TruyenHHH.com

Najun Dich Tin Don Tinh Cam

Sau khi thêm wechat của Na Jaemin, Huang Renjun cứ như vòi nước một khi vặn mở liền chảy ra ào ào không dứt, khung trò chuyện của cậu và Na Jaemin có thể lên tới vài trăm tin một ngày, Na Jaemin hầu như không trả lời, thế nên toàn là Huang Renjun độc thoại.

Cậu có thể gửi video cậu hát cho Na Jaemin: [Thế nào, nghe xong có phải thấy tôi hát quá là hay luôn không?]

Gửi video cậu luyện vũ đạo trong phòng tập: [Mệt quá đi à huhu thầy biên đạo nghiêm khắc thật đó, đầu gối tôi trượt đỏ hết cả lên rồi T^T]

Gửi lời bài hát cậu mới viết: [Lãng mạn không? Nhưng không phải viết cho cậu đâu, nếu là viết cho cậu thì phải lãng mạn hơn thế này gấp trăm lần cơ!]

Na Jaemin không đếm xỉa, Huang Renjun vẫn gửi hết sức hăng say, mỗi ngày báo cáo lịch trình của mình cho anh, thức dậy, ăn cơm, luyện tập, không thiếu việc nào.

Lee Donghyuck thấy Huang Renjun cầm điện thoại cười như đồ mê gái thì cũng ghé đến ngó thử, thấy khung trò chuyện chỉ toàn tin nhắn của Huang Renjun gửi đi. "Không phải chứ, nhìn tin nhắn mình gửi đi mà cũng cười khúc khích như thế được? Người ta còn chẳng thèm để ý đến cậu!"

"Cậu thì hiểu gì." Huang Renjun lườm Lee Donghyuck một cái: "Kiểu gì cũng sẽ có ngày để ý, chỉ cần anh đây kiên trì bền bỉ..." Nói rồi cậu lại gõ một dòng chữ, nói cho Na Jaemin biết hiện tại cậu đang ăn cơm với Lee Donghyuck, tin nhắn lần này gửi đi khác với những lần trước, vì phía trước xuất hiện một dấu chấm than màu đỏ. "Chuyện gì thế này?" Trong miệng Huang Renjun còn đang ngậm cơm chưa nuốt xuống: "Rớt mạng rồi?" Chưa hết hi vọng, cậu lại gõ câu nữa, lại gõ câu nữa, lại gõ câu nữa, dấu chấm than màu đỏ xuất hiện liên tiếp vài lần trong khung trò chuyện.

"Hahahahahahahaha!" Lee Donghyuck thật sự không nhịn được, cười đến mức suýt chút nữa phun cơm vào mặt Huang Renjun: "Để ý cậu rồi đấy, cậu ấy thật sự để ý cậu rồi hahahahahaha!"

"Đệch!" Huang Renjun ném điện thoại đi, tức tới nỗi không ăn nổi cơm. Dám chặn mình? Không ngờ lại chặn mình? Na Jaemin cậu có phải người không thế, chỉ là mỗi ngày gửi nhiều mấy câu thôi mà, có đến mức phải chặn không? Nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy tức, cậu lại cầm điện thoại lên lục tìm danh bạ điện thoại, trước đây khi cậu đến văn phòng Na Jaemin từng thấy danh thiếp trên bàn anh, mặc dù chẳng rõ có phải số điện thoại riêng tư của anh hay không nhưng vẫn học thuộc.

[Dựa vào đâu mà chặn tôi!]

[Tôi đã làm gì, tôi chỉ chia sẻ niềm vui cuộc sống của tôi với cậu thôi mà?]

[Cậu nên cảm ơn thiên sứ lan truyền niềm vui là tôi đây mới đúng, chứ không phải chặn tôi biết không hả!]

[Chưa nghe nói nhiều người cùng vui mới là niềm vui thật sự bao giờ à? Chia sẻ niềm vui với cậu mà còn chặn?]

[Na Jaemin cậu có phải người không thế!]

[Được, không làm phiền cậu nữa! Người muốn nói chuyện với tôi có thể xếp hàng dài ba vòng quanh trái đất kia kìa.]

[Tuyết rơi giữa mùa hè rồi, tôi oan uổng chết mất!]

[Na Jaemin cậu là đồ rác rưởi!]

[Na Jaemin cậu là đồ đểu cáng!]

[Na Jaemin cậu đúng là cái tên lừa đảo tình cảm!]

Gõ liền một mạch cả đống tin nhắn sms, nhìn chung cũng nguôi giận đôi chút, Huang Renjun tắt luôn nguồn điện thoại, một lần nữa cầm đũa ăn cơm. Na Jaemin cậu chặn tôi thì tôi không sống tiếp được hay sao? Cơm là vẫn phải ăn!

Bên này Lee Mark nhìn điện thoại công việc của Na Jaemin liên tiếp nhảy ra từng dòng từng dòng tin nhắn, nội dung không muốn xem cũng phải xem cho hết, nghĩ ngợi hồi lâu cuối cùng vẫn gõ cửa phòng Giám đốc.

"Giám đốc, bên này có một vài tin nhắn, tôi nghĩ cậu nên tự mình xác nhận thì hơn."

Na Jaemin đang đọc tài liệu, thấy Lee Mark đưa điện thoại tới, vừa nhận vừa hỏi: "Sao thế, có chuyện công việc gì gấp sao?" Sau khi cầm điện thoại đọc rõ hết thảy anh cảm giác huyệt thái dương sắp nổ tung rồi, Huang Renjun lấy đâu ra được số điện thoại này vậy?

Na Jaemin dùng tách biệt điện thoại riêng tư và điện thoại công việc, về cơ bản điện thoại công việc đều nằm trong tay Lee Mark, thay anh giải quyết chuyện bình thường, có chuyện gấp mới giao cho anh. Thế nên ban nãy Lee Mark đưa điện thoại cho mình anh còn tưởng dự án gần đây xảy ra vấn đề, không ngờ lại là một loạt lời lên án.

"Anh đọc hết rồi?" Na Jaemin cầm điện thoại ngước mắt nhìn Lee Mark, Lee Mark vốn là người chân thành chưa từng nói dối, chỉ đành trả lời là phải.

"Quên hết đi." Na Jaemin nói: "Anh ra ngoài được rồi."

Lee Mark xấu hổ gật đầu đi ra ngoài.

Na Jaemin nhìn dãy số gửi tin nhắn đến, cứ như muốn nhìn xuyên thủng cái điện thoại, im lặng hồi lâu sau cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa khẽ nhếch khóe môi, người này nói chuyện sao hài thế nhỉ, rõ ràng đang chửi anh nhưng càng đọc càng thấy đáng yêu. Sau đó Na Jaemin lấy điện thoại riêng tư trong túi quần ra, ấn gọi dãy số gửi tin nhắn đến, trong đầu đang mải nghĩ xem câu đầu tiên phải nói gì, kết quả bên tai vang lên tiếng phụ nữ máy móc: "Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy..."

Tắt máy? Huang Renjun chửi mình là đồ rác rưởi lừa đảo tình cảm xong thì tắt máy?

Ha! Na Jaemin hiện tại dở khóc dở cười, về lý mà nói anh chặn Huang Renjun trước, không vì điều gì khác mà quả thật cậu nói nhiều quá, anh nghĩ chặn mấy hôm rồi bỏ chặn để cậu bớt bớt lại, nào ngờ chọc cho chú cáo nhỏ xù lông triệt để, trực tiếp cắt đứt liên lạc với anh luôn.

Anh lẳng lặng lưu số điện thoại của Huang Renjun, lúc gõ tên ghi chú còn nghĩ một hồi cuối cùng vẫn gõ ba chữ Huang Renjun.

Hôm sau Na Jaemin đã bỏ chặn Huang Renjun, nhưng vài ngày sau đó Huang Renjun đều không gửi bất cứ tin nào cho anh nữa, Na Jaemin cầm điện thoại tải mới khung trò chuyện vài lần mà vẫn dừng ở tin nhắn Huang Renjun gửi cho anh trước khi bị chặn. Có phải cậu còn chưa biết mình đã được bỏ chặn? Na Jaemin ấn mở khung trò chuyện, bàn phím điện thoại nhảy ra, con trỏ nhấp nháy trong khung. Anh nghĩ ngợi cả buổi cuối cùng tắt màn hình điện thoại ném đến góc bàn.

Hết chương 04.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com