Nam Chủ Hắc Hóa Thu Thập Kho Báu 【FULL】
Ở thời Dân Quốc, cô bị ép trở thành người ai cũng mê
“Tiểu thư, hôm nay là sinh nhật anh.”Người hát tuồng nổi tiếng nhất thời Dân Quốc lúc này giống như chú cún đáng thương cầu xin, nắm lấy tay cô, đôi mắt đào hoa không chút kiêng dè ngắm nhìn dung nhan cô.Gỡ bỏ lớp trang điểm đậm, Ô Tử Linh không còn vẻ kiêu căng ngạo mạn khi hóa trang, chỉ còn lại gương mặt yêu kiều hơn người, nét đẹp phi giới tính, quyến rũ mà không giả tạo.“Tử Linh, muộn rồi, em phải về thôi.”Nghe cô nói vậy, hốc mắt Ô Tử Linh lập tức ửng hồng, vẻ mặt muốn khóc lại cố nhịn đáng thương vô cùng, một tay nắm chặt chén rượu, tay kia hơi buông lỏng cổ tay cô.“Abh vốn chỉ là một người hát tuồng cô đơn, sao dám mong tiểu thư ở lại ăn sinh nhật cùng anh, là anh quá đáng.”…“Nửa tiếng nữa thôi, sau nửa tiếng em thật sự phải đi, nếu không sau này ở nhà sẽ không cho em buổi tối ra ngoài nữa, càng không thể đến nghe anh hát.”Cô bất đắc dĩ, thân thế Ô Tử Linh quả thật đáng thương, tính cách lại nhạy cảm. Một mình anh trở thành trụ cột của đoàn hát, chịu không ít khổ sở. Anh thích hát tuồng, cô thích nghe diễn, tự nhiên mà quen biết. Cô xem anh là bạn, nhưng anh luôn giữ khoảng cách, nhất quyết không gọi tên cô, một tiếng tiểu thư, hai tiếng tiểu thư.“Tử Linh, hình như rượu này hơi nặng đô...”Mặt cô ửng hồng, chỉ mới uống một chén rượu mà trước mắt đã thấy hai bóng người.Ô Tử Linh lặng lẽ tiến gần, đỡ lấy vai cô, giọng nói dịu dàng quyến luyến: “Có lẽ tiểu thư tửu lượng kém, nên mới bị ảnh hưởng vậy. Không sao, nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, nửa tiếng nữa Tử Linh sẽ gọi ngài.”"Không được... đã nói là ở lại ăn sinh nhật với anh mà." Cô mơ màng nói, giọng kiên định lại đáng yêu, nhưng giây tiếp theo đã không chống nổi cơn say, ngã vào lòng anh, gương mặt say ngủ mê người.Ô Tử Linh si mê nhìn người trong lòng, miệng lẩm bẩm:“Sinh nhật gì chứ, cũng không sánh bằng em ở bên cạnh anh.”Có lẽ ánh mắt Ô Tử Linh quá nóng bỏng, cô khẽ cựa mình khó chịu, rồi chủ động ôm lấy eo anh, tìm tư thế thoải mái, chép miệng rồi ngủ thiếp đi.Ô Tử Linh cứ như vậy ôm lấy bảo vật của mình, tham lam hít thở mùi hương như muốn bao phủ lấy cô. Dục vọng trỗi dậy, vô số tham luyến tuôn trào, lẽ ra phải khiến lý trí anh hỗn loạn, nhưng anh cố tình chỉ lặng lẽ ôm cô, ngoài cánh tay hơi siết chặt, anh không làm gì khác.2“Đi đâu về giờ này?”Giọng trầm thấp khiến cô vừa rón rén bước vào cửa đã giật mình. Lúc này mới phát hiện một người đàn ông đang ngồi trên sô pha ở đại sảnh."Anh ở nhà à." Cô cười nhạt hai tiếng, xách theo chiếc túi nhỏ đứng im tại chỗ, “Trễ thế này sao anh còn chưa đi nghỉ ngơi?”Để che giấu việc mình đã uống rượu, cô thay chiếc váy ban ngày bằng một chiếc sườn xám không biết từ đâu ra trong phòng Ô Tử Linh, lại vừa vặn với cô.“Em còn biết là trễ? Trời còn chưa sáng đâu, sao đã về rồi?”Ánh mắt Tả Phương Đằng quá sắc bén, giọng trầm thấp lạnh lùng chặn ngang lời giải thích của cô."Anh đã nói rồi, đừng thân cận quá với cái tên hát tuồng đó, hắn không phải là thứ tốt lành gì." Tả Phương Đằng đứng dậy nhanh chóng đi đến bên cạnh cô, bóng dáng cao lớn hơn cô cả một cái đầu rưỡi bao phủ lấy cô.Vừa nghe hắn mắng bạn mình, cô đột nhiên có gan cãi lại: “Không được anh nói Tử Linh như vậy. Anh ấy là bạn em, người rất tốt, sao anh lại nói người ta không ra gì?”"À." Tả Phương Đằng nhìn cô bênh vực Ô Tử Linh, cơn giận dữ trong lòng bùng lên. Bàn tay quen cầm súng ống ngứa ngáy, hận không thể ngay lập tức bóp chết Ô Tử Linh.Sát khí nồng nặc tỏa ra từ người đàn ông khiến cô dù đã quen ở bên cạnh hắn cũng không khỏi rụt người lại.Cha cô quanh năm đi buôn bán ở nước ngoài, trong nhà lại không có người thân thích khác. Tả Phương Đằng là bạn vong niên của cha cô, vì thế cô được giao phó cho hắn chăm sóc. Để đáp lại, mỗi năm cha cô đều cung cấp cho quân đội của Tả Phương Đằng một số viện trợ.Ánh mắt lạnh lẽo như băng giá của Tả Phương Đằng dường như muốn cuốn cô vào trong. Vóc dáng cao lớn của hắn khiến cô trông như một con gà con yếu ớt. Bầu không khí này e rằng đổi lại người khác đã sớm sợ hãi đến phát khóc.Cô đã dự cảm được chuyện gì sắp xảy ra.Quả nhiên.“Tuần tới, sau khi tan học em đều phải đến chỗ anh, viết kiểm điểm.”... Viết kiểm điểm = phải luôn ở bên cạnh hắn bị giám sát.Mỗi lần cô phạm lỗi, cách xử lý của Tả Phương Đằng là bắt cô đến bên cạnh hắn viết kiểm điểm dưới sự giám sát của hắn. Viết kiểm điểm gì chứ! Chẳng phải là đổi cách không cho cô ra ngoài chơi sao!“Vâng...”“Đi ngủ.”Cuối cùng cũng được tha, cô lập tức chạy lên lầu. Mới đi được hai bước, phía sau lại truyền đến giọng nói trầm thấp lạnh lùng: “Uống sữa bò đi.”“Em lớn thế này rồi còn uống...”Nhận được ánh mắt lạnh nhạt của Tả Phương Đằng, cô lập tức im lặng cầm lấy ly sữa từ tay người hầu uống một hơi cạn sạch.3Cô ngủ rất ngon, hầu như ngày nào cũng phải ngủ đủ giấc mới tỉnh. Việc thức khuya dẫn đến kết quả là cô dậy muộn.Vì vậy, cô đi học muộn!Còn cố tình là tiết học quốc học…Khi cô đến nơi thì đã tan học.Không biết xui xẻo thế nào, vừa lúc đụng phải Mục Tử Trừng đang rời đi.Hắn mặc một bộ trường bào trắng như ánh trăng, đeo kính gọng vàng thanh mảnh, tóc chải chuốt không một sợi thừa, cầm một quyển sách thong thả bước tới chỗ cô với dáng vẻ thư thái mà vẫn giữ đúng mực.“Tiên sinh cũng đến trễ sao?”Giọng nói ấm áp trong trẻo như gió xuân dịu dàng, ngay cả nụ cười nhẹ trên khóe miệng cũng tao nhã lịch sự, nho nhã văn nhã, tựa như một phong thái riêng biệt.“Ái da!”Cô ôm đầu xoa xoa chỗ vừa bị Mục Tử Trừng gõ thước. Nếu không phải hắn ra tay nặng như vậy, cô thật sự đã tin vào vẻ ôn nhu của hắn.“Tử Trừng tiên sinh, thầy có thể đừng đánh vào đầu em mỗi lần không?”"Học trò sai rồi, tiên sinh phải phạt, huống hồ lại là trốn học một lỗi lớn như vậy." Mục Tử Trừng đi về phía trước, ý bảo cô đuổi kịp hắn.“Đây là toàn bộ nội dung hôm nay, trong nửa tiếng phải nắm vững, nếu không, sẽ ghi thêm một lỗi lớn hơn.”Mục Tử Trừng nhẹ nhàng vỗ quyển sách trong tay lên vai cô, ấn cô ngồi xuống ghế của hắn.Cô bị bắt cầm lấy sách, bên trong dày đặc toàn chữ. Điều này khiến cô vốn ghét đọc sách lập tức cảm thấy đầu óc choáng váng. Nửa tiếng? Cho cô nửa năm cô cũng không đọc nổi.Mục Tử Trừng ánh mắt sâu thẳm nhìn thân hình nhỏ nhắn đang ngồi trên ghế của hắn, vẻ mặt khổ sở vò đầu bứt tai với một trang kinh điển khó hiểu. Mười ngón tay thon dài đan vào mái tóc đen mượt càng làm nổi bật làn da trắng nõn mê người, ngay cả móng tay cũng có màu hồng nhạt đáng yêu.“Chỗ nào không hiểu?”Một mùi hương sách thoang thoảng từ phía sau lan tới. Mục Tử Trừng một tay chống lên bàn, tay kia cầm một cây bút lông thon dài vòng qua vai cô, tự nhiên mà bao trọn lấy cô giữa trang sách và hắn.Khoảng cách không quá gần, nhưng chỉ cần cô ngẩng đầu là có thể đối diện với đôi mắt trong veo không chút tạp chất của Mục Tử Trừng. Hắn dường như lúc nào cũng mang theo nụ cười, ôn hòa mà tự nhiên, cả người toát ra vẻ thư sinh, cảm giác như một cuốn sách quốc học sống động.“Nửa tiếng học không xong, phạt em chép một trăm lần.”Mục Tử Trừng nhận thấy ánh mắt ngây ngốc của cô đang nhìn mình, khóe miệng khẽ nhếch lên ý cười, ánh mắt hơi lóe, giơ tay nhẹ nhàng gõ lên trán cô, khiến cô kỳ lạ cảm thấy mặt mình hơi nóng lên.Cô cứ như vậy được tiên sinh dạy học riêng. Hơi thở giữa hai người luôn tràn ngập hương vị đặc trưng của Tử Trừng tiên sinh, bên tai là giọng nói êm dịu như tiếng suối chảy của hắn, khiến môn quốc học vốn làm cô đau đầu bỗng trở nên dễ hiểu hơn.Chẳng lẽ... là phương pháp học trước đây của cô sai rồi? Hay là về bảo Tả Phương Đằng mời một gia sư riêng đến dạy cô?…Nếu Mục Tử Trừng biết ý nghĩ hiện tại của cô, có lẽ sẽ tức giận đến mức bắt cô ăn sách mất.Mãi đến khi tan học, cô vẫn không được tự do hoạt động. Hát tuồng không được nghe, phố xá không được dạo, ngay cả về nhà nằm cũng không xong.Cô ai oán nhìn chiếc xe hơi riêng của Tả Phương Đằng đậu ở cổng trường, không biết đã đợi cô bao lâu rồi.Cam chịu mở cửa xe bước lên. Tài xế không hỏi một tiếng, trực tiếp lái đi. Cô bị sắp xếp nằm dài ở ghế sau, không có chút dáng vẻ tiểu thư mà Tả Phương Đằng yêu cầu cô phải có.Xe chạy qua con đường sau cơn mưa vẫn còn lầy lội, chẳng bao lâu đã rẽ vào một cánh cổng uy nghiêm tráng lệ. Hai bên là những người lính đeo súng, thấy chiếc xe hơi này đều đồng loạt giơ tay chào theo quân đội.Lát sau, xe vững vàng dừng lại trong vườn hoa bên ngoài tòa nhà văn phòng.“Tiểu thư, đến rồi.”Nghe tiếng, cô mở cửa xuống xe. Vừa bước xuống, còn chưa đứng vững, tầm mắt cô đột nhiên cao thêm 20 centimet. Một đôi cánh tay rắn chắc màu đồng cổ từ phía sau nhấc bổng cô lên.“A!! Chung Huyễn mau thả em xuống!!”Cô vội vàng nắm chặt bàn tay to đang ôm ngang hông mình, ngực chợt thắt lại, quay đầu lại hét lớn vào người đàn ông đang cười thoải mái.Chung Huyễn chậm rãi đặt cô xuống đất, hoàn toàn không để ý đến sự tức giận của cô. Không biết Tả Phương Đằng tìm người này từ đâu ra, từ đầu đến chân trông thế nào cũng giống như một tên thủ lĩnh thổ phỉ, bây giờ lại còn là trợ thủ đắc lực nhất của Tả Phương Đằng.“Lại bị bắt đến viết kiểm điểm à? Lần này phạm chuyện gì?”“...”“Liên quan gì đến anh?”Chung Huyễn nhìn vẻ mặt giận dỗi của cô tiểu thư kiêu kỳ, không nhịn được ngứa tay xoa loạn mái tóc cô, thấy cô càng tức giận muốn đánh hắn lại bị hắn một tay ngăn lại, hắn càng cảm thấy thú vị.Làm thế nào mới có thể chọc cho cô khóc đây?Tiếng cười không kìm nén ẩn giấu nguy hiểm mà chính hắn cũng không nhận ra. Thân hình vạm vỡ, làn da màu đồng cổ, ánh mắt dã thú nhìn chằm chằm con mồi nhỏ bé, ánh mắt nóng rực mà chăm chú.Dường như có ý niệm gì đó đang trỗi dậy từ sâu trong lòng đất…“Đừng đùa nữa, anh còn nhiệm vụ huấn luyện, đám tân binh đang đợi anh đấy.”Tô Khanh Nhân không biết từ lúc nào đã đứng ở cửa bậc thềm, cười như không cười nhìn hai người đang "chơi đùa" thân mật.Trao đổi ánh mắt với Tô Khanh Nhân, Chung Huyễn tuy có chút chưa đã thèm nhưng vẫn rời đi, chỉ còn lại cô và Tô Khanh Nhân ở lại chỗ cũ.Tô Khanh Nhân và Chung Huyễn là hai người quan trọng nhất bên cạnh Tả Phương Đằng, một người giỏi văn, một người giỏi võ, đều là những người xuất sắc trong lĩnh vực của mình. Lúc đầu cô nghe tên hắn, còn tưởng là một người phụ nữ. Kết quả lại là một người đàn ông còn xinh đẹp hơn cả phụ nữ. Nhưng khác với Ô Tử Linh, Tô Khanh Nhân giống một con hồ ly hơn, xảo quyệt và thông minh.Trong ánh mắt Tô Khanh Nhân dường như có thể chứa đựng tất cả mọi thứ, tựa hồ mọi chuyện đều nằm trong tính toán của hắn. Cô không thích người như vậy, nên thường tránh mặt, nhưng thường xuyên lại vô tình chạm mặt.Cô gái nhỏ tránh hắn như tránh tà chỉ lễ phép chào hỏi rồi vội vã bước nhanh vào nhà, không thèm liếc hắn một cái.Tô Khanh Nhân đột nhiên nở một nụ cười nguy hiểm đến cực điểm. Con dê non ngây thơ vẫn luôn đi trên quỹ đạo đã định sẵn, ngay cả con đường mình đang đi cũng không biết. Đến khi đến điểm cuối, có lẽ mới nhận ra mình vẫn luôn tiến sâu vào bẫy rập.“Ngủ rồi? Sao, mang công thức đến đây à?”Tô Khanh Nhân nhấc chiếc ly trên bàn lên, trên đó còn vương lại chất lỏng màu trắng, mùi sữa bò thoang thoảng lẫn mùi tanh nhẹ, hương vị khó tả, nhưng quả thật không giống bình thường.Tả Phương Đằng ôm cô đang ngủ say nửa nằm trên sô pha, trên mặt hoàn toàn không còn vẻ lạnh nhạt, bá đạo ôm trọn lấy cô, như một kẻ nghiện ngửi mùi hương quen thuộc giữa cổ cô.“Lại qua một thời gian nữa, cha cô ấy sẽ trở về. Lão cáo già đó không dễ đối phó đâu, vẫn nên nhanh chóng hoàn thành thế giới nhỏ của chúng ta đi.”“Cạch...”Cửa phòng mở ra, lần lượt ba người bước vào.“Tôi nói, tại sao ngay cả một tên hát tuồng cũng có thể đến đây?”Chung Huyễn ngồi phịch xuống sô pha, chiếc sô pha hai người ngồi chật ních vì một mình hắn chiếm hết chỗ. Ánh mắt khinh thường không chút che giấu liếc nhìn Ô Tử Linh đang đứng một bên.Ô Tử Linh dường như không cảm thấy gì, chỉ như một hòn vọng phu, lặng lẽ nhìn cô nằm trong lòng Tả Phương Đằng.“Nếu là thế giới của cô ấy, vậy còn cần một con thú cưng. Chẳng phải thích nghe hát sao? Vừa hay nuôi một tên hát tuồng cho cô ấy chơi.”Tô Khanh Nhân nở một nụ cười nhạt, kế hoạch sắp thành công khiến cả khuôn mặt hắn dịu dàng hơn nhiều, trông thậm chí có chút giống Mục Tử Trừng đang đứng bên cạnh.Nhưng Mục Tử Trừng lúc này lại không cười, hắn nhíu mày nhìn những người trong phòng dường như muốn làm chuyện xấu, không khỏi lên tiếng: “Các người không nghĩ đến, vạn nhất cô ấy không thích thế giới mà chúng ta tạo ra cho cô ấy thì sao?”“Vậy thì hết cách, chỉ có thể biến thành thế giới mà đa số người thích thôi. Số ít phục tùng đa số, đúng không, tiên sinh?”Khi ngọn nến cuối cùng tàn lụi, cô rốt cuộc mở đôi mắt mơ màng. Xung quanh một mảnh tối đen, nhưng mơ hồ có thể nghe thấy vài âm thanh, không rõ ràng, nhưng lại quen thuộc.Là tiếng hát tuồng của Ô Tử Linh!“Tử Linh? Ô Tử Linh?? Anh ở đâu vậy?”Trong bóng đêm không ai trả lời cô, chỉ có tiếng hát ai oán văng vẳng không ngừng, càng thêm rợn người. Cô ôm chặt cánh tay, mò mẫm mép giường muốn xuống, lại bất ngờ chạm phải một cánh tay ấm áp.“A ---”"Suỵt..." Giọng nam trầm khàn vang lên bên tai cô, ngay sau đó là nụ hôn nghẹt thở và vòng tay ôm chặt.Trong lòng ôm thiếu nữ mềm mại không xương, Mục Tử Trừng cảm nhận được trái tim dần dần được lấp đầy ý vị. Trong bóng đêm không nhìn thấy người đàn ông khác hôn cô, không nhìn thấy gương mặt si mê của kẻ khác, như vậy cũng tốt, ít nhất có thể cho bọn họ đều từ từ chấp nhận.Cô mới nhận ra, người ôm cô và hôn cô không phải là một! Miệng cô sốt ruột ậm ừ thành tiếng, rồi đột nhiên ngửi thấy vài mùi hương quen thuộc. Mùi hương sách của Mục Tử Trừng và mùi hương lạnh lẽo quanh năm không tan trên người Tả Phương Đằng.Dường như nhận thấy người dưới thân nhận ra bọn họ, Tả Phương Đằng buông lỏng môi cô, luyến tiếc liếm láp vài cái, “Ngoan, đừng sợ.”“Tả Phương Đằng?!! Anh làm gì vậy!”Tả Phương Đằng lại chặn miệng cô, không muốn nghe thấy tiếng cự tuyệt từ cô. Lúc này, một đôi bàn tay to từ bên cạnh tiến tới, mạnh mẽ xé rách quần áo cô. Chỉ trong nháy mắt, cô đã trần trụi nằm dưới thân người đàn ông như một quả trứng gà đã bóc vỏ.Dù cô cố gắng phản kháng thế nào cũng vô ích. Một vật thể lớn, nóng rực và cứng rắn xâm nhập vào nơi kín đáo non nớt của cô. Cô chưa bao giờ phải chịu đựng sự tủi nhục và đau đớn như vậy, chỉ biết khóc không thành tiếng, nước mắt cứ tuôn rơi và được ai đó nhẹ nhàng liếm đi.“Không được...”“Không cần... Tại sao lại như thế này?”Họ dường như đã quyết định muốn cô cùng lúc làm quen với cơ thể của từng người. Rất nhiều cánh tay từ những người khác nhau đặt lên người cô, bao vây cô chặt chẽ ở giữa, vuốt ve khắp nơi một cách gợi tình và mờ ám. Bị ép buộc khơi dậy dục vọng, toàn thân cô ửng hồng và run rẩy.Người đàn ông siết chặt eo cô, chậm rãi rút ra một dương vật sưng to hơn, kéo theo những vệt máu mờ nhạt. Đến khi gần rút hết ra, hắn lại mạnh mẽ thúc sâu vào bên trong.Thật tệ hại, trong bóng tối, những giác quan khác trở nên nhạy cảm hơn. Dục vọng trần trụi lan tỏa trong không khí, sợi nước bọt mỏng manh kéo dài giữa khóe môi cô và những người khác. Tiếng thở dốc của những người đàn ông đột ngột xen lẫn tiếng va chạm "bạch bạch" dâm đãng, khiến mặt cô đỏ bừng và dục vọng của những kẻ kia cũng lên đến đỉnh điểm.Cô mở to đôi mắt thất thần, trong đầu tràn ngập kinh hãi và hoang mang. Cuối cùng, cô trở thành một chiếc thuyền nhỏ bèo dạt, chỉ có thể trôi theo nhịp điệu của họ, hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ, mọi thứ đều bị tước đoạt.Nơi kín đáo bị xé rách bị người đàn ông dùng sức mạnh không kiểm soát đâm đến sưng tấy. Tả Phương Đằng vòng chân cô quanh eo hắn, thở dốc thô bạo và va chạm mạnh mẽ. Cô, người chưa từng trải qua sự chi phối của dục vọng, thần kinh căng thẳng bị ép lên đến cao trào, khiến Tả Phương Đằng càng thêm mạnh mẽ và thô lỗ.Cho đến khi cô toàn thân mềm nhũn vì đạt cực khoái quá độ, Tả Phương Đằng mới khẽ gầm lên và bắn sâu vào bên trong cô, dòng tinh dịch nóng bỏng cọ rửa cổ tử cung yếu ớt.“Ư...”Chung Huyễn dùng sức mạnh đẩy Mục Tử Trừng và Tô Khanh Nhân ra, nhét thứ sắp nổ tung của hắn vào nơi kín đáo đang không ngừng chảy dịch của cô, gần như không thể chờ đợi mà bắt đầu chuyển động.Nếu có ánh đèn, chắc chắn sẽ chiếu rọi một cảnh tượng khiến người ta nóng mặt. Người đàn ông cao lớn với cơ bắp cuồn cuộn ôm lấy một cô gái nhỏ bé. Làn da màu đồng của hắn làm nổi bật cô gái như một con cừu non trắng muốt, nhỏ yếu và đáng thương. Dương vật có kích thước không cân xứng siết chặt lấy nhau, theo mỗi nhịp chuyển động của người đàn ông, có thể nghe thấy tiếng rên rỉ kiều diễm khe khẽ của cô gái, khiến người ta xao xuyến.Không thể nào quen được…Người trên người cô thay đổi hết người này đến người khác, ý thức cô dần trở nên mơ hồ. Bên tai cô chỉ văng vẳng mãi tiếng hát ai oán, mang đến nỗi buồn không thể chạm tới và sự tuyệt vọng của con người bị giam cầm trong vở kịch.Không biết bao lâu trôi qua, căn phòng vẫn không hề có chút ánh sáng mặt trời. Có người nắm lấy eo cô, nhịp điệu quen thuộc lại bắt đầu. Lúc này, tiếng hát biến mất, thay vào đó là một vòng tay mới, một vòng tay mang theo hương phấn nhàn nhạt.Giam cầm một người, không phải là khiến cô ấy mất đi thế giới, mà là tạo ra cho cô ấy một thế giới. Trong thế giới đó, cô ấy có thể có được bất cứ thứ gì, ngoại trừ tự do.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com