Namjin Drabble La Vi Chung Minh Thuong Nhau
Vũ đạo lần này thật sự khó nhằn, đến cả Ho Seok cũng hơi nhăn mày khi nhìn thầy Son tập mẫu một lần. Tất nhiên, với tài năng nhảy cao siêu, Ho Seok, Jung Kook và Jimin chỉ mất có 1 ngày là đã nắm rõ vũ đạo rồi. Hôm nay anh tập lỗi rất nhiều lần, mọi người cũng vỗ vai anh liên tục, nói anh hãy thả lỏng một chút, nhưng không đủ. Anh vẫn thấy tự trách vì cơ thể mình không chịu chuyển động như mong muốn, giận bản thân làm chậm tiến độ của cả nhóm. Thậm chí anh còn hơi có phần ghen tị với cậu bạn trai nhỏ tuổi vốn cũng nhảy kém như anh hôm nay lại bắt kịp rất nhanh và được thầy khen tiến bộ. Có lẽ anh vẫn ích kỷ quá chăng, và cả trẻ con nữa chứ nhỉ? Anh đang ghen tỵ với chính bạn trai nhỏ tuổi của mình đấy, tin nổi không?Nam Joon nhận ra tâm trạng của Jin hôm nay không được tốt. Cứ mỗi khi sắp comeback các thành viên đều có phần căng thẳng và anh bạn trai lớn tuổi của cậu lại là người dễ căng thẳng nhất. Anh lúc nào cũng cười đùa rất vui vẻ, nhưng anh lại là người hay suy nghĩ rất lung. Anh có tham vọng lớn, nên anh hay bất mãn vì sự tiến bộ của mình không như anh đặt mục tiêu. Cậu nhẹ nhàng lách qua chỗ các thành viên đang uống nước tạm nghỉ sau một loạt động tác khó kinh khủng, từ từ đến chỗ anh. Anh vẫn đang ngồi im, tay đan vào nhau đặt trên hai bên đầu gối, đầu cúi xuống. Nhìn bóng lưng đơn độc ấy khiến trái tim Nam Joon như bị kim châm đâm nhẹ mấy cái, đau nhói và ngạt thở. Cậu ngồi cạnh anh, hỏi han:- Anh ổn chứ?Giọng Jin trầm trầm, cố không để lộ sự bực tức trong lòng:- Không sao đâu, anh ổn.Cậu nhẹ nhàng hỏi dò:- Lát nữa anh có muốn đi ăn steak với em nữa không?Anh rên rỉ bất mãn, như đã sắp hết kiên nhẫn:- Joon à, không phải lúc này chứ? Cậu bạn trai nhỏ tuổi im lặng một lúc rồi đứng dậy, kéo tay anh bạn trai lớn tuổi chạy ra ngoài, bỏ ngoài tai tiếng gọi với đầy khó hiểu của các thành viên:- Hai người chạy đi đâu vậy chứ?Jin bị Nam Joon kéo chạy đi một đoạn mới ngơ ngác hỏi: - Em làm gì đấy? Đang luyện tập mà?Cậu vừa chạy vừa quay đầu cười:- Chúng mình đi trốn đi!- Hả???!!!
Jin nhìn chiếc xe bán tải cũ kỹ, mặt đầy nghi ngờ:- Em lấy nó đâu ra vậy?Nam Joon nghiêng đầu, cười ranh mãnh:- Của một người bạn cho mượn. Cũng không tồi nhỉ? Có hương vị đi trốn lắm đấy chứ?!Cũng đúng, chiếc xe với lớp sơn bạc màu và nhiều chỗ còn bị gỉ sét, cửa kính thì mờ như bị phun sương sớm lên quả là rất có hương vị. Jin lại hỏi với vẻ không dám tin tưởng:- Em biết lái xe không đấy?- Không phải cũng giống với cách lái đua trong khu trò chơi à?-... Để anh lái đi!Yên vị trên xe, Jin bắt đầu lại thấy mông lung:- Mà đi đâu đây?Cậu bạn trai nhỉ tuổi chỉ nhìn anh cười khẽ:- Đi đâu chỉ có hai người chúng mình thôi! Chúng mình sẽ ngắm hoàng hôn và ngủ lại trên xe. Sáng hôm sau chúng mình có thể thức dậy cùng nhau và ngắm bình minh. Chỉ cần anh và em thôi. Biển chẳng hạn?Một ý tưởng điên rồ, nhưng Jin lại tin tưởng nó một cách điên rồ không kém:- Và rồi ngày mai có thể Dispatch sẽ đăng báo với tiêu đề "phát hiện cặp đôi của Bangtan đang hẹn hò"? Thú vị đấy! Vậy chúng ta sẽ đi biển nhé!Một chuyến đi ngắn ngủi, lặng lẽ, chỉ hai người trong một thế giới riêng nhưng đây là chuyến đi hạnh phúc nhất mà Jin từng trải qua. Sau khi về công ty cả hai đã bị mắng rất lâu, nhưng nó là việc sau khi chuyến đi kết thúc rồi. Ký ức mà Jin và Nam Joon nhớ chỉ là vào buổi sáng nọ, hai người thức dậy trên chiếc xe cũ kỹ sau một đêm ngủ ê ẩm, cùng nhau ngắm bình mình, tay trong tay, còn điều gì hạnh phúc hơn thế này nữa?
Hướng Dương
Jin nhìn chiếc xe bán tải cũ kỹ, mặt đầy nghi ngờ:- Em lấy nó đâu ra vậy?Nam Joon nghiêng đầu, cười ranh mãnh:- Của một người bạn cho mượn. Cũng không tồi nhỉ? Có hương vị đi trốn lắm đấy chứ?!Cũng đúng, chiếc xe với lớp sơn bạc màu và nhiều chỗ còn bị gỉ sét, cửa kính thì mờ như bị phun sương sớm lên quả là rất có hương vị. Jin lại hỏi với vẻ không dám tin tưởng:- Em biết lái xe không đấy?- Không phải cũng giống với cách lái đua trong khu trò chơi à?-... Để anh lái đi!Yên vị trên xe, Jin bắt đầu lại thấy mông lung:- Mà đi đâu đây?Cậu bạn trai nhỉ tuổi chỉ nhìn anh cười khẽ:- Đi đâu chỉ có hai người chúng mình thôi! Chúng mình sẽ ngắm hoàng hôn và ngủ lại trên xe. Sáng hôm sau chúng mình có thể thức dậy cùng nhau và ngắm bình minh. Chỉ cần anh và em thôi. Biển chẳng hạn?Một ý tưởng điên rồ, nhưng Jin lại tin tưởng nó một cách điên rồ không kém:- Và rồi ngày mai có thể Dispatch sẽ đăng báo với tiêu đề "phát hiện cặp đôi của Bangtan đang hẹn hò"? Thú vị đấy! Vậy chúng ta sẽ đi biển nhé!Một chuyến đi ngắn ngủi, lặng lẽ, chỉ hai người trong một thế giới riêng nhưng đây là chuyến đi hạnh phúc nhất mà Jin từng trải qua. Sau khi về công ty cả hai đã bị mắng rất lâu, nhưng nó là việc sau khi chuyến đi kết thúc rồi. Ký ức mà Jin và Nam Joon nhớ chỉ là vào buổi sáng nọ, hai người thức dậy trên chiếc xe cũ kỹ sau một đêm ngủ ê ẩm, cùng nhau ngắm bình mình, tay trong tay, còn điều gì hạnh phúc hơn thế này nữa?
Hướng Dương
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com