Najun Dich Tin Don Tinh Cam
Không có "sự quấy rầy" từ Huang Renjun, cuộc sống của Na Jaemin trôi qua hết sức bình lặng nhưng cứ thấy thiếu thiếu gì đó, luôn có cảm giác trống rỗng khó hiểu. Thậm chí hôm nay ở công ty cũng chẳng có mấy người, cả tòa nhà rộng lớn vắng tanh vắng ngắt."Mọi người đi đâu hết rồi?" Na Jaemin hỏi Lee Mark."Hôm nay công ty tổ chức team building." Lee Mark cung kính trả lời: "Lúc trước thông báo với cậu thì cậu đã quyết định lịch trình hôm nay nên hôm nay không nhắc đến việc này. Toàn bộ nhân viên công ty bao gồm cả nghệ sĩ trực thuộc đều tham gia đợt team building kéo dài hai ngày, hiện giờ chắc hẳn tiến hành đến phần đại hội thể thao rồi.""Nghệ sĩ?" Na Jaemin lặp lại một câu."Hử? Đúng thế, ngoại trừ một vài diễn viên gạo cội thì các nghệ sĩ trẻ đi hết, lúc sắp xếp lịch trình tháng này đều để trống hai ngày nay.""Có danh sách không?" Na Jaemin lại hỏi.Lee Mark vuốt vuốt trên máy tính bảng rồi đưa cho Na Jaemin: "Đây."Na Jaemin lật lật, anh không biết mình đang mong đợi điều gì, lại cả cảm giác rung động và hồi hộp không tên này là thế nào, cho đến khi anh nhìn thấy cái tên quen thuộc xuất hiện giữa bảng danh sách, rốt cuộc trái tim mới bình thường trở lại."Chuyến bay buổi tối phải không?" Na Jaemin nhìn về phía Lee Mark."Đúng vậy." Tám giờ mười ba phút tối, thân là thư ký khả năng ghi nhớ của Lee Mark luôn rất tốt."Đi team building." Na Jaemin ném lại câu đó rồi đi ra ngoài, khi Lee Mark có phản ứng thì Na Jaemin đã ngồi lên ghế sau xe. Lee Mark vội vàng ngồi vào ghế lái, đạp ga.Lúc Na Jaemin bước vào nhà thi đấu, cuộc thi bên trong đang tiến hành sục sôi khí thế, anh liếc mắt một cái là nhận ra ngay Huang Renjun buộc băng đô màu đỏ trên đầu đang cầm loa đứng hàng đầu tiên trên khán đài lớn tiếng cổ vũ."Cố lên! Chạy đi! Nhanh nữa lên! Đừng để cậu ta vượt qua! Lee Donghyuck cậu là heo đấy à, bình thường ăn bao nhiêu như thế mà sao chạy chậm quá vậy!"Xem ra tâm trạng tốt đấy nhỉ?Huang Renjun dốc sức chuyên tâm vào cuộc thi tiếp sức đang tiến hành, hoàn toàn không cảm nhận được tiếng cổ vũ trên khán đài sau lưng mình từ từ yếu đi, cậu vẫn hết sức kích động cổ vũ cho Lee Donghyuck."Hét to như thế không sợ cổ họng tổn thương sao?" Giọng Na Jaemin bất thình lình xuất hiện bên tai, Huang Renjun sợ giật nảy mình một cái suýt chút nữa không cầm chắc loa.Huang Renjun quay ra sau lườm Na Jaemin một cái rồi không thèm nhìn anh nữa: "Liên quan gì đến cậu!""Ca sĩ công ty tôi làm hỏng cổ họng, thế tôi không lỗ vốn ư?"Chậc, Huang Renjun âm thầm trợn trắng mắt, đồ tư bản chỉ biết lợi ích!"Ồ, xin lỗi nha, tôi không chú ý, thưa Giám đốc." Giọng nói giống hệt với toàn thân Huang Renjun, cứng ngắc.Đúng là thù dai ghê.Na Jaemin đang định mở miệng giải thích mình đã bỏ chặn cậu rồi, Trưởng phòng Kim của phòng Quan hệ công chúng nghe nói Giám đốc tới bèn vật vã chen đến bên cạnh anh: "Giám đốc, hạng mục thi đấu tiếp theo là hai người ba chân, Giám đốc có hứng thú tham gia không?"Na Jaemin im lặng chốc lát, Lee Mark đang định lên tiếng từ chối thay, nào ngờ Na Jaemin gật đầu. Sau khi được biết Giám đốc sẽ tham gia, Trưởng phòng Kim cũng hết sức phấn khởi, nói một câu tôi đi chuẩn bị đạo cụ ngay đây rồi rời đi.Huang Renjun nghe lọt toàn bộ câu chuyện, Trưởng phòng Kim đi rồi cậu mới phì cười: "Cậu cũng muốn tham gia, Giám đốc như cậu ai mà dám chung đội chứ?""Cậu đó." Na Jaemin nhìn chằm chằm Huang Renjun, trời sinh anh có một đôi mắt đa tình, lúc này ánh mắt nhìn Huang Renjun càng hiện rõ tình cảm nồng nàn, nhìn cho Huang Renjun xấu hổ."Tôi đồng ý chưa? Lại giống như trước, không nói tiếng nào đã giải quyết tôi?" Có thể nghe ra vẫn còn dỗi lắm, Na Jaemin thở dài: "Tôi đọc được tin nhắn sms cậu gửi rồi, tôi đã bỏ chặn cậu, hôm sau là bỏ rồi.""Thật hả?" Đáy mắt Huang Renjun lóe lên tia sáng vèo một cái rồi tức thì bị cậu kiềm xuống: "Hôm sau mới bỏ? Cậu còn để đến tận hôm sau?""Cuộc thi hai người ba chân sắp sửa bắt đầu, mời mọi người chuẩn bị sẵn sàng bước vào thi đấu." Người dẫn chương trình bắt đầu giục. Na Jaemin nháy mắt ra hiệu với Huang Renjun: "Đi thôi.""Không được!" Huang Renjun nghĩ thế nào cũng thấy cứ thế tha thứ Na Jaemin liệu có dễ dàng cho anh quá không. "Vậy cậu hứa với tôi nếu chúng ta thắng thì cậu phải thực hiện một nguyện vọng của tôi, nếu không hứa tôi không chung đội với cậu." Những người dự thi khác nghe nói Giám đốc cũng tham gia thì đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, Trưởng phòng Kim cũng đến giục, Na Jaemin thấy kéo dài sẽ mang lại ảnh hưởng không tốt, bất đắc dĩ chỉ đành nhận lời.Huang Renjun buộc chặt chân hai người xong giơ tay lên ôm vai Na Jaemin, mắt nhìn về trước với tư thế nhất định phải lấy được giải nhất. "Nghe rõ đây, tôi hô một thì cậu bước chân phải, hô hai thì cậu bước chân trái." Huang Renjun mặc áo cộc tay, cánh tay nhỏ ôm lấy vai Na Jaemin làm cả mảng lớn da dán sát sau gáy anh, lành lạnh. Đây là lần đầu tiên hai người có tiếp xúc cơ thể, trước đây thậm chí còn chưa từng nắm tay."Nghe thấy chưa!" Huang Renjun thấy mãi mà Na Jaemin không lên tiếng thì khẽ huých hông vào mông Na Jaemin."Ừ, sao cậu dữ dằn vậy." Na Jaemin trả lời, anh nghĩ mình phải rộng lượng cỡ nào mới không so đo khi mà Huang Renjun thật sự nói năng chẳng hề nể nang một cách trắng trợn như thế trước mặt mình.Tiếng còi vang lên Huang Renjun liền dẫn Na Jaemin bước về phía trước, hô một hai một hai một hai hết sức gắng sức, những người khác vốn đã kiêng dè thân phận Giám đốc không dám quá dốc sức thi đấu, Huang Renjun một phút bốc đồng vậy mà thật sự lấy được giải nhất. Hai người đều là lần đầu tiên hợp tác với nhau nhưng đặc biệt ăn ý, vốn là Huang Renjun ôm vai Na Jaemin dẫn anh chạy về trước, lúc sau đổi thành Na Jaemin ôm Huang Renjun. Khi hai người vượt qua dây suýt chút nữa không phanh lại được, lập tức ngã xuống đệm kê ở vạch đích.Na Jaemin thở hổn hển, nhìn Huang Renjun ngã bên cạnh mình, đầu cậu đổ đầy mồ hôi, mái tóc vàng thấm mồ hôi bết dính vào gương mặt ửng đỏ vì vận động, đuôi mắt cũng dính mồ hôi. Yết hầu chuyển động lên xuống theo từng hơi thở, đây là lần đầu tiên Na Jaemin nghiêm túc nhìn Huang Renjun ở khoảng cách gần thế này, quả thực cậu có ngoại hình đẹp trời ban, bị mồ hôi thấm ướt nhẹp càng thêm động lòng người, dường như toàn bộ nhà thi đấu chỉ có hai người, anh hoàn toàn không nghe thấy tiếng reo hò của những người khác. Anh cầm lòng chẳng đặng duỗi tay ra gạt mấy lọn tóc mái dính trên mắt Huang Renjun, sau đó Huang Renjun quay sang nhìn anh, đôi mắt chớp chớp đôi môi khép mở nói với Na Jaemin: "Tôi thắng rồi, cậu phải thực hiện một nguyện vọng của tôi, nói lời giữ lời.""Được." Na Jaemin chẳng hề nghĩ ngợi đã gật đầu.Tiếp theo Huang Renjun đột nhiên từ dưới đất nhảy dựng lên, kéo Na Jaemin lại gần rồi kiễng chân ghé sát bên tai anh nói một câu, Na Jaemin nghe xong nét mặt hết sức khó tin, không đợi anh lên tiếng Huang Renjun đã chuồn mất. "Cậu hứa rồi đấy! Không được quỵt nợ! Nếu không tôi sẽ chửi cậu trong nhóm chat cả công ty!"Một mình Na Jaemin đứng im tại chỗ siết chặt nắm tay, quả nhiên không được lơi là cảnh giác với Huang Renjun, sao anh có thể quên mất Huang Renjun là cáo thành tinh được, giảo hoạt vô cùng!Huang Renjun nhanh chóng đi tham gia chạy vượt rào 100 mét, lúc đứng tại vạch xuất phát, Lee Donghyuck vừa khởi động vừa nói chuyện với cậu."Cậu không làm nóng người hả?""Cậu nhìn tôi mình đầy mồ hôi đi Lee Donghyuck, tôi cần làm nóng người không?" Huang Renjun nghĩ đôi khi Lee Donghyuck là đồ ngốc."Làm phiền rồi. Nhưng cậu không thắng được tôi đâu." Đối phó với người chân bé tay nhỏ như Huang Renjun thì Lee Donghyuck vẫn rất tự tin."Cậu đợi mà xem." Huang Renjun mỉm cười sâu xa với đối phương, sau đó vào tư thế chuẩn bị chạy."Vào chỗ... Chuẩn bị..."Huang Renjun đưa mắt ra hiệu với Na Jaemin trên khán đài, Na Jaemin thực sự muốn coi như không thấy."Chạy!"Mọi người đồng loạt lao về phía trước, cùng lúc với tiếng còi xuất phát vang lên còn có tiếng cổ vũ hết sức vang dội, xuyên thủng nóc nhà thi đấu, nện thẳng vào màng nhĩ các tuyển thủ, làm tất cả mọi người chấn động.Na Jaemin đứng hàng đầu tiên trên khán đài, cầm cái loa ban nãy Huang Renjun dùng, lớn tiếng hô: "Anh Renjun! Cố lên! Anh Renjun! Cố lên!"Lee Mark đang đứng uống nước ngay bên cạnh, một ngụm nước to phun hết vào người Na Jaemin không sót giọt nào. Ánh mắt Na Jaemin nhìn lại khiến Lee Mark nghĩ, khả năng mình sắp mất việc rồi.Lee Donghyuck bị anh dọa trực tiếp ngã sõng soài cách vạch xuất phát hai bước, chưa nhảy qua được một cái rào nào. Những người tham gia thi đấu khác cũng chẳng đỡ hơn là bao, bị hành động của Giám đốc công ty mình dọa sợ nào còn nhớ thi vượt rào, thế là đâm thẳng vào rào. Cuối cùng Huang Renjun giành giải nhất với thành tích là tuyển thủ duy nhất nhảy qua toàn bộ rào và chạm vạch đích.Huang Renjun sờ huy chương còn chưa đủ đã bị Na Jaemin đen mặt túm đi. Lee Mark nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, cầm cái loa có số lần xuất hiện cao kia cảnh cáo toàn sân, tuyệt đối không được kể chuyện vừa rồi ra ngoài."Ấy ấy ấy làm gì thế!" Huang Renjun bị Na Jaemin túm mũ áo hoodie chỉ có thể đi ngược, suýt thì vấp ngã."Áo tôi ướt rồi, không mang theo đồ, đến phòng cậu thay quần áo." Na Jaemin vẫn lạnh mặt nói chuyện.Huang Renjun nhìn nhìn Na Jaemin, đúng là trên người ướt một mảng lớn, cậu không biết trong thời gian mình thi chạy Na Jaemin đi đâu mà khiến bản thân thành ra như vậy, nhưng chẳng mấy khi cậu đang rất vui nên cũng không nghĩ nhiều quá, sung sướng dẫn Na Jaemin đến phòng mình trên khách sạn.Huang Renjun dùng thẻ mở cửa phòng, Na Jaemin đi vào trong trước một bước, còn giật lấy thẻ phòng cắm điện. Huang Renjun đang định nói đúng thật không coi mình là người ngoài, ngay sau đó đã bị Na Jaemin nhốt ngoài cửa.?"Trời đụ con mẹ nó Na Jaemin! Đây là phòng tôi! Phòng tôi mà cậu nhốt tôi bên ngoài?!""Na Jaemin!!! Na Jaemin!!!"Đang gào thét thì Lee Donghyuck phòng bên cạnh trở lại, Huang Renjun lập tức chui vào bắt đầu kể tội với Lee Donghyuck, nói Na Jaemin không phải người, mình tốt bụng cho mượn phòng để thay quần áo mà dám nhốt mình ngoài cửa! Tức chết mất!Huang Renjun còn đang than trời trách đất với Lee Donghyuck thì Na Jaemin gửi tin wechat cho cậu.[Đi đâu rồi? Về đây.]"Bỏ chặn mình thật rồi này, gì chứ, coi mình là người gọi thì tới đuổi thì đi đấy à! Mình là người như thế sao! Cậy tôi thích cậu giỏi lắm phải không?""Thế nên cậu có đi không, đi thì nhớ đóng cửa cho tôi." Lee Donghyuck đang gặm táo xem tivi."Ôi cậu thật là, lười như hủi!" Huang Renjun đứng dậy bỏ đi, đi một cách dứt khoát nhanh gọn lẹ, Lee Donghyuck thấy đối phương hoàn toàn là lao trở về.Na Jaemin đã đợi ngoài cửa, Huang Renjun quay trở lại phát hiện Na Jaemin mặc quần áo của mình."Sao cậu mặc quần áo của tôi?" Huang Renjun nhìn trái ngó phải thấy cũng đẹp trai lắm, mình đúng là có mắt chọn quần áo."Không mang quần áo, lấy tạm một bộ của cậu." Na Jaemin cử động cánh tay: "Chỉ là hơi nhỏ.""Chê thì cậu đừng có mặc, tôi còn chưa nói chuyện cậu nhốt tôi bên ngoài, chưa nhận được sự đồng ý của tôi đã mặc đồ của tôi đâu đấy!" Huang Renjun duỗi tay định lột quần áo Na Jaemin: "Cởi ra trả tôi!""Cậu ăn phải thuốc nổ à mà nói chuyện nóng nảy như vậy." Na Jaemin giữ tay Huang Renjun đang cào bới lung tung trên người mình: "Tôi đi đây, cậu chơi vui nhé.""Đi? Đi đâu?" Không phải Na Jaemin đến cùng tham gia team building sao?"Công tác, châu Âu, chuyến bay tám giờ mười ba phút tối." Na Jaemin trả lời như người máy."Ai hỏi nhiều thế đâu!" Huang Renjun rút tay về nhưng nghe câu này xong lòng cậu vẫn vui sướng tột độ: "Tối đi công tác mà còn đến tham gia cái gì.""Quan tâm nhân viên, theo dõi dân tình." Na Jaemin nói hết sức nghiêm chỉnh."Ồ, vậy làm nhân viên của cậu đúng thật là có phúc." Huang Renjun cười nhạo anh, sau đó bị Na Jaemin búng trán một cái rất khẽ: "Đi đây, quần áo không trả nữa.""Tôi chẳng thèm đòi lại." Huang Renjun vẫn đang trổ tài mồm mép: "Cậu không sợ lại bị người ta chụp được rồi nói hai chúng ta mặc đồ tình nhân hả? Bộ này tôi từng mặc đi sân bay rồi đấy.""Tùy." Na Jaemin sải bước vào thang máy rồi quay người lại nói với Huang Renjun: "Bao nhiêu lần rồi, thêm một lần cũng chẳng sao cả."Cửa thang máy đóng lại rồi Huang Renjun vẫn đứng ngây ra như phỗng tại chỗ, Na Jaemin đến rồi đi đều đột ngột khiến cậu không có chuẩn bị, nhưng lòng cậu như được cơn gió ấm thổi cho nóng hầm hập, bàn tay cứ mãi duỗi ra rốt cuộc cũng nhận được hồi đáp, thì ra là cảm giác làm người ta xúc động thế này.Lúc ăn cơm tối, điện thoại Huang Renjun bỗng nhận được một tin nhắn sms: [Đây là số điện thoại riêng tư của tôi, về sau muốn chửi thì chửi vào đây, tôi lên máy bay đây.]Gì thế, Huang Renjun nhớ lại mớ tin nhắn mình gửi cho Na Jaemin lúc trước mà thấy mất mặt! Cẩn thận lưu số điện thoại riêng tư của Na Jaemin xong, đọc tin nhắn buổi chiều Na Jaemin gửi qua wechat, câu này khiến cho lịch sử trò chuyện của hai người không còn là Huang Renjun độc thoại một mình nữa."Liệu tôi có thể cho rằng cậu thích tôi một chút xíu rồi không?"Hết chương 05.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com