước cửa không? Hay Jimin chỉ đưa Namjoon vào cái chết bằng cách bảo anh vào nhà.

"Không," Jimin thì thầm, khi sực nhớ ra rằng có cả một nhóm người ở trước cửa, cậu đặt Yong xuống và từ từ đứng dậy.

"Không, không, Namjoon,"  Jimin không biết phải làm gì; không thể để Namjoon chết. Namjoon đã cứu cậu và cậu muốn anh bảo vệ cậu trong tương lai. Cậu phải làm một cái gì đó.

Jimin lấy một con dao trên bàn, tay run rẩy trong khi đi đến cửa. Cậu ghé tai vào để nghe và...

"Namjoon!"

"Hoseok?"

"Cậu an toàn rồi! Ôi trời-"

Một tiếng nổ lớn làm Jimin giật mình khiến cậu vấp ngã ra khỏi cửa và bịt một tai của mình.

Nghe không giống tiếng súng, nhưng nó vẫn không tốt, vì vậy Jimin có can đảm để mở cửa. Cậu cảm thấy mình cần phải làm vậy để có thể cứu Namjoon, mặc dù không biết phải làm gì nếu đi ra đó.

Cậu thoáng thấy một khẩu súng trên mặt đất, có vẻ như đó là thứ đã bắn vào nhà và khiến Jimin giật mình. Namjoon đang ghim ai đó xuống trên sân cỏ; từ từ làm bài kiểm tra mắt trên người mà Jimin nghĩ là Hoseok.

"Tớ an toàn," Hoseok cười khúc khích, một giọng nói hoảng loạn vang lên dù nét mặt Namjoon không có gì thay đổi. Anh quyết định giữ Hoseok lâu hơn một chút.

"Cậu đang làm gì ở đây?"

"Tớ và vài người bạn không thể tìm thấy chỗ để ở, bọn tớ đã tìm kiếm khắp nơi", anh ta quay đầu lại và nhìn qua. Jimin nhìn cùng hướng với Hoseok, thấy hai người đứng sau một cái cây gần đó.

Một trong số họ đang toát mồ hôi, trông mệt mỏi và kiệt sức, trong khi anh ta bế một thằng nhóc khác trên lưng. Em ấy cúi đầu xuống như thể đang ngủ, hoặc có thể đã chết; em ấy nắm chặt ngón tay vào ngực áo của người kia.

"Seokjin..." Namjoon thì thầm.

"Ch-chào em, Namjoon, đã lâu rồi nhỉ." anh ấy nói, giọng khàn khàn.

Namjoon nhìn qua Jimin, con dao nắm chặt trong tay cậu. Namjoon chỉ vào những người Jimin đang nhìn.

"Em kiểm tra họ đi," anh nói và tay của Jimin siết chặt hơn nữa vào con dao. Cậu không mong đợi Namjoon nói thế. Có phải Namjoon thực sự nghĩ rằng cậu đủ tin cậy để kiểm tra người lạ, để ghim họ xuống như cách Namjoon đã làm với Hoseok? Jimin không thể tưởng tượng được phải làm thế nào.

Mặc dù vậy, Jimin không muốn làm trái ý cộng sự của mình. Vì vậy, cậu từ từ tiến đến cặp đôi bí ẩn.

"Lấy súng đi, Jimin," Namjoon nói. Jimin hoàn toàn quên mất rằng có một khẩu súng trên cỏ gần chỗ cậu. Cậu nhặt nó lên và buông con dao, bước đi tiếp.

"Xin chào," Jimin khẽ nói, "Rất vui được gặp anh, tôi có thể làm một bài kiểm tra mắt cho anh không?" cậu cảm thấy mình hơi ngu ngốc nhưng thực sự không biết cách tiếp cận một người có khả năng đã nhiễm bệnh.

"Ừm," người này giữ người kia trên lưng. Có hai chiếc túi dưới mắt anh ấy và đôi môi khá đầy đặn từa tựa của Jimin. Anh ấy gửi cho Jimin một nụ cười yếu ớt và chờ đợi cậu giơ ngón tay lên. Jimin nín thở khi kiểm tra, sẵn sàng bỏ chạy nếu đôi mắt của người đàn ông này bắt đầu mất tập trung.

Anh ấy an toàn.

"Tôi ổn chứ?" anh hỏi và Jimin gật đầu, nhìn lại Namjoon để chắc chắn rằng anh đang chú ý đến những gì đang xảy ra. Anh gật đầu với Jimin.

"Jeongguk, anh đặt em xuống một lát được không?"

Em ấy gật đầu. Khi anh ta đặt em ấy xuống, em ấy vấp một chút và Jimin nao núng bởi vì em ấy cực kỳ nổi bật ngay bây giờ.

Jeongguk ngước nhìn Jimin, đôi mắt đen của em ấy thật khó hiểu và lạnh lùng. Chân thì đang run rẩy và tay giữ chặt gấu áo của người kia khi đợi Jimin bắt đầu bài kiểm tra. Jeongguk cắn khóe môi, như thể em ấy sắp sửa đi thi môn gì đó vậy.

Jeongguk cũng an toàn, Namjoon giúp đỡ Hoseok và hai người kia. Một sự im lặng khó xử trong giây lát khi mọi người cố gắng nghĩ xem nên nói gì.

"Namjoon, có phiền không nếu bọn tớ ở lại với cậu? Sẽ không lâu lắm." anh ấy gần như rên rỉ, nở nụ cười rạng rỡ với Namjoon.

Namjoon thở dài, "Tớ không nên."

"Thôi nào! Chúng ta từng làm chung mấy dự án ở trường rồi; Tớ đáng tin cậy! Chúng ta là một cặp ăn ý, cậu biết mà." Hoseok nói, gật đầu chắc chắn trước lời nhận xét của mình như thể không ai có thể phủ nhận điều đó.

"Cậu sẽ làm gì cho tất cả chúng ta?"

"Ah, cậu biết đấy, Seokjin là một đầu bếp tuyệt vời," anh ấy chỉ vào người đầu tiên Jimin đã thực hiện một bài kiểm tra mắt. "Jeongguk rất giỏi về tài nguyên và tớ có thể giúp cậu làm được khá nhiều thứ."  Anh ấy có vẻ tuyệt vọng nhưng cũng tự tin.

"Chỉ vài ngày, nếu cậu phát điên, cậu sẽ mất mạng. Những người kia cũng vậy," Namjoon nói. "Không ai sẽ sống với chúng tôi như một loại kỳ nghỉ, hiểu không?" anh hỏi và họ gật đầu.

"Namjoon à, thành thật mà nói, cảm ơn cậu rất nhiều!" Hoseok quàng tay qua vai anh. Namjoon trông có vẻ ghê tởm khi tiếp xúc, nhưng Hoseok chỉ cười và khoe nụ cười rạng rỡ đó một lần nữa trong khi sửa mái tóc nâu sẫm của mình.

"Hãy để họ nghỉ ngơi, có vẻ như em ấy đang cần điều đó." Namjoon nói, chỉ vào Jeongguk. Em ấy không thể nhỏ tuổi hơn Jimin quá nhiều, nhưng cách em đứng với đôi vai gù và đôi mắt dán chặt xuống đất, dường như không còn ở tuổi thiếu niên. Jimin không thể không tự hỏi liệu có chuyện gì đau thương xảy ra với em ấy không. Hy vọng là không, em ấy có khuôn mặt hiền lành và đôi bàn tay thanh tú, có vẻ như chẳng bao giờ có ý làm hại ai. Seokjin cũng vậy. Anh ấy trông như thể sẽ nói lên ý kiến ​​của mình, nhưng theo một cách tử tế, khiến người khác mỉm cười mặc dù họ không thực sự đồng ý với những gì anh ấy nói.

"Cậu thật tốt bụng đó Namjoon," Hoseok nói, quay lại nhìn những người bạn của anh ấy."Đấy, khi gặp Namjoon em đã rất vui. Cậu ấy luôn là kiểu người đáng kính, mặc dù khuôn mặt và lời nói của cậu ấy không giống những gì cậu ấy nghĩ." Hoseok cười khúc khích.

Namjoon nhìn Jimin, "Em hãy hướng dẫn cho họ biết phòng tắm và phòng ngủ ở đâu," và Jimin gật đầu ngay lập tức. Cậu không thường xuyên hướng dẫn mọi người đi xem đây đó, nhưng ngôi nhà họ đang ở hiện tại rất nhỏ và cậu cho rằng mình không cần phải là một người biết cách nói chuyện để hướng dẫn họ.

"Đây là phòng tắm, mấy cái khăn nằm trong tủ đó."

Cậu mở cửa, Yong sủa ầm và nhảy lên người cậu, có lẽ nó biết rằng Jimin có thể đã chết ngoài đó. Seokjin đến trước, Jeongguk đứng sau lưng anh. Yong thường sợ hãi khi nhìn thấy mọi người hơn là nhìn thấy cậu. Yong đang trốn đằng sau chân của Jimin và Jeongguk đang trốn đằng sau Seokjin. Em ấy lén nhìn con chó, rồi nhìn Jimin trước khi vùi mặt vào lưng áo Seokjin.

Jimin ẵm Yong lên, tự hỏi liệu điều đó có khiến Jeongguk cảm thấy thoải mái hơn không. Cậu hy vọng Jeongguk sẽ ổn, thật đau lòng khi thấy em ấy hoảng hốt như vậy. Cậu không biết chính xác cảm giác của Jeongguk là như thế nào, không biết Jeongguk đã trải qua điều gì, nhưng nắm rõ cảm giác sợ hãi như lòng bàn tay, điều đó thực sự khủng khiếp.
Cậu không mất nhiều thời gian để cho họ xem vòng quanh ngôi nhà, vì nó thực sự giống với kích thước của một ngôi nhà điển hình. Seokjin bảo Jeongguk đi tắm, và nói.

"Anh ở ngay đây, không sao đâu."

Jimin thấy có gì đó không ổn. Hầu hết mọi người muốn được ở một mình, nhưng Jeongguk gần như từ bỏ cơ hội được sạch sẽ để em ấy có thể ở bên Seokjin. Seokjin đã thuyết phục em ấy, và điều này dẫn đến việc Jimin cùng Seokjin ngồi trên sofa. Seokjin ngọt ngào nhẹ nhàng vuốt ve Yong, giống như anh ấy đã từng nuôi thú cưng trước đây.

"Xin lỗi vì đã làm em và Namjoon giật mình, bọn anh thực sự không muốn làm phiền", anh nói. Jimin nhanh chóng lắc đầu.

"Không, không sao. Em không biết Namjoon thấy sao nhưng em rất vui khi có thêm nhiều người." Jimin gật đầu, bởi vì đó là sự thật. Cái lúc cậu nằm trong con mương đó, tất cả những gì cậu muốn là ai đấy sẽ ở đây. Cậu muốn gia đình, nhưng Namjoon vẫn là một món quà, mặc dù tính cách của anh khiến Jimin cảm thấy sợ hãi và do dự. Nhiều người xung quanh khiến cậu cảm thấy an toàn, như bây giờ, cậu và Namjoon không căng thẳng khi họ cố gắng hoàn thành mọi thứ. Jimin hy vọng họ sẽ là một sự bổ sung tốt cho ngôi nhà nhỏ này.

"Ừm, bọn anh đã thực sự ở chặng cuối, ý anh là, Jeongguk đã quá mệt mỏi, em ấy không thể làm gì được nữa," Seokjin nói, trông có vẻ hơi khó chịu.

"Vâng, em ấy có vẻ mệt mỏi," Jimin biết đây có thể là một điều cảm động để nói, nhưng câu hỏi rời khỏi miệng trước khi thực sự có thể chìm vào đó. "Em ấy ổn chứ?"

Seokjin gật đầu chậm chạp.

"À, em ấy vô cùng lo lắng, ngay cả trước khi toàn bộ virus này bùng phát," anh ấy trả lời, điều đó khiến Jimin hiểu một chút lý do tại sao em ấy lại hành động như vậy. Jimin đã từng hợp tác với một sinh viên trong lớp khoa học, người hầu như không thể nói trước mặt Jimin, vì vậy cậu đã luôn phải làm tất cả các bài thuyết trình và những thứ như thế. Cậu cảm thấy tệ cho nhóc này, luôn ngồi một mình. Có lẽ em ấy thực sự chỉ cần một người như Seokjin, người sẽ làm rất nhiều cho Jeongguk, trò chuyện thật nhiều, giúp đỡ cũng nhiều.

"Điều đó thực sự khó khăn," Jimin nói, "Chuyện này hẳn đã khiến mọi thứ tồi tệ hơn nhiều," cậu thở dài, thêm điều này vào danh sách những lý do tại sao mình muốn chấm dứt toàn bộ sự việc này.

"Ừm. Anh thực sự hy vọng rằng khi điều này trôi qua, anh sẽ có thể giúp em ấy một vài buổi trị liệu hoặc gì đó. Anh chỉ muốn em ấy tốt hơn một chút."

"Em cũng mong vậy." Jimin gật đầu.

"Nó sẽ rất tuyệt. Bây giờ chỉ cần cố gắng để đảm bảo rằng em ấy không bao giờ cô đơn, đúng chứ?"

Jimin gật đầu. Jeongguk là một người xa lạ nhưng Jimin thực sự muốn giúp em ấy và khiến em ta cảm thấy thoải mái nhất có thể khi ở đây.

"Em sẽ làm việc đó."

__

Các ca trực đã được quyết định. Hoseok và Namjoon sẽ ở lại trong khi Jeongguk, Seokjin và Jimin đi ngủ. Seokjin có vẻ như cần ngủ nhất theo như Jimin thấy vậy, vì anh ấy chỉ ngồi và nói chuyện với Jimin trong khi Jeongguk ngủ với đầu đặt trên đùi Seokjin. Seokjin có lẽ đã không ngủ một lúc.

Hai người vẫn nói chuyện với nhau, thật tuyệt khi ngồi xung quanh cùng mọi người, với một vài ngọn nến ở giữa họ. Nó nhắc cậu nhớ về những chuyến đi cắm trại mà cậu sẽ có với gia đình nhưng Jimin cố gắng phớt lờ thực tế rằng họ sẽ không bao giờ có thể đi được nữa.

"Tối nay đi ra ngoài thôi Namjoon. Tớ biết ở phía nam một khu chợ cách vài dãy nhà, có rất nhiều pin và thực phẩm không hết hạn trong một thời gian nữa."

"Lấy xe của tớ, tớ nghĩ sẽ ổn khi đi vào ban đêm."

Jimin cảm thấy hơi sợ hãi; Cậu không thích lúc Namjoon đi ra ngoài. Cậu muốn Namjoon ở lại đây vì ai biết chuyện gì có thể xảy ra với cậu. Nếu lúc đó cậu bỏ lỡ cơ hội làm kiểm tra mắt và bị nhiễm virus thì sao?

Cả căn phòng im lặng một lúc khi Namjoon nhìn xuống Jimin. Lúc đầu, Jimin nghĩ mình lỡ nói to những suy nghĩ trong đầu, nhưng khi ánh mắt của Namjoon lóe lên trên tay cậu, Jimin nhận ra cậu đang nắm lấy áo sơ mi của anh giống với Jeongguk níu lấy Seokjin. Jimin mở miệng định nói nhưng chưa có lý do nào hình thành nên cậu chỉ nhìn xuống và buông tay.

"Sao thế?"

"Khi nào anh sẽ đi ngủ?" lời ra khỏi miệng và cậu rất biết ơn rằng đã tự cứu mình một chút.

"Tôi sẽ không ra ngoài cả đêm, không sao đâu," Namjoon gật đầu, Jimin có thể thở lại bình thường.

"Đừng lo lắng, Jimin! Có lẽ bọn anh sẽ trở lại sau hai mươi phút!" Hoseok mỉm cười. Jimin vẫn nghĩ rằng Hoseok không nhận ra tình huống họ đang gặp phải. Anh ấy quá hạnh phúc. Anh ấy cười rạng rỡ khi nói về việc ăn cắp tài liệu để sống sót, nơi có khả năng bị dính virus hoặc bị giết.

Jimin cảm thấy vui. Không vui như trước khi chuyện này xảy ra, nhưng tốt hơn rất nhiều từ khi cậu ở một mình. Jimin không phải là người không có bạn bè, có rất rất nhiều bạn nhưng cậu luôn hơi xa cách họ vì tính cách không hợp. Tất cả họ đều giống nhau, trừ Jimin. Jimin có xu hướng gắn bó với mọi người, trong khi tất cả họ đều độc lập, hoặc ít nhất là không sẵn sàng dựa vào nhau. Jimin sẽ tự coi mình là người nhạy cảm, không có vẻ gì là như thế nhưng cậu dễ khóc và luôn giữ chặt vấn đề trong lòng. Bạn bè của cậu không thường xuyên nói chuyện hay quan tâm đến cảm xúc của nhau, những trò đùa gay gắt và trêu chọc không phải là điều gì đó hiếm gặp.

Cậu không nói những người trong ngôi nhà này là bạn của mình, nhưng họ là cộng sự tốt, những người có chung mục tiêu với cậu và mục tiêu đó là phải sống sót. Cậu thích như thế mặc dù không ai ngồi quanh những ngọn nến này giống như cậu, họ rất khác nhau. Namjoon cay nghiệt và bình tĩnh, trong khi Hoseok tươi sáng và hài hước. Seokjin nghiêm túc và chu đáo, còn Jeongguk thì nhút nhát và ít nói. Không ai giống ai, điều đó khiến Jimin dễ dàng cảm thấy mình tách rời khỏi những gì đang diễn ra. Cậu chưa tin tưởng họ khá nhiều, nhưng có thể cảm thấy hạnh phúc khi ở gần họ.

Jeongguk dựa vào Seokjin, bất tỉnh. Hoseok mỉm cười một chút và nhìn Namjoon. "Có lẽ chúng ta nên đi ngay bây giờ."

"Chắc chắn," Namjoon nói, và anh nhìn xuống Jimin. "Em phải ngủ đi nhé."

Jimin gật đầu, cậu không biết mình sẽ làm gì, nhưng cũng sẽ thử.

Namjoon và Hoseok đứng dậy, Jimin bế Yong lên, nó cũng bắt đầu buồn ngủ. Namjoon bảo Jimin ngủ trong phòng của anh để Seokjin và Jeongguk sử dụng phòng của Jimin. Jimin dẫn họ đến đó trước khi đến phòng của Namjoon, tuột áo sơ mi và quần ra.

Namjoon có lẽ sẽ tức giận khi cậu để Yong lên giường, nhưng Jimin không quan tâm vì Yong không đáng phải ngủ trên sàn nhà.

Cậu có thể ngửi thấy mùi của Namjoon trên gối, đắp chăn lên mặt, một cảm giác êm dịu chạy qua não bộ. Không thể không mỉm cười. Namjoon khiến cậu lo lắng, không biết mình sẽ làm gì nếu không có anh. Namjoon nghiêm túc giúp Jimin vượt qua rất nhiều nỗi sợ hãi. Bởi Namjoon không thể hiện sự lo lắng nên Jimin cũng không tỏ ra gì nhiều, khiến cậu cảm thấy thoải mái hơn khi ở lại một mình.

Khi nghe Jeongguk nói gì đó với Seokjin, một cảm giác mãnh liệt bùng phát trong bụng cậu. Cậu muốn vui vẻ khi những người khác ở đây, một phần trong cậu thấy vui nhưng một phần khác nhắc cậu về việc Namjoon bảo cậu rằng anh không muốn cô độc. Với những người này ở đây - hai người mà Namjoon biết từ lâu - Jimin tự hỏi Namjoon sẽ bỏ rơi cậu chứ? Jimin rất lo lắng, vì Namjoon rất quan trọng với cậu. Cậu đã không biết Namjoon từ trước kia nhưng phần nặng nề đó gắn liền với Namjoon trước khi họ kịp trở về ngôi nhà này.

Jimin thở dài và nói với bản thân mình rằng thôi hiện chẳng thể làm gì cả đâu. Cậu nhắm mắt lại và cố gắng phớt lờ thực tế rằng ngay bây giờ nhóm đang bị lẻ, điều này khiến họ dễ đuổi Jimin đi để đều người. Cậu đếm từng giây, thậm chí đếm cả cừu và Jimin nghĩ rằng đã đếm được ít nhất bảy mươi số trước khi thiếp đi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com