Nam X Nam Nhiet Dong Luc Hoc
Chương 2: Nguyên lý bất định HeisenbergThứ Hai là ngày đầu tuần, không khí lớp 11A2 căng như mặt trống chèo. Ai đi ngang qua cửa lớp cũng phải ngước nhìn với ánh mắt thương cảm, như thể bên trong đang diễn ra một buổi tế lễ trước giờ hành hình.Lý do?Tin đồn bay nhanh hơn tốc độ phát bài kiểm tra. Cô Mai Toán sẽ cho làm kiểm tra đầu năm. Không báo trước. Không tài liệu. 100% bất ngờ. 0% nhân đạo.Nghe tin, Hoàng Lâm Lâm lập tức đứng hình như bị rút cạn nội lực. Cậu ngồi phịch xuống bàn, ôm đầu như đang tự vấn kiếp trước đã làm gì để kiếp này bị đày đọa thế này."Tao còn chưa kịp mua dụng cụ Toán học nữa! Mà giờ lại kiểm tra? Ai cho cái vũ trụ này vận hành kiểu ác độc vậy hả?!" Lâm Lâm kêu lên như gào vào hư không.Cậu đập trán xuống bàn cộp cộp, cứ như đang cố khởi động lại bộ não đang bị lỗi hệ thống.Ngồi kế bên, Trương Nguyên Phong, con nhà người ta chính hiệu, thần học sống, hiện thân của sự kỷ luật vẫn lạnh lùng kẻ từng nét parabol vào giấy, tay thước tay bút chuẩn chỉnh như rô-bốt thi công.Giọng hắn vang lên, không biểu cảm, không một chút cảm thông:"Dù cậu có mua thì cũng có bao giờ động tới đâu."Lâm Lâm quay ngoắt qua:"Ê! Có cần cay nghiệt vậy không? Người ta đang khổ sở, mày còn đổ thêm dầu vào não tao làm gì?"Trương Nguyên Phong vẫn không lay động. Chỉ bình tĩnh gập vở lại, tiếp lời:"Cậu nên lấy dầu đó mà bôi vào não, biết đâu trơn tru hơn, tiếp thu kiến thức nhanh hơn một chút.""TRƯƠNG! NGUYÊN! PHONG!" Lâm Lâm hét lên, đứng bật dậy, một tay nắm cạnh bàn, ánh mắt rực lửa, sẵn sàng bật nội công cẩu xực sư huynh.Không khí đặc quánh lại.Bàn số bốn như sắp biến thành sàn đấu trong phim võ lâm, chỉ thiếu tiếng chiêng nữa mà thôi.May mà đúng lúc đó, chuông vào lớp vang lên đúng lúc như một bàn tay Phật đẩy hai kẻ oan gia trở lại trần gian.Hoàng Lâm Lâm hậm hực ngồi xuống, trừng mắt nhìn Trương Nguyên Phong như muốn ăn tươi nuốt sống, còn hắn thì chỉ thong thả nhìn lên bảng, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.Bốn mươi lăm phút sinh tử đã tới.Khi tờ đề kiểm tra được phát xuống bàn, Hoàng Lâm Lâm như bị thiên lôi bổ ngang trán. Ánh mắt cậu dán vào đề, mồm há hốc như cá thở oxy, tay run run đến mức cây bút suýt văng khỏi tay.Tờ đề không phải là giấy kiểm tra, đó là lệnh triệu hồi của Địa phủ dành riêng cho những linh hồn chưa kịp học bài.Câu 1: Tìm tọa độ giao điểm của đồ thị hai hàm số...Câu 2: Chứng minh hàm số đơn điệu trên khoảng...Câu 3: Giải hệ phương trình sau...Mỗi dòng đề là một mũi tên bắn thẳng vào lòng tự trọng mỏng manh của Lâm Lâm.Cậu lắp bắp, mắt vẫn dán vào đề như thể mong chữ nghĩa sẽ tự động hoán chuyển thành lời giải:"Tao tưởng đề này là cho thi đại học chứ không phải cho tụi học sinh lớp 11 sống dở chết dở tụi mình mà?!" Lâm Lâm rướn người thì thào với Vũ Kỳ ở bàn trên, giọng như sắp trút hơi thở cuối cùng.Vũ Kỳ cũng chẳng khá hơn, mặt trắng bệch, đôi mắt thất thần như vừa gặp quỷ."Tao còn tưởng đây là đề tuyển sinh phi hành gia cho NASA ấy, thiếu mỗi phần câu hỏi về tốc độ ánh sáng và độ cong của vũ trụ nữa thôi."Trong khi hai đứa còn đang vật vã như cá mắc cạn thì Trương Nguyên Phong,kẻ đến từ hành tinh kỷ luật, người được đồn là từng làm bạn thân với máy tính cầm tay đã thong thả hoàn thành câu 1, gạch đầu dòng thẳng hàng, nét chữ đẹp như đánh máy, bình tĩnh như đang chép thực đơn nhà hàng.Lâm Lâm nghiến răng. Không thể cam tâm!Mắt cậu liếc sang bài của Phong, ánh nhìn long lanh như cún con nhìn miếng thịt. Thấy Phong đang cúi người, chỉnh lại thước kẻ, Lâm Lâm rón rén thò tay qua, tính "ngắm nhẹ" công thức chút xíu.Bộp!Một bàn tay lạnh lùng siết chặt lấy cổ tay cậu.Trương Nguyên Phong không quay sang, cũng không hất mạnh tay cậu ra nhưng ánh mắt nghiêng qua, sắc như lưỡi dao lam vừa mài, đủ khiến Lâm Lâm nổi da gà toàn thân."Tự làm đi." Giọng hắn nhẹ nhàng như gió thoảng, nhưng uy lực thì như hiệu lệnh tử hình từ giám khảo Olympia.Lâm Lâm rụt tay lại, cười trừ như đứa trẻ bị bắt quả tang đang ăn vụng."Tao... chỉ... liếc nhẹ... một tí... vì tình nghĩa bạn cùng bàn mà..." Giọng cậu nhỏ như muỗi."Chúng ta không có tình nghĩa nào ngoài việc cùng hít chung bầu không khí." Phong đáp, mặt không đổi sắc, lời nói không một chút lay động từ tim.Lâm Lâm bị chặn đứng. Cậu không nói được gì, chỉ biết cúi mặt, cắn môi, lật đề qua trang hai như lật trang sổ nợ định mệnh.10 phút sau.Khung cảnh như chiến trường.Cây bút của Lâm Lâm đã vặn vẹo như que kẹo mút bị nhai dở. Trên giấy là hàng chục vết gạch xóa ngoằn ngoèo, giống bản đồ kho báu vẽ bởi kẻ mù.Mặt cậu nhăn như quả mướp già, trán lấm tấm mồ hôi, tay run run. Có lúc còn đưa bút lên định viết, rồi lại gạch ngang không thương tiếc như thể đang trả thù đời.Không khí đặc quánh mùi tuyệt vọng và mùi mực bút.Bên ngoài cửa sổ, gió thổi nhè nhẹ. Chim hót ríu rít mà với Lâm Lâm lúc này, nó nghe như đang beatbox chữ 'Tạch' theo nhịp tim căng thẳng của chính cậu. Cậu còn có thể nghe ra âm thanh chim hót như đang thì thầm với cậu rằng: "Cố lên em, toán học chứ có phải trò chơi sinh tồn đâu em!"Ngay lúc cậu sắp gục mặt xuống bàn, đầu óc quay cuồng như chảo dầu sôi, thì...Tách!Một ý tưởng lóe lên trong đầu Hoàng Lâm Lâm. Đôi mắt cậu sáng rực như đèn pha xe bus chạy đêm. Miệng cười nhếch nhẹ, đầy hiểm ý.Cậu nhìn sang Trương Nguyên Phong, rồi lại nhìn xuống tờ giấy kiểm tra trước mặt mình.Trong đầu Lâm Lâm vừa nảy ra một kế hoạch liều lĩnh. Một phi vụ đẳng cấp học đường.Reng reng.Sân trường vừa vang chuông đã rộn ràng như ong vỡ tổ. Học sinh ùa ra như thể vừa được trả tự do sau 45 phút "ngồi thiền cưỡng bức" với đề kiểm tra số học định mệnh.Tại góc hành lang tầng hai, nơi chuyên tụ tập những kẻ lười học nhưng thích chém gió, Hoàng Lâm Lâm đang nhún vai, lắc đầu, gương mặt phởn như thể vừa trúng số:"Mày có tin không? Tao đổi giấy kiểm tra với nó lúc nó không để ý!" Hoàng Lâm Lâm nhe răng, hả hê như vừa thắng một ván cờ sinh tử.Vũ Kỳ đang uống sữa suýt sặc."Cái gì?! Mày... mày dám chơi khăm Trương Nguyên Phong???""Ờ. Tại nó bị kẹt bút, cúi xuống nhặt. Tao thấy thời cơ tới, nhẹ tay hoán đổi bài kiểm tra. May mà bài tao với bài nó chưa viết tên. Xoẹt một cái là xong. Không để lại dấu vết. Gọi là dạy dỗ lại cái thằng 'con nhà người ta' một bài học nhớ đời!"Lâm Lâm đập tay lên lan can, cười sằng sặc như vai phản diện trong phim hành động vừa giăng bẫy thành công."Tao nói thật, cả năm vừa qua tao bị nó làm cho mất tự tin, hôm nay phải lấy lại danh dự! Lần này cho nó nếm mùi 'mất kiểm soát' chút xíu."Ngay lúc ấy, như thể vũ trụ cũng không cho phép ác quỷ yên thân lâu, giọng cô Mai vang lên từ cuối hành lang, lạnh hơn nước đá Sapa:"Cô đã chấm xong bài kiểm tra. Ngày mai trả. Ai giở trò thì cứ chuẩn bị tinh thần."Lâm Lâm đứng đơ như tượng sáp.Sống lưng lạnh buốt, gáy nổi da gà như vừa bị ai thổi hơi từ cõi âm.Vũ Kỳ thì lập tức né ra xa một mét như thể sợ bị vạ lây, mắt nhìn bạn mình như thể đang đứng trước tội phạm truy nã."Mày chết chắc rồi."Lâm Lâm nuốt nước bọt, xoay đầu tìm Trương Nguyên Phong, nhưng chàng trai ấy đã lẳng lặng quay lưng đi vào lớp từ lúc nào. Không nói một lời. Không ngoái đầu. Không một ánh mắt.Lặng thinh như thể hắn đã biết hết mọi chuyện.—Đêm hôm đó.Trong căn phòng rộng thênh thang, rộng kiểu không phải vì giàu sang gì cho cam, mà do căn phòng chẳng còn có món nội thất nào ngoài cái giường và quạt máy, Hoàng Lâm Lâm nằm vật trên giường.Ánh đèn vàng vọt hắt từ trần nhà xuống, tô rõ gương mặt chán đời của một kẻ vừa phạm tội mà chưa dám xưng tội. Trên tay là cái gối ôm hình con mèo, từng là vật âu yếm, giờ thành công cụ để cậu đập đầu ăn năn.Cậu lăn qua bên trái. Lăn qua bên phải. Rồi lăn tiếp về bên trái lần hai như thể đang tìm một góc giường ít tội lỗi hơn.Giọng cậu vang lên như tiếng thì thầm từ cõi lương tâm thất lạc. Mắt nhìn lên trần nhà, nơi cánh quạt quay đều như đồng hồ đếm ngược đến giờ hành quyết.Không lẽ mình chơi ác quá? Có khi nào mình không đáng mặt giang hồ không?Chỉ là... tráo bài thi thôi mà...Nhỉ?Gió đêm lùa qua cửa sổ kẽo kẹt, kéo theo âm thanh tèn tén ten từ quán trà sữa gần nhà. Xa xa, tiếng xe máy nẹt pô pèng pèng pèng như lời mắng vốn từ trời cao vọng xuống:Mày hèn quá, Lâm Lâm ơi...Cậu thở dài, một hơi dài như lời than thở của sinh viên năm cuối chưa tốt nghiệp.Cái cảm giác chiến thắng mà buồn như trúng số nhưng vé rách... Nó khổ lắm mày ơi...Cậu gác chân lên tường, hai tay đan sau đầu, gương mặt căng thẳng như sắp tham gia Hội nghị thượng đỉnh.Rồi cậu co người lại, ôm gối sát ngực như đang tự bảo vệ tim khỏi ánh mắt dao lam của Trương Nguyên Phong. Trong đầu là hàng ngàn kịch bản:Kịch bản 1: Trương Nguyên Phong đứng lên, giơ tay tố cáo.Kịch bản 2: Cô Mai cầm bài, gọi lên bảng "trao đổi riêng".Kịch bản 3: Toàn trường biết. Cậu lên Báo Tường với danh hiệu: "Hoàng Lâm Lâm – kẻ tráo bài vĩ đại nhất niên khóa."Gối giờ đã ướt một bên vì mồ hôi trán chảy xuống chứ không phải nước mắt. Danh dự, đạo đức và điểm số, tất cả đang đánh nhau chí chóe trong đầu cậu như đám con nít tranh đồ chơi.Hay mai đi học trễ một tiết?Hay giả bệnh?Hay chuyển trường thiệt?Nhưng rồi Lâm Lâm lại thở dài, lần này là kiểu thở dài của một tên cướp biết mình vừa lấy nhầm ví của cảnh sát.Thôi, chơi ngu thì ráng chịu. Mai ra sao thì ra vậy.Và rồi, cậu kéo mền trùm kín đầu như thể đang chuẩn bị cho tang lễ danh dự cá nhân mình.Trong cơ học lượng tử có nguyên lý bất định Heisenberg: không thể đồng thời biết chính xác vị trí và vận tốc của một hạt. Thì ở đây, càng cố tính điểm cho chắc lại càng rơi vào vùng bất định giữa đạo đức và bản năng sinh tồn. Nó không còn là bài kiểm tra Toán nữa, mà là bài kiểm tra nhân cách.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com