TruyenHHH.com

Nắm Tay Tớ Được Không? (Obito × Kakashi)

#29: Tình nguội rồi, yêu thêm chi?

Evaliynn_






Obito nhìn tấm hình cưới, đôi mắt anh trống rỗng, cả hai đã cưới nhau được thời gian lâu rồi ấy thế tất cả chỉ là sự sắp xếp. Cứ ngỡ đây sẽ là cuộc hôn nhân viên mãn nhưng giờ anh ngồi đây chờ và chờ cho đến khi nào người kia về thì thôi.

Có lẽ anh ngó lơ chuyện này nhiều rồi đâm ra cậu lúc nào cũng ỷ rằng chồng mình sẽ chẳng bao giờ để tâm đến việc mình đi đâu hay làm gì thế nên đêm nào Kakashi cũng đến với những thú vui của mình, tiêu tiền bản thân chưa đủ mà còn lấy luôn cả tài khoản của chồng.

"Tạm biệt nhé" tiếng chào nũng nĩu vang lên ngoài cửa, anh ngồi trong đây cũng biết cậu đã về

"Đi đâu mà giờ này mới chịu về?" anh ngồi im thin thít trên chiếc ghế sofa trong phòng khách, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc tivi trước mắt đang phản chiếu hình ảnh anh và cậu đang đứng chỗ cửa

"Vậy sao còn chưa ngủ, lo cho tôi làm gì?" cậu còn đang nở nụ cười tươi rói chào tạm biệt người ngoài kia mà giờ lại nhìn anh vẫn gương mặt thờ ơ rồi

"Tôi là chồng em, tôi không được phép quan tâm em sao?"

"Chồng? Anh nghĩ cái danh chồng ấy có ý nghĩa ở đây hả?" Kakashi vừa cời đôi giày vừa giễu cợt đáp "Sau hai năm, chúng ta sẽ được tự do nên anh đường hao tâm tổn sức quá làm gì"

"Em thật sự làm tôi thất vọng"

Kakashi đang định bước vào phòng lấy đồ để đi tắm thì nghe được câu này của anh. Cậu nhíu mày nhìn người vẫn còn ngồi im như pho tượng đằng kia, gương mặt góc cạnh không chút thay đổi.

"Thất vọng?"

"Phải" nói đến đây anh đứng dậy nhìn thẳng vào mắt cậu

"Tại sao?"

"Nếu đã đồng ý làm phu phu với tôi mà em còn dám bẽn lẽn với tên đàn ông khác ở ngoài, không sợ bị người quen bắt gặp à?"

"Đây chẳng phải là điều anh muốn sao" cậu bật cười "Nếu như bị người khác bắt gặp thì tôi và anh sẽ sớm được ly hôn hơn, rồi khi ấy người có lỗi sẽ lừ tôi bởi vì tôi ngoại tình và lúc ấy truyền thông sẽ đổ dồn vào anh, anh sẽ có được sự nghiệp thuận lợi"

"Vậy à"

"Đúng vậy"

Kakashi nhún vai một cái rồi đi vào phòng. Obito nhìn theo bóng lưng cậu, bắt đầu suy nghĩ, hẳn cậu đã quên mất cả hai đã từng có một mối tình đậm sâu như thế nào.

Vào hôm tuyết rơi, cơn mưa tuyết đầu tiên trong mùa, anh và cậu đã có cơ duyên gặp nhau, yêu nhau để rồi đường ai nấy đi sau năm mùa tuyết rơi bên nhau. Vì tính chất công việc, cả hai miễn cưỡng kí hợp đồng hôn nhân, không, có lẽ chỉ có mình cậu là miễn cưỡng còn anh thì còn yêu cậu lắm.

Chấp nhận bị người đời dèm pha chứ quyết không sống bình yên bên nhau, đó là lựa chọn của Kakashi sao?










***










Kakashi sau khi chốt cửa phòng lại, cậu dựa vào cánh cửa gỗ mệt mỏi mà trượt xuống. Tiếng thở dài của cậu khiến bầu không khí ảm đạm bên trong căn phòng không khá hơn là bao. Làm tổn thương Obito như thế này, biết bao giờ anh mới chịu buông bỏ đây.

Kakashi đã tưởng rằng nếu cứ tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân này theo hướng tiêu cực nhất, anh sẽ ghét cậu hơn và chủ động đi trước, vậy mà điều đó lại không xảy ra.

Bên trong này, cậu ngồi bệt xuống đất mà suy nghĩ nên làm gì nữa.

Bên ngoài kia, anh đã đứng trước cửa phòng của cậu, muốn gõ cửa, muốn mở cửa ra nhưng sợ cậu sẽ giận anh.

Cả hai yêu nhau, chẳng qua là không nhận ra.

Mãi lâu sau, anh sợ cậu về trễ sẽ đói bụng nên đã cố gắng gọi cậu ra ngoài. Kakashi chẳng hiểu sao cũng nghe lời anh, sau khi tắm rửa, kì cọ những thứ dơ bẩn xong thì ra ngoài. Mùi mì ăn liền khiến cậu run lẩy bẩy chân tay vì đói, ngồi yên xuống ghế và chờ nồi mì đến từ anh.

"Trời mưa to rồi" đặt nồi mì, nắp nồi và cả thìa đũa, anh khẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, nói

"A!" cậu do đói quá nên liền lấy đũa gắp sợi mì ăn vội

Thấy Kakashi bị bỏng lưỡi, anh lo lắng chạy đến. Thổi thổi vào bên trong khuôn miệng. Kakashi coi như chưa có chuyện gì xảy ra, vẫn ăn như bình thường.

"Ăn từ từ thôi, em sẽ nghẹn đó"

Cậu vẫn im lặng.

"Kakashi à"

"Gì nữa?" cậu tỏ ra khó chịu mà đáp lại

"Sau này, có lẽ anh và em sẽ hạnh phúc bên người khác nhưng anh vẫn mong em hãy nhớ, nhớ anh là người đã nấu nồi mì này cho em đấy nhé!" anh vừa nói xong liền bật cười chẳng rõ lý do

Kakashi khựng lại, thức ăn trong miệng bắt đầu khó nuốt đi. Tay cậu chẳng còn run vì đói nữa mà lại run vì lời nói nửa thật nửa đùa của anh.

"Một nồi mì thì ai mà chả nấu được cho tôi chứ?"

"Em nói cũng đúng, nhưng anh chắc chắn rằng sẽ không có ai nấu nồi mì này cho em vào đêm khuya bằng cả tấm lòng đâu"

Một câu nói bông đùa của anh bay bay trên không trung, nhẹ nhàng ấy vậy mà khiến cậu xót thương vô cùng.

"Cái cậu em đang yêu đó có phải là người tốt không?"

"Cậu ta...tốt lắm"

"Vậy là quá tuyệt rồi còn gì! Sau khi hai ta ly hôn, nếu em có tổ chức thêm một lễ cưới nữa, nhớ mời anh đấy!"









***









"Obito?" cậu gõ cửa liên hồi, gọi tên anh trong sự nóng vội ấy thế lại chẳng có lời hồi đáp nào

Cảm nhận được dự cảm chẳng lành. Cậu vội phá cửa xông vào. Vẫn là không thấy anh đâu, lại tiếp tục đi vào nhà tắm còn đang mở cửa kia.

"Obito.." giọng cậu đứt quãng, chạy về phía chiếc bồn tắm đã đầy những mùi tanh của máu, những giọt nước màu đỏ tươi chảy xuống thành bồn, nhiễu xuống nền đất

Kakashi ôm lấy thi thể vẫn còn hơi ấm của Obito mà khóc nấc lên, cậu cầu xin anh đừng rời bỏ cậu, đừng để cậu ở lại nhưng vô ích thôi.

Mưa tạnh rồi, người đã ướt hết sao còn mang ô chi?

Tình nguội rồi, người cũng đã đi còn khóc thêm làm gì?

__________________________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com