Najun Dich Khu Tinh Am
Giới thiệu:* Về khu tĩnh âm:Từ năm 1901, người ta phát hiện thấy hiện tượng: xung quanh khu vực bom nổ chừng 70-90km, có chỗ không nghe thấy âm thanh, gọi là khu tĩnh âm, vượt khỏi khu tĩnh âm này người ta lại nghe thấy tiếng bom.Trong chiến tranh thế giới lần thứ nhất, các nhà bác học đã rất chú ý tới hiện tượng này và đặt nhiều máy ghi âm xung quanh khu vực bom nổ để nghiên cứu hiện tượng không bình thường của việc truyền sóng âm này.Trong chiến tranh thế giới thứ hai, người ta dùng hoả tiễn mang đầu nổ và cho nổ trên cao, đồng thời các máy ghi âm ghi lại âm thanh.Qua nhiều lần thí nghiệm người ta thấy rằng trong khoảng không chừng 50km tồn tại một khu vực nhiệt độ cao. Khu tĩnh âm chính là vùng sóng âm khi lan truyền bị khúc xạ trong khu vực này. (Theo tienphong.vn)*Về Lính Gác Dẫn Dắt:- Lính Gác (Sentinel) là người thức tỉnh tri giác lực, với hệ giác quan (năm giác quan bao gồm thị giác, thính giác, vị giác, khứu giác và xúc giác) phát triển vượt trội, dễ mất kiểm soát, trở nên cuồng loạn, hành động mất trí.- Dẫn Dắt (Guide) là người thức tỉnh tinh thần lực, có xúc tu tinh thần dùng để trấn an cảm xúc hoặc chải gỡ nút thắt tinh thần cho Lính Gác.- Bản thể tinh thần (mind-guide) của Lính Gác & Dẫn Dắt xuất hiện dưới hình dáng các loài động vật.
Chương 01Hoàn thành nhiệm vụ trở về, Na Jaemin được đưa đến phòng cách âm vì bị thương nặng.Với tư cách một Lính Gác, hệ giác quan Na Jaemin vốn đã nhạy bén vượt trội hơn người bình thường, huống chi hắn còn là Lính Gác cấp S hiếm có khó tìm trong số Lính Gác.Khi làm nhiệm vụ, hệ giác quan cực nhạy bén là thứ vũ khí có lợi nhất.Khi không làm nhiệm vụ, nó lại trở thành tội đồ không ngừng kích thích tinh thần mẫn cảm.Hệ giác quan siêu mạnh tuyệt đỉnh hơn hẳn những Lính Gác khác khiến người ta ngưỡng mộ, nhưng đối với Na Jaemin thì là con dao hai lưỡi bất luận mặt nào cũng vô cùng sắc bén.Trong khi tấn công làm địch tổn thất cũng đồng thời từng bước bào mòn bản thân.Bị thương nặng vì nhiệm vụ, tri giác vụn vặt bình thường khiến hắn vô cùng cáu kỉnh đều như tìm được khe hở, bị bản thể tinh thần của hắn bắt giữ mà không cần phân biệt.Dù là mùi vị hay là nhiệt độ, dù là âm thanh hay là xúc cảm.Mùi máu tanh nồng từ vết thương chảy ra, mùi khói thuốc súng lẫn vào vết thương, mùi mồ hôi và mùi thuốc nước trên người các nhân viên xung quanh, mùi bụi đất còn lưu trên hành lang.Ngay cả cáng cứu thương hắn đang nằm cũng có một chỗ ốc vít bị lỏng phát ra tiếng kim loại ma sát cực nhỏ.Những người đưa hắn vào phòng cách âm đều không nghe thấy.Nhưng Na Jaemin thấy khó chịu vì âm thanh ấy sắc nhọn như xuyên vào bộ não.Mọi âm thanh, xúc cảm, mùi vị, màu sắc mà người thường thậm chí Lính Gác phổ thông cũng không thể nhận ra, còn với Na Jaemin hết thảy đều phóng to rõ nét vô cùng.Bản thể tinh thần phải tiếp nhận những thứ đó vốn đã quá tải, lúc này còn vì Na Jaemin bị thương nặng mà càng thêm mất kiểm soát đến sát ranh giới mất trí.Trước khi được đưa vào phòng cách âm, hắn nhìn tro bụi bám trên trần nhà, bị bao vây ăn tươi nuốt sống bởi tri giác không thể đo lường và phóng to vô hạn, hắn tặc lưỡi một tiếng, thầm nhả ra một chữ trong đầu: Phiền.Thiên phú của Na Jaemin thức tỉnh sớm hơn hẳn so với Lính Gác và Dẫn Dắt khác.Bình thường Lính Gác và Dẫn Dắt đều đến khoảng 16 tuổi mới vào Tháp nhận huấn luyện.Nhưng từ năm 12 tuổi tri giác lực mở ra, Na Jaemin đã bị đưa vào Tháp nhận huấn luyện.Mà quyết định như vậy hoàn toàn không đếm xỉa đến nguyện vọng của hắn.Hệ giác quan thức tỉnh cực sớm của Na Jaemin đã cho thấy trước thiên phú của hắn không chỉ giới hạn tại đây.Từ sau khi bị đưa vào Tháp, năng lực cao hơn Lính Gác khác của hắn dần lộ rõ tựa như vàng phát sáng không thể nào giấu.Lính Gác và Dẫn Dắt vốn chiếm tỉ lệ ít ỏi trong tổng dân số, mà Lính Gác còn nhỏ tuổi đã có hệ giác quan cực nhạy bén như Na Jaemin thì càng hiếm như lá mùa thu.Đương nhiên Tháp sẽ không bỏ qua cho Na Jaemin, một hạt giống Lính Gác cấp S ngàn năm khó gặp.12 tuổi vào Tháp, tuổi của Na Jaemin vốn nhỏ hơn Lính Gác và Dẫn Dắt nhận huấn luyện khác, nhưng vì thiên phú đáng kinh ngạc của hắn nên dù còn nhỏ cũng đã bị huấn luyện với cường độ cao vượt xa Lính Gác thông thường.Dường như để nhanh chóng khai thác viên ngọc thô Na Jaemin, mỗi lần huấn luyện xong Na Jaemin đều sức cùng lực kiệt và thương tích chồng chất.Thiên phú xuất sắc của hắn, cộng thêm việc huấn luyện cường độ cao và có hệ thống bài bản, giống như một lượng lớn vật dễ cháy chạm vào ngọn lửa hừng hực, bốc cháy lan tràn gần như không thể khống chế.Quả nhiên chuyên gia của Tháp hết sức tinh mắt, mỗi lần huấn luyện nguy hiểm đến tính mạng tựa như con dao mài dũa viên ngọc thô.Dao liên tục hạ xuống, viên ngọc thô dần dần được mài mòn lớp ngoài xấu xí, bên trong sáng đẹp không thể che đậy được nữa.Theo quá trình huấn luyện, tri giác lực của Na Jaemin bị khai thác đến mức tối đa, cùng với đó còn là bản thể tinh thần được huấn luyện cực nhạy bén.Đây chính là điều Tháp hi vọng, hệ giác quan càng nhạy bén thì càng dễ phát giác những động tĩnh cực nhỏ mà người thường không thể phát hiện, khẳng định đây là sự tồn tại sắc bén như lưỡi dao mỗi khi thực hiện nhiệm vụ.Vách chắn tinh thần của Na Jaemin không được tăng cường thiết lập khi tri giác lực thức tỉnh cực sớm hơn nữa còn bị khai thác quá mức, phương pháp huấn luyện "dục tốc bất đạt" khiến cho vách chắn tinh thần của hắn vô cùng mỏng manh.Nếu không nhờ hệ giác quan của hắn siêu mạnh, vách chắn tinh thần mỏng manh như thế mà đổi lại là bất cứ một Lính Gác nào khác thì đều tồn tại mối nguy bị tấn công tinh thần.Vách chắn tinh thần mỏng manh có nghĩa là tri giác lực Lính Gác cấp S của Na Jaemin không chỉ bị khai thác trong khi thực hiện nhiệm vụ, mà mỗi giây mỗi khắc đều bám lấy hắn.Những lúc không làm nhiệm vụ, bản thể tinh thần của Na Jaemin hầu như luôn rơi vào tình trạng mẫn cảm và kích động.Đương nhiên, khiến hắn thành ra thế này mà Tháp chỉ quan tâm đến sức chiến đấu siêu cường của hắn được khai thác tối đa, còn trạng thái phía sau thì họ hoàn toàn không nhắm mắt làm ngơ.16 tuổi là độ tuổi các Lính Gác và Dẫn Dắt khác vừa bắt đầu vào Tháp huấn luyện, Na Jaemin đã bị Tháp sai đi thực hiện vô số nhiệm vụ hết sức nguy hiểm nhưng chỉ hắn mới có thể hoàn thành.Vách chắn tinh thần quá mức mỏng manh dường như không thể chắn được một chút tri giác nào, mà tri giác lực của Na Jaemin thì lại bị khai thác đến cực hạn.Thời gian Na Jaemin ở trong Tháp càng lâu, sức ép mà bản thể tinh thần của hắn phải chịu càng lớn.Tình trạng như vậy kéo dài mãi không được giải quyết.Hiện tại bản thể tinh thần của Na Jaemin gần như đã đạt đến ngưỡng sắp bị hủy hoại.Điều tồi tệ hơn cả là trong Tháp không có Dẫn Dắt có thể ghép đôi với Na Jaemin.Bản thể tinh thần của hắn vừa cuồng loạn vừa dũng mãnh, trong Tháp không một Dẫn Dắt nào có thể trấn an.Có vài lần Tháp cử Dẫn Dắt cấp cao đến cưỡng chế trấn an bản thể tinh thần cho hắn, bị bản thể tinh thần của Na Jaemin đuổi ra khỏi thế giới tinh thần.Không thể trấn an, trái lại còn khiến cho tinh thần lực vốn ôn hòa của Dẫn Dắt bị phản phệ.Cứ như vậy, bản thể tinh thần cuồng loạn của Na Jaemin vẫn không được trấn an, như dòng nước lũ cuộn trào mãnh liệt một mực không được khơi thông, chỉ có thể tồn đọng trong thế giới tinh thần của hắn, dẫn đến tình trạng của hắn càng ngày càng bất ổn.Mặc dù hiểu rõ tình hình của Na Jaemin, nhưng đến khi nhận được nhiệm vụ hóc búa, Tháp vẫn sai Na Jaemin ra trận mà chẳng hề do dự.Dẫu sao đối với một công cụ thì mài mòn gì đó, chỉ cần không ảnh hưởng đến sử dụng là được.Mà nhiệm vụ lần này, đối thủ cực kỳ khó nhằn cũng là nguyên nhân trực tiếp khiến cho tri giác lực vốn đã bị khai thác triệt để của Na Jaemin đạt đến giới hạn trong khi thực hiện nhiệm vụ.Kết quả cuối cùng là đối thủ bị kết liễu, nhưng cơ thể hắn chồng chất vết thương, bản thể tinh thần cuồng loạn gần như không cách nào khống chế.Hắn như một cây cung luôn bị kéo căng, dù là cơ thể hay là bản thể tinh thần đều nằm trong trạng thái căng thẳng sắp đứt đoạn.***Rất hiếm khi có Lính Gác hoặc Dẫn Dắt vào Tháp khi mà tuổi tác không phải 16.Đây gần như là quy luật phổ biến trên thế giới, 16 tuổi là độ tuổi đại đa số Lính Gác và Dẫn Dắt thức tỉnh năng lực.Đại đa số, tức là còn tồn tại thiểu số đi chệch quỹ đạo.Sáu năm trước, Na Jaemin 12 tuổi vào Tháp là một ngoại lệ.Sáu năm sau, trong Tháp lại nghênh đón một ngoại lệ khác.Giống bao đứa trẻ khác, hồi bé Huang Renjun cũng từng mong mỏi mình sẽ thức tỉnh năng lực vào năm 16 tuổi.Nhưng ngày cuối cùng của tuổi 16 trôi qua mà không xảy ra bất cứ chuyện gì, cậu cũng thôi chờ đợi, đã giác ngộ được kiếp này cậu là một người bình thường.Cậu đi học, vui chơi như bạn cùng trang lứa, cậu cũng lên kế hoạch cho tương lai dựa vào sở thích của mình.Cậu thích vẽ tranh, tận hưởng niềm vui thú được dựa theo tâm trạng hiện tại để phác thảo những đường nét, điểm tô những sắc màu.Mai này Huang Renjun muốn trở thành một họa sĩ, muốn mở triển lãm nghệ thuật của riêng mình.Nhưng dường như vận mệnh đang giỡn chơi với cậu, khi cậu đã hoàn toàn từ bỏ hi vọng vào Tháp, sau kỳ thi đại học đang trong thời gian đợi giấy báo trúng tuyển từ Học viện Mỹ thuật mà mình mơ ước bấy lâu, đúng lúc này năng lực của cậu chợt thức tỉnh.Mà điều khiến cậu ngạc nhiên hơn là, không ngờ cậu lại thức tỉnh tinh thần lực, điều đó có nghĩa cậu là Dẫn Dắt hiếm hơn cả Lính Gác.Giấy không gói được lửa, nói chi tai mắt của Tháp rải rác khắp mọi xó xỉnh trên trái đất.Vào ngày thứ hai sau khi Huang Renjun thức tỉnh năng lực, chuyên gia của Tháp đã tìm đến cửa nhà cậu.Mà ngày ấy người đồng thời đến nhà cậu còn có nhân viên giao hàng đến giao giấy báo trúng tuyển đại học cho cậu.Nhìn đoàn người của Tháp với trang bị đầy đủ, đương nhiên Huang Renjun không có ý định phản kháng.Cuối cùng Huang Renjun đưa ra một yêu cầu, đó là để cậu nhận giấy báo trúng tuyển đại học của cậu.Cho dù cậu biết mình không cách nào đi học được nữa.Sau khi đưa Huang Renjun vào Tháp, nhân viên nghiêm mặt không nói cho cậu biết tiếp theo phải làm gì đã lạnh lùng rời đi.Có thể ví dụ về việc 18 tuổi mới thức tỉnh như Huang Renjun quá hiếm nên Tháp không có nghi thức chào đón dành cho trường hợp ngoại lệ là cậu.Huang Renjun bị đưa vào Tháp trong ngơ ngác, bị bỏ tại chỗ trong ngơ ngác.Nếu đã không nói chỗ nào không được đến, vậy tức là chỗ nào cũng có thể đến, Huang Renjun nhủ thầm với mình như thế, sau đó đi lang thang quanh Tháp dựa theo cảm giác của mình.Từ nhỏ đến giờ Huang Renjun luôn sống ngoài Tháp, trong mắt cậu các trang thiết bị tinh vi và quái lạ đủ mọi kiểu trong Tháp thực sự rất mới mẻ.Đi mãi đi mãi, trong lúc tò mò cậu đã đến một chỗ có tầm nhìn tương đối rộng mở.Thứ thu hút sự chú ý của cậu là, chỗ đó có một gian nhà ốp kín ống nước bên ngoài.Lý do cậu biết đấy là ống nước là bởi, cho dù cậu không đến gần cũng có thể nghe được tiếng nước chảy róc rách.Trong thời gian Huang Renjun quan sát căn nhà kỳ quặc đó, có một vật thể liên tục lắc lư xuất hiện trong tầm mắt dần dần thu hút sự chú ý của cậu.Vốn cho rằng chỉ là một mảnh vải thô lay động theo gió, đến khi Huang Renjun quay đầu nhìn thẳng mới phát hiện thì ra là một cái đuôi vừa to vừa dài.Trên tường rào ngoài nhà, một con báo tuyết đang nằm trên đó, đuôi nhẹ nhàng quẫy qua quẫy lại.Mặc dù Huang Renjun không hiểu biết nhiều về Lính Gác và Dẫn Dắt, nhưng hầu như không ai trên thế giới lại không biết chuyện bản thể tinh thần của Lính Gác và Dẫn Dắt là động vật.Con báo tuyết đó toàn thân trắng tuyền, trên mặt có lưa thưa mấy đốm màu đen tương tự tiền xu, mà hoa văn như thế xuất hiện trên cả cái đuôi to bằng thân thể.Là bản thể tinh thần của Lính Gác có hệ giác quan siêu mạnh, hiển nhiên hệ giác quan của báo tuyết cũng không tầm thường.Trước khi có người xâm nhập vào lãnh địa của nó, nó đã cảm nhận được rồi.Nhưng lúc này kẻ xâm nhập vẫn đứng đó không rời đi, chẳng hề biết điều.Ban đầu báo tuyết chỉ biếng nhác nằm trên tường rào nhìn chằm chằm Huang Renjun, bỗng dưng nó nhảy xuống đất, bốn chân thô to đi từng bước về phía Huang Renjun một cách bình tĩnh.Nếu như ở vùng hoang dã thì Huang Renjun đã lập tức quay đầu bỏ chạy ngay khi nhìn thấy báo tuyết, nhưng sau khi biết đây là bản thể tinh thần của một Lính Gác nào đó, cậu chỉ thấy tò mò.Mặc dù hệ giác quan của Huang Renjun không khác người bình thường, song tinh thần lực đã thức tỉnh giúp cậu nhận ra, bản thể tinh thần này rất mạnh nhưng tình trạng không được ổn lắm.Bốn chân thô to của báo tuyết chầm chậm dừng lại trước mặt Huang Renjun.Đôi mắt nhìn Huang Renjun chòng chọc, mũi hơi phập phồng, nó đang dò xét tình hình trên người Huang Renjun.Mà Huang Renjun tự thấy mình chẳng có gì để hổ thẹn với lòng, thế nên cậu cúi đầu nhìn thẳng vào con báo tuyết oai phong đó.Bình thường không nhiều cơ hội để nhìn thấy báo tuyết, hơn nữa còn là bản thể tinh thần của Lính Gác, Huang Renjun nhìn cái đầu đầy lông bờm xờm của nó chợt muốn giơ tay sờ.Khi tay Huang Renjun sắp chạm vào đầu nó, báo tuyết xoay người bỏ đi.Trước lúc xoay người, cái đuôi lông xù vừa to vừa dài quất vào tay Huang Renjun.Huang Renjun nhìn vết đỏ trên tay, hơi hơi đau, nhưng cậu không tức giận, chỉ tò mò nghĩ: "Bản thể tinh thần của Lính Gác nào mà chảnh thế."Con báo tuyết đó quất đuôi vào Huang Renjun rồi không để ý đến cậu nữa, nhảy lên tường rào nằm xuống vị trí ban đầu.Sau khi nó nhảy lên nằm trên tường rào, cái đuôi vừa quất vào Huang Renjun kia lại nhẹ nhàng quẫy qua quẫy lại như lúc trước.Huang Renjun thấy báo tuyết hờ hững với mình, tức thời mất hết hứng thú, cuối cùng nhìn thoáng qua căn nhà ốp toàn ống nước bên ngoài rồi rời đi.Khi nhân viên quay trở lại, nơi đó đã không còn bóng dáng Huang Renjun.Nhưng rồi Huang Renjun vẫn bị tìm ra, chẳng qua phải điều động tạm thời Lính Gác rảnh rỗi trong Tháp mới tìm được, với kết cấu vừa phức tạp vừa rộng bát ngát trong Tháp mà không dựa vào tri giác lực nhạy bén của Lính Gác thì gần như rất khó xác định được vị trí hiện tại của cậu.Khi Huang Renjun bị tìm ra, cậu vẫn đang ngạc nhiên nhìn ngắm công trình kiến trúc trong Tháp, cũng không biết đi dạo bao lâu rồi.Người tới tìm cậu không chỉ có Lính Gác được điều đi tìm cậu mà còn có Dẫn Dắt tiền bối chịu trách nhiệm dẫn cậu tới Học viện trong Tháp.Bình thường Lính Gác và Dẫn Dắt thức tỉnh năng lực vào năm 16 tuổi, Huang Renjun thức tỉnh năng lực muộn, vì thế khi cậu đặt chân vào Học viện, bên trong hầu như toàn những bạn nhỏ tuổi hơn cậu, người bằng tuổi cậu đã bắt đầu đi làm nhiệm vụ từ lâu.Không chỉ Huang Renjun nhìn họ đầy mới lạ, các Dẫn Dắt vẫn đang huấn luyện trong Học viện nhìn cậu cũng thấy vô cùng mới lạ.Dẫn Dắt tiền bối thông báo với cậu, ngày mai cậu phải kiểm tra năng lực, nhằm xác định cường độ và hạng mục huấn luyện sau này.Sau khi kết thúc khóa huấn luyện, cậu sẽ bắt đầu nhận nhiệm vụ do Tháp bố trí.Huang Renjun không có khái niệm gì về những điều đó, cậu vốn tưởng vẫn còn cơ hội được ra ngoài nữa nên mới buột miệng hỏi: "Vậy khi nào em có thể về nhà?"Cậu nào biết vừa hỏi xong câu này, không chỉ riêng Dẫn Dắt tiền bối mà những Dẫn Dắt khác nhỏ tuổi hơn cậu đều đồng loạt nhìn về phía cậu.Trước giờ cảm xúc của Dẫn Dắt luôn ổn định, thế mà trong ánh mắt bình lặng như nước chợt lóe lên bi thương và thông cảm.Dẫn Dắt tiền bối nhìn Huang Renjun vẫn chưa rõ tình hình, sau đó không trả lời cậu mà chuyển ánh mắt sang chỗ khác.Không trả lời, đã được coi như một dạng trả lời.Huang Renjun hơi ngơ người.Từ nhỏ đến lớn Huang Renjun luôn sống cuộc đời của người bình thường, đây là lần đầu tiên cậu có cảm giác chân thực rằng mình là Dẫn Dắt.Nguyện vọng ban đầu là muốn vào Học viện Mỹ thuật, sau khi tốt nghiệp trở thành họa sĩ, tổ chức triển lãm tranh, dường như ước mơ ấy đã hoàn toàn mất hết khả năng.Dẫn Dắt tiền bối đưa cậu đến gian phòng được phân cho cậu, bên trong sạch sẽ ngăn nắp, nhưng không có hơi thở cuộc sống mà cậu thích.Huang Renjun ngày càng cảm thấy ngã lòng, trạng thái mới mẻ hiếm lạ lúc trước cũng dần biến mất.Tiền bối như đã quen với cảnh tượng này, vẻ thông cảm trong mắt không chạm vào nội tâm.Mỗi Lính Gác và Dẫn Dắt đều phải trải qua giai đoạn này khi bị đưa vào Tháp, chẳng qua năm 16 tuổi thức tỉnh năng lực thì họ đã có giác ngộ sẵn sàng.Nhưng Huang Renjun thì khác, đường ranh giới tuổi 16 đã cho cậu dự đoán cuộc đời này vừa bằng phẳng vừa tự do, nhưng năm 18 tuổi năng lực của cậu đã thức tỉnh, cứ thế cắt đứt toàn bộ mong mỏi.Tiền bối thấy để cậu tự mình bình tĩnh thì tốt hơn, vốn đã chầm chậm giúp cậu đóng cửa phòng vào, cuối cùng khi chỉ còn một khe hở, tiền bối như nhớ ra chuyện quan trọng nào đó."Đúng rồi, đi dạo cũng được, nhưng tốt nhất đừng đến phòng cách âm khu N."Huang Renjun còn đang chìm trong cảm xúc sa sút, nghe thấy tiếng tiền bối thì ngơ ngác quay đầu."Nơi đó có một Lính Gác cấp S đang tĩnh dưỡng, thế giới tinh thần gần như cuồng loạn, bản thể tinh thần cũng mẫn cảm kích động." Tiền bối nói rồi lại khẽ đẩy cửa phòng ra: "Đã làm rất nhiều Dẫn Dắt và Lính Gác bị thương rồi, cậu chưa từng được huấn luyện nên càng nguy hiểm."Lời khuyên này thực sự đã thu hút sự chú ý của Huang Renjun, mặc dù cậu còn chưa chuẩn bị tốt tâm trạng, nhưng vì sự an toàn sau này của mình nên cậu vẫn hỏi một câu: "Bản thể tinh thần của Lính Gác đó là gì ạ?"Tiền bối dặn dò xong tạm thời không còn chuyện khác, trả lời câu hỏi cuối cùng của cậu trước khi khép chặt cánh cửa lại."Báo tuyết."Một lần nữa gian phòng rơi vào yên tĩnh.***Na Jaemin nằm trong phòng cách âm mở mắt ra.Dù hắn vừa mới tỉnh lại nhưng trên chân mày hiện rõ sự bực bội khó mà xua tan.Ống nước lắp bên ngoài phòng cách âm, nhằm để tiếng ồn trắng đi qua dòng nước lọc bỏ những âm thanh khác.Lính Gác bình thường có vách chắn tinh thần mỏng manh được đưa vào phòng cách âm sẽ được yên tĩnh, lọc bỏ toàn bộ tạp âm.Nhưng hệ giác quan bị khai thác đến cực hạn của Na Jaemin khiến cho hắn nằm trong phòng cách âm nhưng âm thanh bên ngoài vẫn không ngừng chui vào người hắn.Ống nước ốp kín ngoài phòng cách âm chỉ làm suy yếu một phần nhỏ tạp âm, đối với Na Jaemin quả thực chỉ như muối bỏ biển.Ngoài tạp âm, những giác quan bị phóng đại khác cũng đang khiêu khích tri giác lực mẫn cảm của hắn.Ồn quá...Phiền quá...Báo tuyết đang nghỉ ngơi ngoài nhà như bị ảnh hưởng bởi tinh thần gần như cuồng loạn của Na Jaemin lúc này.Trong lúc bực bội, báo tuyết quẫy đuôi càng ngày càng nhanh, thi thoảng liếm chân trước nhằm giảm bớt nóng nảy.Đáng tiếc, nguồn tạp âm đằng xa dường như không tự ý thức được mình đang làm ảnh hưởng đến người khác, âm thanh cực kỳ ồn ào lọt vào tai Na Jaemin không hề đứt đoạn.Cuối cùng, báo tuyết nằm uể oải trên tường rào cũng gắt gỏng gầm lên một tiếng, ngay sau đó bóng người trong phòng cách âm nhảy ra ngoài cùng hóa thành hai cái bóng lao thẳng về phía không ngừng "gây ra tạp âm" kia./Huang Renjun theo Dẫn Dắt tiền bối đi làm kiểm tra năng lực.Kết quả cần đợi vài ngày mới có, vì thế tiền bối tạm thời đưa Huang Renjun đến Học viện, cùng huấn luyện với các Dẫn Dắt mới vào Tháp.Huang Renjun ngồi trong phòng học của Học viện, mới có hiểu biết sơ bộ về khái niệm mà giáo viên đang giảng.Giáo viên truyền dạy kiến thức cho các cậu đang giảng, hệ giác quan của Lính Gác vượt trội, có thể dò xét được những động tĩnh vô cùng nhỏ.Hệ giác quan nhạy bén đó đem đến cho Lính Gác năng lực quan sát cảm nhận và sức chiến đấu cực mạnh.Lính Gác cấp càng cao thì tri giác lực càng mạnh.Chính vì hệ giác quan vô cùng nhạy bén đã khiến trạng thái tinh thần của họ lúc nào cũng trong trạng thái mẫn cảm kích động, dẫn đến càng dễ trở nên cuồng loạn.Mà vách chắn tinh thần là bức tường thành quan trọng bảo vệ thế giới tinh thần của Lính Gác và Dẫn Dắt, chống lại tấn công tinh thần, cũng là tấm lưới lọc bỏ tri giác vụn vặt của Lính Gác.Huang Renjun chống cằm, ngồi hàng cuối giữa một đám trẻ con nhỏ tuổi hơn mình, nghe giảng vô cùng chăm chú.Theo lời giảng của vị giáo sư già, cậu chợt nhớ đến một người.Nhớ đến một người đã lâu không gặp.Mà khi giáo sư giảng đến Lính Gác và vách chắn tinh thần, tầm mắt nhìn về phía một chỗ ngoài cửa sổ, sau đó khẽ buông tiếng thở dài, cũng chẳng rõ cậu nhớ đến cái gì.Chỉ là tiếng thở dài rất nhẹ, không thu hút sự chú ý của người khác.Giáo sư giảng về Lính Gác xong, tiếp tục giảng đến Dẫn Dắt.Huang Renjun nghe như nhập tâm mà cũng như không.Mất tập trung trong giờ học dễ khơi gợi ra những ký ức mà bình thường sẽ không bao giờ nghĩ đến.Tiếng giảng của giáo sư vang lên ổn định và chậm rãi, trong phòng học như được bao trùm bầu không khí ôn hòa.Khi Huang Renjun còn đang mất tập trung, tiếng mở cửa đột ngột và khẩn cấp đã phá vỡ không khí bình yên trong phòng học."Mau! Mau sơ tán, vị ở khu N... mất trí tìm đến đây rồi!" Dẫn Dắt tiền bối ôm vai mình, hệ giác quan dường như đau đớn xoắn vặn vào nhau, cơ thể mất sức đánh vào khung cửa, kim loại ma sát phát ra âm thanh chói tai.Giáo sư không dám tin: "Sao cậu ta lại rời khỏi khu N, không phải ngày trước đều...""Đi mau lên! Cậu ấy..." Đã đến rồi. Dẫn Dắt tiền bối chưa kịp nói hết câu đã bị một con báo tuyết bổ nhào đến ngã rạp xuống đất, tiếng kêu rên đau đớn thốt ra.Trong phòng học bỗng chốc hỗn loạn, những đứa trẻ trong đây đều mới vào Tháp, giáo sư thì chỉ là người thường.Huang Renjun ngồi cuối lớp, từ lúc tiền bối hốt hoảng đi vào đến khi ngã nằm dưới đất chỉ có vài giây mà thôi, cậu vẫn chưa kịp nhận ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.Sau trận ồn ào, vì bóng người chợt xuất hiện ngoài cửa mà ngay tức khắc lại im bặt tiếng."Ồn chết đi dược." Đó là một giọng nói trầm thấp và đè nén, vô cùng rõ ràng trong phòng học đột nhiên yên tĩnh.Huang Renjun nhớ lại lời khuyên của tiền bối trước khi rời đi ngày hôm qua.Báo tuyết, khu N...Người ở ngoài cửa chính là Lính Gác cấp S đó.Hôm nay là ngày thứ hai Huang Renjun vào Tháp, tình hình hiện tại thực sự khiến cậu bối rối.Trong lúc lúng túng căng thẳng, Huang Renjun lùi về sau một bước, chân cậu kéo ghế ngồi ra sau vài centimet.Dẫn Dắt có hệ giác quan không khác người bình thường, trong tình hình này hoàn toàn không phát hiện ra được âm thanh đó.Nhưng vị khách không mời đột nhiên xông vào lớp lại có hệ giác quan vô cùng nhạy bén, vào thời điểm hắn sắp trở nên mất trí thì âm thanh chói tai bị phóng to ấy đối với hắn mà nói chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.Huang Renjun không biết vì sao mình chỉ hơi lùi về sau một bước, người khí thế hung hãn ngoài cửa và con báo tuyết nhào vào người tiền bối đồng loạt giương mắt nhìn về phía mình.Trong ánh mắt ngập tràn sự nguy hiểm và bực bội.Ngay sau đó, Lính Gác kia lao nhanh như hóa thành một cái bóng, phi đến trước mặt Huang Renjun, giẫm lên mặt bàn, nhìn từ trên cao xuống, sau đó chầm chậm quỳ gối.Một đám Dẫn Dắt bị xô ngã là khi Lính Gác lao tới vung tay đẩy ra vì chê cản trở.Con báo tuyết bộ dạng uể oải mới gặp mặt hôm qua, nhưng hôm nay đứng bên cạnh Lính Gác lại thể hiện tính công kích mãnh liệt.Đám người ngã xuống đất dường như chính là kết cục của mình, nhưng Huang Renjun đầu óc chết máy không nhích nổi nửa bước.Huang Renjun nhìn người trước mặt chầm chậm quỳ xuống, tầm mắt nhìn thẳng hơi hơi ngang bằng với mình, đôi mắt trắng dã lạnh lẽo và ánh mắt cậu giao nhau.Huang Renjun mơ hồ cảm thấy đôi mắt này khá quen, nhưng còn chưa kịp nói thêm một chữ nào, một tay người đó đã giơ thẳng đến cổ cậu.Người ấy ra tay nhanh như cắt, khi Huang Renjun nghĩ mình chết chắc rồi, bàn tay hùng hổ của người ấy tạm dừng ngay trước khi bóp cổ cậu.Đôi mắt xinh đẹp kia, từ khi xuất hiện đến giờ vừa tàn bạo vừa vô hồn, nhưng lúc này toát lên một chút trong trẻo.Tạm dừng vài giây, Huang Renjun không có cảm giác ngạt thở vì bị bóp cổ như tưởng tượng.Trong cơn hoảng sợ, cậu nhìn thấy nhân vật nguy hiểm quỳ gối trên mặt bàn trước mặt mình ngập ngừng cất tiếng."Cậu là... Renjun?"Hết chương 01.
Thất Tịch vui vẻ ^^~
_______
Chương 01Hoàn thành nhiệm vụ trở về, Na Jaemin được đưa đến phòng cách âm vì bị thương nặng.Với tư cách một Lính Gác, hệ giác quan Na Jaemin vốn đã nhạy bén vượt trội hơn người bình thường, huống chi hắn còn là Lính Gác cấp S hiếm có khó tìm trong số Lính Gác.Khi làm nhiệm vụ, hệ giác quan cực nhạy bén là thứ vũ khí có lợi nhất.Khi không làm nhiệm vụ, nó lại trở thành tội đồ không ngừng kích thích tinh thần mẫn cảm.Hệ giác quan siêu mạnh tuyệt đỉnh hơn hẳn những Lính Gác khác khiến người ta ngưỡng mộ, nhưng đối với Na Jaemin thì là con dao hai lưỡi bất luận mặt nào cũng vô cùng sắc bén.Trong khi tấn công làm địch tổn thất cũng đồng thời từng bước bào mòn bản thân.Bị thương nặng vì nhiệm vụ, tri giác vụn vặt bình thường khiến hắn vô cùng cáu kỉnh đều như tìm được khe hở, bị bản thể tinh thần của hắn bắt giữ mà không cần phân biệt.Dù là mùi vị hay là nhiệt độ, dù là âm thanh hay là xúc cảm.Mùi máu tanh nồng từ vết thương chảy ra, mùi khói thuốc súng lẫn vào vết thương, mùi mồ hôi và mùi thuốc nước trên người các nhân viên xung quanh, mùi bụi đất còn lưu trên hành lang.Ngay cả cáng cứu thương hắn đang nằm cũng có một chỗ ốc vít bị lỏng phát ra tiếng kim loại ma sát cực nhỏ.Những người đưa hắn vào phòng cách âm đều không nghe thấy.Nhưng Na Jaemin thấy khó chịu vì âm thanh ấy sắc nhọn như xuyên vào bộ não.Mọi âm thanh, xúc cảm, mùi vị, màu sắc mà người thường thậm chí Lính Gác phổ thông cũng không thể nhận ra, còn với Na Jaemin hết thảy đều phóng to rõ nét vô cùng.Bản thể tinh thần phải tiếp nhận những thứ đó vốn đã quá tải, lúc này còn vì Na Jaemin bị thương nặng mà càng thêm mất kiểm soát đến sát ranh giới mất trí.Trước khi được đưa vào phòng cách âm, hắn nhìn tro bụi bám trên trần nhà, bị bao vây ăn tươi nuốt sống bởi tri giác không thể đo lường và phóng to vô hạn, hắn tặc lưỡi một tiếng, thầm nhả ra một chữ trong đầu: Phiền.Thiên phú của Na Jaemin thức tỉnh sớm hơn hẳn so với Lính Gác và Dẫn Dắt khác.Bình thường Lính Gác và Dẫn Dắt đều đến khoảng 16 tuổi mới vào Tháp nhận huấn luyện.Nhưng từ năm 12 tuổi tri giác lực mở ra, Na Jaemin đã bị đưa vào Tháp nhận huấn luyện.Mà quyết định như vậy hoàn toàn không đếm xỉa đến nguyện vọng của hắn.Hệ giác quan thức tỉnh cực sớm của Na Jaemin đã cho thấy trước thiên phú của hắn không chỉ giới hạn tại đây.Từ sau khi bị đưa vào Tháp, năng lực cao hơn Lính Gác khác của hắn dần lộ rõ tựa như vàng phát sáng không thể nào giấu.Lính Gác và Dẫn Dắt vốn chiếm tỉ lệ ít ỏi trong tổng dân số, mà Lính Gác còn nhỏ tuổi đã có hệ giác quan cực nhạy bén như Na Jaemin thì càng hiếm như lá mùa thu.Đương nhiên Tháp sẽ không bỏ qua cho Na Jaemin, một hạt giống Lính Gác cấp S ngàn năm khó gặp.12 tuổi vào Tháp, tuổi của Na Jaemin vốn nhỏ hơn Lính Gác và Dẫn Dắt nhận huấn luyện khác, nhưng vì thiên phú đáng kinh ngạc của hắn nên dù còn nhỏ cũng đã bị huấn luyện với cường độ cao vượt xa Lính Gác thông thường.Dường như để nhanh chóng khai thác viên ngọc thô Na Jaemin, mỗi lần huấn luyện xong Na Jaemin đều sức cùng lực kiệt và thương tích chồng chất.Thiên phú xuất sắc của hắn, cộng thêm việc huấn luyện cường độ cao và có hệ thống bài bản, giống như một lượng lớn vật dễ cháy chạm vào ngọn lửa hừng hực, bốc cháy lan tràn gần như không thể khống chế.Quả nhiên chuyên gia của Tháp hết sức tinh mắt, mỗi lần huấn luyện nguy hiểm đến tính mạng tựa như con dao mài dũa viên ngọc thô.Dao liên tục hạ xuống, viên ngọc thô dần dần được mài mòn lớp ngoài xấu xí, bên trong sáng đẹp không thể che đậy được nữa.Theo quá trình huấn luyện, tri giác lực của Na Jaemin bị khai thác đến mức tối đa, cùng với đó còn là bản thể tinh thần được huấn luyện cực nhạy bén.Đây chính là điều Tháp hi vọng, hệ giác quan càng nhạy bén thì càng dễ phát giác những động tĩnh cực nhỏ mà người thường không thể phát hiện, khẳng định đây là sự tồn tại sắc bén như lưỡi dao mỗi khi thực hiện nhiệm vụ.Vách chắn tinh thần của Na Jaemin không được tăng cường thiết lập khi tri giác lực thức tỉnh cực sớm hơn nữa còn bị khai thác quá mức, phương pháp huấn luyện "dục tốc bất đạt" khiến cho vách chắn tinh thần của hắn vô cùng mỏng manh.Nếu không nhờ hệ giác quan của hắn siêu mạnh, vách chắn tinh thần mỏng manh như thế mà đổi lại là bất cứ một Lính Gác nào khác thì đều tồn tại mối nguy bị tấn công tinh thần.Vách chắn tinh thần mỏng manh có nghĩa là tri giác lực Lính Gác cấp S của Na Jaemin không chỉ bị khai thác trong khi thực hiện nhiệm vụ, mà mỗi giây mỗi khắc đều bám lấy hắn.Những lúc không làm nhiệm vụ, bản thể tinh thần của Na Jaemin hầu như luôn rơi vào tình trạng mẫn cảm và kích động.Đương nhiên, khiến hắn thành ra thế này mà Tháp chỉ quan tâm đến sức chiến đấu siêu cường của hắn được khai thác tối đa, còn trạng thái phía sau thì họ hoàn toàn không nhắm mắt làm ngơ.16 tuổi là độ tuổi các Lính Gác và Dẫn Dắt khác vừa bắt đầu vào Tháp huấn luyện, Na Jaemin đã bị Tháp sai đi thực hiện vô số nhiệm vụ hết sức nguy hiểm nhưng chỉ hắn mới có thể hoàn thành.Vách chắn tinh thần quá mức mỏng manh dường như không thể chắn được một chút tri giác nào, mà tri giác lực của Na Jaemin thì lại bị khai thác đến cực hạn.Thời gian Na Jaemin ở trong Tháp càng lâu, sức ép mà bản thể tinh thần của hắn phải chịu càng lớn.Tình trạng như vậy kéo dài mãi không được giải quyết.Hiện tại bản thể tinh thần của Na Jaemin gần như đã đạt đến ngưỡng sắp bị hủy hoại.Điều tồi tệ hơn cả là trong Tháp không có Dẫn Dắt có thể ghép đôi với Na Jaemin.Bản thể tinh thần của hắn vừa cuồng loạn vừa dũng mãnh, trong Tháp không một Dẫn Dắt nào có thể trấn an.Có vài lần Tháp cử Dẫn Dắt cấp cao đến cưỡng chế trấn an bản thể tinh thần cho hắn, bị bản thể tinh thần của Na Jaemin đuổi ra khỏi thế giới tinh thần.Không thể trấn an, trái lại còn khiến cho tinh thần lực vốn ôn hòa của Dẫn Dắt bị phản phệ.Cứ như vậy, bản thể tinh thần cuồng loạn của Na Jaemin vẫn không được trấn an, như dòng nước lũ cuộn trào mãnh liệt một mực không được khơi thông, chỉ có thể tồn đọng trong thế giới tinh thần của hắn, dẫn đến tình trạng của hắn càng ngày càng bất ổn.Mặc dù hiểu rõ tình hình của Na Jaemin, nhưng đến khi nhận được nhiệm vụ hóc búa, Tháp vẫn sai Na Jaemin ra trận mà chẳng hề do dự.Dẫu sao đối với một công cụ thì mài mòn gì đó, chỉ cần không ảnh hưởng đến sử dụng là được.Mà nhiệm vụ lần này, đối thủ cực kỳ khó nhằn cũng là nguyên nhân trực tiếp khiến cho tri giác lực vốn đã bị khai thác triệt để của Na Jaemin đạt đến giới hạn trong khi thực hiện nhiệm vụ.Kết quả cuối cùng là đối thủ bị kết liễu, nhưng cơ thể hắn chồng chất vết thương, bản thể tinh thần cuồng loạn gần như không cách nào khống chế.Hắn như một cây cung luôn bị kéo căng, dù là cơ thể hay là bản thể tinh thần đều nằm trong trạng thái căng thẳng sắp đứt đoạn.***Rất hiếm khi có Lính Gác hoặc Dẫn Dắt vào Tháp khi mà tuổi tác không phải 16.Đây gần như là quy luật phổ biến trên thế giới, 16 tuổi là độ tuổi đại đa số Lính Gác và Dẫn Dắt thức tỉnh năng lực.Đại đa số, tức là còn tồn tại thiểu số đi chệch quỹ đạo.Sáu năm trước, Na Jaemin 12 tuổi vào Tháp là một ngoại lệ.Sáu năm sau, trong Tháp lại nghênh đón một ngoại lệ khác.Giống bao đứa trẻ khác, hồi bé Huang Renjun cũng từng mong mỏi mình sẽ thức tỉnh năng lực vào năm 16 tuổi.Nhưng ngày cuối cùng của tuổi 16 trôi qua mà không xảy ra bất cứ chuyện gì, cậu cũng thôi chờ đợi, đã giác ngộ được kiếp này cậu là một người bình thường.Cậu đi học, vui chơi như bạn cùng trang lứa, cậu cũng lên kế hoạch cho tương lai dựa vào sở thích của mình.Cậu thích vẽ tranh, tận hưởng niềm vui thú được dựa theo tâm trạng hiện tại để phác thảo những đường nét, điểm tô những sắc màu.Mai này Huang Renjun muốn trở thành một họa sĩ, muốn mở triển lãm nghệ thuật của riêng mình.Nhưng dường như vận mệnh đang giỡn chơi với cậu, khi cậu đã hoàn toàn từ bỏ hi vọng vào Tháp, sau kỳ thi đại học đang trong thời gian đợi giấy báo trúng tuyển từ Học viện Mỹ thuật mà mình mơ ước bấy lâu, đúng lúc này năng lực của cậu chợt thức tỉnh.Mà điều khiến cậu ngạc nhiên hơn là, không ngờ cậu lại thức tỉnh tinh thần lực, điều đó có nghĩa cậu là Dẫn Dắt hiếm hơn cả Lính Gác.Giấy không gói được lửa, nói chi tai mắt của Tháp rải rác khắp mọi xó xỉnh trên trái đất.Vào ngày thứ hai sau khi Huang Renjun thức tỉnh năng lực, chuyên gia của Tháp đã tìm đến cửa nhà cậu.Mà ngày ấy người đồng thời đến nhà cậu còn có nhân viên giao hàng đến giao giấy báo trúng tuyển đại học cho cậu.Nhìn đoàn người của Tháp với trang bị đầy đủ, đương nhiên Huang Renjun không có ý định phản kháng.Cuối cùng Huang Renjun đưa ra một yêu cầu, đó là để cậu nhận giấy báo trúng tuyển đại học của cậu.Cho dù cậu biết mình không cách nào đi học được nữa.Sau khi đưa Huang Renjun vào Tháp, nhân viên nghiêm mặt không nói cho cậu biết tiếp theo phải làm gì đã lạnh lùng rời đi.Có thể ví dụ về việc 18 tuổi mới thức tỉnh như Huang Renjun quá hiếm nên Tháp không có nghi thức chào đón dành cho trường hợp ngoại lệ là cậu.Huang Renjun bị đưa vào Tháp trong ngơ ngác, bị bỏ tại chỗ trong ngơ ngác.Nếu đã không nói chỗ nào không được đến, vậy tức là chỗ nào cũng có thể đến, Huang Renjun nhủ thầm với mình như thế, sau đó đi lang thang quanh Tháp dựa theo cảm giác của mình.Từ nhỏ đến giờ Huang Renjun luôn sống ngoài Tháp, trong mắt cậu các trang thiết bị tinh vi và quái lạ đủ mọi kiểu trong Tháp thực sự rất mới mẻ.Đi mãi đi mãi, trong lúc tò mò cậu đã đến một chỗ có tầm nhìn tương đối rộng mở.Thứ thu hút sự chú ý của cậu là, chỗ đó có một gian nhà ốp kín ống nước bên ngoài.Lý do cậu biết đấy là ống nước là bởi, cho dù cậu không đến gần cũng có thể nghe được tiếng nước chảy róc rách.Trong thời gian Huang Renjun quan sát căn nhà kỳ quặc đó, có một vật thể liên tục lắc lư xuất hiện trong tầm mắt dần dần thu hút sự chú ý của cậu.Vốn cho rằng chỉ là một mảnh vải thô lay động theo gió, đến khi Huang Renjun quay đầu nhìn thẳng mới phát hiện thì ra là một cái đuôi vừa to vừa dài.Trên tường rào ngoài nhà, một con báo tuyết đang nằm trên đó, đuôi nhẹ nhàng quẫy qua quẫy lại.Mặc dù Huang Renjun không hiểu biết nhiều về Lính Gác và Dẫn Dắt, nhưng hầu như không ai trên thế giới lại không biết chuyện bản thể tinh thần của Lính Gác và Dẫn Dắt là động vật.Con báo tuyết đó toàn thân trắng tuyền, trên mặt có lưa thưa mấy đốm màu đen tương tự tiền xu, mà hoa văn như thế xuất hiện trên cả cái đuôi to bằng thân thể.Là bản thể tinh thần của Lính Gác có hệ giác quan siêu mạnh, hiển nhiên hệ giác quan của báo tuyết cũng không tầm thường.Trước khi có người xâm nhập vào lãnh địa của nó, nó đã cảm nhận được rồi.Nhưng lúc này kẻ xâm nhập vẫn đứng đó không rời đi, chẳng hề biết điều.Ban đầu báo tuyết chỉ biếng nhác nằm trên tường rào nhìn chằm chằm Huang Renjun, bỗng dưng nó nhảy xuống đất, bốn chân thô to đi từng bước về phía Huang Renjun một cách bình tĩnh.Nếu như ở vùng hoang dã thì Huang Renjun đã lập tức quay đầu bỏ chạy ngay khi nhìn thấy báo tuyết, nhưng sau khi biết đây là bản thể tinh thần của một Lính Gác nào đó, cậu chỉ thấy tò mò.Mặc dù hệ giác quan của Huang Renjun không khác người bình thường, song tinh thần lực đã thức tỉnh giúp cậu nhận ra, bản thể tinh thần này rất mạnh nhưng tình trạng không được ổn lắm.Bốn chân thô to của báo tuyết chầm chậm dừng lại trước mặt Huang Renjun.Đôi mắt nhìn Huang Renjun chòng chọc, mũi hơi phập phồng, nó đang dò xét tình hình trên người Huang Renjun.Mà Huang Renjun tự thấy mình chẳng có gì để hổ thẹn với lòng, thế nên cậu cúi đầu nhìn thẳng vào con báo tuyết oai phong đó.Bình thường không nhiều cơ hội để nhìn thấy báo tuyết, hơn nữa còn là bản thể tinh thần của Lính Gác, Huang Renjun nhìn cái đầu đầy lông bờm xờm của nó chợt muốn giơ tay sờ.Khi tay Huang Renjun sắp chạm vào đầu nó, báo tuyết xoay người bỏ đi.Trước lúc xoay người, cái đuôi lông xù vừa to vừa dài quất vào tay Huang Renjun.Huang Renjun nhìn vết đỏ trên tay, hơi hơi đau, nhưng cậu không tức giận, chỉ tò mò nghĩ: "Bản thể tinh thần của Lính Gác nào mà chảnh thế."Con báo tuyết đó quất đuôi vào Huang Renjun rồi không để ý đến cậu nữa, nhảy lên tường rào nằm xuống vị trí ban đầu.Sau khi nó nhảy lên nằm trên tường rào, cái đuôi vừa quất vào Huang Renjun kia lại nhẹ nhàng quẫy qua quẫy lại như lúc trước.Huang Renjun thấy báo tuyết hờ hững với mình, tức thời mất hết hứng thú, cuối cùng nhìn thoáng qua căn nhà ốp toàn ống nước bên ngoài rồi rời đi.Khi nhân viên quay trở lại, nơi đó đã không còn bóng dáng Huang Renjun.Nhưng rồi Huang Renjun vẫn bị tìm ra, chẳng qua phải điều động tạm thời Lính Gác rảnh rỗi trong Tháp mới tìm được, với kết cấu vừa phức tạp vừa rộng bát ngát trong Tháp mà không dựa vào tri giác lực nhạy bén của Lính Gác thì gần như rất khó xác định được vị trí hiện tại của cậu.Khi Huang Renjun bị tìm ra, cậu vẫn đang ngạc nhiên nhìn ngắm công trình kiến trúc trong Tháp, cũng không biết đi dạo bao lâu rồi.Người tới tìm cậu không chỉ có Lính Gác được điều đi tìm cậu mà còn có Dẫn Dắt tiền bối chịu trách nhiệm dẫn cậu tới Học viện trong Tháp.Bình thường Lính Gác và Dẫn Dắt thức tỉnh năng lực vào năm 16 tuổi, Huang Renjun thức tỉnh năng lực muộn, vì thế khi cậu đặt chân vào Học viện, bên trong hầu như toàn những bạn nhỏ tuổi hơn cậu, người bằng tuổi cậu đã bắt đầu đi làm nhiệm vụ từ lâu.Không chỉ Huang Renjun nhìn họ đầy mới lạ, các Dẫn Dắt vẫn đang huấn luyện trong Học viện nhìn cậu cũng thấy vô cùng mới lạ.Dẫn Dắt tiền bối thông báo với cậu, ngày mai cậu phải kiểm tra năng lực, nhằm xác định cường độ và hạng mục huấn luyện sau này.Sau khi kết thúc khóa huấn luyện, cậu sẽ bắt đầu nhận nhiệm vụ do Tháp bố trí.Huang Renjun không có khái niệm gì về những điều đó, cậu vốn tưởng vẫn còn cơ hội được ra ngoài nữa nên mới buột miệng hỏi: "Vậy khi nào em có thể về nhà?"Cậu nào biết vừa hỏi xong câu này, không chỉ riêng Dẫn Dắt tiền bối mà những Dẫn Dắt khác nhỏ tuổi hơn cậu đều đồng loạt nhìn về phía cậu.Trước giờ cảm xúc của Dẫn Dắt luôn ổn định, thế mà trong ánh mắt bình lặng như nước chợt lóe lên bi thương và thông cảm.Dẫn Dắt tiền bối nhìn Huang Renjun vẫn chưa rõ tình hình, sau đó không trả lời cậu mà chuyển ánh mắt sang chỗ khác.Không trả lời, đã được coi như một dạng trả lời.Huang Renjun hơi ngơ người.Từ nhỏ đến lớn Huang Renjun luôn sống cuộc đời của người bình thường, đây là lần đầu tiên cậu có cảm giác chân thực rằng mình là Dẫn Dắt.Nguyện vọng ban đầu là muốn vào Học viện Mỹ thuật, sau khi tốt nghiệp trở thành họa sĩ, tổ chức triển lãm tranh, dường như ước mơ ấy đã hoàn toàn mất hết khả năng.Dẫn Dắt tiền bối đưa cậu đến gian phòng được phân cho cậu, bên trong sạch sẽ ngăn nắp, nhưng không có hơi thở cuộc sống mà cậu thích.Huang Renjun ngày càng cảm thấy ngã lòng, trạng thái mới mẻ hiếm lạ lúc trước cũng dần biến mất.Tiền bối như đã quen với cảnh tượng này, vẻ thông cảm trong mắt không chạm vào nội tâm.Mỗi Lính Gác và Dẫn Dắt đều phải trải qua giai đoạn này khi bị đưa vào Tháp, chẳng qua năm 16 tuổi thức tỉnh năng lực thì họ đã có giác ngộ sẵn sàng.Nhưng Huang Renjun thì khác, đường ranh giới tuổi 16 đã cho cậu dự đoán cuộc đời này vừa bằng phẳng vừa tự do, nhưng năm 18 tuổi năng lực của cậu đã thức tỉnh, cứ thế cắt đứt toàn bộ mong mỏi.Tiền bối thấy để cậu tự mình bình tĩnh thì tốt hơn, vốn đã chầm chậm giúp cậu đóng cửa phòng vào, cuối cùng khi chỉ còn một khe hở, tiền bối như nhớ ra chuyện quan trọng nào đó."Đúng rồi, đi dạo cũng được, nhưng tốt nhất đừng đến phòng cách âm khu N."Huang Renjun còn đang chìm trong cảm xúc sa sút, nghe thấy tiếng tiền bối thì ngơ ngác quay đầu."Nơi đó có một Lính Gác cấp S đang tĩnh dưỡng, thế giới tinh thần gần như cuồng loạn, bản thể tinh thần cũng mẫn cảm kích động." Tiền bối nói rồi lại khẽ đẩy cửa phòng ra: "Đã làm rất nhiều Dẫn Dắt và Lính Gác bị thương rồi, cậu chưa từng được huấn luyện nên càng nguy hiểm."Lời khuyên này thực sự đã thu hút sự chú ý của Huang Renjun, mặc dù cậu còn chưa chuẩn bị tốt tâm trạng, nhưng vì sự an toàn sau này của mình nên cậu vẫn hỏi một câu: "Bản thể tinh thần của Lính Gác đó là gì ạ?"Tiền bối dặn dò xong tạm thời không còn chuyện khác, trả lời câu hỏi cuối cùng của cậu trước khi khép chặt cánh cửa lại."Báo tuyết."Một lần nữa gian phòng rơi vào yên tĩnh.***Na Jaemin nằm trong phòng cách âm mở mắt ra.Dù hắn vừa mới tỉnh lại nhưng trên chân mày hiện rõ sự bực bội khó mà xua tan.Ống nước lắp bên ngoài phòng cách âm, nhằm để tiếng ồn trắng đi qua dòng nước lọc bỏ những âm thanh khác.Lính Gác bình thường có vách chắn tinh thần mỏng manh được đưa vào phòng cách âm sẽ được yên tĩnh, lọc bỏ toàn bộ tạp âm.Nhưng hệ giác quan bị khai thác đến cực hạn của Na Jaemin khiến cho hắn nằm trong phòng cách âm nhưng âm thanh bên ngoài vẫn không ngừng chui vào người hắn.Ống nước ốp kín ngoài phòng cách âm chỉ làm suy yếu một phần nhỏ tạp âm, đối với Na Jaemin quả thực chỉ như muối bỏ biển.Ngoài tạp âm, những giác quan bị phóng đại khác cũng đang khiêu khích tri giác lực mẫn cảm của hắn.Ồn quá...Phiền quá...Báo tuyết đang nghỉ ngơi ngoài nhà như bị ảnh hưởng bởi tinh thần gần như cuồng loạn của Na Jaemin lúc này.Trong lúc bực bội, báo tuyết quẫy đuôi càng ngày càng nhanh, thi thoảng liếm chân trước nhằm giảm bớt nóng nảy.Đáng tiếc, nguồn tạp âm đằng xa dường như không tự ý thức được mình đang làm ảnh hưởng đến người khác, âm thanh cực kỳ ồn ào lọt vào tai Na Jaemin không hề đứt đoạn.Cuối cùng, báo tuyết nằm uể oải trên tường rào cũng gắt gỏng gầm lên một tiếng, ngay sau đó bóng người trong phòng cách âm nhảy ra ngoài cùng hóa thành hai cái bóng lao thẳng về phía không ngừng "gây ra tạp âm" kia./Huang Renjun theo Dẫn Dắt tiền bối đi làm kiểm tra năng lực.Kết quả cần đợi vài ngày mới có, vì thế tiền bối tạm thời đưa Huang Renjun đến Học viện, cùng huấn luyện với các Dẫn Dắt mới vào Tháp.Huang Renjun ngồi trong phòng học của Học viện, mới có hiểu biết sơ bộ về khái niệm mà giáo viên đang giảng.Giáo viên truyền dạy kiến thức cho các cậu đang giảng, hệ giác quan của Lính Gác vượt trội, có thể dò xét được những động tĩnh vô cùng nhỏ.Hệ giác quan nhạy bén đó đem đến cho Lính Gác năng lực quan sát cảm nhận và sức chiến đấu cực mạnh.Lính Gác cấp càng cao thì tri giác lực càng mạnh.Chính vì hệ giác quan vô cùng nhạy bén đã khiến trạng thái tinh thần của họ lúc nào cũng trong trạng thái mẫn cảm kích động, dẫn đến càng dễ trở nên cuồng loạn.Mà vách chắn tinh thần là bức tường thành quan trọng bảo vệ thế giới tinh thần của Lính Gác và Dẫn Dắt, chống lại tấn công tinh thần, cũng là tấm lưới lọc bỏ tri giác vụn vặt của Lính Gác.Huang Renjun chống cằm, ngồi hàng cuối giữa một đám trẻ con nhỏ tuổi hơn mình, nghe giảng vô cùng chăm chú.Theo lời giảng của vị giáo sư già, cậu chợt nhớ đến một người.Nhớ đến một người đã lâu không gặp.Mà khi giáo sư giảng đến Lính Gác và vách chắn tinh thần, tầm mắt nhìn về phía một chỗ ngoài cửa sổ, sau đó khẽ buông tiếng thở dài, cũng chẳng rõ cậu nhớ đến cái gì.Chỉ là tiếng thở dài rất nhẹ, không thu hút sự chú ý của người khác.Giáo sư giảng về Lính Gác xong, tiếp tục giảng đến Dẫn Dắt.Huang Renjun nghe như nhập tâm mà cũng như không.Mất tập trung trong giờ học dễ khơi gợi ra những ký ức mà bình thường sẽ không bao giờ nghĩ đến.Tiếng giảng của giáo sư vang lên ổn định và chậm rãi, trong phòng học như được bao trùm bầu không khí ôn hòa.Khi Huang Renjun còn đang mất tập trung, tiếng mở cửa đột ngột và khẩn cấp đã phá vỡ không khí bình yên trong phòng học."Mau! Mau sơ tán, vị ở khu N... mất trí tìm đến đây rồi!" Dẫn Dắt tiền bối ôm vai mình, hệ giác quan dường như đau đớn xoắn vặn vào nhau, cơ thể mất sức đánh vào khung cửa, kim loại ma sát phát ra âm thanh chói tai.Giáo sư không dám tin: "Sao cậu ta lại rời khỏi khu N, không phải ngày trước đều...""Đi mau lên! Cậu ấy..." Đã đến rồi. Dẫn Dắt tiền bối chưa kịp nói hết câu đã bị một con báo tuyết bổ nhào đến ngã rạp xuống đất, tiếng kêu rên đau đớn thốt ra.Trong phòng học bỗng chốc hỗn loạn, những đứa trẻ trong đây đều mới vào Tháp, giáo sư thì chỉ là người thường.Huang Renjun ngồi cuối lớp, từ lúc tiền bối hốt hoảng đi vào đến khi ngã nằm dưới đất chỉ có vài giây mà thôi, cậu vẫn chưa kịp nhận ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.Sau trận ồn ào, vì bóng người chợt xuất hiện ngoài cửa mà ngay tức khắc lại im bặt tiếng."Ồn chết đi dược." Đó là một giọng nói trầm thấp và đè nén, vô cùng rõ ràng trong phòng học đột nhiên yên tĩnh.Huang Renjun nhớ lại lời khuyên của tiền bối trước khi rời đi ngày hôm qua.Báo tuyết, khu N...Người ở ngoài cửa chính là Lính Gác cấp S đó.Hôm nay là ngày thứ hai Huang Renjun vào Tháp, tình hình hiện tại thực sự khiến cậu bối rối.Trong lúc lúng túng căng thẳng, Huang Renjun lùi về sau một bước, chân cậu kéo ghế ngồi ra sau vài centimet.Dẫn Dắt có hệ giác quan không khác người bình thường, trong tình hình này hoàn toàn không phát hiện ra được âm thanh đó.Nhưng vị khách không mời đột nhiên xông vào lớp lại có hệ giác quan vô cùng nhạy bén, vào thời điểm hắn sắp trở nên mất trí thì âm thanh chói tai bị phóng to ấy đối với hắn mà nói chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.Huang Renjun không biết vì sao mình chỉ hơi lùi về sau một bước, người khí thế hung hãn ngoài cửa và con báo tuyết nhào vào người tiền bối đồng loạt giương mắt nhìn về phía mình.Trong ánh mắt ngập tràn sự nguy hiểm và bực bội.Ngay sau đó, Lính Gác kia lao nhanh như hóa thành một cái bóng, phi đến trước mặt Huang Renjun, giẫm lên mặt bàn, nhìn từ trên cao xuống, sau đó chầm chậm quỳ gối.Một đám Dẫn Dắt bị xô ngã là khi Lính Gác lao tới vung tay đẩy ra vì chê cản trở.Con báo tuyết bộ dạng uể oải mới gặp mặt hôm qua, nhưng hôm nay đứng bên cạnh Lính Gác lại thể hiện tính công kích mãnh liệt.Đám người ngã xuống đất dường như chính là kết cục của mình, nhưng Huang Renjun đầu óc chết máy không nhích nổi nửa bước.Huang Renjun nhìn người trước mặt chầm chậm quỳ xuống, tầm mắt nhìn thẳng hơi hơi ngang bằng với mình, đôi mắt trắng dã lạnh lẽo và ánh mắt cậu giao nhau.Huang Renjun mơ hồ cảm thấy đôi mắt này khá quen, nhưng còn chưa kịp nói thêm một chữ nào, một tay người đó đã giơ thẳng đến cổ cậu.Người ấy ra tay nhanh như cắt, khi Huang Renjun nghĩ mình chết chắc rồi, bàn tay hùng hổ của người ấy tạm dừng ngay trước khi bóp cổ cậu.Đôi mắt xinh đẹp kia, từ khi xuất hiện đến giờ vừa tàn bạo vừa vô hồn, nhưng lúc này toát lên một chút trong trẻo.Tạm dừng vài giây, Huang Renjun không có cảm giác ngạt thở vì bị bóp cổ như tưởng tượng.Trong cơn hoảng sợ, cậu nhìn thấy nhân vật nguy hiểm quỳ gối trên mặt bàn trước mặt mình ngập ngừng cất tiếng."Cậu là... Renjun?"Hết chương 01.
Thất Tịch vui vẻ ^^~
_______
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com