TruyenHHH.com

Namjin Ver Thien Than Mat Tim

Một ngày mới bắt đầu, chiếc lá phong đỏ rụng xuống đất nghe xào xạc. 

"Ưm..m" khẽ cựa quậy Seok Jin hé mở đôi mắt màu tím nhìn về phía cửa sổ trong phòng, cảm giác đau nhức trên lưng nhanh chóng truyền đến. Trong một giây khi cậu mở mắt ra Seok Jin đã tin những chuyện ở tòa lâu đài Dark Blood, đại ma đầu có mái tóc bạch kim, cái chết của Jack chỉ là một giấc mơ mà thôi. Thế nhưng cảm giác nhoi nhói ở bả vai là thật, bộ đồ màu đen trên người cậu cũng là thật...mọi chuyện xảy ra lúc đó là thật. Phải, hiện tại cậu đang ở trong căn phòng quen thuộc. Không còn bóng tối bao trùm, không còn cái thân ảnh thoắt ẩn, thoắt hiện của Nam Joon. Vậy tại sao trong lòng cậu lại vẫn lo lắng như vậy? 

"Cậu Seok Jin, cậu Eun Suk cho gọi cậu ra ăn sáng."

Cô hầu gái hé cửa phòng truyền đạt lời nói rồi cúi người đóng cửa phòng lại.

Eun Suk? Bộ não nhanh chóng nhớ lại việc Eun Suk đến cứu và đánh cậu ngất đi, khi tỉnh dậy thì cậu đã ở trong căn phòng này rồi. Câu hỏi được đặt ra ở đây là "Tại sao Eun Suk biết mình ở đó mà đến cứu?" hơn nữa lại có thể đưa cậu thoát khỏi cánh rừng tối tăm, sương mù bao phủ dễ dàng như vậy!

Chắc chắn có điều gì đó mà Eun Suk đang giấu mình, khẽ cắn môi dưới Seok Jin rời giường tiến vào nhà vệ sinh. Việc trước mắt là cậu cần phải ăn một chút gì đã, bụng cậu đói meo rồi.

Bữa sáng hôm đó yên tĩnh một cách đáng sợ! Mọi người không nói gì nhưng thỉnh thoảng lại khẽ liếc nhìn Seok Jin và Eun Suk. Còn phải hỏi, ngày hôm qua trong khi họ cật lực tìm kiếm Seok Jin suốt cả ngày nhưng lại không có chút tin tức thì Eun Suk bế cậu về, khuôn mặt không chút biểu cảm đặt Seok Jin trên giường rồi nhốt mình trong phòng không cho ai vào. Seung-ri rất lo lắng cho Eun Suk, từ lúc cô đưa bức thư cho anh thì anh lao ra khỏi phòng. Seung-ri biết chắc là có liên quan đến Seok Jin, thế nhưng anh không chịu nói cho mọi người biết, nhỡ may anh có mệnh hệ gì thì cô cũng không dám chắc có thể sống thiếu anh cho dù anh không để ý tới cô.

Cắt một miếng bò bít-tết cho vào miệng tâm trạng Seok Jin khó xử hơn ai hết, cậu biết mọi người đang rất muốn biết vì sao cậu mất tích. Tuy nhiên cậu có thể nói rằng mình bị cái tên Kim Nam Joon II kia bắt cóc và tham gia cái dạ tiệc máu gì đó sao? Cậu có thể nói vậy sao? Eun Suk cũng không nói gì, anh chỉ thâm trầm lẳng lặng ăn bữa sáng của mình. Đặt con dao xuống đĩa, Seok Jin nhìn anh định mở miệng nhưng nhận ra cái lắc đầu nhẹ của thầy Soon Jae nên nuốt những lời nói trở lại. Cậu quên mất, thầy Soon Jae cũng cần biết mọi chuyện, cậu chưa bao giờ dấu thầy điều gì nhưng trước tiên cậu cần nói chuyện với Eun Suk đã.

"Ăn xong thì đến trường đi!"

Eun Suk bất chợt lên tiếng phá vỡ không khí im lặng, mọi người biết là anh nói Seok Jin thế nhưng khi quay sang nhìn Seok Jin thì lên tiếng nói giúp:

"Eun Suk, Seok Jin mới xảy ra chuyện tôi nghĩ cậu ấy nên nghỉ ngơi vài ngày."

Một chàng trai tên Tom lên tiếng, nhìn Seok Jin xem...tuy cậu không nói gì nhưng vẻ mệt mỏi lại không thể che dấu. Sống với nhau 3 năm cho nên quan tâm nhau chút cũng là chuyện thường.

"Tom, cảm ơn anh! Nhưng tôi sẽ đến trường."

Seok Jin nhìn Tom đầy cảm kích.

Eun Suk liếc Tom một cái nhìn sắc lạnh, anh đứng dậy rút tờ khăn ăn lau miệng rồi bước ra khỏi phòng. Chỉ như thế mọi người mới thoải mái hơn một chút, phút chốc cả căn phòng tràn đầy tiếng nói cười.

-----------------------------------------------------

"Eun Suk..."

"Cạch" Seok Jin mở cửa phòng Eun Suk, một màu đen bao trùm. Có chút ngạc nhiên, có chút quen thuộc. Nó gợi cho cậu nhớ đến căn phòng trên toà tháp cao ngút kia.

"Có chuyện gì?"

Giọng Eun Suk vang lên có chút ma quái trong căn phòng leo lắt chỉ có vài vệt sáng nơi cửa sổ rọi vào. Seok Jin giật mình khi tầm mắt cậu lia tới một bóng lưng áo trắng đang ngồi ở ghế sofa đối diện với cửa sổ.

"À...ừm tôi có chuyện muốn nói."

Khẽ vỗ ngực cậu điều chỉnh tâm lý, phải chăng cậu bị ám ảnh bởi Nam Joon cho nên nhạy cảm với bóng tối như thẽ này? Lắc đầu xua tan hình bóng ấy bước chân lại gần Eun Suk đang ngồi.

"Lại đây!"

Eun Suk lên tiếng chỉ tay vào chỗ ngồi bên cạnh mình nhưng cậu giả vờ không nghe thấy, bước chân đến bên chiếc ghế sofa đối diện ngồi xuống. Eun Suk nhíu mày tỏ vẻ không bằng lòng. Nhấp một ngụm rượu vang con mắt anh híp lại nhìn cậu.

"Nói đi"

"Chuyện anh cứu tôi tại Dark Blood tôi rất cảm ơn anh vì điều đó."

"Nếu để đến cảm ơn thì tôi không cần. Tuy nhiên..."

Nói đến đây Eun Suk nở một nụ cười nhẹ khuôn mặt nghiêng về phía cậu giọng nói phả ra mùi rượu có chút ám muội:

"Nếu như em lấy thân cảm ơn tôi sẽ vui lòng tiếp nhận."

"Anh.."

Seok Jin tức giận, đôi mắt tím nhìn anh trừng trừng, anh sao có thể nói năng vô sỉ như vậy!.

Nhìn thấy điệu bộ tức giận của cậu anh thu lại dáng vẻ cợt nhả khôi phục bộ dáng lạnh lùng:

"Vậy chuyện em định nói với tôi là gì?"

"Eun Suk.."

"..."

"Anh đang có điều gì dấu tôi và mọi người sao?"

"Nói vào trọng điểm vấn đề."

Khẽ nhếch lông mày, giọng anh lạnh tanh khiến cậu một hồi run rẩy. Hít một hơi thật sâu cậu nói ra những nghi vấn trong lòng từ sáng khi cậu tỉnh dậy:

"Tôi bị Kim Nam Joon II bắt cóc, bị đưa đến Dark Blood, thế nhưng tại sao anh biết tôi bị đưa đến đó? "Lion, đã lâu không gặp" rốt cuộc anh và hắn ta có quan hệ gì? Và làm sao anh có thể đưa tôi thoát ra cánh rừng đó. Rốt cuộc anh có bí mật gì? Tại sao không cho mọi người biết?"

Từng câu hỏi của cậu anh nghe không sót một từ nào, lại gần bên cậu anh ghé sát tai cậu giọng nói chậm rãi:

"Thứ nhất: Tôi là một thợ săn Ma cà rồng. Thứ hai: Tôi và hắn ta là hai phe đối địch, tôi là thợ săn-hắn là Ma cà rồng. Thứ ba: Tôi là Eun Suk, thoát ra cánh rừng đó là một việc không khó với tôi. Thứ tư: Bí mật của tôi có trách nhiệm phải nói cho em? Thứ 5: Tôi không rảnh để nói những thứ đã qua.

Câu trả lời không vừa lòng Seok Jin nhưng cậu không nói gì nữa, người con trai trước mặt này là một hố sâu không thấy đáy....cậu tin chắc một điều Eun Suk đang che dấu, câu trả lời chung chung của anh không nói lên điều gì cả. Nở ra một nụ cười gượng cậu cố gắng bày ra khuôn mặt tự nhiên nhất:

"Được rồi, tôi không làm phiền anh nữa. Chúc vui vẻ."

Cậu lách người đứng dậy tiến ra phía cửa, Eun Suk thẳng người quay đầu nhìn cậu. Một tay đút túi, tay còn lại nắm chặt, ánh mắt loé lên tia lạnh lùng, giảo hoạt.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com