TruyenHHH.com

Najun Dich Quang Doi Con Lai

Ngủ đến hơn tám giờ tối mới tỉnh, bầu trời bên ngoài cửa sổ đã tối đen như mực, huyệt thái dương đau nhức khiến anh nheo mắt không muốn dậy, tay cũng chẳng nhấc lên nổi. Mất chốc lát để bình tĩnh, trong bóng tối ánh sáng từ màn hình điện thoại hơi chói mắt, anh mở điện thoại lên xem, đều là tin nhắn WeChat.

Toàn thân bật dậy, sóng điện thoại trong phòng lúc có lúc mất, anh chạy ra ngoài đứng giữa sân giơ điện thoại lên tìm tín hiệu, nhìn thấy đằng xa có cột sóng, chắc là trạm thu phát sóng của khu vực mới dựng, địa thế quanh đây tương đối cao, Hoàng Nhân Tuấn vẫy vẫy tay về phía cột sóng, sau đó ngồi trên bức tường thấp quây sân đợi điện thoại nhận tin nhắn.

Buổi tối nơi đây quá đỗi yên tĩnh, người dân đi ngủ rất sớm, về cơ bản hơn tám giờ đều ở trong nhà chuẩn bị đắp chăn đi ngủ, chỉ có ánh đèn le lói lọt ra ngoài qua cửa sổ, Hoàng Nhân Tuấn ngẩng đầu nhìn, bầu trời ngàn vạn ngôi sao, gần như ngay trên đỉnh đầu.

Nhiệt độ giảm mạnh, anh chỉ mặc một chiếc áo lỡ tay chống chọi, Cách Tang bê bát bánh nướng đi ra, trên cổ tay còn vắt cái áo khoác: "Ăn."

Hoàng Nhân Tuấn nói mặc thêm áo khoác xong cảm giác ấm hơn nhiều, bát inox đựng bánh nướng thịt dê được đặt trong chỗ lõm trên tường rào, Cách Tang ngồi hút thuốc trên ghế con bên cạnh.

Thi thoảng có một hai tiếng chó sủa vang lên, gió rất nhẹ, xung quanh đều tỏa ra mùi đất sau một ngày bị mặt trời chiếu nắng rồi đột ngột giảm nhiệt độ, Hoàng Nhân Tuấn đợi ba bốn phút, cầm một cái bánh nướng lên ăn, thức ăn nơi đây rất đơn giản, nhưng bánh nướng khá ngon, thịt dê tươi mới. Điện thoại lại vang lên tiếng thông báo tin nhắn, Hoàng Nhân Tuấn cắn ba bốn miếng bánh, Cách Tang thấy anh bị nghẹn thì ngậm điếu thuốc lá đi vào nhà rót trà.

Ông Hoàng, mẹ, Chung Thần Lạc, La Tại Dân, và những người khác, tin nhắn cuốn trôi màn hình WeChat, nhất là La Tại Dân, con số trên dấu chấm đỏ lên tới một trăm tám mươi chín.

Bánh nướng nuốt xuống đều bị dọa đến mức mắc nghẹn trước ngực.

Não bị gió tây bắc thổi vù vù rút sạch nhanh chóng, trống trơn, ngực như bị dây thừng quấn chặt không thể hít thở, tay cũng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, run tới nỗi chỉ có thể tạm thời đặt điện thoại xuống chỗ lõm trên tường, quá hốt hoảng mà cũng quá ngạt thở, lúc thì lạnh lúc lại thấy như bị đặt trên lửa nướng, dường như có thể ngửi thấy mùi bùn đất trước khi giông bão ập đến, trong lòng thấp thỏm lo lắng vô cùng.

Ngón tay chạm vào màn hình rồi lại rụt về, Hoàng Nhân Tuấn gãi gãi sau đầu, đặt mông ngồi phịch xuống đất, mấy chữ La Tại Dân bất thình lình trở nên áp lực kinh khủng.

Cuối cùng anh vẫn chọn mở đọc tin nhắn của Chung Thần Lạc trước, đơn giản chỉ hỏi anh đang ở đâu, còn nói chiều hướng thời tiết dạo này, sắp tới có thể sẽ mưa bão rất to.

Hoàng Nhân Tuấn vừa gõ chữ vừa uống trà mà Cách Tang đưa cho, anh đáp: [Mới đến, bên chỗ mày thế nào rồi, anh thấy dân làng nhiệt tình đấy.]

Hai giây sau Chung Thần Lạc hồi âm: [Vẫn ổn, vẫn ổn, chẳng qua ăn ở không quen, cảm ơn anh đã để tôi ở đây.]

Hoàng Nhân Tuấn cười cười: [Muốn đi thì mày cũng phải đi nổi mới được.]

[Ngày xưa tôi đi được mà.]

[Ngày xưa thầy Lý kéo mày đi.]

[Có khi nào kéo đâu!]

[Cái lần mày không đi đó.]

[Được, tôi không trị nổi anh, La Tại Dân gọi điện thoại cho tôi muốn cháy máy, tự xem mà giải quyết đi.]

Hoàng Nhân Tuấn phải tự xem mà giải quyết lúc này ngồi nhìn trời, không biết nên trả lời ra sao, thoát khỏi inbox rồi uống nước ừng ực từng ngụm to. Nơi này yên ắng quá, Cách Tang đứng bên cạnh đưa cho anh một điếu thuốc lá tự cuốn, thuốc này mùi cực gay mũi mà cũng rất mạnh, Hoàng Nhân Tuấn đốt thuốc xong rít mạnh một hơi, ho sặc sụa chảy nước mắt. Cách Tang khoái trá cười anh: "Đừng vội."

Vội.

Vội chết đi được.

La Tại Dân vội, anh cũng vội, La Tại Dân nôn nóng đến mức này khiến anh cảm giác mình tiêu đời rồi.

Cách Tang ở lại một lát rồi chậm rãi về phòng đi ngủ, các nhà dân đều đã tắt đèn, chó cũng không còn sủa lung tung nữa, im ắng tới độ trời và đất như hợp thành một, Hoàng Nhân Tuấn hút hết điếu thuốc, chống hai chân xuống đất ngửa người ngắm sao, cầm điện thoại chụp một bức ảnh, không nét lắm nhưng vẫn nhìn rõ bầu trời sao rộng lớn nơi đây.

Anh mở inbox với La Tại Dân gửi bức ảnh vừa chụp đi.

Sau đó lội lên trên đọc từng tin nhắn một.

[Vì sao anh không nói với em?]

[Thuốc ngủ không phải dùng như thế đâu, mùi vị rất đắng, em còn tưởng anh muốn cho em đi ngủ sớm, ngủ an ổn hơn.]

[Gọi điện thoại cho mẹ anh rồi, mẹ bảo chắc anh đi Tây Tạng.]

[Đi thì đi thôi em có ngăn cản anh đâu.]

[Có cần phải chuốc thuốc ngủ thế không?]

[Nửa đêm nửa hôm trốn đi?]

Hoàng Nhân Tuấn càng đọc, lòng càng lạnh. Giọng điệu về sau ngày một bình tĩnh, cách mấy tiếng lại gửi mấy tin, hỏi anh đến đâu rồi, ăn cơm chưa, có an toàn không, tin nhắn cuối cùng gửi vào hơn tám giờ tối nay: [Anh đang ở đâu?]

Bên dưới những câu nói đó là bức ảnh chụp bầu trời sao Hoàng Nhân Tuấn mới gửi, bầu không khí cuộc hội thoại đột nhiên có vẻ hòa hoãn hơn nhiều, mà bức ảnh đó cũng có vẻ như đang gây chuyện, thật ngu ngốc. Chỉ trong vòng một phút, La Tại Dân gọi WeChat cho anh, Hoàng Nhân Tuấn không dám nhận, điếu thuốc trên tay lẳng lặng cháy hết, anh bấm vào phím màu xanh trên màn hình.

Điện thoại kết nối ba giây không nghe thấy một chữ nào, rõ ràng tín hiệu không tốt, tự động tắt rồi, La Tại Dân nhanh chóng gửi sang mấy dấu chấm hỏi, Hoàng Nhân Tuấn lại bắt đầu không nỡ dối gạt, chỉ hận bên này sóng quá yếu, anh trả lời: [Anh đây.]

La Tại Dân: [Anh cúp máy?]

[Không, sóng yếu quá điện thoại kết nối nhưng không nghe thấy tiếng.]

La Tại Dân: [Đọc hết tin nhắn rồi chứ?]

[Đọc rồi, anh sai rồi.]

Nhận sai rất nhanh, chuyện này rơi vào ai thì cũng muốn đánh người, anh hiểu, thậm chí chính anh cũng muốn đánh anh.

La Tại Dân: [Gọi điện thoại được không?]

[Chập chờn lắm, chỉ có đúng hai vạch sóng.]

La Tại Dân: [Tức là không muốn nói chuyện với em?]

[Không phải.]

Hoàng Nhân Tuấn thở dài, dường như cũng đúng, không dám nói chuyện với hắn, gõ chữ thì cảm xúc không quá kích động, anh vẫn chịu được.

La Tại Dân: [Rốt cuộc anh có ý gì?]

Giọng này có lẽ nổi giận thật sự rồi, Hoàng Nhân Tuấn cũng không biết mình đang nghĩ gì, tâm trạng rất phức tạp.

[Anh sai rồi.]

Sai thật rồi. Trong đầu đang nghĩ phải làm sao đây, hay là lúc về để hắn đánh một trận? Tuyệt đối không đánh trả, như vậy còn có tác dụng không, Hoàng Nhân Tuấn hoảng sợ, dựa theo tính cách của La Tại Dân thì nổi giận rất khó dỗ, chia giường chia phòng ngủ, hoặc có khi còn dọn ra ngoài ở, khiến anh sống thủ tiết đến già.

La Tại Dân: [Gửi vị trí của anh cho em.]

[Không.]

La Tại Dân: [Nhắc lại lần nữa, vị trí.]

Hoàng Nhân Tuấn hiểu ra cực nhanh, trả lời: [Em đừng đến.]

Hai người đều không tiếp tục nói nữa, về cơ bản lúc này cuộc trò chuyện đã đi vào ngõ cụt. Hoàng Nhân Tuấn ngồi dưới đất cảm giác mông lành lạnh, từ lâu toàn thân đã rét run, sờ trước ngực cũng thấy lạnh, màn hình điện thoại không có thông báo tin nhắn mới, anh chuyển sang inbox với mẹ và ông Hoàng, hai người gửi hơn hai chục tin nhắn, vì ngày trước quen với việc sau tết mỗi năm anh đều chạy đến Na Khúc nên hai ông bà không thấy bất ngờ về chuyện anh đi, cái chính là hai ông bà nói anh không hiểu chuyện, nào có ai ở nhà người ta mà nửa đêm chuồn đi cứ như kẻ trộm, mau chóng về nhà xin lỗi Tiểu La đi.

Mẹ nói sáng sớm mùng một tết mới sáu giờ Tiểu La đã bắt đầu gọi điện thoại cho bà, hỏi Hoàng Nhân Tuấn chạy đi đâu rồi, khi đó mẹ còn chưa tỉnh ngủ, hỏi đến nhà mình vì sao không thấy còn tưởng quay ngược thời gian trở về hai mươi năm trước cái lần dẫn Hoàng Nhân Tuấn đi siêu thị rồi bỏ quên con ở quầy thu ngân, phút chốc đầu óc mông lung, đá ông Hoàng mấy cái nói không thấy Tuấn Tuấn đâu nữa, đến khi tỉnh táo trở lại mới phát hiện đã bao năm rồi không còn gọi cái tên thân thương Tuấn Tuấn.

La Tại Dân gọi điện thoại hỏi cả nửa tiếng, điều tra toàn bộ những phương hướng có thể điều tra, ông Hoàng vừa nghe máy vừa lục ảnh ngày trước của Hoàng Nhân Tuấn trong điện thoại, hình như là bên phía Tây Tạng, ông Hoàng không nhớ rõ lắm nhưng từng lưu ảnh, tìm nửa buổi mới ra được mấy tấm ảnh kỉ niệm chụp Hoàng Nhân Tuấn đeo balo đứng trên sườn núi màu vàng gió thổi phần phật, gửi cho La Tại Dân, vị trí cụ thể thì hai ông bà cũng không biết vì địa điểm mỗi lần một khác, hơn nữa thường xuyên đi cũng chưa từng gặp chuyện nên chẳng rõ rốt cuộc Hoàng Nhân Tuấn chạy đến chỗ nào Tây Tạng.

Anh lần lượt nói với cả mẹ và ông Hoàng lời xin tha thứ, năm lần bảy lượt cam đoan lần sau không thế nữa mới thoát được một kiếp nạn, không bị mắng, mẹ gửi mấy tin nhắn thoại cũng chẳng nghe được, sóng quá yếu, ngồi một lúc đã hơn mười giờ tối, nhiệt độ ngoài trời dần giảm thấp, chân tay lạnh cóng như bị ghìm chặt, máu huyết cũng khó lưu thông.

Đứng dậy khỏi mặt đất, ngồi xuống cái ghế con, pin điện thoại vẫn còn hơn ba mươi phần trăm, có thể sử dụng hai ba tiếng nữa, inbox mắc kẹt tại cuộc trò chuyện căng thẳng với La Tại Dân, anh nghĩ có khi nào lúc này người bên kia đã đập điện thoại rồi không, có lẽ chưa đến mức thể hiện nóng nảy như thế, tính cách La Tại Dân không phải kiểu dễ xúc động nhưng cũng rất cứng đầu.

Anh ngẫm nghĩ, định hành động trước một bước đi dỗ người kia, mới gõ được hai chữ "đừng giận" thì WeChat thông báo mất kết nối, tín hiệu lại đứt. Hoàng Nhân Tuấn nhìn về phía cột sóng đứng sừng sững im lặng trong đêm tối, nghĩ bụng lắp đặt rồi cũng có tác dụng chó gì, cái thứ phí tiền phí của.

Đợi đến mười hai giờ đêm, sóng điện thoại vẫn trong tình trạng đứt đoạn, Hoàng Nhân Tuấn chống tay xuống tảng đá dưới đất đứng lên, trên ghế con vẫn lưu lại độ ấm từ mông truyền ra, một con bọ bò qua, anh phủi đất cát trên quần, ngẩng đầu nhìn bầu trời không ngừng thay đổi, gió tây bắc thổi vào buổi tối sau đó không còn động tĩnh đặc biệt nào khác, nhiệt độ giảm thấp nhưng anh mặc trang phục Tây Tạng nên coi như chống chọi được, đợi đến khi điện thoại gần hết pin mới quay về phòng.

Mặc nguyên quần áo nằm xuống chiếc giường mỏng, điện thoại còn mười hai phần trăm pin, ban nãy đứng ngoài gió nên lúc này hắt hơi liên tục, Hoàng Nhân Tuấn vừa rút giấy ăn vừa nghĩ xem phải xin lỗi thế nào, sắp xếp được một đoạn văn mười nghìn chữ trong đầu, đáng tiếc chẳng thể gửi đi, anh lau sạch nước mũi rồi ngồi bên mép giường cười, cho dù gửi đi được thì lẽ nào anh sẽ gửi thật sao? Có gửi cũng vô dụng.

Nếu La Tại Dân là người chỉ cần dăm ba câu đã dỗ được thì cũng đâu đến nỗi anh phải lén lút trốn đi trong đêm giao thừa, con người này mà cứng đầu lên là cứ như bò Tây Tạng vậy, giống lần trước đỡ một dao của thằng chó chết kia thay anh, rõ ràng cách khá xa nhưng vẫn chắn, chẳng khác nào tự mình nhào tới nộp mạng, có lẽ chưa từng nghĩ xem trong tay thằng chó đó cầm thứ gì.

Lần này có khả năng dỗ được, sai thì phải nhận, nhận xong người ta muốn đến đây thì làm thế nào, Hoàng Nhân Tuấn thấy không ngăn được. Điều kiện hoàn cảnh trên Khắc Nhĩ Thanh chính là trở ngại, đến rồi không ai xuống đón mà cũng không ai chăm sóc, một mình hắn đi còn chẳng biết phải thuê xe như thế nào, bị coi như con mồi béo bở lừa mất mà có khi vẫn nghĩ về đích đến. Thế nên sao anh có thể để La Tại Dân tìm đến đây được, Chung Thần Lạc đi con đường này bao nhiêu lần cuối cùng vẫn bị ngăn dưới chân núi, rất nhiều điều có lẽ thật sự là chuyện tâm linh, trong mệnh không nên có.

Anh nằm dựa vào đầu giường hai mắt nửa nhắm nửa mở, chính anh cũng không biết mình đang ngủ hay đang thức, nghĩ đến buổi tối trước đêm giao thừa làm một lần, thật sự đã nứng, anh còn có thể nhớ rất rõ nhiệt độ khi La Tại Dân ra bên trong mình, không đeo bao cao su, bình thường đều chú ý đeo bao nhưng hôm đó làm một lần xong thì không đeo nữa, hai người triền miên ân ái thật sự không muốn có vật ngăn cách.

Ngày trước nghĩ đến những chuyện này có lẽ anh sẽ tự sướng một hiệp, nhưng hôm nay toàn bộ hứng thú đều bị những tin nhắn tràn màn hình đập tan hết rồi, vả lại môi trường thế này cũng không cho phép, chân anh gập dưới cuối giường rất khó cử động. Đồ chơi người lớn anh đặc biệt mua ngày đó kỳ thực chẳng có tác dụng mấy, cuối cùng đều cởi sạch trơn ném xuống đuôi giường, nghĩ lại còn thấy khá đáng tiếc.

Những suy nghĩ ngổn ngang lóe lên trong đầu, đến khi trời sắp sáng anh mới ngủ, mặt trời rọi qua cửa sổ chiếu sáng một góc phòng, Hoàng Nhân Tuấn ngồi dậy cảm giác lục phủ ngũ tạng rỗng không, hôm nay phải đi tìm Đạt Ngõa, một kế hoạch hiện ra trong tâm trí sau đó anh quả quyết ngồi trên giường chờ đầu óc tỉnh táo.

Cho đến khi Cách Tang đi vào gõ cửa gọi ra ăn sáng, Hoàng Nhân Tuấn cũng sắp xếp gần xong mạch suy nghĩ, theo Cách Tang ra ngoài uống trà ngọt, hai người đàn ông đứng trong sân bê bát ăn bánh nướng thịt dê và bánh Tsampa, bánh làm từ bột mì nhồi nhân thịt dê được nướng chín kỹ từ mặt ngoài vào trong, ăn mấy miếng vào bụng thoải mái hơn hẳn, người cũng dồi dào sức sống, đây là linh đan thần dược thần kỳ nhất của vùng cao nguyên, gió sớm mai thổi đến từng cơn làm lá cờ trên những cột cờ cầu nguyện bay phần phật như sóng cả, gió nhỏ hơn buổi tối, phù hợp ngồi xí xổm.

Hoàng Nhân Tuấn ngồi trong nhà xí bên cạnh chuồng bò nhà Cách Tang lấy điện thoại ra thử xem có sóng không, một vạch hai vạch, lần đầu tiên lên đến tận ba vạch, anh kích động khẽ run người, không cẩn thận có cả đám muỗi chích vào mông.

Tin nhắn cách quãng hiện lên màn hình nhưng anh không kịp đọc, anh giơ tay vỗ bốp một cái vào mông chết tám con muỗi, xí xổm thế này không có cảm giác an toàn tí nào, Hoàng Nhân Tuấn sợ điện thoại rơi xuống hố phân bèn nín nhịn đợi đi vệ sinh xong vội vàng chùi đít chạy đi.

Tình trạng của Đạt Ngõa không ổn, Cách Tang nói rất nhiều lần trên đường đến nhà ông: "Bác sĩ đến làm cái cái cái đó, vô ích." Cách Tang vừa nói vừa vỗ lên mu bàn tay, Hoàng Nhân Tuấn đoán là truyền nước, đã đến nông nỗi này rồi, cơ quan nội tạng đều lão hóa hết, truyền nước cũng chẳng thể cứu lại được, chỉ có thể nói tính mạng lửng lơ, cố hết sức kéo dài thêm ngày nào hay ngày ấy.

Sau khi vào phòng Đạt Ngõa đã tỉnh, nghiêng người chống xuống giường ho khù khụ, thấy có người đi vào thì thoáng co rúm như thể khiếp sợ, nhìn rõ người đến lại có vẻ kích động lướt qua đôi mắt, hai tròng mắt như phủ một tấm màng mỏng, nói chuyện hoàn toàn bằng giọng gió: "Tiểu Hoàng đến, Tiểu Hoàng đến đây."

Đôi mắt ông luôn nhìn chằm chằm Hoàng Nhân Tuấn, nhìn lâu rồi đờ đẫn lau khóe mắt, Hoàng Nhân Tuấn ngồi xuống đưa bình dưỡng khí cho Đạt Ngõa chụp lên: "Chú hít thở đi ạ, sẽ dễ chịu hơn."

Đạt Ngõa chầm chậm lắc đầu, nói: "Tang Cát vừa nói với tôi, biết cháu sẽ đến, nói năm đó có lỗi với cháu."

Ông nói một câu phải hít khí ô-xy rất lâu, tựa giếng nước lâu năm khô cạn, dùng hết sức bình sinh để hút cũng không lên nổi một giọt nước, chỉ có thể nghe thấy tiếng vọng xa xăm.

Tang Cát chính là thầy Lý, Hoàng Nhân Tuấn cười cười: "Có gì mà xin lỗi ạ, cháu bán bảo bối đó từ lâu rồi."

Anh đi đi về về Na Khúc nhiều năm đều chỉ vì một chuyện, làm rõ nguyên nhân cái chết của thầy Lý. Năm xưa rất đông người trộm mộ, chạy khắp các địa khu, thành phố thị trấn to nhỏ, dùng cách nói kỳ ảo một chút thì là kẻ trộm mộ, nhưng các anh đơn giản hơn, thầy Lý là người Tây Tạng, là anh em ruột của Đạt Ngõa, Đạt Ngõa là anh trai thầy Lý, lúc trước luôn chăn dê trên Khắc Nhĩ Thanh, thuộc kiểu người động vật hoang dã.

Theo lời thầy Lý chính miệng kể lại lần đầu tiên rời khỏi Na Khúc là để bán dê cho anh trai, người mua dê đến vận chuyển nhưng không đủ nhân lực, bảo ông đi theo chuyển dê lên xe, sau đó đưa tiếp một đoạn đến chợ Lạp Tát, quay về sẽ cho ông ba trăm tệ tiền lộ phí, thầy Lý hí hửng đi theo, đến Lạp Tát ông chủ lại nói chạy thêm chuyến nữa tới núi Đại Lương, đem dê qua chợ bên đó bán, người dân tộc Di thích ăn gia súc nuôi trên núi, lúc này người đàn ông Tây Tạng bản địa không đi nữa vì trong nhà còn có già trẻ cần chăm lo, thế là chỉ có mình thầy Lý lên xe.

Thầy Lý đến núi Đại Lương thì gặp phải tên vô lại, mua dê mà không chịu trả tiền, ông chủ nói Tang Cát có sức có lực, nếu đòi được tiền ba con dê thì sẽ chia cho ông một nửa. Thầy Lý vui vẻ đến chầu trực trước cổng nhà tên vô lại đòi tiền, nào ngờ tên vô lại đích xác không có tiền mà dê thì ăn mất rồi, chỉ ôm ra cho ông một thứ đồ cổ nói ông đem bán sẽ có tiền, cái này đáng giá hơn ba mươi nghìn tệ. Thầy Lý thực sự hết cách bèn đến chợ đêm mà tên vô lại chỉ, bưng cái bát cổ trên tay, có người theo dõi ông suốt dọc đường đi, cho đến khi một người đàn ông đầu trọc đứng cửa gọi ông vài tiếng, ai biết thầy Lý vừa đi vào liền bị đập cho một trận, ba bốn gậy bổ xuống bể đầu chảy máu.

Thì ra cái bát này do tên vô lại trộm về, tên vô lại là người đi đào mộ, giấu người đi cùng trộm mất một cái bát, bị người trong ngành liệt vào danh sách đen, lúc này thấy cái bát thì tưởng chính là tên vô lại, thầy Lý kêu oan đến khàn cả giọng, mấy gã cao to bên cạnh nhanh tay lục soát toàn thân, tìm ra thẻ căn cước công dân của ông, gã trọc mới "Á!" một tiếng, rốt cuộc biết mình đánh nhầm người bèn vội vàng đưa đến bệnh viện, phần đa người làm cái ngành này đều không có giấy tờ tùy thân, đánh chết bỏ vào bao tải ném ra nơi đồng không mông quạnh chẳng ai biết đấy là đâu, thầy Lý là người có thẻ căn cước công dân đàng hoàng, gã trọc nhanh chóng xin lỗi đồng thời đưa ông vào phòng bệnh tốt nhất.

Thầy Lý lành lặn vết thương trở về mới phát hiện chuồng dê dựng tạm của ông chủ không còn, xe cũng chẳng có, gã trọc giúp ông tìm người, thực sự không tìm được thiếu chút nữa thầy Lý định nhảy lầu, không lấy được tiền còn mất trắng dê, gã trọc đoán đây là cái bẫy của ông chủ lòng dạ thâm độc và tên vô lại kia, chuyên môn lừa ông, thầy Lý tức đến mức chửi ầm lên, gã trọc thấy ông đáng thương nên bảo ông ở lại làm thêm trong quán để kiếm tiền đi đường, có thể công việc này nên xuất hiện trong số mệnh của ông, thầy Lý nhìn trái ngó phải rất hứng thú với việc đào mộ, nói cũng giống như các ông tìm bán đông trùng hạ thảo, coi trọng chừng mực và vị trí. Gã trọc quan sát một thời gian, rất thích thầy Lý, không nỡ thả người về, dẫn theo đi đào mộ mấy lần thầy Lý đã vô cùng lành nghề.

Sau đó thầy Lý chạy theo cái nghề này đến cùng, dần dà làm lâu chính ông cũng tích cóp được một khoản tiền rồi thu nhận học trò, ra bắc vào nam, đồ đào lên đều bán cho gã trọc, Hoàng Nhân Tuấn biết được đại khái chừng đó, trong ấn tượng của anh thầy Lý là người rất biết cách làm ăn buôn bán, gã trọc chém giá ác liệt, chia đều năm năm, ấy vậy mà thầy Lý cũng không oán hận nửa lời, có lẽ luôn giữ lòng cảm kích trong thâm tâm. Lần đào mộ cuối cùng ở Vân Nam, lần đó anh đang thi cuối kỳ nên không đi theo, chỉ nhớ thầy Lý vội vàng quay lại giao cho anh một két sắt, dặn anh chìa khóa ở chỗ chú Đạt Ngõa, nhưng chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ thì đừng mở ra, sau đó lại vội vàng lái xe đi, lần tiếp theo nhận được tin về ông đã là tin báo tử do sư huynh sư đệ gửi đến.

Vật mà thầy Lý giao cho anh chắc chắn được mang từ Vân Nam về, ông và tên vô lại kia giống nhau, lấy thứ không nên lấy muốn bán riêng, đây là nguyên nhân có khả năng lớn nhất mà Hoàng Nhân Tuấn suy đoán trong mấy năm qua.

Anh cứ mãi không mở két sắt, một là không biết mở rồi lấy ra làm gì, nếu bán thì anh sẽ trở thành thầy Lý thứ hai, hai là Đạt Ngõa không đưa chìa khóa.

"Bán." Đạt Ngõa cũng cười, hơi thở từ cổ họng thoát ra ngoài: "Cháu không bán được đâu, đó là hàng dỏm."

Hết chương 29.


* Thật ra ban đầu có nguyên một chương H tình thú nhưng về sau trong bản chỉnh sửa đăng lên cuối cùng bị Pha Lê cắt đi rồi, nó là đoạn cuối chương 25 với trọn một chương 26, buổi tối hôm ở nhà anh Tuấn, tinh hoa nằm trong ba dòng "Của anh" đó. Để sau này nếu có hứng thì mình sẽ dịch coi như ngoại truyện. Nhưng nói chung là vạn sự tùy duyên mình không dám hứa đâu =))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com