TruyenHHH.com

Nam Thang Nhu Tinh

Sáng sớm hôm sau, đoàn làm phim đến quân khu, từ đó lên trực thăng bay đến Vân Nam.

Đây là lần đầu tiên mà những người như Đường Hinh và Lâm Tử Du đi trực thăng nên bọn họ đều rất háo hức. Trước đó Minh Chúc đã có kinh nghiệm nên không đến nỗi vậy, nhưng cô vẫn rất mong chờ chuyến huấn luyện sinh tồn này. Trước nay, cô chỉ viết kịch bản dựa trên những gì hỏi thăm được từ anh mình và Lục Trác Phong chứ chưa từng tận mắt nhìn thấy bao giờ.

Ở nơi lạ nước lạ cái, lương thực và nước uống đều không đủ, họ vừa phải giữ sức để sinh tồn, vừa phải làm tốt công tác bảo hộ để tránh bị thương khi chiến đấu. Để có thể sống sót trong bất cứ hoàn cảnh xa lạ nào khi được giao nhiệm vụ, họ cũng cần tích lũy rất nhiều kỹ năng.

Đây chính là mục đích của huấn luyện sinh tồn.

Quân y theo đội là một chàng trai nom rất sáng sủa tên Hàn Lương, lúc bật cười có đôi lúm đồng tiền. Anh ta nói: "Cảnh tượng lúc huấn luyện sinh tồn khá 'kích thích', không dễ chịu lắm đâu, đặc biệt là với phái nữ..."

Lâm Tử Du hỏi: "Vì sao? Máu me lắm à?"

Hàn Lương cười tủm tỉm đáp: "Miễn không độc thì có gì ăn nấy."

Đường Hinh hỏi như đã ngộ ra điều gì: "Không phải ăn sống đấy chứ?"

Hàn Lương vẫn cười: "Cái này còn tuỳ tình hình nữa."

Đường Hinh, Lâm Tử Du nghe mà nghẹn lời.

Vừa nghĩ đã thấy nôn nao rồi.

Hèn gì Lục Trác Phong dặn dò các cô chuẩn bị ít đồ ăn, có một số thứ thực sự các cô không nuốt nổi.

Đến căn cứ bộ đội canh giữ biên giới Trung Quốc – Myanmar, Lục Trác Phong để mọi người nghỉ ngơi chỉnh đốn rồi nói với đoàn làm phim: "Mọi người thay áo quần đi, những gì cần đem theo thì hẵng bỏ vào ba lô, còn lại cứ gửi ở đây. Ba ngày sau ta mới trở về. Bây giờ mọi người vẫn còn một cơ hội chọn ở lại căn cứ hay đi với chúng tôi."

Minh Chúc gật đầu nói: "Tôi đi thay quần áo."

Lâm Tử Du vốn còn đang do dự, thấy Minh Chúc như vậy bèn cắn môi về ký túc xá thay quần áo.

Lục Trác Phong đang nói chuyện với đội trưởng nơi này, Triệu Viễn. Hai người mỗi người một điếu thuốc, cùng đứng hút dưới toà nhà ký túc xá. Triệu Viễn tò mò hỏi: "Sao các cậu lại đưa con gái theo vậy? Còn xinh đẹp mỏng manh nữa chứ, chắc là bác sĩ tâm lý hả? Mà cũng không đúng, bác sĩ tâm lý cũng đâu cần phải nhiều người như vậy?"

Lục Trác Phong nhìn lên tầng ba, tuỳ ý nói: "Là người của đoàn phim."

Triệu Viễn sửng sốt: "Đoàn phim? Đến quay chương trình thực tế à?"

"Không phải, họ muốn quay một bộ phim điện ảnh tên 'Chống khủng bố', được phía trên ủng hộ nên đến đội chúng tôi lấy tư liệu, đến đây cũng chỉ để thể nghiệm cuộc sống của bộ đội mà thôi. Mấy cô gái kia là biên kịch."

"Biên kịch bây giờ đều trẻ tuổi xinh đẹp vậy à? Nhưng đây là điện ảnh đề tài quân sự mà? Con gái bây giờ cũng thích viết kịch bản loại này nữa à?"

Lục Trác Phong rũ tàn thuốc, cúi đầu cười: "Cô ấy cứ thích viết những thứ này."

Triệu Viễn hỏi: "Ai cơ?"

Lục Trác Phong không nói, vừa thổi từng vòng khói vừa nheo mắt nhìn cô gái bước ra từ cửa ký túc. Bóng dáng cao gầy mảnh khảnh, khí chất quạnh quẽ, cả người mặc đồ ngụy trang, mũ cũng đội rất nghiêm chỉnh, dưới vành mũ là gương mặt trắng nõn xinh đẹp.

Anh cong cong khoé miệng, cô mặc bộ đồ này còn đẹp hơn anh nghĩ.

Triệu Viễn nhìn theo ánh mắt anh, ngạc nhiên đùa: "Cậu đưa cô gái như thế này đi huấn luyện sinh tồn? Đến tôi còn không nỡ nữa, thôi được rồi, để các cô ấy lại trong đội phỏng vấn tụi tôi, tiện thể giúp mọi người gia tăng sĩ khí đi."

Lục Trác Phong liếc mắt nhìn anh ta, dập tàn thuốc rồi đút tay vào túi quần đáp: "Cậu hỏi xem cô ấy có đồng ý không?"

Nói thật, anh cũng không nỡ đưa cô theo chịu khổ.

Minh Chúc và Đường Hinh đi đến trước mặt họ, Triệu Viễn làm thật, cười hỏi: "Tôi thấy các cô đừng đi thì hơn, đến đó màn trời chiếu đất, cả muỗi cả rắn, ở lại đội đi thôi."

Lâm Tử Du và Đường Hinh vừa nghe đến rắn đã biến sắc.

Minh Chúc nhíu mày.

Đạo diễn Khương nhìn họ, ông còn chưa mở miệng Minh Chúc đã nói: "Tôi muốn đi."

Cô nhìn đến đôi ủng bộ đội dưới chân Lục Trác Phong.

Cô vẫn muốn đi. Bất kể anh và cô còn có thể bên nhau không, trải nghiệm như thế này đều rất hiếm gặp, có thể sau này sẽ không có cơ hội nữa. Hơn nữa đi chuyến này sẽ rất có ích cho kịch bản bộ phim "Chống khủng bố" này, và cả những kịch bản sau này nữa.

Về công hay về tư, cô đều muốn đi.

Lục Trác Phong nhìn cô, gật đầu cười: "Đi ăn trước đã."

Hàn Tĩnh đã lãnh binh đi trước, Lục Trác Phong ở lại đợi họ. Cả đoàn ăn cơm trưa ở nhà ăn, nghỉ ngơi trong chốc lát rồi xuất phát.

Hàn Tĩnh đi trước dẫn đội, Lục Trác Phong đưa một số người theo sau. Đoàn làm phim đi trước anh, Minh Chúc và Đường Hinh ở ngay trước mặt. Lâm Tử Du yếu nhất nên ba lô đã giao cho chiến sĩ phía sau, Đường Hinh đỡ hơn một chút. Tuy nhiên mọi người đều rất quan tâm đến các cô, ai cũng thỉnh thoảng giúp đỡ.

Trước khi lên núi, ba lô của Minh Chúc cũng bị Lục Trác Phong lấy sang.

Cô luôn phải làm việc với máy tính nên cũng rất chú ý tập luyện, mỗi tuần đều tranh thủ đi gym hoặc tập yoga hai lần, thỉnh thoảng còn đến phòng múa giải toả nên tố chất cơ thể còn tạm được, vẫn dư sức đi đến lưng chừng núi.

Chỉ là mặt trời quá chói chang, khiến người ta hoa mắt chóng mặt.

Minh Chúc ngẩng đầu chỉ thấy hơi choáng váng, cô cắn răng tiếp tục đi về phía trước, nhưng càng đi hoa cỏ càng lộn xộn, cây cối càng sum suê, đường núi vốn đã gập ghềnh khó đi nay càng trơn trượt, lầy lội. Cũng may đã có một đoàn chiến sĩ mặc quân phục đi phía trước, nhờ họ đi trước mở đường nên lúc các cô đi mới không gian khổ như thế.

Cô vừa dẫm lên một tảng đá trơn, cả người lắc lư.

Lục Trác Phong lập tức bước lên một bước, áp ngực vào lưng Minh Chúc làm chỗ dựa cho cô đứng vững.

Thân hình đàn ông cao lớn rắn chắc khiến Minh Chúc cảm giác như mình đang dựa vào một bức tường bền chắc. Cô đứng vững rồi quay lại nhìn anh, mặt dần đỏ lên, mồ hôi rịn ra trên trán.

"Cảm ơn anh."

Lục Trác Phong nhìn cô, nhỏ giọng nói: "Em cẩn thận chút đi."

Minh Chúc gật đầu nói được.

Ánh mắt Lục Trác Phong dừng trên cần cổ trắng nõn, anh đằng hắng, buông cô ra rồi theo sát phía sau.

Ở phía trước, Đường Hinh trượt chân té ngã, ngay lập tức được chiến sĩ bên cạnh kéo đứng dậy.

Minh Chúc kêu lên: "cậu không sao chứ?"

Đường Hinh sắp mệt chết rồi, cô thở phì phò nói: "Chưa đến nỗi nào... Tớ sắp đi không nổi rồi, má ơi, đi bộ đội vất vả thật đấy."

Cậu lính bên cạnh cô cười nói: "Còn phải nói, không phải ai cũng tự nguyện làm lính đâu."

Đường Hinh liến thoắng: "Bội phục, bội phục."

Còn đùa được tức là không sao rồi. Minh Chúc bật cười, Lục Trác Phong đi sau cô thuận miệng nói: "Đi không nổi nữa thì bảo anh."

Minh Chúc tò mò đáp: "Đi không nổi thì sao?"

"Anh cõng em."

"..." Mặt cô ửng đỏ, đưa mắt nhìn hai cậu lính đi sau. Hai người lính trẻ đầu cúi gằm, mắt dán vào chân. Cô đáp: "Không cần đâu, em đi được."

Lục Trác Phong cười nhìn đi nơi khác: "Sắp đến rồi, em kiên trì thêm chốc nữa."

Anh lấy một chai nước trong túi ra, mở nắp đưa cho cô.

Minh Chúc nhận lấy, uống vài ngụm.

Họ lại đi thêm một quãng đường nữa.

Phía trước có người lớn tiếng kêu: "Tới rồi!"

Nghe tiếng có vẻ là Trương Vũ Lâm.

Hàn Tĩnh lãnh binh đi trước, hẳn đã tìm được nơi thích hợp để cắm trại. Đường Hinh và Lâm Tử Du thở phào: "Rốt cuộc cũng tới rồi, còn không đến nữa chắc chân tôi liệt luôn quá."

Minh Chúc cũng chẳng khá hơn bao nhiêu. Cô ngẩng đầu nhìn lên, may là mùa hè nên trời còn chưa tối quá.

Nơi cắm trại là một mảnh đất tương đối bằng phẳng, khô ráo, bốn phía là rừng cây, xuyên qua cành lá sum suê còn thấy được bầu trời. Nơi đây như một vùng đất quý giá được thiên nhiên ưu ái.

Các chiến sĩ vội vàng thu dọn cỏ dại, sắp xếp hành lý. Họ phải thu xếp xong mọi thứ trước khi trời tối.

Đạo diễn Khương và đoàn phim đã ngồi bệt xuống đất nghỉ ngơi.

Đường Hinh ném túi xuống đất, đặt mông ngồi xuống rồi mệt mỏi nhìn Minh Chúc than thở: "Mệt chết tớ rồi."

Minh Chúc cũng ném túi xuống đất, dựa lưng vào cô ấy nghỉ ngơi.

Chẳng qua... Cô hơi buồn tiểu...

Minh Chúc nhìn núi sâu rừng già chốn này, đi đâu tìm nhà vệ sinh bây giờ?

Chưa từng gặp tình huống này bao giờ. Cô đỏ mặt.

"Hinh Hinh, cậu có muốn đi vệ sinh không?" Cô nhỏ giọng hỏi.

"Không đâu." Đường Hinh lắc đầu, ngẩng đầu nhìn Minh Chúc: "Cậu muốn à?"

"Hơi hơi..."

"Được rồi, cậu đợi tớ nghỉ một chút rồi tớ đi cùng cậu. Tớ không đứng lên nổi nữa rồi, năm phút nữa là ổn thôi."

Cả đám đàn ông thế này, thế nào cũng phải có người... giải quyết chứ nhỉ.

Minh Chúc chép miệng, nói với Đường Hinh: "Tớ nhìn quanh xem... xem có nơi nào thích hợp không đây..."

"Cậu đừng đi xa nhé."

"Ừ."

Minh Chúc vừa đi vài bước đã thấy Lâm Tử Du hét lên: "Á, rắn..."

Đường Hinh kinh ngạc nhảy dựng lên: "Ở đâu ở đâu?"

Lâm Tử Du chỉ vào tay Hàn Tĩnh và Trương Vũ Lâm, Đường Hinh vừa nhìn thoáng qua đã run lên.

Có tận mấy con rắn, chúng được bắt dọc trên đường đi, dùng được lúc huấn luyện, cũng... có thể dùng để ăn.

Minh Chúc quay đầu nhìn, đến cô cũng thấy nhộn nhạo trong người. Cô nhìn theo hướng rừng cây, thấy có một con đường nhỏ không có cỏ dại, thoạt nhìn rất sạch sẽ, nghĩ ngợi một lúc rồi men theo đường đó đi tới.

Lục Trác Phong vừa chỉ huy vừa để ý đến cô, thấy cô đi đến bên kia, khẽ ngừng lại rồi phân công Tào Minh: "Chút nữa cậu tìm chỗ nào sắp xếp làm nhà vệ sinh cho mấy cô gái nhé."

Tào Minh gật đầu: "Vâng."

Lục Trác Phong liếm môi, sải bước qua.

Minh Chúc mới đi được mười mét đã bị gọi lại: "Em đi đâu thế?"

Cô khựng lại, quay đầu nhìn anh ngượng ngùng: "Em muốn tìm chỗ... đi vệ sinh..."

Trong đáy mắt Lục Trác Phong ẩn hiện ý cười, đi đến bên chỗ cô, quan sát xung quanh rồi cúi đầu nhìn cô, cong cong môi: "Có thể chờ vài phút không?"

"...... Có thể."

"Vậy về với anh trước đã."

"...... Được."

Lục Trác Phong đi trước cô nửa bước, chợt thấy vật trước mắt bèn thối lui một bước.

Minh Chúc chưa kịp phản ứng, chỉ thấy đôi ủng quân đội dưới chân anh giẫm một cái, ngay sau đó cả người đã bị anh kéo vào lòng, che kín mắt.

"Sao... Sao vậy?"

Tim cô đập nhanh, tay nắm lấy tay anh, giãy giụa một lúc mới kéo hai ngón tay anh ra, nhìn thấy chân anh đang dẫm một con rắn xanh biếc. Thân rắn dài đang đong đưa vặn vẹo, nhìn rất kinh.

Cô giật mình, run lên.

Anh bịt kín mắt cô, thầm thì bên tai: "Đừng nhìn."

HẾT CHƯƠNG 25

Tác giả có lời muốn nói:

Phúc lợi hôm nay là một vở kịch nhỏ

Vở kịch nhỏ:

Khi Minh Chúc học năm Một đại học, có một câu nói rất phổ biến trên mạng, đó là nhận giấy kết hôn ngày 4 tháng 1 năm 2013 tượng trưng cho "Yêu người một đời một kiếp"*, thế nên rất nhiều người đều muốn kết hôn vào hôm ấy.

* 2013/1/4 có cách đọc tương tự với "Ái nhĩ nhất sinh nhất thế", "Yêu người một đời một kiếp"

Khi đó cô vừa mới thêu xong của hồi môn bèn muốn thử Lục Trác Phong một chút.

Thế nhưng anh rất ít lên mạng, không biết có biết đến những cách nói trại âm phổ biến này không. Còn nữa, Lục Trác Phong anh là điển hình cho trai thẳng.

Có một lần lúc hai người gọi điện thoại, Minh Chúc cẩn thận hỏi: "Anh Lục, anh có biết 2 có nghĩa là gì không?"

Lục Trác Phong im lặng một lúc rồi nói: "Biết, ý là ngốc chứ gì."

Minh Chúc: "...... Không phải."

Lục Trác Phong: "Bệnh tâm thần?"

Minh Chúc: "... Cũng không phải, vậy anh có biết 520 nghĩa là gì không?"

Lần này Lục Trác Phong im lặng rất lâu mới nhỏ giọng nói: Biết."

Cái này anh biết thật, từ những năm cấp Ba đã rất nổi rồi.

Minh Chúc nắm chặt điện thoại, tim đập thình thịch, cô lại cẩn thận hỏi tiếp: "Vậy anh có biết 201314 nghĩa là gì không?"

Dựa theo cách dịch của 520, Lục Trác Phong chỉ nghĩ một chút đã trả lời, giọng nhỏ hơn rất nhiều: "Biết."

Minh Chúc nhỏ giọng nói: "Vậy anh có biết rất nhiều người muốn đăng ký kết hôn vào đúng ngày 201314 không?"

Lục Trác Phong bật cười: "Anh biết, nhưng khi đó em còn chưa đủ 20 tuổi, đừng nghĩ tới những chuyện có cũng như không nữa."

Minh Chúc: "... Dạ."

Trong lòng lại nghĩ: Hừ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com