Najun Dich Keo Bong Gon
Tác giả: ForN_
Thể loại: bối cảnh đời thực, ngọt
Độ dài: ~4,5k chữ
Nguồn: http://firstsawyou.lofter.com/
Người dịch: xiaoyu212
Truyện được dịch và chia sẻ với mục đích phi lợi nhuận, đã có sự cho phép của tác giả. Vui lòng không chuyển ver, không reup!🍑
Cuộc đời mỗi người có hằng hà sa số những lần đầu tiên xảy ra, lần đầu tiên khóc, lần đầu tiên cười, lần đầu tiên vấp ngã, lần đầu tiên nén nhịn những giọt nước mắt. Trong cuộc đời chưa đầy mười tám tuổi của Huang Renjun, xòe ngón tay ra đếm có lẽ cũng được cả trăm chuyện. Không phải lần đầu tiên nào cũng đặc biệt, những kỉ niệm đặc biệt chỉ như lớp dầu nổi trên nước, cho dù tạm thời bị khuấy đều cũng sẽ một lần nữa nổi lại lên mặt nước.Hồi nhỏ cậu luôn cảm thấy trở thành người lớn là chuyện rất xa xôi, nhưng thời gian trôi đi ngày một nhanh, chẳng mấy chốc Huang Renjun đã sắp mười tám tuổi, trên danh nghĩa sẽ trở thành người trưởng thành chân chính. Điều thần kỳ là bản thân cậu không có cảm giác mấy, nhưng các anh em đã bắt đầu chuẩn bị từ lâu, những câu hỏi về sở thích đầy vòng vo, những hành động bí mật, không phải đồ ngốc thì đều nhận ra cả. Song Huang Renjun vẫn bổ sung một câu "Tặng cái gì em/tớ đều thích" mỗi khi cố tình lật tẩy từng người đến hỏi cậu, sau đó mỉm cười rõ là đáng yêu.Gần đến ngày quả nhiên thỉnh thoảng cậu nhận được quà tặng từ rất nhiều người, mà người tặng sớm nhất ồn ào đến độ cả nhà cùng biết. Ngoại trừ quà sinh nhật, còn ba thứ cần có trong lễ trưởng thành của người Hàn Quốc.Hoa hồng, nước hoa và một nụ hôn.Nói thật lòng, Huang Renjun vẫn cảm thấy xấu hổ với cách thể hiện tình cảm của nơi này, người Trung Quốc vốn không thịnh hành những cái đó, đến cả một câu "mình yêu bạn" cũng khó mở lời. Nhưng Hàn Quốc là một nơi rất diệu kỳ, những cậu trai nơi đây ngày ngày đều nói "yêu", khiến người ta xấu hổ nhưng trong lòng lan tràn cảm xúc thích thú. Cậu đến Hàn Quốc mấy năm cũng dần dà cảm nhận được, thể hiện tình cảm một cách thỏa đáng quả thực sẽ giúp cho mối quan hệ đôi bên càng thêm thân thiết.Mà thể hiện tình cảm vốn đâu phải chuyện khiến người ta cảm thấy xấu hổ.Cậu nhận được rất nhiều hoa tươi và bánh ngọt, nhiều đến mức trong ký túc xá chất đầy cả một góc nhà, cũng coi như nhận được rất nhiều nụ hôn. Có người nhẹ nhàng chạm môi vào trán và má cậu, người làm xấu hổ mà người nhận còn xấu hổ hơn, suốt cả ngày mặt Huang Renjun luôn phải trang điểm lại. May mà mấy anh em China-line không làm như vậy, chỉ nghiêm túc tặng quà hoặc trực tiếp hứa sau này lén dẫn cậu ra ngoài ăn món ngon. Dong Sicheng tặng cho Đại ca Đông Bắc một bao lì xì cực lớn trên wechat, con số lớn đến mức Chủ tịch Chenle xem xong cũng phải giật mình.Bánh ngọt được thổi nến tới vài bận, các anh lớn một bận, các bạn nhỏ Mộng Mơ một bận, mặt mũi cũng không thoát khỏi số phận bị quệt đầy kem. Bánh kem của công ty thực sự quá ngoan cố, nhưng ngoan cố hơn nữa còn là các thành viên của cậu.Huang Renjun phồng mồm trợn má dính đầy vệt bơ mỉm cười, giống những ụ tuyết đọng trên cây thông. Cậu nhìn về phía mọi người cười đùa thích thú, trong lòng thật sự rất vui, như thể nhận được nhiều thật nhiều yêu thương. Ngay trước khi các cậu em nóng lòng muốn quệt thêm kem lên mặt cậu, có một đôi tay đã duỗi ra trước, ngón tay thon dài dịu dàng lướt qua làn da hơi nóng lên của Huang Renjun, đầu ngón tay nhẹ nhàng bôi một vệt kem nhìn có vẻ xốp mềm.Người ấy không nói chuyện, làm xong mọi thứ thì thu tay về rồi tiếp tục an tĩnh quan sát như trước, tay các cậu em lại chìa ra, Huang Renjun đang cười đùa náo loạn vội vàng đưa mắt liếc thử. Chỉ một cái liếc mắt, Huang Renjun không kịp né tránh bàn tay to của Park Jisung, trên cằm bị bôi một đống kem.Na Jaemin đang quệt ngón tay bên môi mỉm cười nhìn cậu, dịu dàng trước sau như một. Giữa khung cảnh hỗn loạn, từ đầu đến cuối bạn luôn như một đóa bách hợp, yên tĩnh ngọt ngào tỏa hương thơm, rõ ràng náu giữa đám đông nhưng khiến Huang Renjun phải đưa mắt nhìn hết lần này đến lần khác.Muốn nhìn xem đối phương đang làm gì.Huang Renjun thấp thoáng ngó thấy đầu lưỡi hồng hào của đối phương, mút lớp kem xốp mềm trên đầu ngón tay. Trên bờ môi hồng còn dính một chút, ngón tay xinh xắn trực tiếp ấn phần còn lại vào miệng. Bạn đang cười, khóe môi yêu nghiệt cong lên.Thời gian liếc nhìn thoáng qua chỉ đủ để chứng kiến chừng ấy.Lúc này Huang Renjun lại bị quây tròn nhận những lời chúc mừng sinh nhật mới phiên bản ma kêu quỷ gào, nhân lúc nghiêng mặt cười cậu lại đưa mắt liếc ai kia.Na Jaemin cũng đang hò hét chúc mừng sinh nhật theo mọi người, mà hiện tại non nửa hàm răng trắng lộ ra ngoài đều phát ra thứ ánh sáng thuần khiết. Đại ca Đông Bắc âm thầm chửi một câu mẹ kiếp.Những thay đổi của tuổi dậy thì luôn rất thần kỳ và nhanh mạnh, tựa như Huang Renjun có nghĩ thế nào cũng không thể hiểu nổi chỉ cách nhau mấy tháng mà sao Na Jaemin cởi bỏ vẻ ngoài ngây ngô khoác lên dáng vẻ trưởng thành trước cả mình. Tính cách, chiều cao, tất cả đều có thay đổi, mà điều quá đáng hơn cả là khuôn mặt, xinh xắn đến độ làm người ta không dám đối diện quá lâu.Nói khuôn mặt quá đáng thì đôi mắt càng quá đáng hơn. Như một hũ mật, liếc nhìn một cái sẽ bị dính vài giọt, mà nguy hiểm nhất là từng nếm thử một giọt thôi cũng ngọt ngào chết người. Điều đó khiến người ta giận dữ, sao có thể khiến người ta bình tĩnh cho nổi.Mà quả thật Huang Renjun đang giận, cậu lờ mờ cảm thấy không nên như thế này. Hôm nay không nên cứ thế trôi qua, ngày cuối cùng của tuổi mười bảy và ngày đầu tiên của tuổi mười tám.Chơi đùa xong cần phải quay về ký túc xá, điều đặc biệt hơn trong hôm nay là cả Mark và Haechan cùng về theo Biệt Đội Mộng Mơ. Nói một cách hoa mĩ là muốn đến chào đón tuổi trưởng thành cùng Renjun, thực tế thì chỉ để uống rượu.Chuyện có thể quang minh chính đại uống rượu đối với Huang Renjun mà nói hoàn toàn không có chút sức hấp dẫn nào, ít nhất người Trung Quốc không cấm cản. Trên bàn ăn giữa mùa hè bố mẹ thường xuyên rót cho cậu một cốc bia mát lạnh, cậu cũng cầm lên uống coi như đồ giải nhiệt.Cái balo của Haechan căng phồng, khỏi cần nghĩ cũng biết trong đó đựng đủ mọi loại rượu. Hôm nay anh quản lí "mở lòng từ bi" nhắm một mắt mở một mắt cho phép các bạn nhỏ sinh trước năm 01 được tụ tập trong phòng đơn của Na Jaemin. Hai cậu út ít chỉ đành ngoan ngoãn tránh trong phòng mình nghịch điện thoại.Theo lệ thường, Huang Renjun rửa mặt xong mới vào phòng, bốn người trong phòng đã quây quần một chỗ, ngay chính giữa đặt một cái bánh ga-tô và năm sáu chai rượu xếp cạnh. Cậu vừa cảm thán có cần thiết phải khoa trương thế không, vừa giục mọi người khóa trái cửa cẩn thận.Bia, soju, rượu gạo, rượu nho và cả rượu trái cây.Mấy người ngồi xuống yên tĩnh một hồi lâu rồi cùng ngẩng đầu nhìn về phía Lee Mark, cho đến giờ người trưởng thành chân chính trong số cả bọn cũng chỉ có mỗi Lee Mark, huống hồ Lee Mark còn từng tham gia Life Bar, chắc cũng có tí kinh nghiệm. Mấy đứa xúm vào nói về vụ "Ba tài lẻ của Mark" rồi cùng cười nghiêng ngả.Chỉ riêng mình Lee Mark chân thành lấy ra một cái thìa, thể hiện cho cả đám xem kỹ năng dùng thìa mở nắp chai. Kết quả thử một lần chưa thành công, Haechan ngồi cạnh đùa giỡn bảo: "Anh ơi, rốt cuộc có làm được không đấy?" Lee Mark hơi hoang mang thốt ra liên tiếp vài lần từ "Có chút", rõ ràng lần trước anh thành công rồi mà chẳng hiểu sao cứ lúc nào muốn tỏ vẻ cun ngầu trước mặt đám em thì vĩnh viễn không thành công."Để em làm cho."Huang Renjun luôn im lặng cười chìa tay ra nhận thìa, tay kia cầm chai rượu, mắt cũng không chớp, dứt khoát một phát bật nắp được luôn. Cái nắp bay lên trời rơi xuống trúng ngay giữa bánh ga-tô."Ui chao, Renjun giỏi quá!""Đỉnh cao!"Còn không xem anh Jun đây là người nơi nào, Huang Renjun hất cằm đắc ý nhếch mày với cả đám.Năm người cầm cốc giấy dùng một lần rót đều cho từng người, loại mở đầu tiên là rượu trái cây. Vì suy nghĩ cho cả đám nên mở từ loại đơn giản nhất, rượu trái cây chỉ như soda có thêm một xíu xiu vị cồn. Uống vào cổ họng ngòn ngọt thêm chút vị hoa quả, Huang Renjun thích ngọt nhưng không thích vị ngọt nhân tạo quá nồng kiểu này, cũng may một lon chia đều ra không nhiều lắm.Rượu nho uống không ngon lắm, rượu gạo tàm tạm. Nói thật rượu soju Hàn Quốc nhạt như nước vậy, như kiểu đổ đến nửa chai toàn nước trắng, hiển nhiên Huang Renjun vẫn uống hết. Đồ uống cuối cùng mới đến bia, vẫn cái dư vị đăng đắng quen thuộc.Cả bọn vừa uống vừa tán dóc nhưng mặt mũi ai nấy đều ửng hồng, thậm chí ánh mắt Haechan đã bắt đầu mơ màng. Bản thân Huang Renjun cảm nhận được chút váng vất rất nhỏ, như này là say rồi.Nhưng chỉ có chút rượu đã làm cậu say được sao? Huang Renjun lắc lắc mấy chai rượu, từng người một thò đầu vào nhìn, nhìn đến cuối cùng không nhịn được phải chửi một câu "Ngu ngốc" bằng tiếng Trung, sau đó giơ cái chai đến trước mặt Lee Mark nói bằng tiếng Hàn."Anh ơi, anh mua nhầm độ cồn rồi."Số độ cồn ghi trên chai rượu là hơn 20% mà một đám trẻ con lại coi như nước trắng rót thẳng vào dạ dày, không say mới lạ.Huang Renjun nhìn từng người một kiểm tra, may mà vừa nói chuyện vừa ăn bánh nên trong dạ dày còn có chút đồ. Haechan cảm giác say thật rồi, hai người khác nhìn có vẻ bình thường nhưng thực ra ánh mắt đã mất tiêu điểm. Cậu nhìn chằm chằm vào Na Jaemin, đôi mắt Na Jaemin phủ thêm một lớp sương mù, cậu thấy đối phương còn nhìn mình cười cười, khỏi phải nói cười ngọt cỡ nào.Được đấy, quả thực cả bọn không ai biết uống rượu hết. Huang Renjun cầm chai rượu lên ôm sát cạnh người, mấy chai trước mặt đã uống rỗng, chỉ còn nửa thùng bia. Cậu dứt khoát cầm lên uống một hơi cạn sạch rồi định ra ngoài gọi anh quản lý.Vừa đặt chai rượu xuống, cũng chẳng rõ có phải tồn tại thấu cảm thật không, Haechan đột ngột quệt chỗ kem còn lại nhào về phía cậu. Thế nên mặt cậu bị Haechan bôi thêm một vệt kem, rốt cuộc vệt kem lần này không ngoan cố nữa. Thật sự giống hệt như tuyết, vừa quệt lên đã tan ra, thằng nhóc làm chuyện xấu còn cười tít mắt: "Renjun sinh nhật vui vẻ, cáu lên không đẹp đâu."Vẻ mặt cáu giận còn chưa thể hiện đâu nhé, nhìn đâu ra cáu thế. Haechan nói xong quay đầu bôi kem lên mặt Lee Mark, xem ra đã say bét nhè rồi, Lee Mark chỉ trầm tĩnh để mặc cậu ấy bôi mấy vệt kem lên mặt mình.Huang Renjun bất đắc dĩ lắc đầu, lau kem trên mặt mình đi, nhưng trên lông mi cũng bị dính. Mấy sợi mi dính kem rủ xuống đuôi mắt, cảm giác nguy cơ như thể ngay giây tiếp theo sẽ rơi thẳng vào mắt cậu.Một cục màu trắng, Huang Renjun giơ ngón tay đang định lau thì bị ai đó túm cổ tay."Để tớ lau giúp Injun cho."Giọng nói của Na Jaemin hơi khàn khàn bản thân đã sớm nhận ra, bạn kéo Huang Renjun vào nhà vệ sinh, dưới ánh đèn sáng trưng, lông mi đối phương rọi thành một cái bóng nhỏ dày đặc.Đôi đồng tử Huang Renjun nhìn lên phía trên, hai cái bóng kia cũng rọi thẳng vào mắt đối phương, lớp sương trong đôi mắt ấy còn tụ một chỗ hoàn toàn không bất ngờ. Cậu bắt đầu lo nhỡ đối phương chọc thẳng ngón tay vào mắt mình thì sao, nhưng câu nói "Thôi để tớ tự túc đi" còn chưa thốt ra được khỏi miệng.Na Jaemin khom lưng để mặt áp sát đến gần, hành động bất thình lình khiến Huang Renjun sợ hãi lập tức nhắm chặt mắt. Như này hay rồi, lông mi trên dưới dính cả vào nhau.Huang Renjun vừa mới khẽ thở, trên mí mắt cậu đã chạm vào thứ ấm nóng.Không phải ngón tay.Cậu cảm nhận được lông mi của mình bị chạm vào, sức lực nhẹ nhàng dịu dàng từng chút một chải vuốt gọn gàng. Chỗ kem đáng ghét đó được đối phương cuốn hết vào miệng. Cậu có thể cảm nhận được hơi thở và mùi hương tỏa ra từ quần áo đối phương.Ngay giây đầu tiên Huang Renjun đã hiểu đó là đôi môi xinh xắn của Na Jaemin, cậu nhận ra nhưng không né tránh, yên lặng như con mèo dựa vào lòng đối phương, không có một chút sức đề kháng nào.Hơi ấm nhanh chóng tản ra, lông mi cậu dính một chỗ run rẩy giữa không trung. Cậu chưa mở mắt, vì câu nói dịu dàng của đối phương: "Chờ một chút hãy mở."Lông mi ẩm ướt của cậu được đối phương lau vuốt thỏa đáng đôi ba lần, cuối cùng dùng khăn mặt sạch sẽ lau khô.Cái này có được tính như một nụ hôn không?"Cái này không tính nhé."Huang Renjun thầm đánh dấu O trong đầu nhưng bị một câu của Na Jaemin đổi thành X, cả đám người đều có tâm linh tương thông cả hả. Huang Renjun ngạc nhiên dõi mắt nhìn đối phương, bạn giơ tay xoa mái tóc mềm mại của cậu."Injun rửa mặt đi, tớ tìm anh quản lý thu thập ba người kia."Từ "thu thập" làm cậu cảm thấy buồn cười, động tác của Na Jaemin rất nhanh, thoắt cái đã đi ra ngoài. Trong nhà vệ sinh còn lại mình Huang Renjun, bản thân cậu trong gương rõ ràng có chút ngỡ ngàng. Chắc tại say rượu nên mắt hơi đỏ, hai má cũng hơi đỏ. Đại ca Đông Bắc tửu lượng không tệ nhưng dễ đỏ mặt, tuy cậu chẳng rõ lần này có phải do tác dụng của cồn hay không nữa.Sắp mười tám tuổi thật ư, cảm xúc khó tả bất chợt xông lên ào ào. Huang Renjun nhìn bản thân trong gương, rõ ràng nhìn chẳng thay đổi mấy, cậu sờ sờ răng khểnh. Phiền muộn của thiếu niên đến rất khó hiểu, trái tim quấy nhiễu ban nãy cũng theo đó lặng xuống, cậu cúi đầu đánh răng.Na Jaemin giám sát ba tên kia đánh răng rửa mặt rồi còn thân thiết đưa từng người lên giường đi ngủ, thu dọn mọi thứ xong xuôi bạn liếc nhìn đồng hồ, vội vàng chạy về phòng mình.Vừa mở cửa ra đã đối diện với tầm mắt Huang Renjun, cậu đang ngồi trên mép giường chống hai tay cạnh đầu gối."Na Jaemin, quà trưởng thành của tớ đâu?" Giọng nói rất hiển nhiên mà chỉ làm người khác cảm thấy dễ thương, cậu khẽ bĩu môi rồi rời ánh mắt xuống sàn nhà, lầu bầu: "Không có thì thôi vậy."Cậu đang khẩn trương, Na Jaemin liếc mắt một cái đã nhận ra cảm xúc thể hiện trong hành động nhỏ của cậu. Sao có thể tồn tại người như cậu nhỉ, rõ ràng cực kỳ xinh xắn hiểu chuyện lại đáng yêu mà cứ luôn để lộ ra vẻ không tự tin vốn được che giấu rất kỹ trong lúc lơ đãng. Na Jaemin xách một cái túi trên đầu giường mình, bạn ngồi xuống cạnh Huang Renjun lấy đồ trong túi ra.Một chai nước hoa, một bông hoa hồng.Nước hoa cùng hãng với loại Na Jaemin đang dùng, ngoài vỏ hộp còn đặc biệt cài thêm một cái nơ. Hoa hồng đỏ thắm được gói trong lớp giấy bóng kính đẹp đẽ, đây là bông hoa hồng mới chớm nở, tỏa ra mùi hương tự nhiên.Hôm nay Huang Renjun nhận được rất nhiều hoa, có fans tặng, có các thành viên tặng, tất cả cộng lại cũng không đem đến cho cậu rung động mạnh bằng bông hoa này.Na Jaemin cầm hoa đưa tới trước mặt cậu, bông hoa này do bạn tự mình ra tiệm hoa chọn, gai nhọn trên thân đã được bạn cẩn thận bẻ gãy từng cái một. Huang Renjun cầm hoa hơi xấu hổ khẽ ngửi, như muốn vùi mặt vào hoa.Cậu nâng mắt nói lời cảm ơn với Na Jaemin, đôi mắt lóe lên những tia sáng đẹp đẽ, cậu cười hở cả răng khểnh nhưng ngay giây tiếp theo đã bị bông hoa che mất. Ánh mắt Na Jaemin thật sự quá dịu dàng chuyên chú, trong con ngươi của bạn như cất chứa cả biển tình mênh mông, Huang Renjun sợ nhìn thêm mấy cái sẽ để mặc bản thân chìm đắm vào đó mất.Tay Na Jaemin luôn ấm hơn tay người thường một chút, bạn nắm cổ tay Huang Renjun gạt bông hoa kia ra. Thời gian hiển thị trên điện thoại di động là 11:59 giờ Hàn Quốc, bạn cong khóe môi chân thành và dịu dàng."Chúc mừng cậu trưởng thành, Bánh gạo nhỏ của tớ."Đại não còn chưa kịp phản ứng với cách xưng hô đầy xấu hổ này, Huang Renjun đã được ai kia hôn lên môi, Na Jaemin nghiêng mặt, chóp mũi chạm nhẹ vào má cậu. Cánh môi run run giữa những hơi thở, lúc này trong đầu Huang Renjun rối như tơ vò, nội tâm lớn tiếng gào thét mày đang nằm mơ phải không, thoắt cái đã nghĩ chắc cậu phải mua cho Na Jaemin một thỏi son dưỡng mới được, đôi môi đối phương khô nẻ chạm vào môi mình.Na Jaemin là người đầu tiên hôn Huang Renjun mười tám tuổi.Nhìn bạn có vẻ chẳng hề ngượng ngùng, đôi mắt sáng ngời như đuốc, bạn nâng mặt Huang Renjun nói: "Tớ vui lắm."Vui vì lại được đứng chung một chỗ với cậu. Hơn một năm xa nhau chỉ khiến nỗi nhớ trong Na Jaemin như cỏ dại mọc lan tràn khắp trái tim, hết lần này đến lần khác bạn tỉ mỉ xem kỹ những sân khấu comeback của nhóm, nghe đi nghe lại những bài hát không có phần của mình. Chứng kiến cậu thiếu niên thường ngày luôn chín chắn đã bật khóc khi nhận được cúp No.1 trên sân khấu, không chỉ một lần bạn nghĩ nếu có mình ở đó thì thật tốt, bạn có thể kéo đối phương vào lòng lau khô những giọt nước mắt cho cậu, khen ngợi cậu rằng "Injun nhà chúng ta làm tốt lắm".Thật may mắn biết bao."Tớ mãi luôn bên cạnh cậu."Nét mặt Na Jaemin khi nói câu này vô cớ khiến Huang Renjun nhớ về lần đầu tiên hai người gặp nhau, trên show cậu đã từng kể lần đầu tiên gặp Na Jaemin, chính sự nhiệt tình của bạn đã để lại ấn tượng sâu sắc nhất. Điều này xấu hổ như học sinh chuyển trường nửa đường nhảy dù vào lớp chọn của trường, lúc đầu Huang Renjun đứng ngồi không yên đến mức không dám nhìn vào người khác. Nhân viên công ty dẫn cậu vào giới thiệu xong đi luôn, chỉ để lại cậu và một vài thực tập sinh khác.Trước khi đến đây cậu từng tìm xem video về họ, những người đã từng xuất hiện trên truyền hình khi cậu còn đang giải bài tập trung học. Cậu không biết nên làm thế nào, chào hỏi càng thêm thấp thỏm bất an.Là Na Jaemin đi về phía cậu đầu tiên, mỉm cười với cậu đầu tiên.Khi đó cả hai đều không nhận ra đây chính là giao điểm của định mệnh, ít nhất trong khoảng thời gian ban đầu sống ở nước ngoài Na Jaemin đã vô tình trở thành chỗ dựa của Huang Renjun. Tuy rằng chẳng mấy hôm sau Huang Renjun dựa vào trình độ tiếng Hàn cơ bản vững vàng của chính mình đã nhanh chóng thân thiết với những thiếu niên tuổi tác xấp xỉ mình, nhưng con người luôn có nhiều thiện cảm với người đầu tiên bày tỏ thiện chí với mình hơn cả.Đến bản thân Huang Renjun cũng chưa nhận ra, sau khi debut cũng như vậy, cậu luôn bất giác đi đến cạnh đối phương một cách tự nhiên. Chắc bởi thói quen nên Huang Renjun phải tốn khá nhiều thời gian mới có thể dần quen với một đoạn đường thiếu Na Jaemin trong cuộc sống. Lúc rảnh rỗi mọi người sẽ gặp nhau, trò chuyện, vui đùa, Na Jaemin không che giấu vẻ hâm mộ trong giọng điệu, Huang Renjun cũng không che giấu sự thiết tha trong mình.Không một ai từ bỏ.Na Jaemin một mình vượt qua quãng thời gian dài đằng đẵng thường xuyên nhớ đến câu Huang Renjun nói với mình trong phòng bệnh, giọng điệu đối phương chắc chắn và dịu dàng: "Tớ đợi cậu quay về."Nhân lúc Huang Renjun ngẩn người nhìn mình chằm chằm, Na Jaemin lại nhẹ nhàng hôn lên môi cậu, ai kia giật mình bừng tỉnh giơ tay đẩy vai đối phương."Cậu không say." Người say mà có ánh mắt sáng ngời như thế này mới lạ.Đối phương chỉ mỉm cười nhìn cậu, đôi mắt đa tình đến độ chẳng ai kháng cự được. Huang Renjun hiển nhiên rời tầm mắt nhìn sang vành tai đối phương, còn Na Jaemin nghiêng đầu càng muốn đối mắt với cậu."Bánh gạo xấu hổ rồi sao."Huang Renjun trừng mắt lắp bắp: "Không, không được gọi như vậy."Đúng là đứa trẻ rất dễ xấu hổ, càng như vậy càng khiến người khác muốn bắt nạt. Na Jaemin cười hỏi cậu thế phải gọi là gì rồi không nhanh không chậm lần lượt kể ra một loạt nickname của Huang Renjun."Bánh gạo nhỏ không cho gọi, vậy cáo nhỏ nhé?" Huang Renjun đỏ ửng mặt, Na Jaemin thoáng dừng, đổi giọng khẽ gọi một câu: "Anh Injun?"Một đòn trí mạng.Na Jaemin có khuôn miệng như mèo nhếch lên thành một đường cong xinh xắn, bạn sáp đến gần cọ vào chóp mũi Huang Renjun."Xem ra cậu thích cái này rồi."Huang Renjun chỉ sợ đối phương mở miệng ra sẽ lại gọi "anh Injun", Na Jaemin quả thực đạt đẳng cấp cao thủ, thiếu niên thuần khiết hoàn toàn không đỡ được."Nên đi ngủ thôi, mai còn về nhà đón sinh nhật với bố mẹ nữa mà." Na Jaemin đứng dậy vén chăn, như thể vừa rồi chưa từng xảy ra chuyện gì hết. Huang Renjun được nhét vào trong chăn hơi mơ hồ, thế nên cậu bị Na Jaemin vòng tay từ phía sau ôm lấy mình mà cũng không vùng vẫy."Thật ra tớ chẳng có cảm giác chân thực gì cả." Huang Renjun nói một câu không đầu không cuối, cậu biết Na Jaemin có thể hiểu."Đừng lo." Na Jaemin vươn tay xoa đầu cậu: "Injun làm gì cũng rất tốt.""Nói câu này càng áp lực hơn đấy." Huang Renjun khẽ đánh lên mu bàn tay Na Jaemin, trong giọng nói chứa đựng ý cười, thật ra bản thân cậu cũng hiểu trưởng thành không phải sẽ lập tức có thay đổi. Tương lai chẳng tài nào đoán trước, cậu chỉ có thể cố gắng hết sức làm thật tốt bất cứ chuyện gì cậu làm được như xưa nay vẫn vậy.Na Jaemin nhẹ nhàng vỗ người cậu như dỗ dành em bé, trong buổi đêm yên tĩnh, dù âm thanh có nhỏ hơn nữa cũng bị phóng đại đến vô hạn."Bên cạnh cậu luôn có tớ."Huang Renjun hít thở đều đều, chắc đã ngủ. Na Jaemin thu tay về, Huang Renjun ngủ nhưng vẫn rất nhạy cảm với âm thanh. Mặc dù bạn không định ngủ, tay chống đầu dõi mắt nhìn sườn mặt Huang Renjun rất lâu."Sẽ không thích bất cứ ai khác như thích cậu."Câu nói này giống như lời thì thầm cho bản thân nghe hơn, Na Jaemin thở dài giúp cậu vén chăn rồi bản thân cũng nằm xuống. Ngay khi vừa nằm thẳng người, Huang Renjun trở mình vừa vặn tiến vào lòng bạn. Góc áo bạn được đối phương túm chặt trong tay, cậu ngái ngủ hệt như mèo con, mắt không mở ra đã mơ hồ nói một câu rồi lại chìm vào giấc ngủ: "Tớ nghe thấy rồi nhé."–Thực ra trong số những bài hát của DREAM, bài mà Na Jaemin thích nhất là <My First and Last>, lần đầu tiên nghe được bài hát này trong đầu đã lập tức hiện lên hình ảnh Huang Renjun.Người là tình đầu cũng là tình cuối của tôi.
Hết.
Truyện viết mừng sinh nhật Injun năm 2018 nhưng để năm nay tính theo tuổi Hàn cũng vẫn hợp lý với vụ trưởng thành vì ở Hàn năm nay các bạn ấy mới làm lễ trưởng thành.Bây giờ là 3:23 theo giờ Hàn, hay còn được gọi là 런쥔시/ Renjun-si/ Giờ Renjun :))
Chúc Huang Renjun sinh nhật vui vẻ, trưởng thành thật tốt, mạnh khỏe bình an, ngày ngày hạnh phúc ^^
Thể loại: bối cảnh đời thực, ngọt
Độ dài: ~4,5k chữ
Nguồn: http://firstsawyou.lofter.com/
Người dịch: xiaoyu212
Truyện được dịch và chia sẻ với mục đích phi lợi nhuận, đã có sự cho phép của tác giả. Vui lòng không chuyển ver, không reup!🍑
Cuộc đời mỗi người có hằng hà sa số những lần đầu tiên xảy ra, lần đầu tiên khóc, lần đầu tiên cười, lần đầu tiên vấp ngã, lần đầu tiên nén nhịn những giọt nước mắt. Trong cuộc đời chưa đầy mười tám tuổi của Huang Renjun, xòe ngón tay ra đếm có lẽ cũng được cả trăm chuyện. Không phải lần đầu tiên nào cũng đặc biệt, những kỉ niệm đặc biệt chỉ như lớp dầu nổi trên nước, cho dù tạm thời bị khuấy đều cũng sẽ một lần nữa nổi lại lên mặt nước.Hồi nhỏ cậu luôn cảm thấy trở thành người lớn là chuyện rất xa xôi, nhưng thời gian trôi đi ngày một nhanh, chẳng mấy chốc Huang Renjun đã sắp mười tám tuổi, trên danh nghĩa sẽ trở thành người trưởng thành chân chính. Điều thần kỳ là bản thân cậu không có cảm giác mấy, nhưng các anh em đã bắt đầu chuẩn bị từ lâu, những câu hỏi về sở thích đầy vòng vo, những hành động bí mật, không phải đồ ngốc thì đều nhận ra cả. Song Huang Renjun vẫn bổ sung một câu "Tặng cái gì em/tớ đều thích" mỗi khi cố tình lật tẩy từng người đến hỏi cậu, sau đó mỉm cười rõ là đáng yêu.Gần đến ngày quả nhiên thỉnh thoảng cậu nhận được quà tặng từ rất nhiều người, mà người tặng sớm nhất ồn ào đến độ cả nhà cùng biết. Ngoại trừ quà sinh nhật, còn ba thứ cần có trong lễ trưởng thành của người Hàn Quốc.Hoa hồng, nước hoa và một nụ hôn.Nói thật lòng, Huang Renjun vẫn cảm thấy xấu hổ với cách thể hiện tình cảm của nơi này, người Trung Quốc vốn không thịnh hành những cái đó, đến cả một câu "mình yêu bạn" cũng khó mở lời. Nhưng Hàn Quốc là một nơi rất diệu kỳ, những cậu trai nơi đây ngày ngày đều nói "yêu", khiến người ta xấu hổ nhưng trong lòng lan tràn cảm xúc thích thú. Cậu đến Hàn Quốc mấy năm cũng dần dà cảm nhận được, thể hiện tình cảm một cách thỏa đáng quả thực sẽ giúp cho mối quan hệ đôi bên càng thêm thân thiết.Mà thể hiện tình cảm vốn đâu phải chuyện khiến người ta cảm thấy xấu hổ.Cậu nhận được rất nhiều hoa tươi và bánh ngọt, nhiều đến mức trong ký túc xá chất đầy cả một góc nhà, cũng coi như nhận được rất nhiều nụ hôn. Có người nhẹ nhàng chạm môi vào trán và má cậu, người làm xấu hổ mà người nhận còn xấu hổ hơn, suốt cả ngày mặt Huang Renjun luôn phải trang điểm lại. May mà mấy anh em China-line không làm như vậy, chỉ nghiêm túc tặng quà hoặc trực tiếp hứa sau này lén dẫn cậu ra ngoài ăn món ngon. Dong Sicheng tặng cho Đại ca Đông Bắc một bao lì xì cực lớn trên wechat, con số lớn đến mức Chủ tịch Chenle xem xong cũng phải giật mình.Bánh ngọt được thổi nến tới vài bận, các anh lớn một bận, các bạn nhỏ Mộng Mơ một bận, mặt mũi cũng không thoát khỏi số phận bị quệt đầy kem. Bánh kem của công ty thực sự quá ngoan cố, nhưng ngoan cố hơn nữa còn là các thành viên của cậu.Huang Renjun phồng mồm trợn má dính đầy vệt bơ mỉm cười, giống những ụ tuyết đọng trên cây thông. Cậu nhìn về phía mọi người cười đùa thích thú, trong lòng thật sự rất vui, như thể nhận được nhiều thật nhiều yêu thương. Ngay trước khi các cậu em nóng lòng muốn quệt thêm kem lên mặt cậu, có một đôi tay đã duỗi ra trước, ngón tay thon dài dịu dàng lướt qua làn da hơi nóng lên của Huang Renjun, đầu ngón tay nhẹ nhàng bôi một vệt kem nhìn có vẻ xốp mềm.Người ấy không nói chuyện, làm xong mọi thứ thì thu tay về rồi tiếp tục an tĩnh quan sát như trước, tay các cậu em lại chìa ra, Huang Renjun đang cười đùa náo loạn vội vàng đưa mắt liếc thử. Chỉ một cái liếc mắt, Huang Renjun không kịp né tránh bàn tay to của Park Jisung, trên cằm bị bôi một đống kem.Na Jaemin đang quệt ngón tay bên môi mỉm cười nhìn cậu, dịu dàng trước sau như một. Giữa khung cảnh hỗn loạn, từ đầu đến cuối bạn luôn như một đóa bách hợp, yên tĩnh ngọt ngào tỏa hương thơm, rõ ràng náu giữa đám đông nhưng khiến Huang Renjun phải đưa mắt nhìn hết lần này đến lần khác.Muốn nhìn xem đối phương đang làm gì.Huang Renjun thấp thoáng ngó thấy đầu lưỡi hồng hào của đối phương, mút lớp kem xốp mềm trên đầu ngón tay. Trên bờ môi hồng còn dính một chút, ngón tay xinh xắn trực tiếp ấn phần còn lại vào miệng. Bạn đang cười, khóe môi yêu nghiệt cong lên.Thời gian liếc nhìn thoáng qua chỉ đủ để chứng kiến chừng ấy.Lúc này Huang Renjun lại bị quây tròn nhận những lời chúc mừng sinh nhật mới phiên bản ma kêu quỷ gào, nhân lúc nghiêng mặt cười cậu lại đưa mắt liếc ai kia.Na Jaemin cũng đang hò hét chúc mừng sinh nhật theo mọi người, mà hiện tại non nửa hàm răng trắng lộ ra ngoài đều phát ra thứ ánh sáng thuần khiết. Đại ca Đông Bắc âm thầm chửi một câu mẹ kiếp.Những thay đổi của tuổi dậy thì luôn rất thần kỳ và nhanh mạnh, tựa như Huang Renjun có nghĩ thế nào cũng không thể hiểu nổi chỉ cách nhau mấy tháng mà sao Na Jaemin cởi bỏ vẻ ngoài ngây ngô khoác lên dáng vẻ trưởng thành trước cả mình. Tính cách, chiều cao, tất cả đều có thay đổi, mà điều quá đáng hơn cả là khuôn mặt, xinh xắn đến độ làm người ta không dám đối diện quá lâu.Nói khuôn mặt quá đáng thì đôi mắt càng quá đáng hơn. Như một hũ mật, liếc nhìn một cái sẽ bị dính vài giọt, mà nguy hiểm nhất là từng nếm thử một giọt thôi cũng ngọt ngào chết người. Điều đó khiến người ta giận dữ, sao có thể khiến người ta bình tĩnh cho nổi.Mà quả thật Huang Renjun đang giận, cậu lờ mờ cảm thấy không nên như thế này. Hôm nay không nên cứ thế trôi qua, ngày cuối cùng của tuổi mười bảy và ngày đầu tiên của tuổi mười tám.Chơi đùa xong cần phải quay về ký túc xá, điều đặc biệt hơn trong hôm nay là cả Mark và Haechan cùng về theo Biệt Đội Mộng Mơ. Nói một cách hoa mĩ là muốn đến chào đón tuổi trưởng thành cùng Renjun, thực tế thì chỉ để uống rượu.Chuyện có thể quang minh chính đại uống rượu đối với Huang Renjun mà nói hoàn toàn không có chút sức hấp dẫn nào, ít nhất người Trung Quốc không cấm cản. Trên bàn ăn giữa mùa hè bố mẹ thường xuyên rót cho cậu một cốc bia mát lạnh, cậu cũng cầm lên uống coi như đồ giải nhiệt.Cái balo của Haechan căng phồng, khỏi cần nghĩ cũng biết trong đó đựng đủ mọi loại rượu. Hôm nay anh quản lí "mở lòng từ bi" nhắm một mắt mở một mắt cho phép các bạn nhỏ sinh trước năm 01 được tụ tập trong phòng đơn của Na Jaemin. Hai cậu út ít chỉ đành ngoan ngoãn tránh trong phòng mình nghịch điện thoại.Theo lệ thường, Huang Renjun rửa mặt xong mới vào phòng, bốn người trong phòng đã quây quần một chỗ, ngay chính giữa đặt một cái bánh ga-tô và năm sáu chai rượu xếp cạnh. Cậu vừa cảm thán có cần thiết phải khoa trương thế không, vừa giục mọi người khóa trái cửa cẩn thận.Bia, soju, rượu gạo, rượu nho và cả rượu trái cây.Mấy người ngồi xuống yên tĩnh một hồi lâu rồi cùng ngẩng đầu nhìn về phía Lee Mark, cho đến giờ người trưởng thành chân chính trong số cả bọn cũng chỉ có mỗi Lee Mark, huống hồ Lee Mark còn từng tham gia Life Bar, chắc cũng có tí kinh nghiệm. Mấy đứa xúm vào nói về vụ "Ba tài lẻ của Mark" rồi cùng cười nghiêng ngả.Chỉ riêng mình Lee Mark chân thành lấy ra một cái thìa, thể hiện cho cả đám xem kỹ năng dùng thìa mở nắp chai. Kết quả thử một lần chưa thành công, Haechan ngồi cạnh đùa giỡn bảo: "Anh ơi, rốt cuộc có làm được không đấy?" Lee Mark hơi hoang mang thốt ra liên tiếp vài lần từ "Có chút", rõ ràng lần trước anh thành công rồi mà chẳng hiểu sao cứ lúc nào muốn tỏ vẻ cun ngầu trước mặt đám em thì vĩnh viễn không thành công."Để em làm cho."Huang Renjun luôn im lặng cười chìa tay ra nhận thìa, tay kia cầm chai rượu, mắt cũng không chớp, dứt khoát một phát bật nắp được luôn. Cái nắp bay lên trời rơi xuống trúng ngay giữa bánh ga-tô."Ui chao, Renjun giỏi quá!""Đỉnh cao!"Còn không xem anh Jun đây là người nơi nào, Huang Renjun hất cằm đắc ý nhếch mày với cả đám.Năm người cầm cốc giấy dùng một lần rót đều cho từng người, loại mở đầu tiên là rượu trái cây. Vì suy nghĩ cho cả đám nên mở từ loại đơn giản nhất, rượu trái cây chỉ như soda có thêm một xíu xiu vị cồn. Uống vào cổ họng ngòn ngọt thêm chút vị hoa quả, Huang Renjun thích ngọt nhưng không thích vị ngọt nhân tạo quá nồng kiểu này, cũng may một lon chia đều ra không nhiều lắm.Rượu nho uống không ngon lắm, rượu gạo tàm tạm. Nói thật rượu soju Hàn Quốc nhạt như nước vậy, như kiểu đổ đến nửa chai toàn nước trắng, hiển nhiên Huang Renjun vẫn uống hết. Đồ uống cuối cùng mới đến bia, vẫn cái dư vị đăng đắng quen thuộc.Cả bọn vừa uống vừa tán dóc nhưng mặt mũi ai nấy đều ửng hồng, thậm chí ánh mắt Haechan đã bắt đầu mơ màng. Bản thân Huang Renjun cảm nhận được chút váng vất rất nhỏ, như này là say rồi.Nhưng chỉ có chút rượu đã làm cậu say được sao? Huang Renjun lắc lắc mấy chai rượu, từng người một thò đầu vào nhìn, nhìn đến cuối cùng không nhịn được phải chửi một câu "Ngu ngốc" bằng tiếng Trung, sau đó giơ cái chai đến trước mặt Lee Mark nói bằng tiếng Hàn."Anh ơi, anh mua nhầm độ cồn rồi."Số độ cồn ghi trên chai rượu là hơn 20% mà một đám trẻ con lại coi như nước trắng rót thẳng vào dạ dày, không say mới lạ.Huang Renjun nhìn từng người một kiểm tra, may mà vừa nói chuyện vừa ăn bánh nên trong dạ dày còn có chút đồ. Haechan cảm giác say thật rồi, hai người khác nhìn có vẻ bình thường nhưng thực ra ánh mắt đã mất tiêu điểm. Cậu nhìn chằm chằm vào Na Jaemin, đôi mắt Na Jaemin phủ thêm một lớp sương mù, cậu thấy đối phương còn nhìn mình cười cười, khỏi phải nói cười ngọt cỡ nào.Được đấy, quả thực cả bọn không ai biết uống rượu hết. Huang Renjun cầm chai rượu lên ôm sát cạnh người, mấy chai trước mặt đã uống rỗng, chỉ còn nửa thùng bia. Cậu dứt khoát cầm lên uống một hơi cạn sạch rồi định ra ngoài gọi anh quản lý.Vừa đặt chai rượu xuống, cũng chẳng rõ có phải tồn tại thấu cảm thật không, Haechan đột ngột quệt chỗ kem còn lại nhào về phía cậu. Thế nên mặt cậu bị Haechan bôi thêm một vệt kem, rốt cuộc vệt kem lần này không ngoan cố nữa. Thật sự giống hệt như tuyết, vừa quệt lên đã tan ra, thằng nhóc làm chuyện xấu còn cười tít mắt: "Renjun sinh nhật vui vẻ, cáu lên không đẹp đâu."Vẻ mặt cáu giận còn chưa thể hiện đâu nhé, nhìn đâu ra cáu thế. Haechan nói xong quay đầu bôi kem lên mặt Lee Mark, xem ra đã say bét nhè rồi, Lee Mark chỉ trầm tĩnh để mặc cậu ấy bôi mấy vệt kem lên mặt mình.Huang Renjun bất đắc dĩ lắc đầu, lau kem trên mặt mình đi, nhưng trên lông mi cũng bị dính. Mấy sợi mi dính kem rủ xuống đuôi mắt, cảm giác nguy cơ như thể ngay giây tiếp theo sẽ rơi thẳng vào mắt cậu.Một cục màu trắng, Huang Renjun giơ ngón tay đang định lau thì bị ai đó túm cổ tay."Để tớ lau giúp Injun cho."Giọng nói của Na Jaemin hơi khàn khàn bản thân đã sớm nhận ra, bạn kéo Huang Renjun vào nhà vệ sinh, dưới ánh đèn sáng trưng, lông mi đối phương rọi thành một cái bóng nhỏ dày đặc.Đôi đồng tử Huang Renjun nhìn lên phía trên, hai cái bóng kia cũng rọi thẳng vào mắt đối phương, lớp sương trong đôi mắt ấy còn tụ một chỗ hoàn toàn không bất ngờ. Cậu bắt đầu lo nhỡ đối phương chọc thẳng ngón tay vào mắt mình thì sao, nhưng câu nói "Thôi để tớ tự túc đi" còn chưa thốt ra được khỏi miệng.Na Jaemin khom lưng để mặt áp sát đến gần, hành động bất thình lình khiến Huang Renjun sợ hãi lập tức nhắm chặt mắt. Như này hay rồi, lông mi trên dưới dính cả vào nhau.Huang Renjun vừa mới khẽ thở, trên mí mắt cậu đã chạm vào thứ ấm nóng.Không phải ngón tay.Cậu cảm nhận được lông mi của mình bị chạm vào, sức lực nhẹ nhàng dịu dàng từng chút một chải vuốt gọn gàng. Chỗ kem đáng ghét đó được đối phương cuốn hết vào miệng. Cậu có thể cảm nhận được hơi thở và mùi hương tỏa ra từ quần áo đối phương.Ngay giây đầu tiên Huang Renjun đã hiểu đó là đôi môi xinh xắn của Na Jaemin, cậu nhận ra nhưng không né tránh, yên lặng như con mèo dựa vào lòng đối phương, không có một chút sức đề kháng nào.Hơi ấm nhanh chóng tản ra, lông mi cậu dính một chỗ run rẩy giữa không trung. Cậu chưa mở mắt, vì câu nói dịu dàng của đối phương: "Chờ một chút hãy mở."Lông mi ẩm ướt của cậu được đối phương lau vuốt thỏa đáng đôi ba lần, cuối cùng dùng khăn mặt sạch sẽ lau khô.Cái này có được tính như một nụ hôn không?"Cái này không tính nhé."Huang Renjun thầm đánh dấu O trong đầu nhưng bị một câu của Na Jaemin đổi thành X, cả đám người đều có tâm linh tương thông cả hả. Huang Renjun ngạc nhiên dõi mắt nhìn đối phương, bạn giơ tay xoa mái tóc mềm mại của cậu."Injun rửa mặt đi, tớ tìm anh quản lý thu thập ba người kia."Từ "thu thập" làm cậu cảm thấy buồn cười, động tác của Na Jaemin rất nhanh, thoắt cái đã đi ra ngoài. Trong nhà vệ sinh còn lại mình Huang Renjun, bản thân cậu trong gương rõ ràng có chút ngỡ ngàng. Chắc tại say rượu nên mắt hơi đỏ, hai má cũng hơi đỏ. Đại ca Đông Bắc tửu lượng không tệ nhưng dễ đỏ mặt, tuy cậu chẳng rõ lần này có phải do tác dụng của cồn hay không nữa.Sắp mười tám tuổi thật ư, cảm xúc khó tả bất chợt xông lên ào ào. Huang Renjun nhìn bản thân trong gương, rõ ràng nhìn chẳng thay đổi mấy, cậu sờ sờ răng khểnh. Phiền muộn của thiếu niên đến rất khó hiểu, trái tim quấy nhiễu ban nãy cũng theo đó lặng xuống, cậu cúi đầu đánh răng.Na Jaemin giám sát ba tên kia đánh răng rửa mặt rồi còn thân thiết đưa từng người lên giường đi ngủ, thu dọn mọi thứ xong xuôi bạn liếc nhìn đồng hồ, vội vàng chạy về phòng mình.Vừa mở cửa ra đã đối diện với tầm mắt Huang Renjun, cậu đang ngồi trên mép giường chống hai tay cạnh đầu gối."Na Jaemin, quà trưởng thành của tớ đâu?" Giọng nói rất hiển nhiên mà chỉ làm người khác cảm thấy dễ thương, cậu khẽ bĩu môi rồi rời ánh mắt xuống sàn nhà, lầu bầu: "Không có thì thôi vậy."Cậu đang khẩn trương, Na Jaemin liếc mắt một cái đã nhận ra cảm xúc thể hiện trong hành động nhỏ của cậu. Sao có thể tồn tại người như cậu nhỉ, rõ ràng cực kỳ xinh xắn hiểu chuyện lại đáng yêu mà cứ luôn để lộ ra vẻ không tự tin vốn được che giấu rất kỹ trong lúc lơ đãng. Na Jaemin xách một cái túi trên đầu giường mình, bạn ngồi xuống cạnh Huang Renjun lấy đồ trong túi ra.Một chai nước hoa, một bông hoa hồng.Nước hoa cùng hãng với loại Na Jaemin đang dùng, ngoài vỏ hộp còn đặc biệt cài thêm một cái nơ. Hoa hồng đỏ thắm được gói trong lớp giấy bóng kính đẹp đẽ, đây là bông hoa hồng mới chớm nở, tỏa ra mùi hương tự nhiên.Hôm nay Huang Renjun nhận được rất nhiều hoa, có fans tặng, có các thành viên tặng, tất cả cộng lại cũng không đem đến cho cậu rung động mạnh bằng bông hoa này.Na Jaemin cầm hoa đưa tới trước mặt cậu, bông hoa này do bạn tự mình ra tiệm hoa chọn, gai nhọn trên thân đã được bạn cẩn thận bẻ gãy từng cái một. Huang Renjun cầm hoa hơi xấu hổ khẽ ngửi, như muốn vùi mặt vào hoa.Cậu nâng mắt nói lời cảm ơn với Na Jaemin, đôi mắt lóe lên những tia sáng đẹp đẽ, cậu cười hở cả răng khểnh nhưng ngay giây tiếp theo đã bị bông hoa che mất. Ánh mắt Na Jaemin thật sự quá dịu dàng chuyên chú, trong con ngươi của bạn như cất chứa cả biển tình mênh mông, Huang Renjun sợ nhìn thêm mấy cái sẽ để mặc bản thân chìm đắm vào đó mất.Tay Na Jaemin luôn ấm hơn tay người thường một chút, bạn nắm cổ tay Huang Renjun gạt bông hoa kia ra. Thời gian hiển thị trên điện thoại di động là 11:59 giờ Hàn Quốc, bạn cong khóe môi chân thành và dịu dàng."Chúc mừng cậu trưởng thành, Bánh gạo nhỏ của tớ."Đại não còn chưa kịp phản ứng với cách xưng hô đầy xấu hổ này, Huang Renjun đã được ai kia hôn lên môi, Na Jaemin nghiêng mặt, chóp mũi chạm nhẹ vào má cậu. Cánh môi run run giữa những hơi thở, lúc này trong đầu Huang Renjun rối như tơ vò, nội tâm lớn tiếng gào thét mày đang nằm mơ phải không, thoắt cái đã nghĩ chắc cậu phải mua cho Na Jaemin một thỏi son dưỡng mới được, đôi môi đối phương khô nẻ chạm vào môi mình.Na Jaemin là người đầu tiên hôn Huang Renjun mười tám tuổi.Nhìn bạn có vẻ chẳng hề ngượng ngùng, đôi mắt sáng ngời như đuốc, bạn nâng mặt Huang Renjun nói: "Tớ vui lắm."Vui vì lại được đứng chung một chỗ với cậu. Hơn một năm xa nhau chỉ khiến nỗi nhớ trong Na Jaemin như cỏ dại mọc lan tràn khắp trái tim, hết lần này đến lần khác bạn tỉ mỉ xem kỹ những sân khấu comeback của nhóm, nghe đi nghe lại những bài hát không có phần của mình. Chứng kiến cậu thiếu niên thường ngày luôn chín chắn đã bật khóc khi nhận được cúp No.1 trên sân khấu, không chỉ một lần bạn nghĩ nếu có mình ở đó thì thật tốt, bạn có thể kéo đối phương vào lòng lau khô những giọt nước mắt cho cậu, khen ngợi cậu rằng "Injun nhà chúng ta làm tốt lắm".Thật may mắn biết bao."Tớ mãi luôn bên cạnh cậu."Nét mặt Na Jaemin khi nói câu này vô cớ khiến Huang Renjun nhớ về lần đầu tiên hai người gặp nhau, trên show cậu đã từng kể lần đầu tiên gặp Na Jaemin, chính sự nhiệt tình của bạn đã để lại ấn tượng sâu sắc nhất. Điều này xấu hổ như học sinh chuyển trường nửa đường nhảy dù vào lớp chọn của trường, lúc đầu Huang Renjun đứng ngồi không yên đến mức không dám nhìn vào người khác. Nhân viên công ty dẫn cậu vào giới thiệu xong đi luôn, chỉ để lại cậu và một vài thực tập sinh khác.Trước khi đến đây cậu từng tìm xem video về họ, những người đã từng xuất hiện trên truyền hình khi cậu còn đang giải bài tập trung học. Cậu không biết nên làm thế nào, chào hỏi càng thêm thấp thỏm bất an.Là Na Jaemin đi về phía cậu đầu tiên, mỉm cười với cậu đầu tiên.Khi đó cả hai đều không nhận ra đây chính là giao điểm của định mệnh, ít nhất trong khoảng thời gian ban đầu sống ở nước ngoài Na Jaemin đã vô tình trở thành chỗ dựa của Huang Renjun. Tuy rằng chẳng mấy hôm sau Huang Renjun dựa vào trình độ tiếng Hàn cơ bản vững vàng của chính mình đã nhanh chóng thân thiết với những thiếu niên tuổi tác xấp xỉ mình, nhưng con người luôn có nhiều thiện cảm với người đầu tiên bày tỏ thiện chí với mình hơn cả.Đến bản thân Huang Renjun cũng chưa nhận ra, sau khi debut cũng như vậy, cậu luôn bất giác đi đến cạnh đối phương một cách tự nhiên. Chắc bởi thói quen nên Huang Renjun phải tốn khá nhiều thời gian mới có thể dần quen với một đoạn đường thiếu Na Jaemin trong cuộc sống. Lúc rảnh rỗi mọi người sẽ gặp nhau, trò chuyện, vui đùa, Na Jaemin không che giấu vẻ hâm mộ trong giọng điệu, Huang Renjun cũng không che giấu sự thiết tha trong mình.Không một ai từ bỏ.Na Jaemin một mình vượt qua quãng thời gian dài đằng đẵng thường xuyên nhớ đến câu Huang Renjun nói với mình trong phòng bệnh, giọng điệu đối phương chắc chắn và dịu dàng: "Tớ đợi cậu quay về."Nhân lúc Huang Renjun ngẩn người nhìn mình chằm chằm, Na Jaemin lại nhẹ nhàng hôn lên môi cậu, ai kia giật mình bừng tỉnh giơ tay đẩy vai đối phương."Cậu không say." Người say mà có ánh mắt sáng ngời như thế này mới lạ.Đối phương chỉ mỉm cười nhìn cậu, đôi mắt đa tình đến độ chẳng ai kháng cự được. Huang Renjun hiển nhiên rời tầm mắt nhìn sang vành tai đối phương, còn Na Jaemin nghiêng đầu càng muốn đối mắt với cậu."Bánh gạo xấu hổ rồi sao."Huang Renjun trừng mắt lắp bắp: "Không, không được gọi như vậy."Đúng là đứa trẻ rất dễ xấu hổ, càng như vậy càng khiến người khác muốn bắt nạt. Na Jaemin cười hỏi cậu thế phải gọi là gì rồi không nhanh không chậm lần lượt kể ra một loạt nickname của Huang Renjun."Bánh gạo nhỏ không cho gọi, vậy cáo nhỏ nhé?" Huang Renjun đỏ ửng mặt, Na Jaemin thoáng dừng, đổi giọng khẽ gọi một câu: "Anh Injun?"Một đòn trí mạng.Na Jaemin có khuôn miệng như mèo nhếch lên thành một đường cong xinh xắn, bạn sáp đến gần cọ vào chóp mũi Huang Renjun."Xem ra cậu thích cái này rồi."Huang Renjun chỉ sợ đối phương mở miệng ra sẽ lại gọi "anh Injun", Na Jaemin quả thực đạt đẳng cấp cao thủ, thiếu niên thuần khiết hoàn toàn không đỡ được."Nên đi ngủ thôi, mai còn về nhà đón sinh nhật với bố mẹ nữa mà." Na Jaemin đứng dậy vén chăn, như thể vừa rồi chưa từng xảy ra chuyện gì hết. Huang Renjun được nhét vào trong chăn hơi mơ hồ, thế nên cậu bị Na Jaemin vòng tay từ phía sau ôm lấy mình mà cũng không vùng vẫy."Thật ra tớ chẳng có cảm giác chân thực gì cả." Huang Renjun nói một câu không đầu không cuối, cậu biết Na Jaemin có thể hiểu."Đừng lo." Na Jaemin vươn tay xoa đầu cậu: "Injun làm gì cũng rất tốt.""Nói câu này càng áp lực hơn đấy." Huang Renjun khẽ đánh lên mu bàn tay Na Jaemin, trong giọng nói chứa đựng ý cười, thật ra bản thân cậu cũng hiểu trưởng thành không phải sẽ lập tức có thay đổi. Tương lai chẳng tài nào đoán trước, cậu chỉ có thể cố gắng hết sức làm thật tốt bất cứ chuyện gì cậu làm được như xưa nay vẫn vậy.Na Jaemin nhẹ nhàng vỗ người cậu như dỗ dành em bé, trong buổi đêm yên tĩnh, dù âm thanh có nhỏ hơn nữa cũng bị phóng đại đến vô hạn."Bên cạnh cậu luôn có tớ."Huang Renjun hít thở đều đều, chắc đã ngủ. Na Jaemin thu tay về, Huang Renjun ngủ nhưng vẫn rất nhạy cảm với âm thanh. Mặc dù bạn không định ngủ, tay chống đầu dõi mắt nhìn sườn mặt Huang Renjun rất lâu."Sẽ không thích bất cứ ai khác như thích cậu."Câu nói này giống như lời thì thầm cho bản thân nghe hơn, Na Jaemin thở dài giúp cậu vén chăn rồi bản thân cũng nằm xuống. Ngay khi vừa nằm thẳng người, Huang Renjun trở mình vừa vặn tiến vào lòng bạn. Góc áo bạn được đối phương túm chặt trong tay, cậu ngái ngủ hệt như mèo con, mắt không mở ra đã mơ hồ nói một câu rồi lại chìm vào giấc ngủ: "Tớ nghe thấy rồi nhé."–Thực ra trong số những bài hát của DREAM, bài mà Na Jaemin thích nhất là <My First and Last>, lần đầu tiên nghe được bài hát này trong đầu đã lập tức hiện lên hình ảnh Huang Renjun.Người là tình đầu cũng là tình cuối của tôi.
Hết.
Truyện viết mừng sinh nhật Injun năm 2018 nhưng để năm nay tính theo tuổi Hàn cũng vẫn hợp lý với vụ trưởng thành vì ở Hàn năm nay các bạn ấy mới làm lễ trưởng thành.Bây giờ là 3:23 theo giờ Hàn, hay còn được gọi là 런쥔시/ Renjun-si/ Giờ Renjun :))
Chúc Huang Renjun sinh nhật vui vẻ, trưởng thành thật tốt, mạnh khỏe bình an, ngày ngày hạnh phúc ^^
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com