TruyenHHH.com

Najun Dich Quang Doi Con Lai

Về cơ bản là mắt đã hỏng.

Chấp nhận chuyện này bằng tốc độ chậm như rùa bò, thuốc giảm đau không thể tiêm thường xuyên, trên cánh tay đã có vết máu bầm vì cắm kim tiêm quá nhiều, ba tiếng sau anh đợi thuốc hết tác dụng mới ngồi dậy, có lẽ hiện tại đã có thể phân biệt bên nào là cửa phòng thông qua tiếng bước chân, ngồi hướng mặt về phía cửa, vừa rồi ngồi dậy là vì âm thanh từ ngoài cửa truyền vào, nhưng trong tầm mắt chỉ có một mảnh tối đen.

Cửa vang cót két, khi cửa bị đẩy ra anh lập tức nhích mông về phía sau, dường như cửa ở ngay trước mắt, hễ người khác mở cửa sẽ đụng vào mặt anh, thật ra rất khó chấp nhận cảm giác bất an này, mới đầu anh không quen với bóng tối, thi thoảng nghe thấy tiếng gió gào rít ngoài cửa sổ cũng cảm giác như kính sắp bị đập vỡ, dần dà dựa vào thính giác để cảm nhận mọi vật xung quanh, một động tĩnh nhỏ cũng khiến anh ngồi dậy sờ soạng khắp nơi.

Thói quen của anh cũng đã kéo theo thói quen của người khác, khi bước vào La Tại Dân luôn nhanh chóng lên tiếng để giúp anh xua tan cảm giác bất an: "Em mang cháo đến cho anh, tạm thời ăn đồ tốt cho sức khỏe trước."

Bày hết đồ ăn lên mặt bàn, hắn quay ra tìm một cái ghế ngồi xuống cạnh giường, vén chăn lên giúp Hoàng Nhân Tuấn xoa bóp chân, vết thương trên cẳng chân đã cắt chỉ, xoa bóp nhẹ nhàng sẽ giảm bớt ngứa khi vết thương mọc da non, cũng giúp máu huyết lưu thông dễ hơn.

"Bố mẹ anh từng đến à?" Hoàng Nhân Tuấn hỏi.

"Ừ." La Tại Dân ủ ấm cẳng chân anh trong lòng bàn tay mình.

"Biết cả chuyện về mắt rồi chứ?" Lúc này có muốn miễn cưỡng giả bộ cũng chẳng thể giả bộ được nữa, bả vai Hoàng Nhân Tuấn dựa vào đầu giường mơ hồ sụp xuống hơn trước nhiều, chỉ có túm chặt ga trải giường mới khống chế được tay không vươn ra quơ quào, vì không có một chút cảm giác an toàn nào hết: "Em cũng biết rồi chứ?"

Chắc chắn em biết.

"Em vẫn đang nghĩ cách." La Tại Dân ngập ngừng nhưng tay không dừng, tỉ mỉ xoa bóp máu bầm quanh vết thương cho anh: "Bệnh viện này không được thì còn bệnh viện khác, nước ngoài cũng có rất nhiều biện pháp điều trị chuyên môn về dây thần kinh mắt..."

"Thế em và bác sĩ Đổng cãi nhau cái gì?" Hoàng Nhân Tuấn lại ngồi thẳng người lên, nhưng không biết mặt mình hướng về phía nào, như rơi vào hố đen: "Anh, anh không biết có thể nói cái gì."

Đầu anh hỗn loạn vô cùng, cũng không biết phải đối mặt ra sao.

"Nước ngoài nghiên cứu về mảng này nhiều hơn trong nước, hôm qua em liên lạc với vài bệnh viện nghiên cứu mảng này, chúng ta..." La Tại Dân nhẹ nhàng xoa bóp chân anh.

"La Tại Dân."

"Nếu anh không muốn ra nước ngoài thì chúng ta thử ở trong nước, đến bệnh viện Bắc Kinh..."

Hoàng Nhân Tuấn ngắt lời hắn: "Em đi ngủ một giấc đi."

"Em không buồn ngủ, mấy ngày qua tinh thần tốt hơn cả trước, anh yên tâm em sẽ nghĩ được cách, đừng..." La Tại Dân không nói tiếp, đừng khóc, thậm chí hắn không dám duỗi tay ra lau má giúp Hoàng Nhân Tuấn, vừa rồi bước vào phòng hắn đã thấy toàn nước mắt, ánh mắt vô hồn, đồng tử dường như không thể tập trung lại cũng không thể nhìn thấy hắn, cả người cứ kìm nén như thế, đã có vài khoảnh khắc hắn cảm nhận được môi Hoàng Nhân Tuấn sắp nứt ra, sau đó lại kiềm hãm dựa vào ý chí, ngoảnh mặt về phía hắn giả cười.

"Đi ngủ một giấc đi, coi như anh cầu xin em đấy." Hoàng Nhân Tuấn nói đến chữ cuối cùng giọng đã lay động theo gió.

Trước khi đi La Tại Dân nghe theo lời anh đi liên lạc gọi Chung Thần Lạc tới, không nói với hắn có chuyện gì cụ thể, mấy hôm trước Chung Thần Lạc mới rời khỏi Tây Tạng, sau khi liên lạc cậu nói sẽ tới ngay, Hoàng Nhân Tuấn nghe thấy thì bảo cậu không cần gấp.

Trước khi đi La Tại Dân còn giúp anh vứt hộp cháo và đồ ăn kèm vào thùng rác, sợ anh ngửi thấy mùi sẽ buồn nôn, không có khẩu vị, Hoàng Nhân Tuấn nghe tiếng hắn thu dọn, không nói câu nào, dỏng tai lên phân biệt động tác của người bên cạnh, cho đến khi La Tại Dân ôm anh một cái.

Anh lẳng lặng ngồi đó, La Tại Dân dang rộng hai tay ôm lấy anh rất nhẹ nhàng, hình như hồi nhỏ được mẹ ôm cũng có cảm giác thế này, cực kỳ thoải mái và an toàn. Cả mặt cả tai đều vùi trong cánh tay La Tại Dân, khẽ dụi, dứt khoát thừa cơ lau nước mũi, ngửi mùi trên người đối phương rất nhiều lần, mặt anh dán chặt vào cơ thể La Tại Dân, chỉ hận không thể sinh trưởng trên người La Tại Dân, thoải mái dễ chịu quá, ôm thế này dễ chịu như muốn bỏ mạng.

Bản thân anh biết giờ anh đang khóc, chẳng có gì để nói cả, chỉ là không khống chế được cảm xúc của mình.

Không chấp nhận nổi.

Với lại cũng luyến tiếc, về sau không thể nào ôm La Tại Dân cả đời được.

Nhốt mình trong phòng suy nghĩ xem phải làm thế nào, nghĩ tới nỗi nhức cả não, giống như có người cầm cái búa đập anh hết lần này tới lần khác, đến lúc Chung Thần Lạc gõ cửa đi vào anh mới ngẩng đầu thoát khỏi ý thức hỗn độn, mặc dù chẳng nhìn thấy gì nhưng có thể nghe thấy âm thanh cũng không quá trống rỗng.

"Bác sĩ La đã nói hết chuyện của anh rồi." Chung Thần Lạc ngồi xuống nhìn chằm chằm vào mắt Hoàng Nhân Tuấn, chưa nói gì đã thở dài mấy tiếng liền: "Đáng lẽ tôi nên đi theo anh, nếu..."

"Ở đời không có nếu." Hoàng Nhân Tuấn cười: "Mày đi theo thì hôm nay cả hai chúng ta đều nằm đây rồi, không đáng đâu."

Coi như anh đã trả hết tình cảm với ông Lý, bao nhiêu năm qua Đạt Ngõa đều do anh và Chung Thần Lạc bỏ tiền chăm sóc, chẳng chỗ nào có lỗi với họ.

"Con mẹ nó nữa." Chung Thần Lạc nhìn chằm chằm vào mắt Hoàng Nhân Tuấn, đứng lên giơ tay vẫy vẫy: "Vẫn chưa bắt được bọn thằng trọc, đợi bắt được rồi tôi sẽ chọc mù mắt chúng."

"Thôi đừng." Hoàng Nhân Tuấn xua tay động tới kim tiêm trên mu bàn tay nên đau nhói một trận, nhưng đau như vậy lại khiến đầu óc tỉnh táo hơn nhiều, anh nghĩ theo tính cách bình thường của Chung Thần Lạc có lẽ cũng không đi chọc mù mắt bọn chúng thật đâu: "Anh muốn nhờ mày một chuyện."

Lúc đến chạy nhanh, Chung Thần Lạc chống eo thở hồng hộc, gật đầu: "Tôi biết, không cần anh nhờ, nhất định sẽ không chọc mù trước mặt cảnh sát, tôi nghe ngóng được tin tức sẽ tìm cơ hội bắt chúng trước rồi chọc."

"Không phải chuyện đó." Hoàng Nhân Tuấn không nhìn thấy người ở hướng nào, nếu là ngày trước có thể sẽ nắn bóp vai cho cậu đỡ bực, may mà mồm miệng vẫn nhanh nhạy: "Kiểu gì cũng sẽ bắt được, phải đến cả chục mạng người chết dưới tay hắn ta."

Chung Thần Lạc ngồi xuống vắt chéo chân, điện thoại đập trên mặt bàn, trong điện thoại là tiến độ liên lạc với cảnh sát, mí mắt cậu hơi cụp xuống: "Hơn chục mạng người ấy, đáng tiếc thật sự, tiếc là hắn ta không có giấy tờ tùy thân, nếu không phải vì điều đó thì có khi tôi đã bắt được từ lâu rồi."

"Anh không lo chuyện đó, hắn ta không đi được máy bay hay tàu cao tốc, chạy cũng chậm, nhưng mày xử giùm anh đồ thầy Lý giao cho anh chưa?" Hoàng Nhân Tuấn nhớ ra hàng dỏm kia.

"À." Chung Thần Lạc vỗ đầu, dạo này bận quá: "Vẫn chưa kịp về công ty."

"Mày có thời gian thì đi lấy đồ ra ném xuống sông, tìm lúc vắng người hãy ném, hoặc đập vỡ rồi ném cũng được, mật mã là 00813."

"Được." Chung Thần Lạc vừa lặp lại vừa viết vào ghi chú trong điện thoại, xong xuôi mới thấy không đúng lắm: "Sinh nhật anh cũng đâu phải ngày này."

"Mật mã ấn bừa thôi." Hoàng Nhân Tuấn cười cười.

"Ờ..." Chung Thần Lạc nhắc anh: "Ấn bừa thành thói quen à, mật mã điện thoại của anh cũng là số này."

"Không." Hoàng Nhân Tuấn thôi cười: "Dù sao cũng nhớ đừng phô trương, ném đi là xong."

"Rốt cuộc đồ thầy Lý đưa anh là gì vậy?" Trong lòng Chung Thần Lạc có chút manh mối, khẳng định chẳng phải thứ tốt đẹp.

"Bình ngọc trắng thời Hán."

"Bình ngọc trắng!" Chung Thần Lạc nhấn mạnh mấy chữ, lập tức đứng phắt dậy: "Vãi, đụ, cái này... ông ấy đi đâu kiếm được thế?"

"Đừng nghĩ đến nữa, hàng giả thôi, đoán chừng xé lẻ trộm đi từ thôn ở Tây An, giờ này chắc bị đào hết sạch rồi." Hoàng Nhân Tuấn mau chóng bổ sung, chỉ sợ cậu nghe vậy lại bắt xe đến Tây An đào mộ.

"Đệch..." Nhịp tim Chung Thần Lạc từ từ giảm bớt, đầu óc xoay chuyển, xâu chuỗi toàn bộ sự việc từ trước đến sau, nhất thời ấn tượng dành cho ông Lý trở nên mờ nhạt, nói năng cũng lắp bắp: "Sao ông ấy có thể làm ra loại chuyện này..."

Làm vậy chẳng phải đẩy người khác vào chỗ chết sao, lấy Hoàng Nhân Tuấn ra làm hồng tâm để di chuyển sự chú ý thay ông, còn mình chơi trò kim thiền thoát xác, cho dù đã nghĩ sai tính cách gã trọc, gã đó không chịu nổi chuyện người của mình không sạch sẽ, không lo đi tìm bình ngọc trắng mà trái lại đầu óc mơ hồ, dù thế nào cũng phải xử chết ông Lý trước mới thôi.

"Không quan trọng, chuyện này dừng ở đây thôi." Hoàng Nhân Tuấn thoáng do dự nhưng rồi vẫn lên tiếng: "Còn một chuyện nữa."

"Nói đi, anh đừng ngắc nga ngắc ngứ, cứ như khách sáo lắm."

"In hộ anh một thứ." Nói đến đây chính anh thở hắt ra trước, ngụm khí này cứ mãi mắc nghẹn trong họng, dần dà giống như sợi dây thừng càng buộc càng chặt, ghìm siết trên cổ anh không thể hít thở, dường như sắp thắt cổ anh rồi.

Buổi chiều đám người ông Hoàng đến thăm một lần, Hoàng Nhân Tuấn còn đang nghĩ xem khi nào Chung Thần Lạc mang thứ anh nhờ in đến thì cảnh sát đã tới ngay sau khi ông Hoàng ra về, chủ yếu hỏi chuyện xảy ra tại Khắc Nhĩ Thanh khi ấy.

Người dân địa phương đã nói qua quá trình cho gã trọc mượn xe mô tô như thế nào, bấy giờ Hoàng Nhân Tuấn cũng được nghe lại từ lời kể của hai anh cảnh sát, dân làng khi đó không muốn cho người ngoài mượn xe, nhưng gã trọc không nhiều lời, trực tiếp đánh ngất anh trai dân làng rồi leo lên xe xông lên núi.

Gã trọc vốn không biết khi nào thì Hoàng Nhân Tuấn đi, gã cũng chưa từng đến Khắc Nhĩ Thanh, nhưng tiện tay xách cổ một cậu nhóc choai choai, cầm dao đe dọa bắt người ta dẫn đường, nếu Hoàng Nhân Tuấn đoán không sai thì lần này gã trọc đến khẳng định trắng trợn ra tay chẳng thèm kiêng dè, nghe Chung Thần Lạc nói gã ở dưới chân núi hỏi thăm trên núi có chừng bao nhiêu hộ gia đình, nghe nói chỉ có chừng mười hộ lại còn chẳng có thanh niên trai tráng, lòng dạ đen tối muốn xử nhanh diệt gọn cho xong chuyện.

Mục đích vẫn là đòi tung tích của bình ngọc trắng từ chỗ Hoàng Nhân Tuấn và Đạt Ngõa, ngày trước gã trọc và ông Lý xưng huynh gọi đệ vậy mà cũng không biết anh em của ông Lý tên gì, từ chuyện giết người ở trấn An Khẩu đến sai Trương Thanh Sơn đi gây chuyện, chắc chắn dính dáng đến đám người đó. Hoàng Nhân Tuấn nói hết toàn bộ suy đoán của mình, cảnh sát vừa ghi chép vừa hỏi: "Vì sao hắn ta lại bám theo cậu?"

"Lấy đồ."

"Đồ gì?"

"Một món đồ cổ thời Hán."

Hai anh cảnh sát lập tức trưng ra nét mặt khó lường, Hoàng Nhân Tuấn nói thêm chỉ là hàng giả, hàng thật đã bị rơi xuống sông từ mấy năm trước chẳng biết vỡ nát tan tành thế nào rồi, nét mặt của một trong hai anh cảnh sát càng phức tạp hơn, còn muốn đào sâu chuyện này nhưng bị anh bên cạnh đập đập sau lưng, hỏi Hoàng Nhân Tuấn có biết địa chỉ nhà gã trọc không.

Địa chỉ nhà ở núi Đại Lương, anh dốc hết sức miêu tả lại, nhưng con chồn xảo quyệt hệt cáo già như gã trọc mà ngoan ngoãn về nhà để bị bắt mới lạ, điều cảnh sát có thể làm chỉ là cắm chốt gần đó, khai thác thêm một con đường phá án.

Lần này cảnh sát hỏi rất thỏa đáng, chỉ tìm hiểu thông tin của kẻ tình nghi, mấy thứ liên quan đến chợ đồ cổ đều không hỏi nhiều, hỏi rồi Hoàng Nhân Tuấn cũng chẳng nói được mấy câu, anh không phải người trong nghề, một không đào mộ hai không bán đồ, cùng lắm chỉ được coi như người tu sửa đồ vật thưởng ngoạn bình dân, thi thoảng đi trải nghiệm cuộc sống với một đám bạn xấu, giúp người ta nhìn xem đồ dưới đất đào lên là thật hay giả. Nhưng anh đoán cảnh sát có thể hỏi chừng mực như thế ắt hẳn có ông cụ La đứng sau, luôn đốc thúc bên phía cảnh sát, trong lòng anh vô cùng biết ơn, cùng với đó là vô cùng hổ thẹn.

Nói hết những thông tin mình biết về gã trọc, Hoàng Nhân Tuấn không nhận ra thời gian đã trôi qua ba tiếng, khi anh cảnh sát ra về đã chúc anh sớm ngày bình phục, sau đó trong phòng bệnh vang lên tiếng bước chân lộn xộn, im lặng vài giây, anh đang lần mò tìm nước uống thì cửa được đóng lại nhẹ nhàng, tiếng Chung Thần Lạc lọt vào tai.

"In cho anh hai phần, bút cũng đặt ở đây, tạm thời đừng cầm, tôi nhắc trước phòng hờ cho anh."

Lời quanh quẩn bên mép mà Chung Thần Lạc không biết nên nói ra như thế nào, chỉ quăng ra một câu đơn giản: "Có những chuyện một khi quyết định rồi không còn đường lui đâu."

Không còn thì không còn, quay đầu cũng chỉ là một kẻ mù, chẳng nhìn được gì cả.

"Viết hết những lời anh nói rồi chứ?" Hoàng Nhân Tuấn định tìm đến hai tờ giấy kia.

"Viết hết rồi, nhưng lần này tôi thật sự không thể hiểu được anh, chỉ thấy... thấy rất vô vị." Chung Thần Lạc nhìn nét mặt Hoàng Nhân Tuấn, tâm trạng cũng phân liệt theo: "Tôi thấy không cần thiết phải đi đến bước đường này."

"Giúp anh gọi cậu ấy vào đi." Hoàng Nhân Tuấn không có gì để nói, cầm hai tờ giấy sờ những ký tự vừa được in trên đó, chúng rất nhạt.

Mấy ngày qua anh chỉ có thể dựa vào việc nghe âm thanh để phán đoán ai đi vào.

Được cái đầu óc còn chưa hỏng, thính lực nhạy bén hơn nhiều, do đó anh nghe được rất rõ tiếng bước chân của La Tại Dân, thậm chí còn kín đáo gõ vào mép giường theo nhịp bước đi.

Kế tiếp là tiếng ghế bị kéo đến trước bàn cạnh giường, một người ngồi xuống, có thứ gì đó từ trên người rơi ra, hình như là điện thoại, chẳng rõ màn hình có bị vỡ không.

"Không sao." La Tại Dân nói trước, nhặt điện thoại lên dùng vạt áo lau qua: "Vừa rồi Thần Lạc nói anh gọi em có việc, có phải đầu lại đau nữa không, thuốc giảm đau điều dưỡng tiêm cho anh lúc trước không thể..."

"Chúng ta ly hôn đi." Hoàng Nhân Tuấn không biết mình nói ra mấy chữ này bằng cách nào.

Nói thật lòng, cho dù ngày trước có suy nghĩ này thì cũng không hiện lên mấy chữ cụ thể một cách chân thực trong đầu.

Cho nên hiện giờ khi đọc lên giống như đang nói chuyện của người khác, anh chỉ thấy mông lung.

Dường như mỗi chữ nói ra đều là chày gỗ, đánh vào đầu mình trước tiên.

La Tại Dân lau sạch điện thoại, đút vào túi quần sau đó đứng dậy, nhìn thẳng mặt Hoàng Nhân Tuấn.

Một khuôn mặt hoàn toàn không có khả năng đang nói đùa.

Những lời an ủi chuẩn bị trước đó bị nuốt xuống, đưa mắt nhìn xuống dưới thấy hai tờ giấy bị Hoàng Nhân Tuấn nắm chặt.

Giấy trắng mực đen, tiêu đề viết rõ ràng: Đơn xin ly hôn.

Một tờ trong đó được đưa tới.

"Anh có ý gì?" La Tại Dân không nhận, đây cũng là lần sắc mặt hắn khó coi nhất từ khi Hoàng Nhân Tuấn xảy ra chuyện đến nay.

Anh có ý gì hả Hoàng Nhân Tuấn.

"Em không cần cái này."

Hắn lùi về sau mấy bước, giơ tay chỉ ra cửa: "Bố mẹ anh vẫn ở ngoài kia, vừa rồi khi em đi vào còn bảo em dỗ dành an ủi anh, nói anh nghe lời em nhất, giờ anh có ý gì đây?"

Em không cần cái này.

"Muốn ly hôn." Hoàng Nhân Tuấn ngẩng đầu đối diện với hắn, lần này góc độ vừa vặn, trong khoảnh khắc cảm giác như hai người đang nhìn vào mắt nhau, đồng thời mắt đỏ lên.

Khi dao cứa vào thịt sẽ phát ra âm thanh, rất nhỏ, rất nhỏ, phải tỉ mỉ nghe mới có thể thấy được giữa tiếng hít thở của hai người.

Âm thanh như vậy mới đầu rất nhỏ, về sau theo tiếng hô hấp dồn dập bắt đầu rền vang như sấm nổ, cả căn phòng bị chụp trong tiếng nổ chói tai mà ngột ngạt.

Em nói rồi em không cần.

Ánh mắt gặp nhau nhiều lần lại bị Hoàng Nhân Tuấn tránh đi, thật ra anh chẳng nhìn thấy gì, nhưng có thể cảm nhận được câu chất vấn mãnh liệt trước mặt.

Tiếng nổ trấn áp linh hồn như cơn mưa giông đột ngột trút xuống.

"Nghiêm túc à?" La Tại Dân mất ba phút để hoàn hồn, thật ra cũng chưa thể bình tĩnh lại.

Lưng và vai như bị móc sắt xuyên qua, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Hắn nhớ đến hồi nhỏ đi trên cầu kính cùng bố mẹ, đi đến giữa cầu nhìn xuống dưới cảm giác như mình sắp bị rơi nên bám chặt vào thành cầu không chịu nhúc nhích.

"Ừ." Hoàng Nhân Tuấn nghĩ rất lâu rồi nói: "Không ly hôn anh sẽ hận chính mình trước rồi sẽ hận em."

Đến khi đó rất khó đoán chúng ta sẽ thành ra thế nào.

Thật ra điều anh sợ nhất là em sẽ hận anh.

Khiến cho duyên phận đẹp đẽ này không còn đẹp nữa.

Loảng xoảng~

Ghế bị La Tại Dân đụng phải lúc bước qua, ghế đổ dưới đất không ai quan tâm.

Nỗi đau thấu tim trên đầu gối cũng chẳng còn sức quan tâm.

Nhận lấy đơn xin ly hôn, La Tại Dân cầm lên đọc thật kỹ vài lần, toàn bộ tài sản sau hôn nhân đều thuộc về hắn, nhà xe đều để cho hắn.

Thứ không muốn có nhất thì thuộc về hắn, còn thứ muốn có nhất lại bị rạch đôi.

Càng đọc xuống dưới tim hắn càng như thiêu đốt, cuối cùng tầm mắt mông lung mịt mờ chẳng còn nhìn rõ được bất cứ thứ gì, điều khoản cuối cùng làm cho hắn đột nhiên nhếch khóe môi lên cười: "Bồi thường cho em mười triệu tệ?"

"Anh nên làm vậy." Hoàng Nhân Tuấn cảm giác khoảnh khắc tờ đơn xin ly hôn rời khỏi tay mình giống như mình lại rơi từ trên núi Khắc Nhĩ Thanh xuống, bên tai nổ đùng đoàng kịch liệt, có lẽ lần cận kề cái chết nhất không phải ngày đó mà là hiện tại.

Âm thanh quen thuộc dâng lên cảnh báo cầu cứu giữa tiếng nổ.

"Ngày trước anh nói anh thích em trước." Theo như tính cách La Tại Dân bình thường hắn tuyệt đối không bao giờ nói ra câu này, thật sự phải nói thì chính là xé rách lớp mặt nạ cuối cùng của hai người.

Ngày trước anh nói thích em rất lâu rồi.

Anh không thể nói không thích là không thích, nói không cần em là không cần em được.

Hắn đọc đơn, ngoài mặt đã chẳng có biểu cảm, đông cứng, chỉ có tay đang run, hắn là bác sĩ mà cũng thấy kỳ lạ, thì ra tay người có thể run như cầy sấy trong tình huống không hề mắc bệnh.

"Nói một câu thích em là được bồi thường mười triệu, em được lợi hơn anh nhiều, vừa được thích vừa được bồi thường, em nên cảm ơn anh đúng không?"

"Không, anh nên làm vậy." Hoàng Nhân Tuấn vẫn nói câu đó.

Nếu được thì anh cũng có thể đền cho em cả tính mạng mình, nghĩ như thế trong lòng anh xuất hiện một ý nghĩ rất đột nhiên.

Người may mắn, dường như ai đó đang gọi anh là người may mắn.

Ý nghĩ này vừa đột nhiên vừa vô lý, nhưng ngực anh cuối cùng cũng bị tiếng nổ đâm rách để hiện ra vô số lỗ hổng chi chít, những lỗ hổng đó nứt toạc từng cái một theo lời La Tại Dân, sau đó lại được lấp đầy theo từng tiếng người may mắn từ phương xa truyền đến.

Rất nhanh, tim như ngừng đập, nỗi đau thương da diết hệt một bàn tay siết chặt lấy anh, không thể nói rõ tại sao nhưng chưa bao giờ đau đớn như vậy, sắp ngạt thở, sắp ngạt thở rồi.

"Em thật sự muốn bóp chết anh." La Tại Dân nhìn chằm chằm cổ anh.

Giờ mà ra tay thì hẳn là có thể dồn người vào chỗ chết trước khi điều dưỡng đi vào.

"Bóp đi." Hoàng Nhân Tuấn ngẩng đầu cười, không uống nước nên vừa cười là môi nứt nẻ, sau đó có giọt máu nhỏ chảy ra, Hoàng Nhân Tuấn liếm môi mình, trong miệng lan tràn vị gỉ sét.

Bóp chết anh cũng tốt.

Bóp chết anh còn dễ chịu hơn ly hôn nhiều, thật đấy, coi như anh cầu xin em, bóp chết anh đi.

"Hôm nay em nói thế nào cũng vô dụng, đúng không?" Anh quyết định rồi chỉ thông báo với em thôi, đúng không?

La Tại Dân không tiếp tục cầm tờ đơn vo thành một nắm nữa mà mở ra từng góc từng góc vuốt phẳng, đặt xuống bàn, lòng bàn tay đè lên, sờ vào chữ in trên giấy hết sức gai người.

"Đúng." Hoàng Nhân Tuấn lắc đầu: "Anh muốn ly hôn."

Bất kể hôm nay La Tại Dân lôi ra lý do gì thì anh cũng phải ly hôn.

Bị bủa vây trong đau thương vô cớ, dường như những cảm xúc này từ cơ thể người khác truyền đến, một người mà anh quen thuộc nhưng không nhớ ra được từng gặp ở đâu.

"Bút đâu?"

Hoàng Nhân Tuấn lấy ra đưa cho hắn, động tác trở nên máy móc, vì trong đầu đã luyện tập vài chục lần rồi.

Trên giấy sột soạt mấy tiếng.

Cả hai tờ đơn xin ly hôn đều có chữ ký của La Tại Dân, hắn cầm một tờ lên xem qua, không có gì muốn nói, hiện tại chỉ muốn hút điếu thuốc lá.

Hắn lại quay sang nhìn Hoàng Nhân Tuấn, quả đầu trọc hắn tạo ra khi đó nhằm đảm bảo phẫu thuật được tiến hành thuận lợi hơn, ngồi bên mép giường chẳng rõ đang nghĩ gì, cứng cỏi ương ngạnh như viên đạn, không thể bắt được như viên đạn, cứ đứng lẳng lặng nhìn như thế vài lần.

Sau đó cầm phần đơn xin ly hôn của mình rời đi.

Chẳng khác nào bị Hoàng Nhân Tuấn ép ký tên.

Thế nên hắn ký tên rất không cam tâm không tình nguyện, tức giận trước đó còn chưa nguôi, giờ càng thêm giận, trước khi đi La Tại Dân không để lại cho anh một câu nói nào.

Cuộc hôn nhân ngắn ngủi vài tháng cứ thế chấm dứt rồi, Hoàng Nhân Tuấn sờ phần đơn trong tay mình, nét bút trên giấy gằn sâu, sâu đến mức anh có thể sờ ra được ba chữ La Tại Dân rõ rệt.

Ly hôn rồi.

Anh ôm ngực ngã người ra sau, ấn xuống ngực đến mức thấy tay phát bỏng mà cũng căng thẳng. Người còn tỉnh táo, chỉ cảm giác có chỗ nào đó đau, đầu đau, cẳng chân đau, xương sườn đau, bên trong xương sườn càng đau.

Không nhìn thấy thì không nhìn thấy thôi, cứ để anh vụn rữa trong thế giới này đi.

Nếu vừa vụn rữa còn vừa đồng thời kéo theo người khác cùng vụn rữa thì rất muốn hỏi dựa vào đâu, La Tại Dân học Y bao nhiêu năm dựa vào đâu phải theo anh đi khắp nơi tìm cách chữa bệnh, ra nước ngoài khám dây thần kinh đến ma quỷ cũng chẳng có cách.

Dựa vào đâu mà dồn cả quãng đời còn lại lên vai hắn, như vậy không công bằng.

Đơn xin ly hôn cầm trong tay, như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Anh ngày càng buồn ngủ đến mức chẳng còn sức để suy nghĩ bất cứ điều gì, như bị ném ra giữa đồng không mông quạnh, tiếng gió thổi vù vù bên tai, mùi bùn đất và cỏ cây bay tới.

Đất đai rạn nứt.

Hết chương 35.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com