Nam X Nam Nhiet Dong Luc Hoc
Chương 7: Hàm số gián đoạnÁnh mắt lướt Trương Nguyên Phong nhìn vào hư không: "Tôi thấy tay cậu ta có vết bầm. Không giống té xe."Ngô Vũ Kỳ sững người, miếng bánh mì trong tay khựng lại. "Vết bầm? Ý mày là kiểu bị đánh hả?" Cậu ta nhíu mày, giọng nhỏ đi, như sợ ai đó nghe thấy. "Tao, tao không rõ. Nhưng mà hồi lớp 10, có lần tao thấy Hoàng Lâm Lâm đi học với cái mắt kính đen to đùng, kiểu che nửa mặt. Tao hỏi thì nó bảo bị ngã cầu thang, nhưng ai mà tin nổi. Mà mày biết tính nó rồi, hỏi cái gì cũng vậy đấy."Trương Nguyên Phong siết chặt chai nước trong tay, ánh mắt hơi tối lại. Hắn không phải kiểu người hay xen vào chuyện của người khác, nhưng vết bầm trên tay Lâm Lâm lại khiến hắn không thể phớt lờ. Minh Nguyệt vẫn đứng im lặng nãy giờ bỗng dưng lên tiếng: "Nếu cậu ấy không muốn nói, ép cũng chẳng được gì." Cô nhìn thẳng vào Trương Nguyên Phong, ánh mắt sắc bén như muốn đọc suy nghĩ của hắn: "Nhưng nếu cậu để ý thì cứ để ý thêm đi. Đôi khi người như Lâm Lâm cần một người có thể nhìn thấy những thứ họ mà giấu đấy."Trương Nguyên Phong quay sang, hơi bất ngờ trước lời nói của Minh Nguyệt. Cô hiếm khi mở miệng, mà mỗi lần nói đều như đánh trúng trọng tâm. Ngô Vũ Kỳ gật gù, bổ sung: "Nguyệt nói quá chuẩn. Mà mày đừng hỏi thẳng Lâm Lâm, nó sẽ chối bay chối biến. Tao thử rồi, lần nào cũng bị nó lái sang chuyện khác."Hắn gật nhẹ đầu, không nói thêm. Chỉ cầm hai chai nước, quay lại lớp, bước chân chậm hơn thường lệ. Trong đầu hắn, hình ảnh Lâm Lâm với nụ cười vô tư và vết bầm xanh tím cứ xen kẽ nhau, như hai mảnh ghép không thể khớp.Khi trở lại lớp, Hoàng Lâm Lâm vẫn ngồi ở bàn số bốn, nhưng không còn gục đầu ngủ nữa. Cậu đang vẽ nguệch ngoạc lên mép cuốn vở, ánh mắt lơ đãng. Thấy Phong bước vào, Lâm Lâm ngẩng lên, nở nụ cười toe toét: "Ê, học sinh giỏi, mua nước cho tao luôn hả? Tốt thế!"Phong đặt chai nước trước mặt Lâm Lâm, không đáp, chỉ ngồi xuống ghế. Hắn mở vở ra, nhưng ánh mắt vẫn lén quan sát Lâm Lâm."Mày nhìn gì mà chăm chú thế?" Lâm Lâm nhướng mày, giọng đùa cợt. "Thích tao thật rồi hả?"Phong nhếch môi, đáp trả như thường lệ. "Nhìn coi còn bao nhiêu tế bào não sống sót khi ngồi kế cậu."Hoàng Lâm Lâm nghe xong, rồi lại nhìn vẻ mặt tỉnh bơ của Phong, chỉ muốn đấm cho hắn một cái vì trông quá thiếu đòn.Buổi sáng thứ Hai, trời phủ một lớp sương mỏng và cơn mưa bụi lất phất, làm không khí se lạnh hiếm hoi giữa mùa thu. Lớp 11A2 lác đác vài bóng người đến sớm, tiếng nói chuyện rì rầm hòa với tiếng mưa tí tách ngoài hành lang. Trương Nguyên Phong đã ngồi sẵn ở bàn số bốn, tai nghe đeo hờ, nhưng không bật nhạc. Cuốn vở Toán mở ra trước mặt, hắn lật lại bài kiểm tra tuần trước, mắt lướt qua từng con số, nhưng tâm trí rõ ràng không đặt hoàn toàn vào những phương trìnhCánh cửa lớp bật mở, Hoàng Lâm Lâm bước vào, vẫn đến trễ như thường lệ. Vai áo đồng phục cậu ướt một mảng vì mưa, tóc nâu khói lấm tấm nước, bết lại vài lọn trên trán. Cậu nhảy chân sáo vào lớp, động tác phóng khoáng như chẳng bận tâm đến thế giới. Chiếc cặp rách một góc được ném xuống bàn cái "bịch", âm thanh vang lên như tiếng bịch ny-lông rơi xuống sàn."Trời mưa mà sao mày đến sớm thế, học sinh giỏi?" Lâm Lâm kéo ghế ngồi xuống, giọng nói vẫn đầy năng lượng. "Tao tưởng mày sẽ nghỉ học để bảo toàn IQ chứ!"Phong liếc sang, ánh mắt vẫn bình thản. "Cậu không mang ô?"Lâm Lâm nhún vai, cười khẩy: "Ô? Cần gì ô! Đàn ông con trai chút mưa này nhằm nhò gì!" Cậu vươn vai, làm nước mưa bắn tung tóe lên bàn. Phong khẽ nhíu mày, lấy tay lau đi vài giọt nước dính trên vở."Ngồi yên." Phong nói, giọng đều đều nhưng mang theo chút quan tâm mà chính bản thân hắn cũng không nhận ra.Ngô Vũ Kỳ ngồi ở bàn trên chợt quay xuống, tay cầm một gói snack mới mở. "Ê Lâm, sáng nay mày trễ nữa hả? Cô Mai mà vào sớm là mày tiêu!" Cậu ta liếc sang Minh Nguyệt, đang ngồi im lặng đọc sách bên cạnh, rồi thì thầm với Lâm Lâm: "Mà tao thấy hôm nay Nguyệt lạ lắm, cứ nhìn về phía bàn mày hoài. Hay là..."Minh Nguyệt nghe thấy tên mình, khẽ ngẩng lên, ánh mắt lạnh lùng lướt qua Vũ Kỳ và Lâm Lâm."Đừng lôi tôi vào mấy chuyện vớ vẩn." Cô lên tiếng rồi quay lại với cuốn sách như thể chẳng có gì đáng bận tâm.Lâm Lâm cười lớn, vỗ vai Vũ Kỳ. "Thấy chưa, mày chọc Nguyệt là bị cắt lưỡi đó! Mà thôi, nghe nói sáng nay căng tin có vụ gì à?"Vũ Kỳ nhún vai, bắt đầu kể về việc cô bán hàng ở căng tin tăng giá trà sữa.Trương Nguyên Phong ngồi bên cạnh cũng lắng nghe. Lâm Lâm bỗng nói:"Sáng nay xe buýt không có chuyến sớm. Tao suýt phải chạy bộ từ đầu hẻm tới đây. Mệt muốn chết!"Lúc này, Trương Nguyên Phong không nhịn được mà tham gia vào cuộc trò chuyện: "Xe đạp đâu?"Lâm Lâm nhún vai: "Bánh sau bể rồi, chưa sửa. Mà sửa cũng mấy chục nghìn lận..."Cậu ngừng lại, như nhận ra mình vừa nói điều gì không cần thiết rồi nhanh chóng đổi giọng: "Mày lo gì, học sinh giỏi? Hay định tài trợ cho tao cái xe mới?"Phong không đáp, chỉ khẽ nhíu mày. Trước khi hắn kịp nói gì, tiếng loa phát thanh vang lên, giọng cô thư ký khô khốc cắt ngang không khí lớp học: "Hoàng Lâm Lâm, lớp 11A2, mời em lên phòng giám thị."Cả lớp im lặng một nhịp. Vài tiếng xì xào nho nhỏ nổi lên từ góc phòng, vài ánh mắt tò mò hướng về bàn số bốn. Ngô Vũ Kỳ ngồi bàn trên lại quay xuống lần nữa, mắt tròn xoe: "Gì vậy Lâm? Mày gây họa gì nữa rồi?"Lâm Lâm gãi đầu, nở nụ cười lúng túng: "Ai biết đâu. Chắc tại lần trước trốn trực nhật, bị cô giám thị ghi sổ rồi..." Cậu nhún vai, nhưng Phong nhận ra bàn tay cậu siết chặt quai cặp một cách vô thức, như thể đang cố giữ bình tĩnh.Trương Nguyên Phong: "Trốn trực nhật thôi mà lên tận phòng giám thị?" "Chắc bữa nay rảnh tay không có drama nào nên gọi tao lên kể chuyện sầu đời chơi."Lâm Lâm đáp một câu. Rồi đứng dậy, bước ra khỏi lớp Cửa lớp khép lại. Ngô Vũ Kỳ quay sang Minh Nguyệt, thì thầm: "Mày thấy không, tao cá không phải chuyện trực nhật đâu. Lâm Lâm mà bị gọi lên phòng giám thị là kiểu gì cũng có drama to!"Minh Nguyệt đang lật sách, khẽ ngẩng lên, ánh mắt lạnh lùng lướt qua bàn số bốn."Cậu ấy không phải kiểu người hay gây chuyện lớn.Nhưng nếu bị gọi, chắc không đơn giản." Rồi cô cúi đầu tiếp tục đọc như thể không muốn dính vào câu chuyện sâu hơn.Vũ Kỳ nhún vai, quay xuống nhìn Trương Nguyên Phong. "Mày nghĩ sao?"Trương Nguyên Phong không đáp ngay. Hắn gấp cuốn vở lại, ánh mắt hướng ra cửa sổ, nơi mưa vẫn rơi lất phất. "Không biết." Hắn đáp: "Nhưng sẽ tìm hiểu."Hắn sợ.Bởi, một hàm số gián đoạn tại một điểm có thể không gây chú ý, cho đến khi đồ thị bắt đầu trượt dài không kiểm soát.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com