TruyenHHH.com

Namjin


Namjoon biết cách mình cư xử với Jin là trái đạo đức nghề nghiệp, Namjoon biết những lời mình nói với Jin là không thể hoặc đáng nhận sự dung thứ. Song chẳng hợp lý nếu đổ lỗi hoàn toàn cho cái tính nóng giận vô lý của anh để tẩy trắng bản thân trong khi phục vụ, chăm sóc, nhẫn nhịn với bệnh nhân là tín ngưỡng, là quy tắc, là thứ phải nằm lòng với ngành đang theo đuổi.

Namjoon đủ hiểu có chân mà không thể đi là loại đau khổ cùng bức bối nào, Namjoon đủ rõ mấy lời nói của cậu xoáy vào tim anh ra sao. Nhưng cái cách anh cư xử sai thì chính là sai, vốn không thể dùng cú sốc bất hạnh ấy mà bao biện cho ngang ngược vô lý.

Người được dạy dỗ khắt khe từ nhỏ như cậu, nhìn tính khí thiếu gia của anh liền không chịu nổi thì có gì lạ chứ?

“Anh đói không?”

Jin đặt điện thoại sang một bên và khẽ gật đầu. Dẫu sao thì anh vẫn là chủ, không cần mang theo tâm thế ngại khi thừa nhận, phải không?

“Tôi cũng thế.”

Namjoon hơi bĩu môi.

“Đặt thức ăn ngoài đi.”

“Đây là ngoại thành.”

“Ngoại thành thì cũng có ship mà.”

“Bây giờ không còn sớm, chạy đường xa họ sẽ ngán, vả lại đợi họ giao tới, chúng ta ngủ mất rồi.”

Jin suy nghĩ gì đó rồi bảo:

“Tôi biết nấu, để tôi nấu cho, cậu đưa tôi vào bếp rồi phụ tôi tới lui là được.”

“Sao có thể để anh nấu chứ?”

Namjoon biết Jin mang thân phận cao quý cỡ nào và ai đời để bệnh nhân nấu cho điều dưỡng?

"Thế cậu giỏi nấu ăn không?"

Cậu nhanh lắc đầu trong tự hào, xem ra không còn lựa chọn khác.

“Tôi đói thì tôi nấu thôi, đợi Woomin biết chừng nào. Đi thôi."

Cậu cũng không thể che đậy tiếng kêu của bao tử quá lâu mà thuận theo.



Nếu không phải là Namjoon mà đổi ngược lại là một người khác, có thể Jin sẽ đuổi việc và xử lý một cách nặng tay cho thỏa nỗi ấm ức cùng sự tổn thương bị gieo giắc mạnh mẽ trong cõi lòng.

Anh cũng không hiểu tại sao bản thân lại có thể dễ dàng bỏ qua cho cậu hết lần này đến lần khác như vậy. Phải chăng những đối tượng cạnh anh từ trước đến nay đều là nịnh hót giả tạo, cả thở mạnh cũng lo anh sẽ phật lòng, còn cậu thì không? Hay tại bản thân quá lười để tiếp xúc với một điều dưỡng mới và còn không chắc đối phương sẽ tử tế cũng như tạo được thoải mái, giảm ngượng ngùng cho mình như cậu?

Jin có thể tự mình mở tủ lạnh còn Namjoon đi dẹp mớ hỗn độn của anh làm ra. Giả sử cả hai không còn tư vị ăn uống, không xuống lại bếp thì đương nhiên đợi Woomin về dọn. Hãy thử tưởng tượng xem, cô ấy sẽ mang biểu cảm gì khi thấy chỗ đổ vỡ này? Đôi khi không chỉ cho rằng hai người đánh nhau mà tưởng nhà xảy ra thảm án.

“Tại sao tôi phải dọn mấy cái tàn cuộc của anh chứ?”

Namjoon vừa dọn vừa lầm bầm. Jin lấy một số nguyên liệu cần dùng trong tủ lạnh, cho vào cái thau để trên đùi rồi đáp:

“Tại cậu được thuê để chăm sóc tôi.”

“Anh có tiền thì hay lắm chắc?”

Jin đóng cửa tủ lạnh và lăn bánh xe tiến lại bàn bếp.

“Nhưng mà phải nói cái nết của anh rất khó ưa.”

Cậu dừng việc nhặt mảnh vỡ để đi đến cạnh Jin, đỡ anh ngồi sang ghế cao hơn cho tiện việc cắt thái nguyên liệu.

“Thì cậu vẫn phải chịu thôi, cậu làm được gì khác nào?"

Không phải Jin không nhận ra tính cách của mình đang xấu đến mức nào, nhưng anh không thể kiềm chế hoặc cư xử tốt hơn khi vết thương đầm đìa máu bị chạm đến. Vẫn còn quá mới cho việc đối diện chân của mình tàn phế với khả năng cả đời. Còn quá sớm để anh dần quen với mọi thứ mà không thấy tủi thân hay đau lòng trước lời nói hoặc hành động cố ý hoặc vô tình của bất kỳ ai.

“Anh định nấu gì?”

“Tôi nấu gì thì ăn đó, không được ý kiến cho nên khỏi hỏi."

Cậu lại bĩu bĩu môi, tiếp tục lau dọn. Cậu hỏi vì tò mò chứ nào dám ý kiến gì.

Sau khi dọn xong, Namjoon để việc lau sàn và đổ rác lại cho Woomin, còn bản thân chuyển sang làm phụ bếp cho Jin. Anh không tiện đi lại nên các việc như bật bếp, cho nguyên liệu vào nồi hay lấy vật dụng đều là cậu giúp một tay.

"Tôi còn tưởng anh nấu hai bát mì."

Cậu trêu chọc lúc khuấy canh trứng.

"Đừng có xem thường tay nghề nấu ăn của tôi."

"Ồ...."

Namjoon cảm thán bằng biểu cảm thái quá. Jin không nhìn đến, chuyên tâm thái quả bơ.

"Vì mẹ không cạnh bên tôi ngay từ nhỏ, nên tôi đều tự mình khám phá rồi nấu ăn."

"Xin lỗi nếu làm anh buồn."

"Tôi tự nhắc mà, buồn gì chứ, tôi quen rồi."

Múc canh trứng ra tô xong, cậu nói:

“Làm xong cũng ăn mà, anh không cần trang trí gì đâu.”

Thấy anh chăm chút cho bát cơm trộn, cậu ấm lòng cùng thấy cắn rứt lòng hơn. Vừa nãy, cậu đã dùng lời nói gây đau đớn cho con người mỏng manh, đẹp tinh tế này, nhưng rồi giờ đây, người này đã nấu ăn cho cậu, còn cười nói như chưa từng có gì.

“Ăn thì cũng phải thẩm mỹ chứ a. Nhìn đẹp, nuốt vào bụng mới ngon bùng vị.”

Thứ cuối cùng cần cho vào cơm trộn là trứng chiên nên anh hỏi:

“Ăn trứng chảy được không? Hay chiên chín luôn?”

“Chiên chín a.”

“Ok.”

“À mà anh để tôi làm cho, chiên trứng thôi mà, tôi chiên được, anh di chuyển không tiện, lỡ bị dầu văng trúng thì sao?”

Thế là Namjoon để anh ngồi ở một nơi an toàn rồi tự thân chiên trứng. Cậu không phải vụng về trong việc bếp núc nhưng không quá khéo léo, chỉ nằm ở mức tạm chấp nhận.



Khi cùng nhau ngồi ở bàn ăn, Namjoon nói:

“Cảm ơn anh.”

“Cảm ơn gì chứ?”

Jin có chút không hiểu.

“Cảm ơn đã nấu cho tôi một phần.”

“Ò.”

Jin trộn cơm và bắt đầu ăn.

“Những lúc bình thường nhìn anh cũng dễ thương.”

Jin thấy nực cười nên nhếch mép.

“Về sau khó chịu gì thì nói được không? Đừng phát cáu như thế, anh cũng không vui khi nháo loạn xong đâu đúng chứ? Nói ra sẽ dễ chịu hơn mà.”

“Tại sao tôi phải nói với cậu?”

Nhìn thái độ của anh như thế, cậu cũng tập trung ăn. Rất khó để tâm sự với một ai đó, cậu hiểu mà.




Namjoon đang ngủ ngon trên chiếc nệm gập dưới nền cạnh bên giường của Jin, để về đêm anh cần giúp đỡ, cậu có thể nghe và dậy nhanh chóng. Anh định kê thêm một chiếc giường trong phòng cho cậu ngủ thoải mái, nhưng cậu bảo không cần thiết nên thôi.

Từ nhỏ đến lớn, Jin chưa từng ngủ chung với ai nên dẫu không cùng giường vẫn làm bản thân không quen lắm. Đặc biệt mất thoải mái hơn khi anh phát hiện Namjoon rất nhạy cảm với tiếng ồn, chỉ cần một chút sột soạt nhẹ, vẫn đủ làm cậu thức giấc hỏi thăm. Anh theo đó lắm lúc muốn chuyển động hoặc ngồi dậy tự uống nước, khỏi làm phiền đến cậu cũng đầy lo ngại.

Nhìn Jin như không quan tâm tới bất kỳ thứ gì nhưng thật chất Jin là một người cực kỳ nhạy cảm với tất cả mọi thứ, song mang trong người một sự quan sát tỉ mỉ, anh nhìn thoáng qua không có nghĩa là anh không để tâm.

Khó khăn để ngồi dậy nhưng điều đó không làm Jin bỏ cuộc. Lấy gối kê lưng xong, anh ngả người ra sau và chậm rãi nhắm mắt lại, tư thế này giúp anh dễ chịu hơn rất nhiều. Khẽ thở dài một hơi, tâm trí anh biến thành một mảng hỗn độn và thoáng, nước mắt lặng thầm rơi.

Ban ngày anh có là một người bình tĩnh đối mặt với cuộc sống hay cáu kỉnh nhằm giết thời gian thì không phải chúng đều là lớp vỏ bọc cho tâm hồn vỡ vụn của anh sao? Cũng được 10 ngày hơn sau vụ tai nạn, có những vết bầm trên lưng và tay anh chưa phai màu hẳn đi thì nói chi đến vết thương trong lòng.

Hy vọng chân này lành lại không có nhiều và Jin phải chờ đến bao giờ? Anh không chắc mình đủ kiên nhẫn để đợi khi sau mỗi ngày, thay vì dần chấp nhận số phận thì anh càng héo mòn và sự kiên cường càng mất đi.

Đồng hồ điểm 4 giờ sáng nhưng Jin vẫn chưa thể ngủ...






Hôm sau, Namjoon bật lên bài nhạc Always With Me chào đón buổi sáng. Giai điệu tươi vui, cộng với sân vườn đầy hoa cỏ đủ sắc, biến bầu không khí trong lành của buổi sớm càng bừng dậy ấm áp và năng lượng.

Namjoon đứng trước cửa nhà hít sâu vài hơi, tập vài động tác thể dục nhẹ. Cậu gần như quen với việc Jin mở nhạc cả ngày nên khi anh còn ngủ, bản thân vẫn cho tay mở.

Cuộc sống ở đây có thể nói là buồn tẻ vì Namjoon chẳng làm gì ngoài chăm sóc anh, nhưng đây không phải nghề cậu đã chọn sao? Nên dù không thể ra ngoài họp mặt bạn bè hay đi chơi như lúc còn làm trong bệnh viện, có thời gian rảnh sau ca trực thì cậu vẫn rất hài lòng và hạnh phúc.

Namjoon xem thời gian rảnh rỗi khi chăm sóc Jin là số tốt mới có thể hưởng. Cậu có thể dùng nó để đọc hết chỗ sách bản thân mua, hay cùng anh ngủ trưa. Đồng thời anh vẫn cho phép cậu đi đâu đó tùy thích, miễn đúng giờ có mặt ở nhà là được, không hề có sự bắt buộc phục vụ.

Không dám nói là may mắn khi được gia đình anh thuê nhưng đổi lại đối tượng khác thì cậu chắc mình không được tận hưởng cuộc sống bình yên thế này.

Mỗi thứ trong căn nhà này đều cao cấp, đều xa xỉ, đôi lúc Jin hơi khó chiều nhưng vẫn đỡ hơn các đối tượng khó tính thích càu nhàu ngoài kia. Sự vô lý của anh xuất phát từ việc trầm uất chân không thể đi đứng, còn họ vô lý do nghĩ bản thân sống lâu nên luôn đúng.

Rất nhiều lần Namjoon nản chí khi không chịu nổi áp lực và các lời mắng chửi khó nghe chẳng đáng phải nhận, nhưng đến cùng vẫn nương theo bởi vẫn còn rất nhiều người hiểu chuyện và cần được chăm sóc. Đâu thể vì một con sâu mà bỏ luôn nồi canh, bất kể ngành nghề nào cũng có góc khuất riêng, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa càng khổ.

Namjoon ăn sáng xong, Jin vẫn chưa thức dậy. Anh thức trắng đêm khiến đến khi ngủ được liền không mở mắt nổi, cậu nhân cơ hội đó đọc một cuốn sách về ngành điều dưỡng để có thêm kinh nghiệm.

Namjoon có một sở thích bất diệt với việc đọc sách cùng đam mê nghệ thuật, chỉ do gia cảnh cậu không được tốt lắm nên yêu mấy món liên quan nghệ thuật đến đâu đều chỉ biết nhìn. Sách là thứ duy nhất mẹ cậu đủ khả năng đáp ứng khi còn nhỏ và lớn lên đủ sưu tầm bằng tiền lương.

“Namjoon à....”

Giọng Jin ngái ngủ vang lên.

“Ơi tôi đây.”

Namjoon nhanh chạy vào phòng và xốc Jin lên, ôm anh đi làm vệ sinh cá nhân. Trong vòng tay của đối phương, anh chuyên tâm check tin nhắn và xem bản thân có bỏ lỡ cuộc gọi quan trọng nào không.



Đẩy Jin ra sân, cho anh hít không khí trong lành và dùng một bữa ăn nhẹ ở đó. Namjoon thì ngồi xổm trên cỏ mướt bóp chân và kể cho anh nghe một số câu chuyện vui. Có vài tiếng chim líu lo vang lên giữa vườn hoa, không quá lớn hay ồn ào nên rất dễ chịu, buồn vì trong lòng anh không cảm được điều đó. Mãi nghĩ đến những con chim tự do bay lượn, cuống họng anh liền ngập tràn vị chát ngầm.

“Chị Woomin trông rất vui.”

Namjoon nói nhỏ với Jin khi Woomin cách đó không xa tưới nước cho hoa.

“Sức mạnh của tình yêu đó.”

“Vậy sao? Anh từng yêu ai chưa?”

Jin đưa mắt nhìn xuống Namjoon, cậu lập tức ngậm miệng, tiếp tục xoa bóp. Tầm ít phút sau, anh thở ra và tay buông đĩa.

“Tôi chưa từng yêu ai.”

“Anh kén chọn quá à?”

Jin lắc đầu.

“Hôn nhân của những đứa con trong hào môn không phải đều được sắp đặt sao? Tôi vì thế cũng không yêu ai, tôi không muốn một ngày nào đó bản thân phải đau đớn chia tay hay phản bội lại người mình thương để sánh đôi cùng người khác tại lễ đường với cái câu vì lợi ích gia tộc.”

“Ừm....”

Namjoon gật gù.

“Ai nói sinh ra ở vạch đích là hạnh phúc, phải không?”

Jin chỉ cười chứ không nói thêm, khiến Namjoon hơi khó hiểu.

Thật chất mỗi cây mỗi lá, sinh ra trong hào môn thế gia đúng là không thể quyết định cuộc đời của mình nhưng lại đứng trên trăm ngàn người. Trong khi sinh ra ở một nơi nghèo khổ, chạy đến hụt cả hơi vẫn chắc gì được ngẩng cao đầu. Rất nhiều người cứ nói đủ ăn đủ mặc là hài lòng, nhưng chắc gì trong lòng họ không hận bản thân chẳng biết lựa nhà đầu thai, để có đau khổ cũng đau khổ trên đống tiền.

Khổ hay hạnh phúc tùy theo cảm nhận và lựa chọn, như Jin, anh lại yêu cái gia thế của mình và thấy may mắn khi Kim Sangoo cho nhận tổ quy tông.

“Còn cậu, cậu từng yêu chưa?”

Namjoon hơi trầm ngâm.

“Không chắc.”

“Sao lại không chắc?”

“Vì chúng tôi chưa nói gì với nhau cả.”

“Một tiếc nuối.”

Jin nhận xét.

“Đúng, một tiếc nuối, nhưng nghĩ thoáng thì có duyên không phận, thuận theo số trời thôi.”

“Rồi cậu sẽ tìm được người phù hợp với mình.”

“Tôi cũng mong vậy.”

Ai cũng có khả năng tìm được người phù hợp với mình, nhưng Jin thì không nếu anh sống với cảnh liệt chân cả đời. Nói qua nói lại, trong lòng lại thêm một chút buồn.

"Đưa tôi vào lại nhà đi."

"Ok."





Namjoon đánh rơi cả chai nước khi Jin lại phát điên trong phòng sách. Tiếng ồn từ việc anh quát lên và quăng lẫn đập đồ đang làm tim cậu đập nhanh. Cậu sợ, cậu không ngại thừa nhận điều đó nhưng vẫn phải vào phòng để xem xét tình hình.

"Sao họ dám? Con mẹ nó sao họ dám. Lũ khốn."

Jin quăng đi máy tính và gạt hết những thứ trên bàn xuống. Sách, tài liệu, lọ đựng bút, bình hoa...v...v đều nằm hẳn dưới nền trong tình trạng tồi tệ.

"Anh lại cáu cái gì? Chuyện gì?"

"Cút đi, để tôi một mình."

Namjoon gần như chấp thuận bởi muốn cho Jin không gian riêng để tự mình điều chỉnh cơn nóng giận. Nhưng còn chưa quay đi, anh lại tiếp tục ném thứ trong tầm với nên cậu xông thẳng vào, ôm anh lên.

"Này, cậu đang làm gì vậy hả? Buông tôi xuống, buông xuống."

Cậu thành toàn, thả anh xuống giữa phòng sách, khiến anh hỏi:

"Cậu đang làm cái quái gì vậy?"

"Anh kêu tôi thả xuống còn gì?"

"Cậu..."

Jin vung tay muốn đánh Namjoon nhưng bị giữ lại.

"Tôi đã nói không được đập đồ nữa rồi mà."

"Liên quan gì cậu chứ? Chúng đều được mua bằng tiền của tôi."

Cậu cởi áo sơ mi ngoài của mình ra, dùng nó trói chặt hai tay anh ra sau lưng. Anh hốt hoảng cựa quậy trong vô ích.

"Cậu điên à? Kim Namjoon? Đừng, cởi ra mau, cậu điên chắc? Cậu đang làm gì vậy chứ?"

Namjoon chắc hẳn tay của Jin sẽ bị đau, nhưng đau thì mới khắc ghi lỗi lầm không nên tái phạm.

"Thả tôi ra Kim Namjoon, thả ra, cậu điên à? Cởi trói cho tôi."

Cậu đứng lên và nói:

"Sau hai tiếng tôi sẽ cởi trói cho anh."

"Đồ điên."

Namjoon trừng mắt rồng, Jin lập tức im lặng.

"Anh ngỗ nghịch thành quen nên không biết cái gì là nghe lời đúng chứ? Tôi sẽ dạy cho anh biết."

Dứt tiếng, Namjoon cũng bước đi.

"Quay lại cởi trói cho tôi, quay lại, Kim Namjoon, quay lại, mau, đồ xấu xa. Cậu là điều dưỡng giả, là người mua bằng cấp. Cậu không xứng đáng làm cái nghề này."

Namjoon đi ra hẳn sân sau để khỏi nghe Jin đang ồn ào quát mắng.

"Cởi trói, cởi trói cho tôi."

Giọng của Jin không cao vút mà chuyển sang run run khi nước mắt sắp rơi. Namjoon không biết anh vừa trải qua chuyện gì, cậu càng không hiểu cảm giác trong anh, thế mà chỉ trách mắng rồi thô lỗ kiểu này.

"Kim Namjoon.... Kim Namjoon, cởi trói. Bằng không tôi sẽ giết chết cậu."



Woomin ra sân hỏi Namjoon.

"Chúng ta bỏ mặc thiếu gia như thế thật sao?"

"Chị không làm căng một lần, anh ấy sẽ đập hết những đồ vật còn lại trong nhà đó."

Namjoon cũng đâu muốn, nhưng tính khí xấu xa của anh cần phải trị.

"Tội thiếu gia lắm đó."

"Anh ấy sẽ ổn thôi."

Cậu đang làm trái lương tâm nghề nghiệp, đang cắn rứt, nhưng trở vào trong để cởi trói cho Jin thì đâu lại hoàn nấy, biết bao giờ anh học được cách cư xử đúng đắn?


Jin nằm hẳn ra sàn với phần lưng nhói lên do tay bị trói ở phía sau, ảnh hưởng đến cột sống và anh phải nghiêng người để không đè lên nó.

Đưa đôi mắt đỏ hoe nhìn ra phía ngoài cửa sổ, anh ước bản thân cứ như thế mà trút hơi thở cuối cùng.




Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com