Nam Thang Ben Nhau Twentine
Chương 10Vất vả lắm mới chờ được điện thoại của Thương Khiết, Hà Lệ Chân đeo túi xách vào cổng trường, Thương Khiết ở trong xe vẫy cô: "Lệ Chân! Ở đây"."Trường kiểu gì thế này ?". Sau khi lên xe, Thương Khiết nói: "Trên tường vữa cũng rơi ra cả rồi kìa".Hà Lệ Chân nói: "Tàm tạm thôi, không đến mức đó mà"."Xì". Thương Khiết nói: "Có quán ăn nào ngon không, nói một quán xem, mình chưa ăn cơm nữa, đói muốn chết".Hà Lệ Chân lắc đầu, thành thật trả lời: "Mình không biết"."Aiz, mình biết mà". Thương Khiết tỏ vẻ không hề bất ngờ: "Căn bản là cậu không đến quán ăn chứ gì ?".Hà Lệ Chân nói: "Gần đây nhiều việc quá".Thương Khiết dừng xe một bên, xem bản đồ cả buổi cuối cùng cũng chọn một khu ẩm thực. Hai người vào một quán đồ nướng, Thương Khiết gọi luôn cả bàn thịt.Lúc ăn cơm, hai người nói mấy chuyện gần đây, Trong lòng Hà Lệ Chân có chuyện, nghẹn đến mức cơm cũng không ăn được bao nhiêu."Cậu không ăn à, không đói hả?" Thương Khiết hỏi."Tàm tạm". Hà Lệ Chân uống ngụm nước, trả lời."Thương Khiết.""Sao?""Cậu..." Hà Lệ Chân nhìn cô, nói: “Cậu còn đến chỗ đó không?""Chỗ nào?" Thương Khiết nhả một cái xương ra.Hà Lệ Chân nói: "Là chỗ lần trước đó.""Chỗ nào?" Thương Khiết nhíu mày, lại nuốt một miếng thịt, rồi mới giật mình nói: "A, cậu muốn nói tới quán rượu ấy á?""Ừm.""Tú Quý." Thương Khiết cuối cùng cũng nhớ ra: “Không tới, không phải mình mới về đã tới tìm cậu sao, sao vậy?"Hà Lệ Chân lắc đầu: “Không có gì."Thương Khiết nhìn Hà Lệ Chân một cái, nuốt vài miếng thịt rồi đặt đũa xuống."Có chuyện rồi." Cô nói thẳng: “Nói đi."Hà Lệ Chân cũng không định giấu diếm, cô nói với Thương Khiết: "Mình chỉ muốn biết, Vạn.... chính là cậu con trai cậu gọi tới, bây giờ còn đang làm việc đó không ?".Thương Khiết trợn mắt há mồm nhìn Hà Lệ Chân: “Cưng à, bây giờ cậu mới nhớ tới người ta à? Phản xạ của cậu đúng là lâu thiệt đó".Hà Lệ Chân biết cô ấy hiểu lầm, hai tai cũng đỏ bừng lên."Không phải, không phải như cậu nghĩ".Thương Khiết cười vô cùng thấu hiểu, nói: "Không có chuyện gì à, cậu muốn gặp thì mình bớt chút thời gian đưa cậu đi xem".Hà Lệ Chân lắc đầu: "Mình nói việc khác, Thương Khiết....". Cô ngước mắt nhìn người đối diện, từ từ nói: "Người đó, là học sinh của mình".Thương Khiết vẫn chưa phản ứng kịp."Ai? Ai là học sinh của cậu?"Hà Lệ Chân nói: "Chính là người cậu chọn hôm đó, cậu nói... cậu nói cậu ta hăng hái gì đó.... "Thương Khiết phì cười vui vẻ: “Cậu nhớ kĩ nhỉ?"Hà Lệ Chân nhíu chặt mày: “Thương Khiết!""Được rồi được rồi, nói chuyện chính." Thương Khiết cầm giấy ăn bên cạnh, lau miệng, hỏi: "Sao lại là học sinh của cậu ?"Hà Lệ Chân nói: "Đương nhiên ở lớp mới rồi."Thương Khiết dường như không tin nổi: "Cậu ta mới học cấp ba? Trời ơi, nhìn không giống chút nào."Hà Lệ Chân nói: "Năm nay cậu ta hai mươi, một năm bỏ học, một năm ở lại lớp"."Trách không được." Thương Khiết nói: “Minh thấy đâu giống mười bảy mười tám đâu, đúng rồi, tên là gì?""Vạn Côn."Thương Khiết lại ăn miếng thịt: “Vậy cậu ta dùng tên giả ở Tú Quý rồi."Hà Lệ Chân ngồi ngay ngắn, hỏi: "Cái gì?""Lúc mình về tính tiền thì có nhìn tên, mình nhớ là.... " Thương Khiết cau mày: “Hình như tên là 'Lý Phong'.""Lý Phong..."Thương Khiết nói: "Thì cũng đúng thôi, mấy chỗ đó rất nhiều người dùng tên giả mà". Hộp đêm, tiếp rượu, tên giả... Hà Lệ Chân thấy đầu mình đau quá."Hai người đúng là có duyên." Thương Khiết nhận xét.Hà Lệ Chân không biết sự trùng hợp này là vui hay buồn nữa, nói: "Mình nói với cậu ta, sau này không cho cậu ta làm ở những nơi đó nữa."Thương Khiết cười một tiếng, nói: "Cậu ta nghe à?"Hà Lệ Chân: "Mình không biết...". Nói xong, cô nhìn thoáng qua Thương Khiết, Thương Khiết chợt hiểu: "Muốn mình đi nhìn giúp cậu?""Ừ.""Không cần nhìn đâu." Thương Khiết nói thẳng: “Mình đánh cược một vạn với cậu, cậu ta không nghe đâu."."Tại sao?"Thương Khiết cầm chiếc đũa trong tay, gõ gõ lên chiếc dĩa bên cạnh, nghiêng đầu nhìn Hà Lệ Chân, Hà Lệ Chân thấy cô bạn lại trở thành một thương nhân khôn khéo."Tại vì sao thì mình không nói được, nhưng cậu phải tin mắt mình". Thương Khiết nhếch mày, nói: "Trên người cậu ta có sự hoang dã ngông cuồng, không nghe đâu".Hà Lệ Chân nghiêm túc nhìn Thương Khiết: “Nhưng mình đã nói là sẽ nói với chủ nhiệm lớp mà"."Đó là chuyện của cậu chứ." Thương Khiết nói: “Nhưng mình khuyên cậu đừng làm lớn chuyện. Giáo viên chủ nhiệm lớp cậu ta không thể không biết chuyện cậu ta làm được, một giáo viên ngữ văn như cậu làm loạn cái gì chứ ?".Hà Lệ Chân sửng sốt.Đúng vậy.Cô không phải là giáo viên chủ nhiệm, vì sao phải quan tâm đến thế.Hà Lệ Chân cúi đầu, nhìn đĩa thức ăn của mình.Sau đó, Hà Lệ Chân cũng không nói chuyện Vạn Côn với Thương Khiết nữa, chuyển qua vài đề tài khác, trò chuyện vô cùng vui vẻ. Buổi tối, cô tiễn Thương Khiết xong, cũng một mình về nhà.Hà Lệ Chân tự nói với mình, quản ít đi, hoặc là, mặc kệ.Thực ra, cô cũng không cầm tự nhủ làm gì, bởi vì tuần học sau, Vạn Côn lại không đến trường.Hà Lệ Chân nhìn danh sách trống ba ngày, cuối cùng đành thở dài khép lại.Công việc của cô cũng dần nhiều lên, vì lần kiểm tra đầu tiên đã đến.Lần kiểm tra này chỉ là một trong vô số những lần kiểm tra của trường cấp ba, nhưng là quả thật đây là lần đầu tiên Hà Lệ Chân tham dự. Cô và Lưu Dĩnh cùng ra đề, sắp xếp bài thi, Hà Lệ Chân còn tự đem đề đi photo, in vài trăm bản.Kì thi hôm đó, Vạn Côn và Ngô Nhạc Minh đều không tới. Lúc Hà Lệ Chân đi giám thị, phát hiện liên tiếp các trường hợp gian lận, nhưng cô không làm lớn chuyện, chỉ gõ bàn cảnh cáo mà thôi.Làm giáo viên cũng phức tạp lắm, Hà Lệ Chân thu bài thi rồi trở lại văn phòng. Mình thì khổ cực ra đề mà cũng không mấy học sinh nghiêm túc làm xong. Thậm chí Hà Lệ Chân còn thấy có tờ làm bài vẽ một bức tranh phong cảnh."Cô Hà". Cửa văn phòng bị gõ vang, Ngô Uy bước vào, trong tay ôm một tập ghi chép: “Đây là nhật kí của lớp ạ."Bởi vì Hà Lệ Chân cực kì yêu quý những em học tập chăm chỉ nên cô để em ấy làm lớp trưởng của môn mình."Để xuống đi, vất vả cho em quá. Kiểm tra thế nào?"Hà Lệ Chân chỉ hỏi tượng trưng thôi, cô vừa xem bài thi của Ngô Uy, bài viết rất tinh tế, nhưng lại lạc đề, nhiều nhưng không được điểm cao."Em thấy làm không tốt lắm..." Ngô Uy hơi thất vọng."Không sao đâu". Hà Lệ Chân an ủi: "Đừng nghĩ nhiều, không cần phải làm hết bài, kết quả chắc không tệ"."Cám ơn cô".Hà Lệ Chân nhận lấy tập nhật kí, cúi đầu nhìn thoáng qua. Khi cô nhìn thấy nét bút rồng bay phượng múa kia thì kinh ngạc nói không nên lời.Vạn Côn?Ngô Uy nhìn cô giáo mở quyển nhật kí đầu tiên, sau đó giống như gặp quỷ, lập tức khép lại . Ngô Uy hơi thắc mắc, nói: "Vậy cô Hà, nếu không còn việc gì thì em xin phép đi trước đây ạ."Hà Lệ Chân cúi đầu, khẽ ừ.Ngô Uy rời đi.Ngón tay Hà Lệ Chân run rẩy, mở quyển nhật kí ra một lần nữa, trên trang thứ nhất, vốn là một tờ giấy trống không, giờ lại có một hàng chữ."Cô Hà à." Hồ Phi bước vào, cũng ôm một xấp bài thi: “Bài thi ngữ văn đã chia ra chưa?""A? A..." Hà Lệ Chân sợ tới mức run tay, xé tờ giấy kia đi, vo thành một nắm nhét vào trong túi."Chia, chia rồi, để tôi mang cho thầy xem."Hồ Phi thấy kì lạ hỏi: "Cô đưa tôi xem làm gì? Chia xong thì đặt lên bàn cô Lưu chứ ?.""À vâng." Hà Lệ Chân cúi đầu, mang bài thi đã phân chia xong đặt lên bàn Lưu Dĩnh. Sau đó cũng không quay đầu lại, ra khỏi văn phòng.Hồ Phi quay đầu, nhìn bóng lưng cô rời đi, nhíu mày.Bước chân Hà Lệ Chân càng lúc càng nhanh, cuối cùng chạy thẳng tới WC, đóng chặt cửa, lấy tờ giấy trong túi ra.Trên tờ giấy nhăn nhúm, có một hàng chữ.(Cô à, em thích cô.)Xung quanh dường như cũng trở nên an tĩnh. Vây quanh bởi bốn ngăn WC, Hà Lệ Chân cầm tờ giấy kia, ngón tay run rẩy.Bên ngoài có mấy nữ sinh bước vào, nói nói cười cười tán chuyện. Đi WC xong, tiếng nước ào ào, cứ cậu đợi mình, mình chờ cậu rồi cũng kéo nhau ra ngoài.Hà Lệ Chân đứng trong phòng WC, trong đầu hỗn loạn.Tiếng chuông vào lớp vang lên mới khiến cô tỉnh táo lại. Cô xé tờ giấy kia đi , xé nát thành từng mảnh, ném vào trong bồn cầu. Nhìn những vụn giấy bị nước cuốn đi sạch sẽ, cô mới rời đi.Cô bước nhanh vào văn phòng, rõ ràng là giày đế phẳng, nhưng khi bước trên mặt đất lại vang lên âm thanh rõ ràng. Cô ngồi xuống bàn bên cạnh, mở nhật kí của Vạn Côn ra lần nữa, lúc nãy cô xé vội càng, trang đầu tiên vẫn còn nữa tờ giấy, Hà Lệ Chân khẽ cắn môi, xé luôn nửa tờ còn lại, sau đó lấy di động ra.Hà Lệ Chân vẫn nhớ rõ số điện thoại của Vạn Côn, tay cô run run bấm từng con số, bấm xong hơi ngừng lại, nhìn nút màu xanh gọi đi, nhìn hồi lâu, cuối cùng vẫn ấn nút đỏ. Đặt di động lên bàn, Hà Lệ Chân mở ô tin nhắn, soạn tin ——(Khi nào em có thời gian, tôi muốn nói chuyện với em.)Sau khi nhắn tin xong, cô nhét điện thoại vào túi áo, chữa bài thi. Lúc đầu tâm tình cứ không yên, nhưng điện thoại trong túi không hề vang lên. Sau đó cô cũng tập trung chấm bàn, tự nhiên cũng quên luôn chuyện tin nhắn.Đến lúc tan học, di động của cô mới vang lên, là tin nhắn của Vạn Côn, nội dung luôn cực kì đơn giản.(Thứ bảy, mười giờ, quảng trường Võ Minh. )Hà Lệ Chân nhíu mày, nhắn lại.(Đừng xa như thế, tôi chỉ nói vài câu thôi.)Nhưng Vạn Côn lại không trả lời.Hà Lệ Chân về nhà nấu cơm, đặt di động lên bàn. Đến khi cô kết thúc công việc của một ngày, tắt đèn ngủ mà Vạn Côn vẫn không trả lời.Hà Lệ Chân nằm trong phòng tối đen, nghĩ đến nhiều chuyện nhưng Vạn Côn vẫn giữ vị trí đầu tiên.Dù cô là giáo viên.Dù cậu ấy là học trò.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com