Namjin Chan Troi Goc Be Hoan
CHƯƠNG 5: CHÚ CÓ MÁU M PHẢI KHÔNG?*Chú thích: SM là bạo dâm vì thế S là máu thích ngược đãi, M là máu thích bị người ta ngược đãi.Và thế là Jin và tiền bối Ken cũng không thể trơ mắt nhìn một mình J Hope dựng lều được nên hai người sau khi dọn xong phần của mình cũng lập tức qua giúp đỡ một tay. Cũng may ba người đều rất thạo việc nên một thoáng lều đã được dựng xong.Jin phủi tay nhìn hai người đang ngồi chiễm chệ trên ghế: "Hopi em lấy can đảm ở đâu mà đi cùng hai đứa phá hoại đó thế?"Khóe môi J Hope giật giật, đến bây giờ cậu cũng không biết là tại sao lại ra được đến đây như thế. Cũng may hôm nay là ngày thứ và Rừng Seoul không có nhiều người chọn đây làm điểm dã ngoại nên quanh đây chỉ có hai lều của năm người này. Cuối cùng cũng đến bữa trưa, Ken và Jin đều đem những thứ mình đã chuẩn bị ra. J Hope vui vẻ vì cuối cùng cũng được ăn.Nhưng mà nhìn một lúc vẫn không thấy động tĩnh gì của hai người kia là muốn lấy thức ăn ra cả. Anh đang đối diện với một phán quyết cuối cùng, J Hope đặt câu hỏi cho tia hi vọng nhỏ nhoi: "Hai người đừng có nói là không chuẩn bị đồ ăn nha!"Tae Hyung cùng Nam Joon đưa mắt nhìn nhau rồi lại quay qua nhìn kẻ đáng thương trước mắt, cùng lúc gật đầu một cái.Cả thế giới trước mắt đều hoàn toàn sụp đổ. Jung HoSeok kiếp trước chắc hẳn mày đã đắc tội với cả địa cầu nên bây giờ đây mày đang trả nợ từ từ đó hả?! "Qua đây ăn cùng đi, anh và Jin chuẩn bị nhiều món lắm." Ken lên tiếng.Trái tim bé nhỏ mỏng manh của Hopi cuối cùng cũng được hồi sinh, anh chàng lao ngay vào bàn tiệc đang mời gọi mình. Riêng Kim laeder và Tae Tae mặc dù đang rất đói nhưng cũng quyết không lại ăn chung, mà nói đúng hơn Tae Hyung chính là bị người nào đó giữ lại. Cậu em nhỏ thì thầm vào tai Nam Joon: "Hay là chúng ta qua đó ăn đi.""Chúng ta chung thuyền cơ mà?!" Người nào đó liền phản bác ngay."Chỉ ăn đồ của anh Jin thôi!" Tae Tae cố gắng đàm phán."Ok đi." Hóa ra cũng dễ dỗ thật.Ngồi xuống thảm trải Tae Hyung lao đầu vào ăn ngon lành, những món này SeokJin làm thì siêu đẳng luôn, ăn phát là ghiền ngay.Trong lúc ăn Ken còn đặc biệt gắp những món mà Jin thích nhất cho vào bát anh ấy. J Hope chỉ lo ăn nên không hề để ý đến xung quanh, còn về hai người kia thì hành động tình cảm đó đã lọt hết vào mắt rồi. Bạn Kim Nam Joon hờn đến mức rung cả tay làm đôi đũa va vào chén kêu lên leng keng. Tae Hyung phải huých vào vai trưởng nhóm nhà mình để nhắc nhở không nên ghen lồ lộ ra như thế. Nhắc thì nhắc vậy thôi chứ một khi đã ăn phải giấm chua rồi thì không ghen làm sao được.Ken đang ăn mà sao cứ cảm thấy có sát khí quanh đây, hay là do anh tưởng tượng quá nhiều rồi. "Oa, Jin thức ăn cậu làm càng ngày càng ngon đấy!" Ken ăn món canh kimchi của Jin xong thì khen nức nở.Thấy anh nhà mình cứ ngồi ăn mà không biết lấy điểm với người ta gì hết nên đứa em đành phải khều lưng anh nhắc nhở lần nữa. Nam Joon hiểu ý liền húp thử một muỗng súp đậu phụ kho của Jin và phán: "Anh món này hơi mặn á."Bịch...Cái muỗng cơm trên tay Tae Hyung rớt xuống thảm.Cậu quay qua lườm người anh của mình với ánh mắt "anh có biết khen hay không vậy? Không biết lựa câu nào dễ nghe hơn hả?"Kim Nam Joon cũng đáp trả lại bằng ánh mắt "Anh vừa khen nó mặn đấy thôi."Vâng, màn nói chuyện bằng mắt giữa hai người kết thúc với mức máu của bạn Tae đĩa bay đã về 0.Ken thấy thế cũng nếm thử: "Đâu có, như thế này vừa ăn lắm chứ, rất ngon!""Thấy miệng lưỡi người ta chưa, tại sao cùng là họ Kim mà anh không giống em về cái khoảng miệng mồm thế hả, IQ148 của anh dùng để ngắm thôi à?!!" Tae Hyung nghiêng đầu qua nói nhỏ vào tai anh.Nam Joon cũng không muốn tạt nước lạnh vào đứa nhóc này chút nào, về khoảng miệng mồm thì cũng không biết ai hơn ai đâu. Chú mày không biết rằng mỗi lần chú mày ăn đạp đều là do phát ngôn của mình hay sao.Thật ra cũng đâu thể trách Nam Joon được, ngay cả tạp dề mà anh ấy còn không mặc đúng thì đừng nói gì đến mấy chuyện cao siêu khác.Buổi chiều lúc ăn uống xong gần bảy giờ tối thì có một vị khách không mời mà đến. Min Yoongi chạy đến và cắp J Hope đi, làm sao anh có thể yên tâm để tiểu Hi Vọng nhà anh nằm ngoài sương ngoài gió như thế được chứ."Anh không biết từ sáng đến giờ hai tên đó hành hạ em như nào đâu." Vừa thấy người của mình là chạy đến mặt mày hớn hở mách lẽo mới cam tâm.Min Yoongi nhướn mày, kèm theo cái nhìn chứa đầy sát khí đến chổ hai người họ Kim mang đầy tội lỗi.Kim Tae Hyung lắc đầu chối tội: "Anh, em không có, anh muốn thì xử Joonie đi."Đồ. Phản. Bội! "Chú có máu M phải không? Nam Joon hỏi."Đâu có." Lại ngây thơ trả lời."Không có thì tại sao lần nào cũng phát biểu những câu đầy tính gợi đòn như thế hả?" Nói rồi liền nhắm thẳng vào mông tên có máu M mà đạp.Tính ra thì Kim Tae Hyung mỗi lần bị ăn đòn đều không phải do người ta khó ở mà là do tự mình tạo nghiệt.Và thế là Yoongi đã đón HoSeok về nhà, nên chổ đó chỉ còn lại bốn người cùng nhau sống hết đêm. Ban đêm thì Ken bày ra một trò chơi can đảm, mỗi người sẽ chọn một người làm đồng đội cùng nhau đi xuyên vào khu rừng, nếu ai cầm cự lâu hơn thì sẽ thắng.Mặc dù Jin sợ nhưng cũng thỏa hiệp trước sự thuyết phục của mọi người. Sau trò kéo búa đá thì cuối cùng ông trời cũng giúp đỡ một lần, Jin và Nam Joon cùng ra kéo nên về một đội và đội xuất phát đầu tiên chính là đội của Ken và Tae.Trước khi đi cậu em yêu dấu còn quay lại chơi trò nhãn thuật "Em sẽ giúp anh trừ khử tình địch".Trong rừng lúc này rất tối nên hai người phải đi sát vào nhau. Anh ta nhìn qua Tae Hyung cười bảo: "Nghe nói Nam Joon rất thông minh, anh thường hay tìm những video trên các show suy luận của cậu ấy để xem, đúng là không đùa được đâu."Tae Hyung gật đầu như được mùa: "Leader nhà chúng em ấy ngoài hơi hậu đậu một chút, hay đụng đâu hư đó, hay lơ đãng,...thì những cái khác anh ấy đều giỏi, đặc biệt anh ấy rất rất thông minh."Đó cũng là điều mà Bangtan lẫn Army tự hào nhất. Nhưng mà sao cái cậu em này trước khi khen người ta thì đều chê đến thê thảm như thế.Ken cuối đầu, anh ấy cũng đã từng hỏi Jin một câu: Leader nhóm cậu như thế nào?Anh nhớ rất rõ khi đó Jin đã nói: Joonie ấy hả? Đầu tiên chính là vô cùng đẹp trai, anh cũng thấy rồi đấy, rất hậu đậu, tính tình thì quên trước quên sau, lại vì cái tật hậu đậu nên hay làm mình bị thương...Còn nhiều nữa nhưng anh không muốn nhớ tới. Rõ ràng trong mắt SeokJin khi nhắc đến người đó chỉ có yêu thương và chiều chuộng, chắc hẳn chính Jin cũng chưa nhận ra sự tồn tại của Nam Joon trong lòng mình."Thế anh có biết leader nhà em có tính chiếm hữu rất cao với anh Jin hay không?" Tae Hyung đột nhiên hỏi một câu.Nắm tay Ken đã cung chặt đến mức gân xanh cũng nổi lên. Quả nhiên là thua rồi.Khi hai người trở về thì cũng đến lượt NamJin. Tae Hyung nhướn mày như nói "đã giải quyết xong".
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com