TruyenHHH.com

Nam Thang Ben Nhau Twentine

Giọng nói ấy nhẹ nhàng trong trẻo, vừa bất cần vừa ngang bướng, Hà Lệ Chân nghe thấy thì càng cúi đầu thấp hơn.

Cậu ta đứng ở cuối hàng, bị cửa che nên nhìn không rõ lắm, bây giờ bước ra, Thương Khiết vừa thấy thì lập tức sáng bừng hai mắt.

"Tới đây, cậu lại gần đây hơn xí nào". Nghe Thương Khiết gọi, người đó bèn bước ra giữa đứng.

Tuổi của cậu ta không lớn, tóc đen như mực, không nhuộm bất cứ màu sắc nào, nhìn qua còn có vẻ hơi dài, che cả lông mi, đuôi tóc mai cũng khá lộn xộn. Có thể là ngày đầu tiên đi làm chưa được nhận đồng phục, cho nên cậu ta chỉ mặc một chiếc quần đen dài đơn giản, phía trên là áo sơ mi trắng xám ngắn tay.

Bộ áo quần này thuộc dạng rẻ tiền, tuy nhiên nếu được một người đàn ông có dáng dấp đẹp mặc vào thì cũng có một loại phong cách khác.

Thương Khiết đánh giá cậu ta, cậu ta cũng không nói gì, thoải mái để cho cô ngắm.

Thương Khiết cười, nói: "Cậu ở lại!". Cô lại chuyển tầm mắt sang người vừa đề cử cậu nói: "Anh cũng ở lại luôn".

Những người được chọn đứng im, còn những người khác nghiêm túc cúi người chào: "Chúc quý khách vui vẻ". Sau đó đi thẳng ra ngoài.

Sau khi cánh cửa đóng chặt, người đàn ông vừa được chọn liền mở máy karaoke, chọn mấy bài vui vẻ, tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên từ thùng loa, sau đó tiết tấu nhanh dần, rồi bùng nổ, anh ta cười cười đứng ra phía trước, cầm mic bắt đầu hát.

Là một ca khúc cũ của Trương Học Hữu: Fatal Fury.

Bài hát này đã lỗi thời, là những bản nhạc của những năm trước thập niên 90, có điều anh ta hát khá tốt, giọng ca khàn khàn tình cảm, Thương Khiết hát theo vài câu rồi không kìm được vất hết mọi thứ sang một bên, cầm mic song ca cùng anh ta.

Khi hai người này đang gào thét điên cuồng thì sô pha bên cạnh Hà Lệ Chân bỗng lún xuống, có người ngồi xuống bên cạnh cô.

Phản ứng đầu tiên của Hà Lệ Chân là xích người qua bên cạnh, người nọ cũng cảm giác được hành động này của cô nên không nhích tới gần nữa, cậu ta cúi đầu hỏi: "Cô muốn hát không?"

Hà Lệ Chân vội lắc đầu, người kia nói tiếp: "Vậy cô muốn nghe bài gì?" Cậu nói xong, đưa mắt nhìn hai người phía trước, cười nói thêm: "Tôi hát hay hơn anh ta nhiều".

Hà Lệ Chân không nói nên lời, chỉ biết lắc đầu, rốt cuộc đến lúc này cô mới hiểu "tìm chuyện vui" và "giải sầu" mà Thương Khiết nói có là nghĩa gì, cô vốn bảo thủ, đừng nói đàn ông mời rượu mình, ngay cả quán bar cô cũng chưa từng đi, bây giờ ngồi ở đây chỉ biết lo lắng và lo lắng.

Thương Khiết hát một bài xong trở lại chỗ ngồi, bởi vì hát quá phấn kích nên trên trán cô ấy có phủ một lớp mồ hôi mỏng. Cô ấy xé một bì khăn giấy, lau lau, sau đó nói với Hà Lệ Chân: "Cậu đói không, gọi đồ ăn trước nhé?"

Căn phòng bí hơi người khiến Hà Lệ Chân càng khó chịu hơn, cô lắc đầu, vội nói: "Mình đi trước đây". Cứ thế cúi đầu đi ra ngoài.

"Aiz-!" Thương Khiết đứng lên, nói với hai người đàn ông bên cạnh: "Các anh chờ chút, tôi đi xem xem". Sau đó cũng đi ra ngoài tìm Hà Lệ Chân.

Anh chàng ngồi trên sô pha nhìn cửa phòng đóng lại, tự lấy miếng quả trái cây cho vào miệng rồi nằm xuống. Người còn lại đang cầm mic đợi máy chấm điểm, vừa nhìn điểm vừa hỏi: "Sao thế? Không dỗ được à?"

Người con trai nằm trên sô pha nhìn lên trần nhà, thuận miệng nói: "Bị ép tới, nhìn là biết không muốn chơi rồi, kiểu này có bị trừ tiền lương không?"

"Không sao". Người kia nói: "Cũng không phải cô ta chi tiền, chăm sóc cho cô nàng kia là được rồi".

Người con trai nằm trên sô pha ngáp một cái.

"Mệt à?" Người kia nhận được điểm số khá cao, ngồi xuống chờ: "Mới có mấy giờ, còn trẻ mà sao thức đêm kém thế? Ngày đầu cậu đi làm, phải chuẩn bị tinh thần, đừng để quản lý nhìn thấy".

Người nọ thở dài một cái, đứng dậy lười biếng duỗi eo: "Có thuốc không?"

"Không, đều chắc khách có đấy, nhưng tốt nhất nên chờ họ về, đừng đụng vào túi của họ".

"Thôi vậy". Cậu ta nói: "Tôi ra ngoài mua bao thuốc rồi hóng gió một lát, mẹ nó, buồn ngủ chết đi được".

"Đi nhanh mà về".

Hà Lệ Chân bịt tai lao thẳng ra ngoài, Thương Khiết đuổi theo ngay phía sau mà cũng không bắt kịp, cuối cùng đến cửa ra vào mới chặn được cô.

"Cậu chạy làm gì hả?" Thương Khiết hơi béo, lại mang giày cao gót, chạy mấy bước đã phải thở hổn hà hổn hển.

Hà Lệ Chân trừng mắt nhìn bạn mình: "Sao cậu có thể tới mấy chỗ thế này?"

Thương Khiết: "Chỗ này thì sao?"

Hà Lệ Chân mím môi, vì bị kích thích quá lớn cho nên nói năng cũng lộn xộn hẳn: "Cậu tìm, tìm mấy người kia.... thôi chúng ta đi đi".

Thương Khiết ôm lấy cánh tay Hà Lệ Chân: "Tìm cái gì?" Cô ấy khá cao, khổ người cũng lớn cho nên khi đứng lên cứ như bao cả người Hà Lệ Chân lại vậy.

"Cậu sợ cái gì? Minh gọi họ tới uống rượu hát hò, có bao lên giường đâu?". Thương Khiết nhìn Hà Lệ Chân: "Mình tự kiếm tiền, tự đi tìm niềm vui giải sầu thì có gì mà không được, cậu xem, cậu lớn từng này tuổi mà sao gan lại nhỏ thế cơ chứ".

Từ trước đã vậy, lúc Thương Khiết giận Hà Lệ Chân chưa bao giờ dám nói gì. Chỉ biết im lặng lắng nghe.

"Quay lại với mình, cậu không thích thì mình nói họ đi". Thương Khiết kéo tay Hà Lệ Chân, nhưng Lệ Chân lại né đi: "Mình không đi, mùi trong đó làm mình đau đầu lắm".

"Cậu..."

"Cậu đi đi, mình ở ngoài này chờ cũng được". Hà Lệ Chân quay đầu nhìn, chỉ vào quán bán đồ ăn nhỏ:" Mình chờ ở kia".

Thương Khiết nhìn cô, giận đến mức mũi cũng phình to, cuối cùng dậm chân nói: "Thôi, không chơi nữa! Ăn cậu ấy, cậu qua kia chờ, mình vào trong trả tiền đã".

Thương Khiết quay lại, vừa đi vừa oán: "Cậu đúng là cái đồ cả đời bị người ta bắt nạt mà, gan nhỏ như lỗ kim ấy".

Hà Lệ Chân nhìn cô bạn bước đi thì bật cười, kéo áo lại rồi qua quán ăn kia mua đồ uống.

Quán ăn không lớn, cô tìm một chai nước trong tủ lạnh, rồi sang quầy tính tiền, người tính tiền là một cô gái, tuổi không lớn, vừa quét mã vừa nhìn điện thoại di động ở trên bàn, trên màn hình là một bộ phim truyền hình.

Tiếng cửa chào đón quí khách vang lên, một người bước vào. Hà Lệ Chân đang cúi đầu lấy tiền từ túi, nghe thấy tiếng động thì bất giác ngẩng đầu lên.

Một chàng trai đi vào, rất trẻ, cậu ta nhìn thấy cô cũng sững người một lát, sau đó bước đến quầy tình tiền, ném đồng mười tệ lên bàn.

"Nhuyễn hồng tháp."

* Một nhãn hiệu thuốc lá.

Hà Lệ Chân vừa nghe thấy giọng nói này thì bàn tay đang lấy tiền lập tức đông cứng.

Khi nãy ở trong phòng, mặc dù cô cúi đầu không nhìn ai nhưng cô vẫn nghe được giọng nói này.

Thế là Hà Lệ Chân càng cúi đầu thấp hơn, vội vàng đặt mấy đồng tiền xu lên quầy rồi nhanh chóng đi ra.

"Không quay lại nữa à?"

Hà Lệ Chân nghe thấy cậu ta hỏi.

Giọng điệu đó lười biếng, thờ ơ, so với cô thì cậu ta rõ ràng thoải mái hơn nhiều.

Hà Lệ Chân lịch sự khẽ ‘ừ’ một tiếng rồi cầm chai nước đẩy cánh cửa, gần như là chạy ra ngoài.

Vạn Côn thoáng nhìn bóng lưng cô, quay đầu nhận lấy gói thuốc lá mà cô nhân viên đưa cho mình, mở ngay tại chỗ, rút một điếu ra.

"Cho tôi mượn bật lửa".

Cô gái thu tiền rốt cuộc cũng thoát hồn ra khỏi bộ phim truyền hình, ngẩng đầu nhìn cậu ta rồi đưa bật lửa sang, Vạn Côn châm lửa, hít sâu một hơi, từ từ nhả khói.

Cậu ta trả bật lửa lại cô gái, cô gái đó nhìn cậu, nói: "Cho cậu đấy".

Vạn Côn cười cười: "Cám ơn".

Hà Lệ Chân chạy như bay, sau đó đứng chờ bên cạnh xe của Thương Khiết, chờ được một lúc thì thấy Thương Khiết đi ra, cô ấy nhìn thấy cô là tiếp tục mắng: "Đứng xa xa làm gì thấy được cậu, cậu định trốn ở đây để dọa ma à?".

Hạ Lệ Chân biết Thương Khiết giận, vội xun xoe: "Ma cũng không dọa nổi cậu mà".

Thương Khiết hừ lạnh, mở cửa xe ra: "Lên xe, đến chỗ khác ăn thôi, đói chết rồi".

Hà Lệ Chân vòng qua bên kia xe, lúc đi qua không biết vô tình hay cố ý, cô nhìn thoáng qua quán nhỏ bên kia, dưới cánh cửa có một bóng người ngồi ở đó, hút thuốc. Tối nay không có gió, làn khói trắng lượn lờ phảng phất, như không tìm ra phương hướng, cuối cùng hòa lẫn với ánh đèn trắng xanh, biến mất cùng bóng đêm. Bóng dáng của cậu ta dưới ngọn đèn màu trắng, mờ mờ ảo ảo, như thể chỉ một giây sau sẽ không còn nhìn thấy.

Hà Lệ Chân nhìn một cái rồi quay đầu lên xe.

Trên xe, Hà Lệ Chân hỏi Thương Khiết: "Trước kia cậu cũng tới nơi này sao?"

Thương Khiết ừ một tiếng: "Không nhiều lắm".

Cô gật đầu.

Thương Khiết đang lái xe bỗng phì cười, nói: "Đáng tiếc thật".

Hà Lệ Chân: "Tiếc gì?"

"Cái cậu vừa rồi ấy".

Thương Khiết quay đầu cười, nhìn Hà Lệ Chân: "Tại cậu không nhìn kĩ đó thôi, chứ cái cậu mà mình chọn đầu tiên ấy, tuổi còn trẻ nhưng rất hăng hái nha". Cô vừa nói vừa chậc chậc hai tiếng, tiếp tục hồi tưởng.

"Đặc biệt là cặp đùi ấy, còn trẻ như thế, sao lại rắn chắc vậy chứ!".

Hà Lệ Chân nghe mà há hốc mồm: "Thương Khiết!"

"Ai dà, được rồi, không nói nữa". Thương Khiết lắc đầu, rẽ vào phố ẩm thực, hỏi: "Cậu muốn ăn gì?"

Hà Lệ Chân hơi giận, ngồi ì làm tổ tại chỗ: "Gì cũng được".

Thương Khiết quay đầu nhìn cô, đẩy bả vai cô một cái: "Có nói không, sắp tới rồi, mau chọn đi, mai mình đi rồi, đừng giận nữa".

Hà Lệ Chân ngồi bật dậy: "Mai đi rồi á?"

"Ừ." Thương Khiết nói: "Bên nhà mình có chút việc, cậu thì sao, khi nào đi?"

"Chờ chuẩn bị thủ tục và tài liệu xong thì đi, chắc một tuần nữa, tại mình muốn đi sớm". Cô nói tiếp: "Hi vọng có thể kịp mùa khai giảng".

Thương Khiết hỏi: "Đã nói với mọi người trong nhà chưa?"

"Nói rồi."

"Chỗ ở thì sao, địa phương lo cho à?"

"Không có". Hà Lệ Chân nói: "Mai mình định mua vé xe, qua xem tình hình trước, mình định thuê một căn phòng cạnh trường".

"Tìm bạn trai đi".

"Ừ.... hả?"

Hà Lệ Chân quay đầu nhìn Thương Khiết, Trương Khiết trêu chọc: "Tìm một người đàn ông trị được bệnh bảo thủ của cậu đi, nhìn cái mặt cậu chẳng khác cô thôn nữ ấy, aiz".

Đây cũng không phải lần đầu Hà Lệ Chân bị cô ấy nói như vậy, cho nên cô cứ làm như không nghe thấy.

"Cần tiền không?" Đột nhiên Thương Khiết hỏi.

"Cái gì?" Hà Lệ Chân nhìn sang Thương Khiết đang chăm chú lái xe, chợt hiểu ra ý của cô ấy, lắc đầu nói: “Không sao, mình vẫn chưa cần."

Thương Khiết dừng xe trước một quán lẩu: "Có khó khăn thì nhớ nói, đừng khách sáo với mình".

"Dạ rồi, thưa phú bà". Hà Lệ Chân trêu ghẹo.

Dừng xe xong, hai người dắt nhau vào quán, vừa ăn vừa trò chuyện, mãi cho đến tận đêm khuya.

  

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com