Namjin H Tu Han Thanh Yeu
- Chỉ là tao hù nó thôi ! Để nó không bép xép chuyện tao với Lương Ái Hân ấy mà ! Vả lại mắt nó tao thấy ướt ướt , chắc là sợ lắm ! Chả dám nói đâu mà mày lo .
Hiệu Tích không biết là cô gái họ Lương kia có gì hay ho đâu mà lại khiến anh trông như 1 gã si tình , cái gì tốt nhất luôn dành cho cô ta , luôn muốn dành cả đời mà ở bên cô ta . Dành cả đời ở với con cáo đội lốt con người đó thì xin kiếu . Chả ai khùng điên mà ở bên 1 con người như thế . Không biết Nam Tuấn điên vì tình không nữa .
Uống say quá nên Nam Tuấn lại làu bàu vụ cưới Thạc Trân . Hiệu Tích dìu anh lên xe sau đó chở 1 mạch về nhà anh .
Đầu Nam Tuấn bây giờ đau như búa bổ ấy . Đang ngồi để tỉnh táo lại tinh thần thì có tiếng chuông điện thoại . Thấy tên hiện lên là Mân Doãn Kì . Anh tặc lưỡi , sau đó miễn cưỡng bấm nút " Nghe " . Để xem hắn sẽ nói gì .
- Trời ạ , cuối cùng anh cũng chịu bắt máy sao ? Gọi anh mà thiếu điều muốn cháy máy luôn .
- Gọi làm gì hả ?
- Anh dám đe doạ là móc mắt Kim Thạc Trân sao ? Xin lỗi đi , anh bước qua xác tôi đi rồi hẳn móc mắt anh ấy !
- Ái chà , dám lấy thân mình ra mà đỡ đạn sao ?
- Đương nhiên .
- Thế câu chuyện 5 năm về trước thì sao ha ?
Hắn bỗng dưng im lặng , không nói gì nữa . 5 năm trước , gia đình Mân Doãn Kì mượn anh 300 triệu . Và hạn là sau khi Doãn Kì học xong lớp 12 sẽ có tiền trả ngay . Vì họ bảo rằng họ thấy công ti phát đạt và họ có đi xem bói toán . Và ông thầy bói toán đó bảo sau khi đứa con trai thứ hai của họ đỗ lớp 12 thì công ti của họ sẽ có 1 số tiền lên đến hàng tỉ đồng . Nhưng đùng 1 cái , 1 chuyện trên trời dưới đất xảy ra : công ti phá sản . Họ nghe như sét đánh ngang tai. 300 triệu đã bốc khói vì giá cỗ phiếu . Và hắn nghe được tin đó trốn biệt tăm biệt tích. Chính vì không trả đúng hẹn cho nên là anh đã cho người giết chết từ cha , mẹ , anh trai của hắn . Anh biết gia đình Mân vẫn còn đứa con trai út và cho tìm hắn để trả nợ . Nhưng không thấy tăm hơi nên anh bảo là 300 triệu đó coi như là cúng cô hồn .
Hắn đã tưởng anh quên thật rồi thì lập tức trở về . Nhưng không may là vẫn còn nhớ đến số nợ đó nên bắt hắn nai lưng ra mà trả . Nhưng mà làm sao trả cho hết chứ . 300 triệu , 1 con số cũng không phải nhỏ đâu . Đôi khi làm tới chết cũng không đủ mà trả nữa . Chưa tính phải đóng tiền nhà , tiền điện , tiền nước và tùm lum tiền nữa . Thạc Trân cũng có giúp hắn chút ít nên bây giờ số nợ cũng đang từ từ giảm dần .
- Năm đó tao nhớ mày trốn cứ như là 1 con chó đang lủi hủi tìm 1 góc trời bình yên . Thế mà giờ dám mạnh miệng , làm bia đỡ đạn cho 1 thằng chả có huyết thống . Thế sao năm xưa chả dám làm thế đi ? Thì mày đâu có mang tiếng là thằng con bất hiếu đâu chứ hả đồ đần ?
Mân Doãn Kì không biết từ lúc nào mà mắt của mình cay cay . Tay siết chặt lại .
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com