TruyenHHH.com

Najun Dich Keo Bong Gon

Thiếu niên thiên tài Na x Sinh viên ballet Jun
Viết bởi bing, Mun dịch, nguồn lofter.
Cảnh báo: Nana mắc chứng mất ngôn ngữ.
Truyện này không ngọt nhưng khá dễ thương, nhất là dàn nhân vật phụ.

Truyện dịch đã có sự đồng ý cho phép của tác giả. Không chuyển ver, không reup!

~~~

01.

"Galileo chế tạo ra chiếc kính thiên văn đầu tiên trên thế giới, hành trình nhật nguyệt sao trời của nhân loại bắt đầu từ đó."

Huang Renjun có gì đó không thích hợp.

Lee - Sherlock Holmes - Donghyuck chỉnh sửa lại chiếc mũ không hề tồn tại trên đầu, vẻ mặt nghiêm túc như phát hiện ra vấn đề nan giải đẳng cấp vũ trụ.

Huang Renjun luôn được gọi là "hoàng tử đồ ăn nhanh", vậy mà đã liên tục ăn cơm ở căn tin trường suốt bảy ngày.

"Ăn ở căn tin thì có gì mà lạ." Mới sáng sớm tinh mơ Lee Mark đã bị thằng bạn thân Huang Xuxi kéo đi chạy hai vòng quanh sân thể dục nên giờ giọng điệu hết sức gắt gỏng: "Đời học sinh của em chưa ăn cơm căn tin bao giờ à."

"Không phải, vấn đề Huang Renjun là sinh viên nghệ thuật!" Lee Donghyuck ngược lại trở nên hăng hái: "Anh nghĩ mà xem, đàn thiên nga trắng các cậu ấy có ngày nào tan học đến căn tin ăn cơm chưa? Cậu ấy đi ăn cơm nguội à?"

"Ò, thế thì sao?" Lee Mark lật bản nhạc trong tay, có phần không nghiêm túc.

"Thế nên..." Lee Donghyuck dừng lại một chút, đoạt hai tờ giấy mỏng manh trong tay Lee Mark, buộc đối phương nhìn thẳng vào mình: "Hôm nay chúng ta đi theo cậu ấy, xem rốt cuộc cậu ấy đi làm gì."

Lee Mark nhíu mày thở dài, còn chưa kịp nói gì, Zhong Chenle bên cạnh đã áp sát lại trước: "Có chuyện gì vậy? Theo dõi anh Renjun sao? Cho em đi với!"

"Trẻ con biết cái gì, ra chỗ khác chơi." Vẻ mặt ghét bỏ, Lee Donghyuck đuổi Zhong Chenle sang một bên như thể đuổi ruồi bọ.

Zhong Chenle hờn giận lườm Lee Donghyuck, lấy di động ra bấm số: "Vậy giờ em gọi điện thoại cho anh Renjun, nói với anh ấy chuyện các anh định theo dõi anh ấy!"

"Đến đây nào Chenle lão sư, chúng ta mau thu dọn đồ cùng đến lớp múa đợi người đi." Lee Donghyuck gió chiều nào xoay chiều ấy, chặn di động lại cười xòa với Zhong Chenle.

Zhong Chenle lập tức cười hiện ra mặt mèo, lôi kéo anh Mark không tình không nguyện của cậu.

"Thế còn chờ gì nữa, đi thôi!"

---

"Renjun, em vẫn đến căn tin ăn cơm hả?"

Dong Si Cheng tháo dây giày múa cột trên chân, nghiêng đầu nói chuyện với Huang Renjun lúc này đã thay giày xong xuôi.

"Vâng, anh ơi em đi trước đây." Huang Renjun đóng cửa tủ bộp một tiếng, vội vã nhét hết đồ vào balo: "Anh đừng có nhịn để giảm cân nữa, em gọi anh Jaehyun đến giám sát anh."

Dong Si Cheng ngây người nhìn Huang Renjun cầm túi sách tùy ý đeo lên lưng, áo khoác mới mặc được một nửa đã chạy ra ngoài, rất lâu sau mới chậm rì rì nhìn vào cánh cửa phòng thay đồ bị đóng sầm một cái đầy thô bạo và đáp lại muộn màng.

"Ò... anh biết rồi, gấp gáp cái gì?"

Gấp cái gì?

Đương nhiên không thể là vội đi ăn cơm được.

Huang Renjun chạy thẳng một mạch tới tận cửa căn tin mới dừng lại, thở hổn hển đồng thời không quên vuốt lại mái tóc bay loạn vì hứng gió của mình, nhìn vào kính ở cửa căn tin xác định quần áo, dung mạo và khí chất cao lãnh đều không có chỗ nào thiếu sót, lúc này mới trịnh trọng tiến vào căn tin như thể bước lên sân khấu biểu diễn.

Giờ này căn tin đã không còn mấy người, bác gái lấy đồ ăn khá thoải mái, gắp đầy thịt vào khay Huang Renjun.

"Ôi trời, lại muộn thế này mới tan học hả?" Bác gái đau lòng nhìn chân tay mảnh khảnh của Huang Renjun: "Mấy đứa học múa các cháu sao đều gầy như vậy, phải ăn nhiều vào!"

"Không cần đâu ạ, bọn cháu phải kiểm soát cân nặng!" Huang Renjun cẩn thận nhận khay cơm được chất như núi, ngoan ngoãn cười lộ răng khểnh: "Cháu cảm ơn."

Ôi chao, đứa trẻ này còn rất hiểu chuyện nữa.

Bác gái yêu thương nhìn Huang Renjun bưng khay cơm nhẹ nhàng lách qua quá nửa gian phòng chằng chịt những bàn với ghế trống không, cuối cùng ngồi xuống một vị trí gần sát cửa sổ.

Cơ mà sao lần nào cũng phải chạy đến chỗ xa như vậy?

Cộc cộc.

Có người dùng khớp xương bàn tay rõ ràng để gõ lên mặt tủ kính đặt đồ ăn.

Bác gái khôi phục tinh thần, trước mặt lại có một thiếu niên đang đứng, bộ dạng cũng là mi thanh mục tú, cười lên hút hồn đoạt phách.

"Jaeminie tới đấy à, cháu đợi chút, bác đi lấy cơm của cháu ra cho."

Bác gái lập tức tươi cười thấy răng không thấy mắt, thành thục quay người lại cầm một cái cặp lồng cơm giữ nhiệt đưa cho thiếu niên.

Thiếu niên nhận hộp cơm, mỉm cười gật đầu với bác gái, sau đó đi thẳng đến vị trí cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống.

Trẻ con thời bây giờ sao mà đều thích ngồi vị trí cạnh cửa sổ như vậy?

Bác gái nghi hoặc lắc lắc đầu.

"Oa oa oa, đó là ai?" Zhong Chenle phấn khích lắc bả vai Lee Donghyuck, ba người chen chúc trong cầu thang chật hẹp nhất thời đều không vững trọng tâm, khuỷu tay Lee Mark huých phải cánh cửa, phát ra một tiếng vang trầm đục.

Huang Renjun đang ăn cơm chợt ngẩng đầu, nhìn về phía cầu thang.

Lee Donghyuck nhanh tay lẹ mắt kéo lại cánh cửa sắp mở ra ngoài, nhìn thấy Huang Renjun lại quay đầu đi qua khe cửa, mới thấp giọng mắng em trai Chenle nhà mình: "Em muốn để cả đám bại lộ hay như nào đây? Hả? Không được phép lên tiếng nữa, nghe rõ không?"

Zhong Chenle tự giác che miệng, bạt mạng gật đầu.

"Ơ, kia không phải Na Jaemin sao?" Lee Mark nheo mắt nhìn rõ người khiến Zhong Chenle nảy sinh nghi vấn thông qua cánh cửa vừa mở trong tích tắc ban nãy.

"Na Jaemin? Ai vậy..." Lee Donghyuck nói xong mở to hai mắt: "Đợi chút, Na Jaemin đó á? Thiếu niên thiên tài ấy hả? Cái gì mà Galileo chuyển thế?"

"Ừ... hình như thế."

"Hóa ra thiên tài cũng phải ăn cơm."

"Ô... ô ô... " Zhong Chenle phát ra hai câu âm thanh mơ hồ không rõ từ cuống họng, có điều tay vẫn đang làm tròn bổn phận che kín miệng.

"Thiên tài mà không phải người à, Lee Donghyuck, em nói chuyện dùng đầu óc một chút được không."

"Ý em là cậu ta thần bí quá thôi mà, chính là cái kiểu... Đại ca không trên giang hồ nhưng cả giang hồ đều là truyền thuyết về đại ca, kiểu đó."

"Ô! Ô ô!"

"Cơ mà đúng là thần bí thật. Anh gần như chưa từng gặp cậu ấy trong trường bao giờ."

"Ô ô ô! Ô!"

Lee Donghyuck liếc mắt mắt khinh bỉ, kéo tay Zhong Chenle xuống: "Được rồi đấy, muốn nói gì thì..."

"Anh Renjun!" Zhong Chenle vội vàng nói: "Ôi sao các anh đều không nhìn thấy! Anh Renjun vẫn luôn lén nhìn Na Jaemin kìa!"

"..."

"... A?"

"Đụ má! Hóa ra người Tiểu Hoàng thích là Na Jaemin!"

Giọng nói mang theo khẩu âm đột ngột vang lên, nhóm ba người chen nhau ở cầu thang lại lần nữa lắc lư chao đảo. Lee Donghyuck bỏ tay khỏi cửa lập tức đứng không vững, thấy sắp bị lộ cùng với tiếng cửa mở cọt kẹt đến nơi.

Một bàn tay vững vàng nhanh chóng đỡ được Lee Donghyuck, bụp một tiếng lại lần nữa kéo cửa như cũ.

"Phù~ May thật, may thật." Zhong Chenle vỗ vỗ ngực bị giật mình hoảng sợ.

"Đợi đã." Lee Mark nhìn về phía cái tay kia, nhất thời mở to mắt nhìn: "Sao ông cũng ở đây?"

"Hihi." Người tới ngượng ngùng gãi đầu gãi tai, giơ nắm tay đấm khẽ lên ngực Lee Mark: "Lâu rồi không gặp bạn tôi!"

"Sáng nay mới đi chạy bộ cùng nhau xong." Lee Mark dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Huang Xuxi một lượt từ trên xuống dưới, mãi lâu sau như hiểu ra tiến sát lại gần: "Thành thật khai báo, ông đến theo dõi em trai ông phải không?"

Huang Xuxi xấu hổ sờ mũi.

"Được rồi, đúng là tôi đi theo dõi Tiểu Hoàng." Cuối cùng Huang Xuxi không chịu được áp lực "Lee Mark is watiching you" quá lớn, nhụt chí thừa nhận: "Anh Kun, anh Ten, đừng nấp nữa, chúng ta lộ rồi."

Trên cầu thang có hai người chậm rãi bước xuống, động tác đồng nhất xấu hổ vẫy tay với cả đám.

Lee Mark không thể kiềm chế co rút khóe miệng, Lee Donghyuck và Zhong Chenle bốn mắt nhìn nhau, hiển nhiên tất cả vẫn còn đang trong tình trạng chưa hiểu gì.

"Cho nên, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"

---

"Xin chào, tớ là Huang Renjun, chúng ta kết bạn nhé."

Trên mặt Huang Renjun mang theo nụ cười thỏa đáng như đang đắm chìm trong khung cảnh tuyệt vời, một tay vươn về phía trước, giọng điệu chân thành.

Đại khái là duy trì tư thế này khoảng hơn mười giây, Huang Renjun mới nhụt chí rụt vai, lại thở dài với hình bóng trong gương.

"Tiếp tục thế này thì đến khi nào mới quen được cậu ấy."

"Quen ai cơ?"

Trong tay Qian Kun ôm một đống quần áo phơi khô mới thu về, thò đầu vào trong ngó Huang Renjun, Huang Renjun sợ tới mức giật bắn mình, trực tiếp sẩy chân ngã lên giường.

Qian Kun nhíu mày, bước chân vốn phải đi về phía phòng Huang Xuxi lại lập tức rụt về quẹo vào phòng ngồi xuống giường nhìn chằm chằm Huang Renjun đang giả chết: "Này, đồng chí Tiểu Hoàng, đồng chí có tình hình gì!"

"Không, không có gì."

Huang Renjun quay đầu đi tiếp tục giả chết.

"Thật?" Qian Kun bị đồng chí Tiểu Hoàng quẳng lại mỗi cái gáy, cực kỳ không vui ném hết quần áo trong tay lên giường, khoanh tay nheo mắt đầy nguy hiểm.

Huang Renjun dứt khoát tiếp tục dùng gáy diss Qian Kun.

"Được thôi..." Qian Kun hít một hơi thật sâu, quay đầu về phía cửa chính rồi gào ầm lên như sư tử hà đông: "Huang Xuxi! Mau cút lại đây quản em trai đi này!"

"Ôi đụ, Qian Kun, anh làm gì vậy! ... Mẹ nó mau đẩy ra cho ông, tập trung cái quần què! ... Em quản được Huang Renjun bao giờ! ... Mẹ kiếp, bên kia đào đâu ra phụ trợ vậy... Anh đợi em đánh xong trận này rồi nói!"

"Em trai cậu yêu đương rồi cậu không thèm quản phải không?"

"Đã bảo em không quản được Tiểu Hoàng... What??? Yêu đương?"

Huang Renjun giật bắn dậy từ trên giường, luống cuống tay chân muốn che miệng Qian Kun.

"Yêu đương cái gì chứ anh Kun, anh đừng nói lung tung!"

Nhưng xin lỗi đã quá trễ. Ông anh trai không đáng tin bên phòng cách vách đã quả quyết out khỏi game ném điện thoại lên giường rồi chỉ xỏ được một cái dép lê đã ầm ầm chạy sang đây.

"Yêu đương gì? Ai yêu? Yêu ai? Tiểu Hoàng giấu em yêu đương? Ai dám lừa Tiểu Hoàng nhà em?"

Huang Xuxi một tay chống cửa, một tay đỡ ngực, hoảng sợ chỉ thiếu điều rớt cả tròng mắt ra ngoài.

"Không, không có! Anh Kun nói bậy đấy! Đại Hoàng, anh mau quay về chơi game của anh tiếp đi!" Khuôn mặt nhỏ bé của Huang Renjun đỏ bừng, vừa muốn bịt miệng Qian Kun vừa muốn đẩy anh trai ra ngoài, hai tay chỉ hận không thể xòe ra thành bốn tay.

"Quả thực anh nói bậy thôi, cơ mà..." Qian Kun dễ dàng gạt được tay Huang Renjun đang che mồm mình: "Nhìn Tiểu Hoàng nhà cậu vừa rồi cuồng si như vậy, hơn phân nửa là cái ngày có người yêu cũng không còn xa nữa đâu."

Huang Xuxi vừa nghe thấy vậy, quá kinh khủng, có người dám đào góc tường nhà họ Huang chúng ta, thế là cậu vội vàng đẩy em trai lên giường, Qian Kun gọi Ten đang xem tivi ngoài phòng khách vào, ba người hình thành một vòng vây tam giác với Huang Renjun, tư thế này nhìn cái biết ngay là muốn tiến hành thẩm tra.

Huang Renjun lấy chăn và gối làm thành pháo đài phòng ngự vùng vẫy.

"Đồng chí Tiểu Hoàng! Anh thấy em không nên ngoan cố chống lại nữa." Ten liếc mắt nhìn Huang Xuxi như mẹ già đau lòng, kêu gọi Huang Renjun đầu hàng: "Anh trai em hôm nay không hỏi ra được kết quả sẽ không chịu để yên đâu."

"Em phải gọi điện thoại cho Lee Mark mới được!" Huang Xuxi đau thương phẫn nộ đan xen: "Hỏi xem nó thấy Tiểu Hoàng nhà em thế nào!"

"Đại Hoàng! Đừng hãm hại người vô tội! Chuyện này liên quan gì đến anh Mark!" Huang Renjun thò đầu ra phản bác.

Chú chó săn tư bản số 1 Qian Kun canh giữ ngoài thành lũy lập tức nắm bắt thời gian ngắn ngủi móc cả người Huang Renjun ra khỏi chăn. Chú chó săn số 2 Ten nhanh tay lẹ mắt mỉm cười cù lét Huang Renjun. Cẩu lão đại Huang Xuxi thâm trầm đưa tay chống cằm, nhắm mắt làm ngơ với tình huống bi thảm của thằng em ruột.

"Hahaha... anh đừng cù nữa, đừng cù nữa... hahaha... em nói, em nói mà..."

"Trưởng quan!" Bàn tay đang cù lét của Ten vẫn không ngừng lại, quay đầu bẩm báo Huang Xuxi: "Phạm nhân nói muốn khai báo!"

"Ò, vậy tạm dừng lại đi." Huang Xuxi lạnh lùng vươn tay về phía Huang Renjun đang cười đến mức không hít thở nổi, giống một sát thủ không có tình cảm: "Em trai, mau thành thật khai báo, em thích ai rồi?"

Huang Renjun đưa tay lên lau nước trên khóe mắt vì cười, khó khăn lắm mới khôi phục hô hấp, đáng thương bĩu môi.

"Em nói, các anh không được phép cù em nữa." Huang Renjun dùng chăn trùm cả người kín mít, chỉ để lộ ra hai mắt cùng đàm phán với anh trai: "Thực ra... em cũng chẳng biết người ta là ai..."

Huang Xuxi hung dữ cắn chặt răng, bẻ khớp ngón tay răng rắc.

"Nhưng mỗi ngày qua bữa trưa sẽ luôn đến căn tin ăn cơm, đồ ăn đều được để trong một hộp cơm giữ nhiệt, em thật sự chỉ biết có vậy!" Huang Renjun thấy tình thế không ổn lập tức lùi về đầu giường, nói xong bản thân cũng bắt đầu trở nên tủi thân: "Em còn muốn biết người ta tên gì, học chuyên ngành nào, bao nhiêu tuổi nữa cơ!"

"Tiểu Hoàng, em có tiền đồ một chút được không!" Qian Kun cách lớp chăn gõ lên đầu Huang Renjun: "Em không biết thì đi hỏi!"

"Em chẳng phải..." Giọng Huang Renjun ngày càng nhỏ: "... chẳng phải không dám hỏi sao."

Ten yêu thương xoa đầu Huang Renjun: "Tiểu Hoàng, em là đồ nhát cáy."

"Nhưng em quyết định rồi!" Huang Renjun nắm chặt tay tự tiếp sức cho bản thân: "Lần tới, em nhất định sẽ đến làm quen người ta!"

Để biết người ta học chuyên ngành nào, tên là gì, bao nhiêu tuổi, tốt nhất là có thể hẹn hò cùng cậu ấy hihi.

Huang Xuxi nhìn thằng em đang chìm trong ảo tưởng, trầm mặc lôi hai ông anh ra khỏi phòng.

"Anh Kun, anh Ten." Huang Xuxi liếc nhìn em trai trong phòng đã bắt đầu chìm trong khung cảnh tim đỏ bay phấp phới, nhỏ giọng: "Ngày mai chúng ta theo Tiểu Hoàng đến căn tin đi!"

"Hả?"

"Em muốn xem thử, thằng nào dám nhổ cải trắng nhà họ Huang!"

---

"Không nhận ra Huang Xuxi ông lại là tên cuồng em trai vậy đấy?" Lee Mark khinh thường: "Chuyện chưa đâu vào đâu của em trai ông mà ông làm như cầu Luân Đôn sắp sập đến nơi?"

"Đừng thấy tôi không đáng tin, tôi dám vỗ ngực tự nhận mình vẫn là một ông anh trai tiêu chuẩn đấy nhé." Huang Xuxi chân thành giơ tay lên vỗ ngực: "Lần đầu tiên em trai yêu, anh trai như tôi phải lo lắng, phải quan tâm không nhỡ nó bị ai lừa mất."

"Buồn nôn quá đấy!" Lee Mark lập tức đấm cho Huang Xuxi một chưởng, hai người hihi haha đùa giỡn.

"Suỵt! Suỵt! Đừng náo loạn nữa!" Qian Kun vịn vào cửa xua tay về phía hai đứa kia: "Qua đây xem này! Tiểu Hoàng nhà cậu sắp hành động rồi!"

Huang Xuxi nhìn tình thế vội dừng lại, chen vào đám người như mãnh hổ xuống núi.

Một đám nín thở lặng thinh áp sát vào cửa nhìn khoảng hơn ba phút, Huang Xuxi mới lẩm bẩm mở miệng.

"ĐM!"
"Hoàn toàn chẳng nhìn thấy cái mẹ gì cả."

---

Ánh nắng hôm nay rất đẹp, có lẽ là vì trời đang vào xuân, cây hoa anh đào trong trường đều đang tranh nhau đua nở, từ cửa sổ nhìn ra sân trường cứ như một đại dương màu hồng phấn, mang theo vẻ lãng mạn ngắn ngủi mà tráng lệ. Chẳng qua gió đầu xuân lùa vào phòng vẫn hơi lớn, cánh cửa phía cầu thang đã bị gió thổi mở ra đóng vào vài lần, làm cho Huang Renjun liên tiếp liếc mắt nhìn.

Đừng quan tâm những cái đó nữa, Huang Renjun mày phải đi tán trai đẹp đấy!

Huang Renjun vỗ mặt, cưỡng chế dời lực chú ý khỏi cánh cửa chớp đóng chớp mở. Vị trí của cậu vừa vặn có thể dựa vào cây cột bên cạnh che khuất, cậu trắng trợn quan sát Na Jaemin ngồi bên cửa sổ. Người ấy hôm nay mặc một chiếc áo len màu đen, bên trong là một chiếc sơ mi trắng, còn đeo chiếc kính mắt gọng mảnh màu vàng quen thuộc, ăn từng miếng nhỏ đồ gì đó trong hộp cơm giữ nhiệt.

Ài, Huang Renjun, lên đi!

Cuối cùng đồng chí Tiểu Hoàng lại tự tiếp sức cho chính mình, sau cùng bước ra bước chân cách mạng đầu tiên.

"Bạn ơi, xin chào."

Na Jaemin phản ứng mất ít nhất hai giây rồi mới ngẩng đầu dừng ánh mắt trên người chàng trai đang ngượng ngùng mỉm cười trước mặt. Nhìn thấy Huang Renjun xong lại sửng sốt một lúc lâu mới mỉm cười gật đầu, im lặng để lộ vẻ mặt "có việc gì sao bạn?".

"Tớ là Huang Renjun, chúng ta..." Huang Renjun hít sâu một hơi, cố gắng giữ giọng điệu ổn định để bản thân nhìn có vẻ không quá căng thẳng, sau đó lấy hết can đảm lớn nhất mười tám năm cuộc đời: "Chúng ta có thể kết bạn được không?"

---

Khi Huang Xuxi mỏi eo đau lưng đi ra khỏi cầu thang, trong căn tin đã sớm không còn bóng người, Qian Kun và Ten vội vàng đến viện nghiên cứu sinh, trước khi đi không quên mỗi người cho Huang Xuxi một cú thiết sa chưởng.

"Đại Hoàng, cậu nghĩ ra cái biện pháp quần què gì không biết, hoàn toàn chẳng nhìn thấy cái mẹ gì cả. Có thể suy xét đến thắt lưng già yếu của các anh xem vịn cửa vất vả thế nào không hả?"

"Thà anh ngồi xem mấy cái quảng cáo Thái Lan cũng không muốn cùng cậu đi làm cái loại chuyện ngu ngốc này."

"Why?" Đại Hoàng ấm ức: "Ít nhất chúng ta đã biết Na Jaemin, đúng không?"

"A."

"Em với Lele đi wc đã, hai anh đợi bọn em."

Lee Donghyuck và Zhong Chenle tạt ngang vào wc, dòng nước nhịn từ giữa trưa đến giờ đột ngột phun trào, chạy vào trong nhanh như chớp.

Huang Xuxi và Lee Mark buồn chán tựa vào cửa căn tin nghịch điện thoại, đã đến giờ nhân viên căn tin tan làm, liên tục có các bác các chú lần lượt đi ra khỏi căn tin.

"Ầy, thằng bé mỗi trưa tìm bà lấy hộp cơm giữ nhiệt kia nhìn đẹp trai thật đấy. Cơ mà đáng tiếc, tiếc thật!"

"Còn không phải sao, Jaeminie đẹp trai, thành tích tốt, không ngờ lại mắc phải bệnh này, thật sự quá tiếc."

Huang Xuxi và Lee Mark tức khắc ngẩng đầu nhìn nhau rồi cùng lặng lẽ dựng thẳng đứng hai tai hóng chuyện.

"Thằng bé đó... thật sự là người câm hả?"

"Người câm cái gì chứ..." Bác gái hạ thấp giọng: "Nghe nói cũng không phải không chữa khỏi được, chỉ là một loại bệnh lạ thôi. Hình như gọi là gì ấy nhỉ..."
"À đúng rồi, chứng mất ngôn ngữ!"

(Còn tiếp)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com