TruyenHHH.com

Nalu Oneshot Cac Oneshot Ve Nalu

Do you know this day ?











- IT'S TEACHER DAY

- Note : Dành cho các bạn học sinh, thứ hai thi văn nghệ rồi, chúc Di thi tốt đii

------------------------

Bạn đã bao giờ nghĩ mình sẽ ra đi khỏi ngôi trường chưa ?

Đã bao giờ bạn nghĩ lớn lên bạn bè sẽ mỗi người một nơi chưa ?

Điều đó chắc chắn là có và sẽ thành sự thật, vì chính tôi - Lucy, đã ra khỏi trường và sống tự lập , dù cho quen biết rất nhiều đi thì luôn tới ngày này tôi luôn nhớ về bạn bè, ngôi trường, thầy cô,...

Khoảng bao lâu rồi nhỉ ? 5 năm xa trường rồi, ngôi trường cấp III ngày nào còn vui vẻ tiếng cười của trường lớp, học sinh.

Giờ đây, ai cũng đi theo một con đường riêng biệt của mình, đúng rồi, có câu : ''Thời gian không chờ đợi một ai'' là đúng, đã bao giờ bạn biết việc ai cũng sẽ lớn lên, già đi, rồi chết, kể cả việc lớn lên để biết thành quả của 20 năm lớn lao, biết mình đã học được những gì, biết được mình đã trưởng thành chưa.

Để tôi kể lại chuyện xưa nhé.

5 năm trước, trong 1 góc cây bàng, đó là chỗ mà tôi hay chơi cùng đám bạn.

Lúc đó, nhớ lại, tôi còn cái tuổi ''nổi loạn'' cứ như con khùng vậy.

Bạn biết đấy, ai cũng có lúc biết mình sẽ đi nhưng họ vẫn cố gắng trân trọng khoảng thời gian này.

Erza, Mira thì chơi đá cầu, tà áo dài trắng buộc lên trên đầu quần, bớt vướng víu .

Levy thì ngồi đọc sách, bên góc cây bàng tôi đang ngồi.

Natsu, Gray, Gajeel thì chơi bóng rổ, nói chung là vui hết mức.

Tôi thì tham gia cùng Mira và Erza, vì đây là môn tôi thích nhất mà.

Tôi và họ biết được, chỉ vỏn vẹn 2 tháng, ... không, chưa đầy 2 tháng thì phượng lại nở, mà bạn biết đấy, phượng nở là mùa hè lại tới, sắp phải xa nhau, sắp phải không được gặp nhau, sắp phải ra đời tự lập, thật đáng buồn.

Đã học cuối cấp rồi, sắp được biết thêm về cuộc sống xã hội, ừ vui lắm, nhưng đối với chúng tôi, nó chỉ như cơn ác mộng, và như giấc mơ, chỉ được gặp nhau qua facebook, hay điện thoại, khó lắm.

Có ai biết được ra trường nó đau thế nào đâu ? Chỉ có người đã từng được đau buồn khi ra trường mới hiểu được cảm giác như thế nào.

Và tôi tiếp tục nhé...

Hè rồi đấy, phượng cũng nở rồi đấy, ngày cuối rồi đấy, đứa nào cũng sưng mắt lên vì khóc, ôm nhau thắm thiết để thể hiện sự kính mến bấy lâu nay, chụp hình mà nở nụ cười cũng khó, bao nhiêu chiếc khăn giấy trắng đầy giọt nước mắt của học sinh.

Phượng rơi lả tả trên sân trường, là phượng khóc đó, khóc vì phượng phải xa những học sinh như chúng tôi, khóc vì phượng sẽ lại cô đơn.

Phượng ơi, tôi biết bạn khóc vì bạn sắp xa tôi, nhưng đừng lo, tôi sẽ nhớ bạn.

Lúc đi, tôi còn ôm thật chặt chúng, tôi còn lưu giữ và kí tên lên áo của chúng nữa chứ, chẳng đứa nào muốn ra về, cứ lưu luyến miết nơi này.

Đúng rồi, có ai vô tâm tới mức khi bạn bè xa nhau mà lại đi về trong sự thản nhiên và vui vẻ chứ ?

Tuổi thơ của tôi, nhớ lại là buồn, giờ chỉ có Natsu ở bên tôi, chỉ hiểu được tôi, nhớ lại cảnh khóc cả đêm sau ngày ấy chỉ muốn quay về tuổi thơ ấy thôi.

Chưa bao giờ tôi bỏ đi quyển sách của bạn bè, cái áo dính đầy chữ kí hết, chưa bao giờ tôi bỏ cái quyển vở mà cả lớp đều viết tên mình lên cả, nói cả facebook và số điện thoại, sao có thể bỏ đi thứ quý giá ấy chứ.

Và trong góc quán trà sữa, bạn bè từ đâu ùa vào, tôi ngạc nhiên.

- Lucy, còn nhớ tao chứ ? - cô nhóc đeo ruy băng xanh vẫn như ngày nào, là Levy.

- Le-chan ?

- Cả tao nữa nè - cô gái tóc đỏ nói

- Erza...?

- Lucy, nhớ chế hôm ? - Cô gái tóc trắng nói

- Nhớ, Mira...

Nó ùa vào bàn, tôi khóc.

- Sao khóc thế ?- Levy hỏi

- Vui lên đi chứ - Erza nói

- Tụi này về mà cậu méo cười còn khóc - Mira nói

Ừ, tôi khóc vì gì chứ ? Tôi lau nước mắt, trò chuyện cùng chúng.

Ai nói là tiền, tình yêu quan trọng nhất chứ ?

Không có bạn bè, bạn cũng chẳng vui được đâu : )))

Bạn ơi, xin đừng xa tôi

Tôi còn chưa thực hiện xong ước mơ của tôi và bạn

Bạn ơi, xin bạn đừng đi

Bởi tôi còn mến bạn lắm

Bạn ơi, xin đừng quên tôi

Vì lòng tôi chưa hề quên bạn bao giờ

- Hết # 10 -

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com