TruyenHHH.com

Nam Thang Ben Nhau Twentine

Chương 22

Bành Thiến đi tới, kéo Hà Lệ Chân lại góc tường, nhỏ giọng hỏi: “Hôm qua mình mất mặt lắm phải không?”

Hà Lệ Chân nhịn cười, nói: “Không có.”

“Thật không?”

“Thật.”

“Mình chẳng nhớ hôm qua mình đã làm gì nữa.”

“Cậu quên rồi là tốt nhất.”

Bành Thiến nhăn mặt, cuối cùng đành thở dài một tiếng: “May mà mình không dạy lớp 12/6, nếu không chắc phải đào lỗ chui xuống quá.”

Hà Lệ Chân nói: “Cậu vẫn còn nhớ vụ chơi trò chơi với mấy đứa à?”

Bành Thiến xua tay: “Thôi, đừng nói nữa.”

“À, đúng rồi.” Bành Thiến kéo tay Hà Lệ Chân, hỏi: “Đêm qua làm phiền cậu quá, cuối tuần này mình mời, chúng ta đi dạo phố nha?”

Lại là cuối tuần! Không lẽ vì hôm nay là thứ sáu nên mọi người đều hẹn vào cuối tuần ư?

“Hả, khi nào?”

“Tùy cậu chọn đấy!” Bành Thiến nói: “Mình thế nào cũng được, hay thứ bảy?”

Hà Lệ Chân vội nói: “Thứ bảy không được, mình bận rồi.”

Bành Thiến trêu: “Việc gì vậy? Lâu lắm mới thấy cậu bận nha.”

“Mình có việc phải đi ra ngoài.” Hà Lệ Chân suýt nữa cũng tự cắn đầu lưỡi của mình. Bành Thiến hỏi tiếp: “Còn chủ nhật thì sao?” “Chủ nhật mình cũng bận…”

Bành Thiến chán nản, dựa vào tường: “Thế hai ngày cuối tuần cậu đều không rảnh hả?”

“Tuần này mình hơi bận một xí.”

“Thôi, để bữa sau được.” Chuông reo, Bành Thiến lên lớp.

Một giây sau khi bóng Bành Thiến khuất hẳn, Hà Lệ Chân mới lấy di động ra, gửi một tin nhắn. Cô bấm rất nhanh, cho nên vừa cất di động thì cô cũng quên tin nhắn mình vừa gửi là gì luôn.

Trong lớp, Vạn Côn đang nằm bò trên bàn ngủ, bỗng thấy mặt bàn rung lên, cậu ta lôi điện thoại ra.

Một tin nhắn mới, đến từ “Quần nhỏ trắng”.

Vạn Côn nhếch môi cười, ngón tay thô dài nhấn một cái, mở tin nhắn.

(Mười giờ thứ Bảy, Thuyền Bình.)

Thuyền Bình? Vạn Côn hơi ngạc nhiên. Thuyền Bình nằm ở phía nam Dương Thành, tiếp giáp ngoại thành, ở đó là một mỏ đá. Vạn Côn nhìn kỹ địa điểm, dần dần nhíu mày.

Không đợi cậu ta nghĩ xong, di động lại tiếp tục rung lên. Cậu ta mở ra xem, là tin nhắn của quản lí bar Tú Quý.

Nội dung tin nhắn rất ngắn gọn: (Lệnh hoãn chấm dứt, cuối tuần đi làm, tin nhắn sau là lịch làm việc, nhận được trả lời.)

Vạn Côn uể oải ngồi thẳng dậy, bấm hai chữ “Đã nhận”.

“Uầy!” Ngô Nhạc Minh ngồi kế bên gọi cậu ta, quơ quơ điện thoại trong tay, hỏi: “Nhận được chưa?”

Vạn Côn ừ một tiếng.

Ngô Nhạc Minh quay đi, điện thoại của Vạn Côn lại rung lên tiếp, người gửi vẫn là quản lí Tú Quý. Tin nhắn này rõ ràng chỉ gửi cho một mình Vạn Côn. Vạn Côn nhìn nội dung tin nhắn, chỉ ngắn ngủi vài câu, nhìn một lúc lâu. Đến khi chuông tan học vang lên, Vạn Côn mới điềm tĩnh tắt điện thoại.

Ngô Nhạc Minh kéo Vạn Côn ra sân thể dục, chơi được một lúc thì nói: “Cuối cùng cũng mẹ nó không cần phải đến trường ngồi ngây nữa rồi. Mà anh cũng thật là, dạo này anh trúng gió gì vậy, sao ngày nào cũng chăm chỉ đi học thế, trước đây anh rảnh cũng không như vậy mà.”

Vạn Côn giành được bóng, nhảy lên, ném vào rổ, quả bóng bay trên không trung vẽ thành một đường cong tuyệt đẹp, cuối cùng lọt vào trong rổ.

“F**k!” Hai người đứng ngoài vạch ba điểm, Ngô Nhạc Minh nhìn theo hướng bay của quả bóng, không nhịn được chửi một tiếng.

Cậu ta nhặt bóng về, hỏi: “Khi nào mình quay lại?”

Vạn Côn cúi đầu, đáp: “Chủ nhật đi.”

“Ủa?” Ngô Nhạc Minh không hiểu: “Lịch làm của anh là thứ hai phải không, sao chủ nhật mới về? Muộn như vậy thì mấy giường ngon trong tập thể bị cướp hết cho coi.”

Vạn Côn nói: “Vậy cậu về trước, chủ nhật anh về.”

“May mà em còn kịp, thứ tư em mới đi làm, cuối tuần anh có việc à?”

“Ừ.”

“Việc gì thế?”

Vạn Côn liếc cậu ta một cái: “Cậu rảnh nhỉ? Quản nhiều chuyện thế.”

Ngô Nhạc Minh cắt ngang: “Vậy mai em đi, em không thèm ngồi ngốc trong trường đâu.”

Vạn Côn ừ một tiếng, cúi đầu, không biết đang nhìn gì hay là đang suy nghĩ.

Ngô Nhạc Minh và Vạn Côn đều làm thêm tại Tú Quý, nhưng Ngô Nhạc Minh làm ở đằng trước, cậu ta chưa từng nhìn thấy Hà Lệ Chân, cũng không biết chuyện lúc trước giữa Vạn Côn và Hà Lệ Chân.

Thứ sáu là ngày nộp nhật ký. Ngô Uy thu nhật ký rồi mang lên văn phòng cho Hà Lệ Chân, Hà Lệ Chân mở từng quyển ra xem, đến quyển cuối cùng mà vẫn không thấy nhật ký của Vạn Côn.

Hà Lệ Chân hơi ngạc nhiên.

Sao lại không nộp?

Câu nói “Có phải nếu tôi viết nhiều thì cô sẽ nhận xét nhiều không” của cậu ta khi ấy đã để lại ấn tượng rất sâu trong lòng của Hà Lệ Chân. Nhưng cô không muốn tìm hiểu tới cùng rằng liệu cô có chờ mong điều gì đó sau khi nghe những lời này hay không. Vì thế Hà Lệ Chân xếp chồng các nhật ký đã phê xong gọn gàng lại, sau đó về nhà.

Sáng hôm sau, năm rưỡi sáng, Hà Lệ Chân thức dậy. Cô nhìn điện thoại, hôm qua Vạn Côn nhận được tin nhắn của cô thì chỉ trả lời là “Được”, sau đó cũng không liên lạc gì nữa.

Hà Lệ Chân rửa mặt nấu cơm, tám rưỡi ra khỏi nhà.

Nói thật, cô cũng không biết hôm qua đầu bị chập mạch thế nào mới chọn cái chỗ khỉ ho cò gáy này.

Vạn Côn muốn đưa cô đi chơi, Hà Lệ Chân biết cậu ta sĩ diện lại ương bướng, rõ ràng đang gặp khó khăn nhưng chẳng bao giờ nói ra. Hà Lệ Chân không muốn tốn nhiều tiền, cho nên các ngón tay chẳng thèm nghe đầu óc điều khiển đã gõ xong hai chữ “Thuyền Bình” rồi.

Ra khỏi nhà bắt xe bus, rồi lại đi bộ mất nửa giờ, khoảng mười giờ năm phút, Hà Lệ Chân có mặt tại mỏ đá Thuyền Bình. Mấy năm nay Mỏ đá này bị khai thác quá mức nên chính phủ đã phải ra thông báo ngừng khai thác. Tính đến giờ đã nửa năm mà vẫn chưa được hoạt động lại, khắp nơi ngổn ngang hố to hố nhỏ, một bóng công nhân cũng chẳng có, hoang vu trống trải.

Phong cảnh bên ngoài mỏ đá cũng không tệ lắm, có một dải núi nhỏ, trên sườn núi có một mảnh rừng nhỏ xanh mướt.

Lúc đến Hà Lệ Chân không trông thấy Vạn Côn. Cô ngồi xe lâu nên khá mệt, bèn đi tới sườn núi hít thở thư giãn. Đến khi cô leo đến lưng chừng dốc thì bỗng thấy trong rừng cây có người đang ngồi nhìn về phía mỏ đá.

“Vạn Côn?” Hà Lệ Chân gọi to.

Vạn Côn quay đầu, quơ quơ đi động về phía Hà Lệ Chân, nói lớn: “Là cô giáo mà cũng đến muộn hả?”

Vạn Côn ngồi ở chỗ thấp, Hà Lệ Chân xách túi, bám cây leo xuống. Cô khó khăn bước lên từng phiến đá, Vạn Côn cũng không đứng dậy đỡ cô, Hà Lệ Chân thầm chửi tên khốn kiếp, rồi cẩn thận leo xuống, đến bên cạnh cậu ta.

“Em đến lúc nào vậy?”

Vạn Côn nói: “Chín rưỡi.”

“Mấy giờ bắt đầu đi?”

“Sáu giờ.”

Hà Lệ Chân bật cười: “Thế mà chưa thấy khi nào đi học em có tinh thần giống hôm nay nha.”

Vạn Côn đứng dậy, lập tức khoảng cách giữa Hà Lệ Chân và cậu ta thu hẹp lại, cô sợ ngã xuống nên vịn vào gốc cây nói: “Chúng ta đi lên đi, ở đây nguy hiểm lắm.”

“Nguy hiểm?” Vạn Côn nhắc lại, Hà Lệ Chân thấy giọng cậu ta hơi lạnh lùng. Cô ngẩng đầu nhìn cậu ta, hỏi: “Sao vậy?”

Vạn Côn nhìn cô, không nói gì.

Gió thổi, lá cây rung xào xạc. Hôm nay thời tiết rất đẹp, tia nắng len qua tán cây rậm rạp chiếu xuống mặt đất, cũng vương trên người Vạn Côn những chấm tròn nhỏ li ti.

Hà Lệ Chân bỗng nhiên để ý thấy, bộ đồ cậu ta mặc hôm nay giống hệt bộ đồ cậu ta mặc khi hai người gặp nhau lần đầu tiên. Bộ đồ này cô thấy cậu ta mặc tổng cộng ba lần, và cả ba lần đều khiến cô nhớ lại chuyện cũ.

Có lẽ vì bộ đồ này, Hà Lệ Chân thầm nghĩ. Bởi vì nếu giống như trước đây, dù Vạn Côn có im lặng trước mặt cô bao nhiêu đi nữa thì cô cũng chưa bao giờ thấy cậu ta lạnh lùng như lúc này.

Hà Lệ Chân cười khan một tiếng, nói: “Còn chưa tỉnh ngủ à? Vậy bữa sau cô chọn chỗ gần hơn nhé. Nếu em không dậy được cứ gọi cho cô, đi muộn chút cũng không sao.”

Vạn Côn không nói gì, vỗ vỗ quần áo. Hà Lệ Chân nói tiếp: “Em vẫn chưa ăn…” Mới nói một nửa, Vạn Côn bất ngờ nhìn thẳng cô, Hà Lệ Chân ngơ ngác, Vạn Côn đã cúi đầu muốn hôn cô.

Hà Lệ Chân hoảng hốt vội lùi về sau, hai chân loạng choạng, Vạn Côn phải giữ chặt tay cô mới giúp cô đứng vững, sau đó kéo cô lại gần.

Cổ tay của Hà Lệ Chân bị cậu ta giữ chặt, lúc này cô mới nhận ra Vạn Côn mạnh tới mức nào.

“Buông tay ra, em làm cái gì vậy?”

Hà Lệ Chân cố sức giãy ra, nhưng tay Vạn Côn như cái còng sắt, không nhúc nhích dù chỉ một chút.

Cậu ta cúi đầu, vẫn muốn hôn cô.

Hà Lệ Chân vung tay muốn tát, nhưng tay vừa giơ được một nửa đã bị tay còn lại của Vạn Côn bắt được.

“Tôi từng nói rồi nhỉ.” Vạn Côn bẻ hai tay cô ra phía sau, môi dán vào tai cô nói: “Cô có thể thử, xem tôi có để cho cô ra tay thành công lần nữa hay không.”

“Vạn Côn ——!”

“Cô đồng ý đi chơi với tôi, không phải ngầm đồng ý cái này sao?.” Vạn Côn nghiêng miệng, nói: “Giờ còn giả bộ gì nữa?”

Hà Lệ Chân tức giận tột độ, ngược lại càng bình tĩnh, cô cũng không giằng co với cậu ta nữa, nói: “Nếu tôi biết em là loại người như vậy, tôi đã không đồng ý.”

Vạn Côn cười lạnh một tiếng: “Loại nào?

Hà Lệ Chân nói: “Tự em biết rõ.”

Mặt Vạn Côn u ám, bên trong tròng mắt còn hiện lên tơ máu. Hà Lệ Chân không thể tin được, đây là ánh mắt của một tên nhóc hai mươi tuổi.

“Còn cô thì sao?” Vạn Côn bỗng hỏi.

“Tôi làm sao?”

“Cô cũng chẳng tốt đẹp gì.” Vạn Côn buông tay ra, Hà Lệ Chân lập tức thu tay về, trên cổ tay đã hiện lên những vết ửng đỏ nhưng cô mặc kệ.

“Tôi không biết em đang nói gì.”

“Vì sao cô lại hẹn tôi ra đây?”

Nghe Vạn Côn hỏi, Hà Lệ Chân yên lặng một lát, sau đó nhỏ giọng nói: “Nếu em không thích, sao hôm qua không nói cho tôi biết?”

“Đừng có giả bộ.” Vạn Côn cười lạnh, nói: “Cô hẹn ra cái nơi quái quỷ đến chim cũng không thèm thả sh*t chỉ vì nơi này vắng người đúng không? Vì không ai có thể nhìn thấy chúng ta, cũng không ai biết chúng ta?”

Hà Lệ Chân nghẹn lại, cảm giác bất lực và bàng hoàng khiến cô quên đi sự đau đớn từ cổ tay.

“Cô đùa giỡn tôi.” Vạn Côn nói.

“Không phải…” Hà Lệ Chân nói nhỏ, giọng nói yếu ớt đến mức không biết Vạn Côn có nghe thấy hay không.

“Cô thấy xấu hổ khi gặp ông đây đúng không? Có phải cô thấy tôi nợ cô ba ngàn nên cô có thể tha hồ đùa giỡn hả?”

Hà Lệ Chân ngẩng đầu: “Không phải, em hiểu lầm rồi.”

“Chẳng sao hết.” Biểu tình Vạn Côn chợt biến đổi, nhẹ nhàng mà đay nghiến: “Tìm thú vui thôi mà, ai chẳng biết chứ?”

Hà Lệ Chân nhìn cậu ta, cổ áo Vạn Côn mở rộng, gió thổi mạnh làm lộ ra khung xương quai xanh rắn chắc khêu gợi. Hà Lệ Chân bỗng hỏi: “Có phải em định đi làm lại không?”

Vạn Côn thoáng ngừng lại, trở về dáng vẻ vốn có: “Đúng thì sao?”

“Vạn Côn, những chuyện khác tôi có thể không nói, nhưng công việc em đang làm, đừng tiếp tục nữa.”

Vạn Côn không nói gì.

Hà Lệ Chân khuyên: “Những chỗ đó học sinh không nên đi.”

“Đi hay không là chuyện của tôi.”

Hà Lệ Chân cũng nổi giận: “Tôi nói nhiều lần như vậy mà em vẫn không chịu hiểu hả? Cái công việc thối nát kia sớm muộn gì cũng hủy hoại em thôi!”

“Vậy à.” Một lúc lâu sau, Vạn Côn thản nhiên ồ một tiếng, nói: “Xin lỗi, tôi chính là loại người chuyên làm những công việc thối nát đấy, cô không thích thì đừng xía vào.”

Vạn Côn quay người, sải chân leo lên sườn núi, nói vọng lại: “Tiện thể nói một câu, cô thấy xấu hổ khi gặp tôi, tôi cũng thấy cô chả là cái thá gì cả. Nể tình cô trò, tôi tốt bụng nhắc cho cô biết. Không phải cứ có hai cục thịt phía trước mới là phụ nữ, cái dạng như cô chẳng thằng nào thích đâu.”

Thế rồi cậu ta bỏ đi.

Hà Lệ Chân lẳng lặng đứng yên, nghe tiếng bước chân cậu ta đi xa dần. Sau đó bám vào thân cây, từ từ trèo lên.

Dù đã cẩn thận nhưng cô vẫn bị trượt chân, đầu gối quệt vào tảng đá, trầy da.

Dưới đất hình như có hai giọt nước rơi xuống.

Hà Lệ Chân giơ tay lau mặt, bước lên sườn núi, giống như không có chuyện gì xảy ra, xách túi đi về.

Cái túi hơi nặng, trong đó có một cái cà mèn giữ nhiệt, bên trong là bánh trứng hồi sáng cô dậy sớm làm. Cô đang sợ đem về sẽ ăn không hết, bởi vì cô biết cậu ta rất dễ đói nên đã làm rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com