TruyenHHH.com

Najun Dich Quang Doi Con Lai

"Anh có thể nhìn em như thế nào?" Hoàng Nhân Tuấn cầm tài liệu đặt lên bàn, trong chốc lát cũng không vội đi nữa, có một vài lời anh cần phải nói: "Giống như em nhìn anh, mở to hai con ngươi ra nhìn."

"Không phải." La Tại Dân vẫy tay: "Anh ngồi xuống."

Hoàng Nhân Tuấn cứng người, không hiểu La Tại Dân muốn nói gì nhưng vẫn ngồi xuống bên giường: "Có lời muốn nói?"

"Có, mà cũng không hẳn, chỉ muốn hỏi anh thôi." La Tại Dân chấm mũi dép lê xuống đất: "Nếu... khi đó đổi thành người khác xem mắt với anh thì anh có kết hôn nhanh như vậy không?"

Vèo vèo vèo, chỉ trong chớp mắt đã đăng ký kết hôn.

Nhanh như vậy, lại còn giống hệt trò đùa.

"Ơ hay..." Hoàng Nhân Tuấn chưa ngốc: "Giả thiết của em không đúng."

Nếu là người khác thì anh còn chẳng đi xem mắt, đã chuẩn bị sẵn sàng sống một mình cả đời. Anh sẽ không vì kết hôn mà đi xem mắt hay cưỡng ép bản thân tiếp xúc với người khác.

Giả sử khi đó là người khác, lùi lại xa hơn anh nhận lời ông Huang đi gặp thử, vậy thì cũng không tiếp xúc chỉ mới một tháng đã đăng ký kết hôn.

"Vì sao không đúng." La Tại Dân nghiêng đầu nhìn anh.

Lẽ nào hoàn toàn không cần xem mắt, đã có "lốp dự phòng" từ sớm rồi? Chẳng qua thấy hắn thích hợp hơn, duyên phận kiểu này đích xác không phải thứ có thể giả sử.

Nhưng lựa chọn thì sao, với tiền đề là giả thiết như thế, Hoàng Nhân Tuấn sẽ chọn thế nào.

"Vậy anh giả sử là em, nếu khi đó người xem mắt với em không phải anh thì em có đồng ý kết hôn không?" Hoàng Nhân Tuấn cười có chút trào phúng.

Để xem em nói sao.

"Chưa biết được." La Tại Dân nói: "Chuyện này cũng cần xem cảm giác, nếu không phải anh có khi em còn chẳng muốn tiếp xúc."

Có lẽ sẽ bỏ đi thẳng, sau đó tìm người tiếp theo.

"Cũng có khả năng thời gian tiếp xúc ngắn hơn đã kết hôn?" Hoàng Nhân Tuấn vẫn cười.

"Anh nói vớ vẩn." La Tại Dân thấy hơi giận nhưng không bị anh lùa vào bẫy, đầu óc sáng suốt lý luận: "Không thể nói như thế được, anh có phải em đâu."

"Ôi, cảm giác như anh đã chặn hạnh phúc cả đời của em." Giọng Hoàng Nhân Tuấn nghe có vẻ nuối tiếc.

"Đừng nói bậy bạ." La Tại Dân nói chắc như đinh đóng cột: "Em không nghĩ đến hạnh phúc cả đời gì cả."

Cho dù sống không đủ hạnh phúc cũng chẳng sao, chỉ cần có một gia đình là được, có phải yêu cầu quá thấp không, hắn cũng hết cách rồi, miễn sao có một gia đình là không còn thấy vắng vẻ.

Bên cạnh có một người làm bạn.

"À~" Hoàng Nhân Tuấn cúi đầu sờ mũi: "Thế nên kết hôn với anh, không hạnh phúc như vậy đấy hả?"

Là chưa từng nghĩ đến hạnh phúc cả đời, hay cho rằng ở bên anh là không trải nghiệm được hạnh phúc, cả hai khả năng đều khá buồn cười.

"Không phải đâu." La Tại Dân nhíu chặt đầu mày: "Sao anh cứ lái đi xa thế, quay lại câu hỏi ban nãy, nếu khi đó người xem mắt với anh không phải em thì anh có đồng ý kết hôn không?"

"Được đấy." Hoàng Nhân Tuấn nhìn hắn đầy tán thưởng.

"Được, được cái gì?" La Tại Dân hỏi.

"Lặp lại lời từng nói không sai một từ, rất giỏi." Hoàng Nhân Tuấn vừa cười vừa bật ngón cái.

"Anh đừng có đánh trống lảng." La Tại Dân vươn tay nắm gáy anh, ngón tay dùng sức bóp bóp: "Mau trả lời đi."

"Bác sĩ La hơi mạnh tay rồi đấy." Hoàng Nhân Tuấn không dám phản kháng, ngộ nhỡ động đến vết thương của La Tại Dân thì sợ rằng lại phải trải qua việc khâu vá lần nữa, da thịt đều bị khâu đến nát vụn luôn mất.

"Nói." La Tại Dân cũng chỉ nhẹ nhàng nhéo cổ Sóc Lớn, không dùng sức, vừa nhéo vừa run tay, tóc Hoàng Nhân Tuấn rất mềm, nắm trong tay làm dấy lên nỗi xúc động muốn đè anh xuống làm chuyện xấu.

"Anh có thể nói gì, em toàn giả sử lung tung, anh biết trả lời thế nào." Hoàng Nhân Tuấn nghiêng đầu, túm tay La Tại Dân từ từ bóp chặt, mở to mắt nhìn hắn không hề chớp, cùng lắm thì bóp chết anh đi, cống hiến cho biên kịch phim truyền hình nước nhà chút tư liệu sống cẩu huyết.

Im lặng chốc lát.

La Tại Dân chợt buông tay, hơi thở cũng trở nên hỗn loạn, muốn túm lấy Hoàng Nhân Tuấn nhưng không duỗi tay ra được, bị ánh mắt rực lửa vừa rồi làm bỏng: "Bướng ghê cơ."

Bướng đến mức không tài nào trị nổi.

"Tào lao." Hoàng Nhân Tuấn rời tầm mắt, ngửa đầu ra sau hoạt động cổ: "Anh dễ nói chuyện nhất trên đời luôn, chẳng có người bạn nào nói anh không trượng nghĩa hết."

"Vậy anh không thể trượng nghĩa với em một lần sao?" La Tại Dân bóp huyệt thái dương, nhức đầu.

Là thật sự rất muốn biết thái độ của Hoàng Nhân Tuấn dành cho hắn, hay nên nói là càng muốn biết vị trí của mình trong lòng đối phương.

Có những chuyện nói ra rồi đều bị Hoàng Nhân Tuấn lẩn tránh như cá chạch.

"Anh còn chưa đủ trượng nghĩa hả?" Hoàng Nhân Tuấn tức đến mức duỗi chân xuống giường, chỉ vào cặp lồng cơm: "Cô giúp việc cũng không phục vụ tận tâm như thế, em đi đâu tìm được người trượng nghĩa như anh?"

"Cái đó không phải trượng nghĩa." Cuối cùng La Tại Dân rơi vào vòng luẩn quẩn, hắn vẫn không thể cãi nhau với người Trung bằng tiếng Trung được: "Em cần anh trượng nghĩa với em làm gì chứ, rõ thật là..."

"Đúng thế." Hoàng Nhân Tuấn vuốt tóc một cái: "Như kiểu trên mạng hay nói, sau này làm anh em giường trên giường dưới thôi, đủ trượng nghĩa không?"

"Không." La Tại Dân nghiến răng: "Em không."

"Thế em đang tranh cãi cái quái gì." Hoàng Nhân Tuấn chống tay trên mặt bàn, lạnh nhạt nhìn đối phương.

Thích em bao nhiêu năm như thế, đủ trượng nghĩa không.

Vất vả lắm mới gặp được, cho rằng đây là duyên phận nên kết hôn, đủ trượng nghĩa không.

Sống với nhau đến bây giờ, không hề có một chút lòng dạ nào khác, đủ trượng nghĩa không.

"Em không tranh cãi..." La Tại Dân vừa bực vừa không biết nên nói gì, kìm nén đến mức mí mắt cụp xuống, vỗ vỗ mặt rồi vỗ vỗ tai mình: "Em muốn biết anh thấy con người em như thế nào."

Ánh mắt Hoàng Nhân Tuấn càng thêm lạnh nhạt, giọng nói cũng lạnh lùng: "Rốt cuộc muốn hỏi cái gì?"

"Em muốn hỏi anh có tí cảm giác nào với em không!" La Tại Dân hét lên một câu cực nhanh, cực trầm. Nhất thời đầu óc mông lung.

Hoàng Nhân Tuấn cũng mông lung: "Gì cơ?"

La Tại Dân không lên tiếng, chỉ lặng lẽ nhìn anh.

Có tí cảm giác nào không, Hoàng Nhân Tuấn ngẫm lại mấy chữ này, dường như có đám trẻ con nghịch ngợm đến ném pháo vào trước cửa nhà anh, thần kinh phấn khích reo vang, nhảy nhót.

Đâu chỉ là tí cảm giác.

Hoàng Nhân Tuấn khom lưng ghé sát, mũi gần chạm đến mặt La Tại Dân, ra sức hít thở sâu: "Anh..."

"Ấy! Vừa cắt chỉ xong không được ngồi lâu, mau nằm xuống đi, đừng để vết thương rách ra." Một điều dưỡng từ cửa đi vào, giọng to cực kỳ.

Đột nhiên bị cắt ngang, trong lòng khó chịu, hậm hực. La Tại Dân ngoảnh đầu lườm điều dưỡng, đối phương không nhìn thấy, đóng cửa đi vào đặt đồ xuống: "Bôi thuốc nào."

Quay đầu lại, Hoàng Nhân Tuấn đã xách cặp lồng cơm, nhẹ vỗ vai hắn: "Đi đây."

"Không được." La Tại Dân nói chuyện cứng rắn một lần hiếm thấy, dứt lời hắn ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Hoàng Nhân Tuấn: "Nói xong hãy đi."

"Để lần sau." Hoàng Nhân Tuấn nói.

"Được rồi, đừng đưa đẩy nữa, tôi còn đang đợi đổi ca đây này." Điều dưỡng cầm tăm bông bước tới.

Hoàng Nhân Tuấn lẳng lặng nói câu "tạm biệt" với hắn rồi nhanh chóng biến mất sau cánh cửa. La Tại Dân ngoái nhìn sắp vẹo cả cổ cũng không thấy anh quay lại.

Màn hình điện thoại sáng lên, lúc điều dưỡng bôi thuốc hắn nắm chặt điện thoại trong tay, động tác khá mạnh, vết thương lập tức đau nhói, dường như thật sự rách ra một chút xíu.

Chẳng quan tâm được nhiều, hắn tìm WeChat của đồ vô lương tâm, gõ chữ vù vù vù: [Anh không nói tối nay em không ngủ.]

Mười phút sau Hoàng Nhân Tuấn mới trả lời: [Bản thân em thấy sao?]

Bản thân hắn thấy thế nào, La Tại Dân tức đến mức đấm xuống đầu giường, trả lời: [Khó nói thành lời như thế sao? Hay để em nói trước nhé.]

Hoàng Nhân Tuấn: [Được thôi, em nói trước đi.]

La Tại Dân gõ chữ một lúc lâu rồi lại không biết phải nói thế nào, trả lời: [Không được, em nói không ổn, anh nói trước, cho em đáp án tham khảo.]

Hoàng Nhân Tuấn bực không thèm trả lời nữa.

Anh rời khỏi bệnh viện không về nhà mà đến tứ hợp viện, định thức đêm sửa cho xong cái ấm kia, trên đường trò chuyện mấy câu với La Tại Dân, nói đến mức nhồi máu cơ tim, cảm ơn bác sĩ La, rất giỏi làm người ta phát ốm.

Sau khi đến tứ hợp viện phát hiện đèn phòng làm việc trên tầng hai vẫn sáng, là phòng của Chung Thần Lạc, bình thường thằng nhóc đó đúng chuẩn năm giờ tan làm giống mọi người, không thích tăng ca, Hoàng Nhân Tuấn cúi đầu gửi tin nhắn cho cậu: [Vẫn đang bận?]

Không trả lời, xem ra thật sự đang thức đêm làm việc. Thứ gì đáng để cậu bất chấp thời gian, say sưa như thế.

Lên đến tầng hai, Hoàng Nhân Tuấn gõ cửa căn phòng đang sáng đèn, tia sáng lọt qua khe cửa, anh đứng mãi không ai mở cửa thì càng tò mò, Chung Thần Lạc có thể chuyên tâm đến mức này cơ á, mặt trời mọc từ đằng tây hay sao: "Mày sửa hàng đắt tiền gì thế? Lại còn khóa trái cửa không cho ai xem?"

Hoàng Nhân Tuấn khẽ giậm chân hết sức mong đợi, bỗng nghe thấy mấy tiếng cộc cộc từ bên trong vang ra, như có đồ bị rơi, Hoàng Nhân Tuấn ngước mắt nhìn chằm chằm khe cửa, đèn này cũng không giống đèn dùng để sửa đồ, hơi tối.

Vươn tay văn vặn khóa cửa, quả nhiên không mở được, trong đầu Hoàng Nhân Tuấn hiện lên một suy nghĩ xấu, lấy điện thoại ra định báo cảnh sát, chợt cạch một tiếng, cửa mở, Chung Thần Lạc nhìn anh đầy lúng túng: "Sao tự dưng anh quay lại."

"Con mẹ nó nữa." Hoàng Nhân Tuấn cảm giác sự việc phát triển theo hướng còn khó bề tưởng tượng hơn, đá văng cửa: "Mày đi ăn trộm đấy à?"

Cửa mở ra, tầm nhìn trải rộng không sót cái gì, Hoàng Nhân Tuấn sững người tại chỗ, quay đầu chỉ vào Chung Thần Lạc rồi lại chỉ vào cậu trai đang mặc quần trên ghế sofa trong phòng làm việc, vô cùng khiếp sợ.

"Anh quay lại mà cũng không nói một tiếng!" Chung Thần Lạc che mắt anh lại rồi kéo ra ngoài: "Đừng nhìn nữa, đừng nhìn nữa!"

Qua những kẽ ngón tay, Hoàng Nhân Tuấn thấy cậu trai kia tựa hồ có khuôn mặt khá quen, hình như là... hình như là...

"Tiền đi thuê nhà nghỉ cũng không có à?" Hoàng Nhân Tuấn đứng ngoài hành lang, đặt cặp lồng cơm trên bệ cửa sổ, một tay kẹp điếu thuốc lá, một tay bóp má Chung Thần Lạc.

"Anh trai." Chung Thần Lạc chóng mặt: "Là sự cố, người ta đi ngang qua tạt vào ngồi chơi thôi."

"Cứ nói láo đi." Hoàng Nhân Tuấn nghĩ mình vẫn còn chút đầu óc: "Cởi cả quần rồi mà chỉ ngồi chơi thôi?"

Lại còn đi ngang qua, bịa tiếp đi.

"Đừng nói nữa, đừng nói nữa." Chung Thần Lạc gạt tay anh ra, nhíu mày quay vào trong hô to: "Ra đây đi, một người to lù lù như thế có trốn cũng không trốn được đâu."

Hoàng Nhân Tuấn nổi hứng, ngậm điếu thuốc lá đứng ngay đầu gió, ánh mắt lẳng lặng nhìn vào trong, nghe thấy có tiếng đeo giày, chẳng mấy chốc một cậu trai cao to đi ra.

Đối mặt với hai người, trước tiên cậu trai hơi cúi người chào: "Chào, chào mọi người."

"..." Chung Thần Lạc thở dài: "Lại đây."

Lúc này nhìn rõ rồi, đầu bếp Hàn Quốc, con trai của bạn, cậu thanh niên mười tám tuổi, họ Phác, còn tên đầy đủ là gì thì không biết.

"Nói đi xem nào." Hoàng Nhân Tuấn búng tàn thuốc.

"Em, là, Thần Lạc..." Đầu bếp Phác cố gắng sắp xếp ngôn ngữ.

"Bạn tình của tôi." Chung Thần Lạc ôm đầu cất tiếng.

Hoàng Nhân Tuấn mắc kẹt một câu "A" trong cổ họng, môi hơi khô nẻ, ngay tức khắc nghe thấy cậu thanh niên họ Phác thay đổi nét mặt từ hơi xấu hổ lúng túng sang khó mà tin được: "Anh, gì cơ?"

Trình độ nói lắp có thể sánh bằng La Tại Dân.

Chung Thần Lạc nhìn đối phương, định bụng gạt cho qua: "Được rồi, tối nay đến đây thôi, mau về đi kẻo bố cậu lại giục bây giờ."

"Anh nói, nói cho rõ." Đầu bếp Phác đứng không nhúc nhích, bị Chung Thần Lạc kéo xuống dưới nhà, cầm chặt tay nắm cửa không chịu đi: "Anh, anh nói cho rõ!"

"Rõ thế rồi còn gì, là cậu không rõ thì đúng." Nhất thời Chung Thần Lạc cũng hơi mơ hồ, túm cánh tay cậu thanh niên mười tám tuổi kéo đi: "Bạn tình, chưa nghe thấy bao giờ sao?"

Đầu bếp Phác buông tay, bị lôi đi xuống dưới nhà, Hoàng Nhân Tuấn đứng tại chỗ hóng hớt nhìn theo, cho đến khi kéo nhau vào gara trước sân cũng vẫn nghe thấy tiếng Chung Thần Lạc bảo cậu thanh niên đừng làm ồn, đầu bếp Phác nói tiếng Trung không lưu loát, sau đó toàn phản kháng bằng tiếng Hàn.

Nghe không hiểu nhưng chẳng ảnh hưởng đến Hoàng Nhân Tuấn nghe mà thấy buồn cười.

Thằng oắt Chung Thần Lạc cũng có ngày hôm nay cơ.

Hút hết một điếu thuốc lá, Hoàng Nhân Tuấn lấy điện thoại ra xem thử, La Tại Dân không gửi tin nhắn nữa, chắc là đã ngủ, gần mười giờ rồi, nhưng Chó Con bảo anh không nói thì tối nay không ngủ, có thật không vậy, Hoàng Nhân Tuấn trả lời một câu: [Có đó không?]

Ba giây sau.

La Tại Dân: [Ừ.]

Vẫn đang canh thật luôn, Hoàng Nhân Tuấn toét miệng đến tận mang tai: [Con người em sao mà cố chấp thế nhở?]

La Tại Dân trả lời cực nhanh: [Cố chấp thế đấy.]

Hoàng Nhân Tuấn thấy hơi buồn cười, ngẩng đầu nhìn mặt trăng, hôm nay là mười bốn tháng Hai, trăng tròn vành vạnh, cũng sáng vằng vặc, anh giơ tay chụp một bức ảnh gửi sang cho hắn.

Cuối cùng vòng tròn nhỏ chính giữa ảnh cũng tải xong, La Tại Dân trả lời: [Bên em cũng có.]

Không lâu sau Hoàng Nhân Tuấn thấy trên màn hình điện thoại hiện ra một bức ảnh nền trời màu đen và mặt trăng rất sáng. Chụp đẹp đấy, anh trả lời: [Em ở ban công à? Không lạnh sao, buổi tối nhiệt độ giảm sâu.]

La Tại Dân: [Em đoán anh đang hút thuốc lá.]

Hoàng Nhân Tuấn lại cười, trả lời: [Đoán sai rồi.]

La Tại Dân gửi một cái meme có chút tổn thương, như thế này phạm quy lắm đấy, Hoàng Nhân Tuấn nhanh chóng bổ sung: [Vừa hút xong, giờ tắt rồi.]

Màn hình điện thoại hiện thông báo cuộc gọi đến, xem ra hắn nhất định phải hỏi cho ra kết quả mới thôi, Hoàng Nhân Tuấn hắng giọng, nghe máy: "Còn chưa ngủ sao?"

"Không ngủ được." Giọng La Tại Dân khàn khàn.

"Vẫn ngoài ban công à, mau vào phòng đi, cẩn thận cảm." Hoàng Nhân Tuấn nhíu mày nhìn trăng, xung quanh mặt trăng tỏa ra ánh sáng trắng mịn như lông tơ.

"Thiên lý, thiên lý cộng..." La Tại Dân ngắc ngứ hồi lâu.

"Thiên lý cộng thiền quyên*." Hoàng Nhân Tuấn thực sự không nghe nổi nữa, nhanh chóng nói nốt thay hắn.

"Đúng, chính là câu đó." La Tại Dân lặp lại một lần sau đó vội nói: "Rốt cuộc anh, có cảm giác gì với em?"

Là người thân, người yêu hay là bạn?

Thật ra Hoàng Nhân Tuấn bị hỏi càng ngày càng căng thẳng, càng ngày càng khó hít thở thong thả, mặt trăng quá xa, gió thổi quá to, anh xoa xoa hình xăm trên tay: "Em thì sao?"

Đừng chỉ hỏi mỗi anh thế.

"Em..." La Tại Dân lại ấp úng: "Nói trước nhé, anh buộc phải thành thật, không được nói dối."

"Không thành vấn đề." Hoàng Nhân Tuấn khẽ gật đầu, vạt áo bay lên theo cơn gió đêm.

Điện thoại im lặng khoảng một phút, anh cầm mà nóng bỏng cả lòng bàn tay, rốt cuộc La Tại Dân mới nói: "Em rất thích anh."

Gió to tới mức thổi lá cây xung quanh kêu xào xạc, Hoàng Nhân Tuấn sững sờ, anh cười: "Anh cũng, rất thích em."

"Anh đang lừa phỉnh." La Tại Dân không hài lòng: "Anh chỉ lặp lại theo lời em nói."

Người gì thế, Hoàng Nhân Tuấn cạn lời: "Thế anh phải nói như nào, hoặc là em muốn nghe anh nói như nào?"

"Nghe lời nói thật của anh." La Tại Dân nói.

"Thì chính là, cũng rất thích em." Hoàng Nhân Tuấn nói xong lập tức cúp điện thoại.

Mặt, tay, tai, toàn thân đều đang bốc lửa bừng bừng, áo khoác cởi ra lắc lư trong gió như hình cắt bóng của anh bị thổi bay lên trời, dần dần không còn thấy dấu vết.

Anh cũng rất thích em.

Cực kỳ thích em.

_______
* Thiên lý cộng thiền quyên là một câu trong bài từ Thủy điệu ca đầu - Trung thu của Tô Thức thời Bắc Tống, Liêu. Nghĩa là dù cách xa ngàn dặm vẫn có thể thưởng thức vẻ đẹp của trăng cùng nhau.

Hết chương 16.

Thật ra câu anh Na hỏi thường hiểu là "anh thấy con người em như thế nào" hoặc "anh nghĩ em là người như thế nào", nhưng mạch não của hai anh trong truyện này rất có vấn đề luôn nên không thể hiểu theo cách bình thường được mà hiểu đúng word by word =))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com