TruyenHHH.com

Namjin The Last Rose I Give You 2

Nhìn lại đồng hồ lớn được treo phía đối diện giường ngủ, đã là 2 rưỡi sáng.

Seokjin mệt mỏi đứng dậy và càm lấy chiếc áo trên móc treo để khoác lên người, anh quyết định đi ra ban công hóng gió một chút vì dù gì cũng chẳng thể ngủ tiếp được. Có lẽ...đống thuốc ngủ kia cũng đã dần hết tác dụng.

Ban công của phòng ngủ master đặc biệt rộng lớn vô cùng, trải dọc từ đầu phòng đến cuối phòng cùng lan can được chạm khắc hoa văn cực điểm tinh xảo. Hơn nữa bên ngoài sân ban công còn được đặt thêm cả một bộ bàn trà lớn. Seokjin chầm chậm bước đến phía ghế ấy mà ngồi xuống.

Anh nghĩ là mình sẽ ngồi đây đến lúc bình minh lên mất, khi điều mà anh muốn nhất bây giờ cũng chẳng thể làm được như là việc ngủ một giấc, Seokjin thật chẳng biết bản thân sẽ làm được việc gì hơn nữa.

Điện thoại vẫn được nhấp nháy lên liên hồi, có lẽ Haejin đã sớm tìm được tung tích về tập đoàn PC, vậy nên những tài liệu cùng tình trạng làm ăn của công ty ấy đã được Haejin cô gửi hết vào mail của Seokjin, có vẻ cô đã làm việc một cách rất cật lực rồi.

Lãnh tĩnh mở lần lượt các file tài liệu lên xem, từ đầu năm ngoái đến hiện tại doanh thu và các dự án đến với công ty ấy đúng là nhiều vô kể, lại toàn các dự án lớn, vậy nên các cổ đông đầu tư vào tập đoàn này quả thực rất nhiều. Hơn nữa còn chuyển cả trụ sở chính khỏi Hàn Quốc mà đặt tại Trung Quốc, có lẽ tung tích của nó đã có ai phong toả chăng? Bằng chứng là anh đã dùng đủ mọi mối quan hệ của mình để điều tra, kết quả vẫn là chẳng có gì về tay.

Anh xem hết tất cả các file gửi đến cũng phải ngốn hết gần cả tiếng đồng hồ, nhưng cuối cùng cũng có một sự kiện khiến anh phải sựng lại.

Các cổ đông lần lượt thu hồi vốn vì phát hiện chủ tịch đương nhiệm Park Chae Sang có biểu hiện của việc ăn chặn lãi?

Việc ăn chặn lãi có thể bị kiện, ấy thế mà các cổ đông của tập đoàn ấy chỉ thu hồi vốn? Như vậy có phải là quá khó tin hay không?
______

Lee Ra Im một thân trang phục chỉnh tề bước ra khỏi xe và được vệ sĩ cẩn thận che ô dưới trời mưa ầm ầm, bước chân trên giày cao gót cứ vang lên cồm cộp hướng vào trong một toà bệnh viện quốc tế cực kì lớn. Có lẽ là vì đã quá khuya để có người qua lại ở nơi đây.

Hai vệ sĩ cao lớn đi theo bước chân của cô ta mà hộ tống vào thang máy, việc làm thần thần bí bí rốt cuộc cũng chẳng biết là họ đang làm cái trò trống gì cả. Một lúc sau, cửa thang máy mở ra khi nó đã đưa người lên trên tầng cao nhất, tầng chỉ dành cho riêng một căn phòng bệnh tổng thống.

* Cạch*

Quẹt thẻ từ mà mở cửa ra, không gian đúng là im lặng đến đáng sợ, ngoài tiếng giày cao gót lộp cộp trên nền đá và tiếng máy đo nhịp tim cứ vang lên đều đều thì thật tâm chẳng có thứ gì khác. Lee Ra Im ra hiệu cho đám vệ sĩ của mình đứng canh ở ngoài cửa phòng bệnh, một mình bản thân bước vào trong đó mà xem xét.

* Tít....tít....tít*

Cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, nhìn vào người đang nằm ở đó với ống thở oxi, gương mặt người kia hiện lên vài đốm sẹo nhỏ như vừa trải qua một trận cuồng phong chiến trận nào đó trong quá khứ, và có vẻ như người đó đã hôn mê rất lâu rồi thì phải.

- Namjoon, đã một năm rồi, tại sao cậu vẫn không chịu tỉnh?

Sự bất lực hằn rõ trên gương mặt của cô, cuối cùng chỉ còn biết đan hai tay vào nhau mà nhìn người trên giường vẫn đang phải dùng bình oxi để duy trì hơi thở. Ra Im gục đầu xuống buồn bã và bất lực.

- Chỉ có khi cậu tỉnh lại mới có thể lật đổ được PC,chỉ khi tỉnh lại...tỉnh lại thì mới báo thù được cho mẹ cậu chứ?

-...

- Đã một năm rồi, nên trở về với gia đình của mình thôi chứ hả Kim Namjoon?!

________

* Rầmm!*

Tiếng sấm một phát vang lên ngút trời chói tai vô cùng khiến anh cũng phải giật mình mà đánh rơi cả điện thoại, cơn mưa vừa dứt có lẽ lại chuẩn bị đến thêm một lần nữa. Có lẽ tiếng sấm rền vang kia cũng đã đánh động đến vật nhỏ bên phòng thức giấc mà sợ hãi khóc lớn.

- Oaoaoa...Chin Chin....!

Không nghĩ ngợi thêm điều gì, Seokjin tháo chạy vào bên trong nhà và chạy bắn sang bên căn phòng bên cạnh của Cục Bông.

* Cạch*

- Oaoaoaoa...Chin....oaoa!!!

- Ba đây ba đây, em không sợ nhé, yêu em...ba thương em....

Con bé từ lúc nào đã đứng lên mà bám vào thành cũi khóc lớn nhìn cửa phòng mình, ngay khi Seokjin bước vào và bế em lên, bé con khóc oà bá lấy cổ anh vì sợ. Nó dụi chặt cái mặt đầy nước mắt của mình vào vai Seokjin.

.

Trời cuối cùng cũng sáng, mặt trời cuối cùng cũng hiện lên sau một đêm mưa tầm tã, ánh nắng ẩn hiện sau tấm rèm thưa chiếu thẳng vào mắt anh.

- Ưm...

Một tiếng rên khó chịu vang lên, anh nheo mắt mà dần mở ra.

Cơn mỏi nhừ từ vai bắt đầu truyền lên thẳng đại não, mất mấy giây để định thần lại mới biết, hoá ra bản thân bế bé con mà ngồi trên ghế sofa ngủ suốt cả một đêm. Cái lưng của anh đúng là muốn vỡ vụn ra rồi.

Nhẹ nhàng đặt bé con xuống dưới cũi, có phải chăng là do cái cú ngã cầu thang ở bệnh viện đau thấu tâm gần hai năm trước đã khiến xương cốt nơi vai của anh yếu đi hay không? Seokjin nhẹ nhàng ngồi xuống ghế sofa trong phòng con mà nhẹ nhàng đấm vai của mình một chút.

* Lộp cộp...lộp cộp*

Tiếng động phát ra như thể đang có ai lục đục ở bên ngoài vậy!!!

Seokjin giật mình mà nhỏm người dậy, anh thực sự không nghĩ là nhà mình sẽ có trộm, thử hỏi xung quanh toà nhà này có bao nhiêu vệ sĩ nằm vùng? Chuột chít lại càng không, căn hộ penthouse cao cấp như vậy không ngày nào là không có người dọn dẹp, chuột nào mà lên được cơ chứ?

Anh cảnh giác cao độ đến cực điểm, bàn tay thoăn thoắt cầm lấy con dao chuỷ thủ đặt trong chiếc kệ cao ngất trong phòng xuống, tay còn lại cũng đồng thời rút chiếc bao da bọc dao ra, một cây dao còn mới cứng và bóng loáng, sắc nhọn không tì vết.

Quyết định vô cùng táo bạo khi Seokjin bắt đầu mở chốt rào chắn ở cửa ban công và cả cánh cửa ban công đang được khoá chặt kia ra, anh quyết định mình sẽ đi từ ban công phòng này mà bắn ra gian chính của căn nhà, một trong những lợi thế của những căn penthouse có lẽ là đây thì phải.

Trước khi bước vào nhà, Seokjin thực sự có nhìn qua cửa kính vào trong một lần, phát hiện ra một người đàn ông còn đang mặc nguyên cả một bộ đồ quần áo bệnh nhân đang lục lọi tủ lạnh nhà mình, những túi bánh mì và chai nước bị rơi xuống một cách không thương tiếc, chúng trông quỷ dị vô cùng, mong là sẽ không phải là một tên điên dại khất cái nào đó lẻn được vào trong toà nhà này mà làm phiền nhà anh. Ý chí thúc đẩy Seokjin không thể dừng bước lại, anh nắm chặt con dao trên tay mà xồng xộc bước vào nhà, một cánh tay chế ngự cả cơ thể của tên đàn ông ấy, và một tay còn lại anh đưa con dao lên dí sát vào cổ hắn ta.

- Mày là ai?! Đột nhập vào nhà tao làm gì?!

* Bộp bộp...Uỳnh...bốp bốp*

Những đòn tự vệ của nam nhân kia lần lượt dáng đến, anh đánh hắn đỡ, vốn dĩ Seokjin không yếu đến mức này, nhưng hiện tại đúng thật là quá khó tập trung. Vì thế võ của nam nhân này hoàn toàn giống với một người.

Giống với người mà anh yêu...

Cuối cùng nam nhân cao lớn giáng cho anh một đòn chí mạng, có thể là muốn đấm vào mặt anh, Seokjin thực sự chỉ biết thở hổn hển mà dùng hai tay đỡ, anh hết sức rồi, muốn đánh thì cứ đánh đi.

* Uỳnh*

Tiếng động lớn vang lên kia cũng là lúc người đối diện chế ngự anh trên đảo bếp  khiến Seokjin chẳng thể nhúc nhích, anh thực sự chẳng cảm thấy một chút đau đớn gì mới chầm chậm mà mở mắt ra.

- Mới thế mà đã sợ rồi à?

- Ai sợ chứ? Nếu không phải vì mày quá to lớn, Kim Seokjin tao đã giết mày từ lâu rồi!!! - Seokjin bực dọc vùng vẫy vừa nói - Thả ra! Đau rồi đấy! Có bản lĩnh thì tháo cái bịt mặt ra!

Đã ăn vụng rồi còn bày đặt bịt mặt, hắn ta buộc che mặt mình bằng một chiếc khăn lớn, đến cả mắt cũng đeo kính râm cũ mèm, màu mè là như thế nhưng lúc đánh nhau ngoài cái trán của hắn ta, anh thề là anh đếch nhìn thấy một cái gì hơn cả.

Dòng suy nghĩ vừa dứt cũng là lúc đống đồ che mặt của nam nhân cao lớn phía đối diện dần được gỡ bỏ, và đó cũng là lúc Seokjin phải suýt ngất đi vì ngạc nhiên rồi.

- Em yêu...

- Chết tiệt...lại tưởng tượng rồi...

Anh cúi mặt xuống mà vỗ vỗ vào mặt mình mấy cái rồi lại nhìn vào kẻ đang chế ngự mình phía đối diện. Một cảm giác hỗn độn đang xảy đến khiến anh còn chẳng biết phương hướng giải quyết.

Vẫn là Namjoon, vẫn là hắn đang dày vò tâm trí anh.

- Em đang ở ngay đối diện anh còn nghĩ là bản thân tưởng tượng sao?

- Không thế nào...- Seokjin vùng ra khỏi vòng tay người đối diện - Kim Namjoon của tôi...chết rồi, không thể nào!!

Anh sợ hãi lùi ra phía sau tránh khỏi người mang gương mặt hệt với Namjoon ấy, tâm tư vẫn còn hình bóng của người mang họ Kim kia , lùi mãi lùi mãi cuối cùng cũng không tự chủ mà vấp vào cái gối sofa trên sàn ngã ngỗi xuống đất, tâm tư sợ hãi đến mức không thể ú ớ thêm lời nào, anh nằm gục xuống mà ngất đi.

- Anh...anh sao vậy?!!!Này Jinie...Kim Seokjin!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com