Nam Chinh Nguoi La Cua Ta Np
Quế Linh nghe đến đây cũng tự hiểu được sự việc đang diễn ra, Quế Linh bỏ đi. Có gì để sau này tính, nhan sắc của mị là quan trọng nhất nha. ... Khoảng thời gian sau đó. Mạnh Quân không ngừng đi theo Quế Linh. Mong muốn được thiệm cảm của cô. Nhưng tất cả đều bị Quế Linh chối bỏ. ... đêm hôm ấy, Mạnh Quân đang ngồi uống rượu một mình trong căn phòng trống thì Quế Linh bước vào. Cô dùng đèn lồng để soi sáng căn phòng: _ Hạ Vân Mặt dù đã uống say, nhưng cơ hồ Mạnh Quân vẫn nhìn thấy được bóng dáng của Quế Linh: _ Mạnh Quân.. Sau khi cảm nhận được giọng nói của Quế Linh, anh liền vương đôi tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Quế Linh. _ Hạ Vân, anh sợ.. Nếu như em biết được sự thật thì em có còn yêu anh nữa hay không? Quế Linh nhíu mày: _ sự thật? em không biết, nhưng mà sự thật có là gì thì em vẫn yêu anh.. Mạnh Quân như là một nguời say bị rượu cuốn lấy mất lí trí. Kể lại toàn bộ sự việc năm xưa. Năm xưa Tầm Hi là con gái duy nhất của Mạnh tướng quân nên được cha mẹ hết lòng sủng ái. Một ngày, khi Mạnh lão tướng quân đến cô nhi viện. Đã nhìn thấy một bé gái rất lễ phép lại vừa ý ông. Vì sợ con gái mình buồn chán nên đã mang cô ta về, đặt tên là Mạnh Hoa. Không ngờ sau này vì một biến cố xảy ra mà Tầm Hi lại bị bắt cóc. Từ đó người hầu trong nhà ai ai cũng nghĩ rằng Mạnh Hoa là đại iểu thư của Mạnh phủ. Và sự tồn tại của Mạnh Hi dường như không hề tồn tại. Hai cây trâm kia, đều là di chuyền của dòng họ Mạnh. Ai sở hữu sợi dây ấy sẽ được đánh dấu là chủ của Mạnh gia. một cây trâm là của Mạnh tướng quân phu nhân, cây trâm còn lại là của Mạnh Hi.
Nhưng mà khi Mạnh Hoa được gả đi, mọi người không nhìn thấy cây trâm ấy lại bắt đầu bàn tán. Buộc lòng Mạnh tướng quân phu nhân phải giao cây trâm ấy cho Mạnh Hoa. Mạnh Quân sinh ra thật chất chỉ là cháu riêng, nhưng ai ai cũng nghĩ cậu ta là báu vật của mạnh gia. Vì cậu ta được hai ông bà hết mực cưng chiều. Nhưng thật chất, cậu chủ thật sự kia đang ở bên cạnh anh ta? Quế Linh sau khi nghe thấy mọi sự việc từ miệng của Mạnh Quân thì anh ta vì quá say mà lập tức bất tỉnh nhân sự. Ngủ đi, kể xong mới ngủ cơ... ... Sáng hôm sau, Quế Linh lập tức đưa Tầm Sơ đến Mạnh Phủ: _ Đến đây làm gì? anh không muốn gặp người nhà của Mạnh Quân. Bọn họ thật khó chịu!Tầm Sơ nhíu mày, khó chịu nhìn về phía Mạnh Phủ. _ Anh đã gặp cha mẹ của Mạnh Hoa rồi à?
Quế Linh vừa gặm trái táo đang ăn dở, hứng thú hỏi: _ Hừ, cần gì phải biết chứ? chỉ cần nhìn Mạnh Hoa và Mạnh Quân là biết được hai người họ được thừa hưởng từ cha mẹ mình cái đó rồi.Ồ? chưa gặp thì sao mà biết được chứ? _ Không có đâu, đây là bất ngờ đấy! Khi đến cửa Mạnh Phủ, có một tên lính nhìn thấy vội bước đến nhìn Tầm Sơ. hừ, cậu ta chẳng phải là con riêng của Quốc vương hay sao?
Nhưng mà khi Mạnh Hoa được gả đi, mọi người không nhìn thấy cây trâm ấy lại bắt đầu bàn tán. Buộc lòng Mạnh tướng quân phu nhân phải giao cây trâm ấy cho Mạnh Hoa. Mạnh Quân sinh ra thật chất chỉ là cháu riêng, nhưng ai ai cũng nghĩ cậu ta là báu vật của mạnh gia. Vì cậu ta được hai ông bà hết mực cưng chiều. Nhưng thật chất, cậu chủ thật sự kia đang ở bên cạnh anh ta? Quế Linh sau khi nghe thấy mọi sự việc từ miệng của Mạnh Quân thì anh ta vì quá say mà lập tức bất tỉnh nhân sự. Ngủ đi, kể xong mới ngủ cơ... ... Sáng hôm sau, Quế Linh lập tức đưa Tầm Sơ đến Mạnh Phủ: _ Đến đây làm gì? anh không muốn gặp người nhà của Mạnh Quân. Bọn họ thật khó chịu!Tầm Sơ nhíu mày, khó chịu nhìn về phía Mạnh Phủ. _ Anh đã gặp cha mẹ của Mạnh Hoa rồi à?
Quế Linh vừa gặm trái táo đang ăn dở, hứng thú hỏi: _ Hừ, cần gì phải biết chứ? chỉ cần nhìn Mạnh Hoa và Mạnh Quân là biết được hai người họ được thừa hưởng từ cha mẹ mình cái đó rồi.Ồ? chưa gặp thì sao mà biết được chứ? _ Không có đâu, đây là bất ngờ đấy! Khi đến cửa Mạnh Phủ, có một tên lính nhìn thấy vội bước đến nhìn Tầm Sơ. hừ, cậu ta chẳng phải là con riêng của Quốc vương hay sao?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com