TruyenHHH.com

Najun Dich Dinh Menh

01.

Thay đổi khí hậu khi vào đông bên sông Hoài luôn rất dễ nhận ra, lá vàng khô héo vội vàng rơi rụng sạch sẽ bằng tốc độ nhanh đến chóng mặt, trên mặt sông đóng một tầng băng mỏng, các gia đình cẩn thận dặn dò con trẻ ham chơi nhà mình, chưa đến cuối mùa đông không được ra ven sông.

Bởi vậy, bất kể gia đình lớn nhỏ, nơi vui chơi của toàn bộ đám trẻ con bớt đi mất một nửa, giương mắt thiết tha mong chờ tầng băng trên mặt sông đóng thật dày vào cuối đông, đồng thời chỉ có thể đi về nhàm chán giữa trường học tư thục và phủ đệ nhà mình, người nhà không cưỡng cầu chuyện học hành biết chữ, sẽ tùy tiện kiếm cái cớ để lười nhác nằm nhà, thường xuyên nghỉ học, cũng may Tiên sinh dạy trong Học đường là một nhà nho tốt tính, chưa từng so đo.

Trần thúc cầm chổi quét lớp tuyết mỏng đọng trước cổng, buổi chiều nay lần đầu tiên toàn bộ đệ tử trong Học đường đều đi học, cách giờ vào lớp còn khoảng nửa canh giờ nên đứa nào đứa nấy duỗi dài cổ trông mong về phía cánh cửa gỗ khép một nửa.

Hai hôm trước Tiên sinh nhiễm phong hàn nên xin nghỉ mấy ngày, nhờ tiểu Thiếu gia nhà La Viên ngoại vừa đọc đủ tứ thư ngũ kinh vừa dịu dàng lễ độ đến giúp dạy đám trẻ vài buổi.

Nhà La Viên ngoại nhân khẩu đông sản nghiệp lớn, mà La Viên ngoại đã luống tuổi, tuy chỉ mưu cầu một chức vụ nhàn hạ nhưng vì thích làm việc thiện nên có tiếng tăm cực tốt với dân chúng quanh vùng. Dưới có hai nam một nữ, đại Tiểu thư đã qua tuổi cưới hỏi nhưng vẫn là khuê nữ trong nhà, khó tránh khỏi có người bàn tán, song La Viên ngoại và Phu nhân tuyệt nhiên không gấp, nói nhất định phải để con gái tìm một người vừa có tấm lòng vừa tốt với nàng thì mới có thể sống bên nhau một đời. Nhị Thiếu gia năm ngoái đi thi đỗ Trạng Nguyên đã làm rạng danh cho cả phủ Viên ngoại, bà mối trong phạm vi vài trăm dặm tìm đến nhà làm mai mối liên tục không ngớt, lão Viên ngoại lặng lẽ đổi một cánh cửa mới.

Tiểu Thiếu gia Tại Dân mùa hè năm nay qua sinh nhật vừa vặn đến tuổi búi tóc, vì tư chất thông minh, ngoại hình anh tuấn, sớm hiểu chuyện, lại là chủ tử nhỏ tuổi nhất trong phủ, nói là người gặp người thích hoa gặp hoa nở cũng không quá đáng. Khi Phu nhân mới sinh hắn, có không ít bạn thâm giao thấy đứa trẻ trắng trẻo mềm mại, đôi mắt đẹp, rất muốn hứa hôn cho con gái nhà mình. Nhưng nào ngờ nhà họ La xưa nay luôn để con cái quyết định, tự do thành hôn. Đợi lớn thêm một chút, mọi người bèn gửi con gái nhà mình đi học cùng một Học đường với tiểu Thiếu gia nhà họ La, mong mỏi có thể bồi dưỡng chút tình cảm.

Tuy nhiên ngoại trừ đối đáp với Tiên sinh và thi thoảng trò chuyện vài câu cùng các thiếu gia mấy gia đình thế giao với nhà mình ra, tiểu Thiếu gia thật sự rất hiếm khi để ý đến những người khác. Có điều tính cách không hề lạnh lùng, trái ngược, dịu dàng như ngọc, từ chối người khác cũng rất lịch sự, gương mặt luôn kèm nét cười.

Khi La Tại Dân xuất hiện ở cổng Học đường vẫn giống hệt với thường ngày, y phục may bằng vải lụa màu xanh lam thượng hạng đính viền trắng muốt, vạt áo thêu lác đác lá trúc, bên ngoài khoác trường bào cổ đứng màu trắng, làn hơi trắng thở ra bên khóe môi xinh xắn khẽ vểnh chậm rãi tan, áo khoác trên vai cũng trắng như hòa thành một thể với tuyết rơi ngập trời. Tay hắn giấu trong áo khoác có xách một cái bọc căng phồng, hôm nay không đem theo thư đồng mà một mình tự đến, điều khác biệt duy nhất đó là giày ướt mất một nửa.

Hắn và Trần thúc chào hỏi nhau xong, thấy vẫn còn chút thời gian bèn bảo Trần thúc dẫn hắn đến lò sưởi sau nhà để hong khô giày trước, tránh cho nhiễm lạnh. Trần thúc mỉm cười đồng ý dẫn hắn ra sân sau.

02.

Đến khi cánh cửa đằng sau kêu két một tiếng đóng lại, tiếng bước chân xa dần, La Tại Dân mới ngồi xuống vén áo khoác để lộ ra cái đầu xù xì, chỗ căng phồng quả thật là một con cáo trắng lông mượt. Hắn lấy sách của mình ra xong mới cởi bọc vải quấn con cáo, duỗi tay vuốt mượt lông cáo.

Con đường từ nhà họ La đến Học đường phải đi qua một cánh rừng nhỏ, hắn phát hiện nhóc con giẫm phải bẫy của thợ săn dưới gốc cây cổ thụ, chân sau bị thương, khi hắn đi ngang qua đã giương mắt nhìn hắn.

Tim hắn thoắt cái mềm nhũn bèn bế nhóc con không lớn lắm lên cẩn thận giấu vào túi sách của mình.

La Tại Dân đặt giày của mình cạnh lò để sấy khô, lại lấy nước ấm bên cạnh, dùng khăn tay thấm nước rồi nhẹ nhàng giúp cáo nhỏ xử lý vết thương trên chân sau, sau đó mới lấy một chiếc khăn lụa sạch trước ngực để băng bó vết thương cho nó. Từ đầu đến cuối cáo trắng luôn yên lặng gối đầu vào chân trước, nhìn hắn.

La Tại Dân xử lý xong vết thương mới vươn tay vuốt lông cáo: "Không ngờ thật ngoan." Nhìn nhóc con dưới tay mình thỏa mãn nheo mắt, hắn bật cười: "Trước đây chỉ từng đọc trong sách về cáo có linh khí, lần đầu tiên được tận mắt bắt gặp."

Hắn thấy thời gian không còn sớm, bèn sắp xếp lại sách ổn thỏa rồi đeo giày vào, trước khi ra ngoài vẫn mỉm cười với cáo nhỏ: "Ngươi ngoan ngoãn nằm đây đợi ta quay lại nhé."

Cho đến khi hắn vội vã chạy vào lớp, cáo trắng nằm cạnh lò mới động đậy tai, xác định chắc chắn xung quanh không người mới đứng dậy rung đuôi giữa quầng sáng trắng hóa thành một thiếu niên y phục trắng. Y phục toàn thân trắng muốt như tuyết, đôi mắt long lanh chứa sao, mặt mày như tranh, kéo đuôi tóc đằng sau được buộc bằng dây đai màu xanh ngọc về trước khẽ vân vê trên đầu ngón tay, nụ cười không rõ ý nghĩa bên môi để hở chiếc răng khểnh giấu giữa hàm trăng trắng tinh.

"Cáo có linh khí?" Hoàng Nhân Tuấn khẽ hừ một tiếng từ xoang mũi: "Trong kịch của người phàm các ngươi chẳng phải vẫn thường nói "không có hồ ly không có thôn xóm" đó sao? Bản hồ sống hơn ba vạn năm vẫn biết chút chuyện cỏn con đó, tuổi tác không lớn mà đã quen nói mấy lời mê hoặc tiểu gia ta đây."

Y bước đến bên cạnh tự rót cho một một chén trà, vừa uống nước vừa tỉ mỉ quan sát cách bày biện trong căn phòng, quả thực bày biện không khác mấy với động hồ ly nơi mình sống, thứ nên có đều có, chẳng qua hơi sơ sài, diện tích còn không rộng bằng động hồ ly.

03.

Hoàng Nhân Tuấn lần này xuống núi để lịch tình kiếp, cha mẹ y đã sớm đứng hàng thần tiên, trước khi sinh ra y đã thăng làm thượng thần không biết được mấy vạn năm rồi, sau khi sinh ra y vẫn tiếp tục cuộc sống cưỡi mây ngao du tứ phương, ném tiểu hồ ly cho bà nội Hồ Thần trên núi Phiêu Diểu chăm sóc. Núi Phiêu Diểu là ngọn núi của tộc hồ ly, tiên khí vờn quanh nhưng không nổi tiếng như Thanh Khâu, bởi hồ ly nơi này tuy huyết thống thuần chủng, đặc biệt có linh khí, nhưng không chịu chăm chỉ tu luyện, cùng lắm tu luyện được biến thành hình người rồi học thêm chút phép phòng thân. Bà nội Hồ Thần vốn là thần quan giữ chức quan trọng trên Cửu Trùng Thiên, sau này cao tuổi được Ngọc Đế cho phép về an hưởng tuổi già trên núi Phiêu Diểu, còn đặc biệt bố trí kết giới cho ngọn núi này để đảm bảo sự an toàn cho toàn bộ hồ ly, đó cũng là một lý do khiến đám hồ ly trẻ con không chịu học hành tu luyện nhưng chẳng ai dám quấy nhiễu.

Hoàng Nhân Tuấn giống với phần đông tiểu hồ ly, mà cũng không giống lắm. Bà nội Hồ Thần tuy hòa nhã dễ gần nhưng lời nói ra cả núi Phiêu Diểu không ai dám cãi, bà nghĩ cha mẹ Hoàng Nhân Tuấn đều là thượng thần, có thế nào tiểu hồ ly cũng phải thăng làm thượng thần mới được. May sao Hoàng Nhân Tuấn thông minh, chơi đùa nghịch ngợm nhưng cũng học đủ hết những thứ cần học, tuy nhiên so với người tuổi tác xấp xỉ trên Cửu Trùng Thiên hoặc Thanh Khâu thì đã trễ hơn rất nhiều, hơn ba vạn tuổi, đứa trẻ có bái sư môn đã sớm thăng làm thượng thần rồi đến tuổi định hôn từ lâu.

Trước khi thăng làm thượng thần phải chịu ba đạo thiên lôi đánh vào người, vượt qua được mới có thể đứng hàng thần tiên. Ngày đó Hoàng Nhân Tuấn vốn đã coi thường cái chết ngồi sau núi, còn đặc biệt mua ít khoai lang từ chợ đặt trong ngực, muốn thử xem thiên lôi có thể nướng chín khoai lang hay không, đến khi đó bị thương chồng chất cũng tiện cho mình có đồ ăn.

Nhưng y ngồi vài canh giờ, thiên lôi đáng ra phải tới hoàn toàn không có động tĩnh, mặt trời trên cao còn chói lọi nắng chiếu.

Sau đó y chạy về tìm bà nội Hồ Thần, bà nội tính toán cẩn thận, thành thật nói cho y biết, y phải xuống phàm giới lịch tình kiếp, như vậy mới đủ tư cách thăng thần.

Y chẳng những không giận mà còn rất hăng hái, vì bà nội không cho phép đám trẻ được tự ý xuống phàm giới, đám hồ ly đạo hạnh không sâu, phàm giới lại không có tiên khí như trên núi, bất cẩn chút thôi e rằng sẽ hiện nguyên hình dọa đến người phàm, mà phàm giới không thể tùy tiện dùng tiên thuật, sẽ bị phản phệ, Hoàng Nhân Tuấn chỉ có thể hiểu biết phần nào từ chỗ sách hoặc bản kịch do cha mẹ đem từ nhân gian về ngày trước.

Có lẽ nghĩ đến chuyện xuống núi quá mức phấn khích, y dùng nguyên hình nhảy nhót trong rừng không để ý đến bẫy thú dưới chân, sau khi bị kẹp chặt chân, y đau đến độ không còn sức biến thành hình người. Vừa khéo đúng lúc đó có một công tử tướng mạo quả thực kinh động lòng người đi ngang qua, Hoàng Nhân Tuấn còn đang nhìn không chớp mắt thưởng thức khuôn mặt đối phương thì đã bị bế lên nhét vào trong túi, mùi gỗ đàn hương thoang thoảng cũng không thể giảm bớt trạng thái lắc lư đến hoa mắt chóng mặt.

04.

Hoàng Nhân Tuấn nhìn khắp nơi này, trong lúc đó còn lén chuồn đến sân trước. Công tử ban nãy đang giảng bài cho đám trẻ, một tay cầm quyển sách mở ra, một tay chắp sau lưng, Hoàng Nhân Tuấn nghĩ, chắc chỉ có từ "ngọc thụ lâm phong" mới đủ để miêu tả. Y chống cằm bên khung cửa sổ sau thưởng thức một hồi, không chịu được văn vẻ phức tạp quả thực nhàm chán bèn ngáp dài một tiếng sau đó quay về căn phòng sân sau.

Trên núi Phiêu Diểu y cũng coi như có máu mặt, vì sao cứ phải nghe lời tiểu công tử ở đây đợi hắn? Hoàng Nhân Tuấn chẹp miệng mấy tiếng, y thấy nếu đã trùng hợp được cứu, tiểu công tử lại có tướng mạo đẹp mắt, cớ gì không thử xem có chăng hữu duyên với hắn hay không.

Hoàng Nhân Tuấn đồng ý với suy nghĩ của mình xong khẽ gật đầu, vén vạt áo lên vết thương trên đùi thoáng chốc tự lành. Đồ của người phàm hiển nhiên không thể làm y bị thương, nhưng đau thì quả thật vẫn đau, y liếc nhìn khăn lụa trên đùi lỏng lẻo sắp rơi, trên đó có thêu mấy cái lá trúc, y nghiêm túc lục lọi trong đầu, cùng xuất xứ với trang phục của công tử, quá chuyên tâm thành ra xem nhẹ tiếng bước chân ngoài cửa đang đến gần.

Khi kéo chiếc khăn lụa ra cầm trong tay thì cửa cũng được mở.

La Tại Dân vừa tan học quay lại và thiếu niên áo trắng trong phòng đưa mắt nhìn nhau, khi ánh mắt dừng ở chiếc khăn lụa trên tay đối phương mới nhướng mày: "Ngươi là ai, vì sao ở trong này cầm khăn tay tùy thân của ta? Ngươi có trông thấy cáo nhỏ trong phòng không?"

Hoàng Nhân Tuấn cầm khăn đơ người hồi lâu không biết trả lời ra sao, cấp tốc suy nghĩ một chút rồi lên tiếng: "Mới nãy ta thấy cáo nhỏ hình như trèo tường bỏ đi rồi, chỉ để lại chiếc khăn tay này, hóa ra của công tử, vậy trả lại cho công tử."

La Tại Dân nhìn thiếu niên nhét bừa chiếc khăn lụa vào tay mình, hắn rủ mắt nhìn trên khăn còn vết máu lưu lại, nghĩ chắc cáo trắng không quen ở nơi nặng hơi người nên tự bỏ đi, hắn khẽ thở dài: "Thì ra là vậy, vừa rồi mạo phạm, mong công tử lượng thứ."

Hoàng Nhân Tuấn vội xua tay đỡ La Tại Dân muốn cúi người xin lỗi dậy: "Không sao, không sao, công tử không cần khách sáo, có lẽ cáo có việc nên đi trước rồi."

La Tại Dân nhìn thiếu niên trước mặt tươi cười hai mắt cong cong nhìn cực đẹp, cảm thấy lời đối phương nói hết sức dễ thương, nói cáo mà cứ như người vậy, nhưng tướng mạo quả thực rất lạ. Tuy rằng hắn chưa từng giao thiệp nhiều với người dưng, nhưng cũng là người chỉ cần liếc nhìn sẽ nhớ, vả lại thiếu niên khôi ngô anh tuấn như vậy sao hắn có thể không ấn tượng.

Nghĩ đến đây hắn xấu hổ nghiêng đầu che miệng ho khan một tiếng.

Đúng thế, tiểu Thiếu gia nhà La Viên ngoại trong phạm vi mấy chục dặm có cả trăm ngàn người theo đuổi, quả không dám giấu, thích nam nhân. Đây là điều mà từ sau khi hắn hiểu chuyện, cả nhà trên dưới ai nấy đều biết.

Hoàng Nhân Tuấn nhìn đối phương sắc mặt đỏ ửng còn ho khan, tưởng bị nhiễm lạnh bèn vội vàng tiến lên đóng cánh cửa gỗ sau lưng hắn, kéo hắn đến cạnh bếp lò: "Nào, đến đây sưởi ấm, ngươi xem ngươi bị ho rồi kìa."

La Tại Dân cảm nhận được bàn tay đỡ mình ấm áp, chẳng hiểu sao có chút cảm giác thỏa mãn.

"Chẳng hay quý danh công tử là?"

"Ta? Hoàng Nhân Tuấn. Không cần câu nệ, cứ gọi ta Tiểu Tuấn được rồi, mọi người đều gọi vậy cả." Hoàng Nhân Tuấn cười hihi nhìn hắn.

"Vậy ta gọi Nhân Tuấn nhé. Ta họ La, tên Tại Dân." La Tại Dân đối diện với ánh mắt y, đôi mắt trong trẻo nhưng nhìn kỹ như khoảng biển sâu thẳm.

"Vậy ta gọi ngươi là Tại Dân!"

"Được."

Một chút tính toán nhỏ nhặt, mong sao đối với ngươi, ta có thể khác biệt, bất kể hiện tại hay mai này. La Tại Dân nghĩ như vậy.

05.

Hoàng Nhân Tuấn bịa bừa một cái cớ, bảo mình lên Kinh thành thăm người thân quay về, trên đường ngang qua nơi này, tuyết dính ướt quần áo sợ lạnh bèn lẻn vào Học đường tìm lò sưởi ấm. La Tại Dân mỉm cười nghe y kể hết còn không quên thịnh tình mời đối phương về phủ nhà mình vài hôm, nói đường đi tuyết rơi phủ kín, đoàn thương gia đã ở hết các khách điếm quanh đây, vả lại nơi đông người thường bất tiện, nhà họ La hoàn cảnh dễ chịu, tôi tớ hầu hạ chu đáo, dĩ nhiên tốt hơn khách điếm dịch quán gấp bội lần.

Đôi đồng tử của Hoàng Nhân Tuấn khẽ chuyển động rồi nhận lời, dù sao từ cách nói năng và xin lỗi ngay lúc mới đầu, La Tại Dân hoàn toàn không kém công tử nhà giàu trong kịch, hoàn cảnh gia đình ắt cũng phải tốt.

Trên đường đi hai người trò chuyện khá nhiều, Hoàng Nhân Tuấn nói nhiều nhưng chuyện gì cũng thấy lạ lẫm, may mà La Tại Dân không hề bộc lộ chút xíu khó chịu nào, trái lại rất thích thú giải đáp đủ mọi câu hỏi.

Vừa đến cổng La phủ đã có tiểu đồng ra đón, La Tại Dân giới thiệu vài câu, dặn người đi chuẩn bị phòng cho Hoàng Nhân Tuấn rồi dẫn người vào trong. Hoàng Nhân Tuấn chưa kịp cảm thán cánh cổng La phủ tương đối khiêm nhường nhưng hết sức khí thế đã được đưa vào.

"Bẩm Lão gia, Phu nhân, tiểu Thiếu gia đã về ạ." Tiểu đồng vào nhà cung kính bẩm báo hai vị đang thưởng trà.

"Về rồi thì tốt, xuống bếp lấy một cốc trà gừng đã pha sẵn qua cho nó đi, đi đường trời rét đừng để nhiễm lạnh." Viên ngoại Phu nhân căn dặn tiểu đồng.

"Vâng thưa Phu nhân. Nhưng... tiểu Thiếu gia còn dẫn theo một công tử về."

"Gì?" Viên ngoại và Phu nhân vừa nghe đã đồng thời đặt tách trà trong tay xuống, Phu nhân vẫy tay với tiểu đồng: "Nào, ngươi qua đây."

Tiểu đồng cung kính tiến về phía trước một bước, chợt nghe Phu nhân hỏi: "Công tử dáng vẻ ra sao? Có anh tuấn không? Thiếu gia và y có thân mật không? Thu xếp nơi ở chưa... Không được, ngươi xuống bếp lấy hai cốc trà gừng, ta phải đích thân đi một chuyến."

"Ôi kìa Phu nhân, bà cứ bình tĩnh." La Viên ngoại không nén nổi phải lên tiếng ngăn cản phu nhân nhà mình.

"Bẩm Phu nhân, Thiếu gia sai người chuẩn bị một gian phòng trong viện của người cho công tử, ngoài ra tiểu nhân không rõ, chỉ biết công tử mặc quần áo trắng thuần, dáng vẻ thanh tú, có thể song hành với tiểu Thiếu gia."

Vừa dứt lời, Phu nhân như mũi tên rời cung lao thẳng ra ngoài vững vàng và không mất vẻ tao nhã.

06.

Suốt dọc đường Hoàng Nhân Tuấn luôn cảm thán, miêu tả thế gia vọng tộc trong sách và kịch quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy, chỉ riêng chuyện nơi đây không có tiên khí bảo dưỡng cũng có thể chăm sóc cho cây cối trong viện vẫn như tràn ngập sức sống giữa mùa đông giá rét, vậy thôi đã làm Hoàng Nhân Tuấn thán phục. Nụ hoa đầy trên nhánh cây mai ven đường đã tỏa hương thoang thoảng, y thỏa mãn hít sâu một hơi.

Phòng vẫn đang được thu dọn, La Tại Dân dẫn y về phòng mình trước. Tiểu đồng tùy thân của hắn là Lạc Thanh đã thả thêm rất nhiều than vào lò, khi đẩy cửa vào vừa vặn được ấm áp vây quanh.

La Tại Dân gọi tổng quản trong viện mình vào căn dặn mấy câu, đại khái giới thiệu Hoàng Nhân Tuấn, bảo tôi tớ không được thất lễ. Lạc Thanh cầm áo khoác của hai người treo lên giá, chợt nghe thấy tiếng người bên ngoài thông báo Phu nhân đến.

Viên ngoại Phu nhân đứng ngoài phòng sửa sang quần áo, tôi tớ đẩy cửa dẫn bà vào, vừa vào phòng đã trông thấy công tử mặc đồ trắng đang ngồi bên bàn cùng con út nhà mình, quả nhiên ngoại hình rất đẹp, môi hồng răng trắng, sống mũi cao thẳng, mặt mày khôi ngô, trong lòng bà vừa ý song không lộ ra mặt, được hai người hành lễ xong mới dặn vú nuôi bưng trà gừng nóng hổi lên cho hai người.

"Hai con đi đường chịu lạnh, mau uống cốc trà nóng đi, cẩn thận kẻo nhiễm lạnh. Ta đã bảo nhà bếp chuẩn bị chút đồ ăn cho hai đứa rồi, lát nữa sẽ mang lên đây." Viên ngoại Phu nhân được vú nuôi đỡ tiến lên ngồi xuống ghế đối diện hai người, nét mặt hiền từ trìu mến, nhìn cả hai.

"Đa tạ mẹ."

"Đa tạ mẹ." Hoàng Nhân Tuấn không hiểu lễ nghi phàm giới, chỉ đành bắt chước theo La Tại Dân, bao gồm cả ban nãy hành lễ gặp mặt Viên ngoại Phu nhân, hiện giờ cũng rất hiển nhiên như vậy, chẳng cảm thấy có chỗ nào không thỏa đáng.

La Tại Dân nghe vậy sững sờ, Lạc Thanh và vú nuôi Phu nhân dẫn theo trong phòng cũng kinh ngạc. Duy chỉ có mỗi Viên ngoại Phu nhân trước mắt, vẻ mặt hiền hòa, nét cười ngày một thêm sâu.

"Cũng không còn sớm, ta không làm phiền hai con nữa, nhớ nghỉ ngơi sớm." Viên ngoại phu nhân trò chuyện với hai người bằng thời gian uống một tách trà, bữa tối đã chuẩn bị xong được đưa lên bà bèn đứng dậy rời đi, còn không quên dặn thêm: "Tiểu Tuấn này, có gì cần cứ việc sai bảo tôi tớ, coi nơi này như nhà mình, không cần câu nệ quá đâu."

Hoàng Nhân Tuấn cười tít mắt ngoan ngoãn "vâng" một tiếng, khóe môi La Tại Dân bên cạnh ngày càng cong cớn.

07.

Hoàng Nhân Tuấn quay về phòng mình, đợi người hết lượt này đến lượt khác tới đưa đồ đều ra về, y mới đóng cửa, lấy từ trước ngực ra một nhánh cây nhỏ, thả xuống đất chọc hai cái chợt biến thành một bé trai hoạt bát sôi nổi.

"Tiểu Tuấn ca ca!"

"Suỵt! Nói nhỏ thôi, vô duyên vô cớ có thêm một đứa trẻ sẽ dọa người khác." Hoàng Nhân Tuấn đặt ngón trỏ trước môi ra hiệu.

Tiểu Thụ Tinh lén chạy theo y trước khi xuống núi, vừa mới hóa thành hình người chưa bao lâu, nghịch ngợm phá phách vô cùng, nó bảo trên núi quá buồn chán muốn ra ngoài mở mang kiến thức, còn chẳng sợ bị bà nội Hồ Thần phạt.

Hoàng Nhân Tuấn chỉ vào chậu hoa trong góc nhà: "Thấy không, lúc có người ngươi phải biến thành như thế đứng trong đó, không được phép lên tiếng, hiểu chưa?"

"Đã rõ, yên tâm đi!" Tiểu Thụ Tinh đồng ý bằng giọng nói non nớt, hai má phồng lên mềm mại như cái bánh nếp.

Hôm nay Hoàng Nhân Tuấn thật sự buồn ngủ, đơn giản thu dọn một chút rồi nhào lên giường đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau La Tại Dân lại ra ngoài đến Học đường, hết buổi học hôm nay là Tiên sinh quay lại rồi. Trước khi đi hắn dặn người không được làm ồn để yên cho Hoàng Nhân Tuấn ngủ, đồng thời còn sai phòng bếp chuẩn bị chút đồ ăn đợi sẵn khi nào y ngủ dậy thì bưng lên.

Hoàng Nhân Tuấn ngủ một giấc đến tận giữa trưa, dưới sự chăm sóc của tôi tớ xung quanh, y dùng bữa xong ngồi trong sân phơi nắng dưới ánh mặt trời ló dạng hiếm thấy. Tôi tớ trong sân đều được đẩy ra ngoài, y cầm theo sách lục được trong thư phòng của La Tại Dân, nhàn hạ đọc sách, uể oải lật xem, quá mức thoải mái đến nỗi quên mất mình đang nơi đâu, cái đuôi trắng muốt đầy lông cứ thế thò ra lắc lư sau lưng.

Hôm nay tiểu Thiếu gia đến Học đường chỉ dẫn theo tiểu đồng, Lạc Thanh chấp nhận số phận lấy vài quyển sách trong thư phòng mà Hoàng công tử thích xem rồi đưa qua chỗ y. Đến phòng mới phát hiện không có ai, gã đặt sách xuống chuẩn bị rời đi, chợt nghe thấy cây trong chậu hoa trong góc cạnh đó vang lên một tiếng "răng rắc", gã nhìn về phía tiếng động, cành cây sinh trưởng với tư thế hết sức quái dị, thoạt nhìn giống một người đang... vươn vai duỗi người.

"Ôi xin lỗi." Tiểu Thụ Tinh nhận ra mình thất lễ vội vàng khôi phục bộ dạng nguyên bản, miệng vô thức phun ra một câu, sau đó lập tức bụm miệng: "Ôi xin lỗi! Ca ca không cho ta nói chuyện rồi cơ... Không hù dọa ngươi đấy chứ?"

Lạc Thanh im lặng chứng kiến toàn bộ sau đó lắc đầu mỉm cười ôn hòa: "Không sao."

Nói xong co cẳng bỏ chạy.

"Hoàng công tử! Hoàng công tử!" Lạc Thanh cực kỳ sợ hãi chạy khỏi phòng vẫn không quên lo nghĩ đến sự an toàn của Hoàng Nhân Tuấn, vừa kêu vừa chạy vào sân.

Khi nhìn thấy cái đuôi sau lưng Hoàng Nhân Tuấn, đầu óc choáng váng ngất xỉu tại chỗ.

Hoàng Nhân Tuấn nghe tiếng vội vàng thu đuôi rồi chạy ra, trông thấy Lạc Thanh ngã dưới đất mặt mũi trắng bệch, ngẩng đầu thấy ngay Tiểu Thụ Tinh rụt rè thò đầu khỏi cửa phòng mình nhìn lén, y đỡ trán thầm than một tiếng "hỏng rồi".

Hoàng Nhân Tuấn cho Lạc Thanh nuốt một viên thuốc bảo vệ gã có thể giúp gã không đến mức nằm liệt giường dăm bữa nửa tháng, sau đó gọi tôi tớ đến đưa Lạc Thanh về phòng, tự mình chăm sóc.

Đợi người rút lui hết Hoàng Nhân Tuấn mới bắt đầu vò đầu bứt tóc nghĩ xem nếu Lạc Thanh tỉnh lại rồi kể hết mọi chuyện ra ngoài, y nên làm thế nào mới tốt, sớm biết vậy lúc trước bà nội Hồ Thần dạy y phép có thể xóa ký ức, y đã nghiêm túc học, hiện giờ hoàn toàn không nhớ được gì, điều quan trọng nhất là không biết phải giải thích ra sao với La Tại Dân. Hắn sẽ chấp nhận việc mình là hồ ly chứ, Hoàng Nhân Tuấn bất giác xoa bên ngực trái, nơi này hơi lạ.

08.

Khi La Tại Dân về phủ đã gọi tên Lạc Thanh theo thói quen, nhưng nghe tôi tớ báo hôm nay gã chăm sóc Hoàng công tử trong sân thì bị ngất xỉu, đến giờ vẫn chưa tỉnh, Hoàng công tử lo lắng, nhất định đòi trông coi trong phòng Lạc Thanh.

La Tại Dân đưa áo khoác cởi ra cho tiểu đồng bên cạnh rồi đi đến phòng Lạc Thanh.

Hoàng Nhân Tuấn buồn rầu nhìn người trên giường vẫn chưa tỉnh, rõ ràng y đã bắt mạch, về lý mà nói Lạc Thanh nên tỉnh lại rồi mới phải, lẽ nào sợ hãi quá độ? Nhưng nói sao mình cũng là mĩ nam, ngoại hình cáo trắng nguyên bản cũng không tới nỗi khiến người khác sợ đến mức này chứ, y giơ tay vuốt cằm, đưa chân chậm rãi đi lại trong phòng, trăm mối suy tư không thể tháo gỡ.

Lúc La Tại Dân đẩy cửa đem theo gió lạnh thổi vào y mới dừng bước, y nhìn người trước mặt rồi lại nghiêng đầu ngó người trên giường, nét mặt vô tội.

"Để tôi tớ đến trông được rồi, ngươi là khách chạy tới nơi này làm gì?" La Tại Dân bước lên giơ tay dịu dàng gạt mấy sợi tóc mai hỗn loạn giúp ai kia, đầu ngón tay hắn hơi lạnh, chỉ sợ làm đối phương lạnh nên rất cẩn thận tránh chạm vào làn da ấm áp.

"Vậy... nếu ta nói ta dọa hắn sợ ngất xỉu, ngươi tin không?" Hoàng Nhân Tuấn rủ mắt gảy ngón tay.

La Tại Dân nghe vậy bật cười: "Ngươi đâu phải quái vật mặt xanh nanh vàng, dù có là yêu quái cũng là hồ ly tinh biết câu dẫn người, không đến mức đả thương người sao có thể dọa Lạc Thanh sợ ngất xỉu."

Hoàng Nhân Tuấn im lặng, sức gảy ngón tay ngày càng mạnh.

Khi La Tại Dân tiến lên duỗi tay muốn sờ trán đối phương, người trên giường chậm rãi tỉnh lại, chớp mắt mấy cái mới phân biệt được người trước mặt, vội vàng muốn đứng dậy hành lễ nhưng bị ấn nằm xuống.

"Nơi này không có người ngoài, không cần để ý lễ nghi, dạo này trong viện nhiều việc quá hay sao, ngươi phải chú ý giữ gìn sức khỏe chứ."

Lạc Thanh đang định gật đầu "vâng" theo thói quen, trông thấy Hoàng Nhân Tuấn nét mặt lo lắng thò đầu ra sau lưng thiếu gia nhà mình, trí nhớ trước khi ngất xỉu nhất loạt ùa về ngăn cản động tác của gã, mồ hôi lạnh trên trán thoáng chốc lại túa ra. Nhưng dựa vào tâm tư đầy tớ trung thành, gã vùng vẫy đứng dậy, kéo thiếu gia nhà mình bảo vệ phía sau, nuốt nước miếng run rẩy lên tiếng: "Ngươi rốt cuộc là yêu quái phương nào, có, có... có mưu đồ gì!"

"Ta không phải, ta không có, ta..." Hoàng Nhân Tuấn nhất thời nghẹn lời, không biết nên giải thích như thế nào.

"Lạc Thanh, ngươi làm gì vậy?" La Tại Dân nhướng mày đầy nghi ngờ sau lưng Lạc Thanh.

"Thiếu gia, hắn... hắn là, yêu quái! Ban chiều trong sân rõ ràng tôi đã nhìn thấy đuôi hắn! Còn cả... cành cây trong phòng hắn! Biết nói chuyện!" Tuy trong lòng Lạc Thanh sợ hãi nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ bình tĩnh, định dùng giọng nói cố hết sức cất cao để dọa đối phương.

"Lạc Thanh, lẽ nào ngươi bệnh hồ đồ rồi?" La Tại Dân vươn tay muốn sờ trán gã lần nữa.

"Thiếu gia! Lời Lạc Thanh nói hoàn toàn là thật! Tận mắt chứng kiến, sao dám lừa thiếu gia!"

"Được rồi, đừng làm khó hắn... điều hắn trông thấy đích xác là thật." Hoàng Nhân Tuấn nói nhỏ: "Ta không cố ý lừa ngươi đâu, ta chỉ không biết nên giải thích ra sao thôi."

"Yêu quái! Ngươi ngươi ngươi tiếp cận thiếu gia nhà chúng ta có mưu đồ gì!"

Lạc Thanh vừa dứt lời, một nhánh cây nhỏ hùng hổ phá cửa xông vào, khi đến trước mặt chợt biến thành bé trai hệt như cái bánh nếp, nhấc chân ngắn cũn muốn đá lên người Lạc Thanh, bị Hoàng Nhân Tuấn nhanh tay nhanh mắt kéo lại, chân tay trắng trẻo bụ bẫm như ngó sen quẫy đạp ầm ĩ vẫn muốn duỗi chân đá, nhưng chân ngắn quá không với tới, khuôn mặt nổi giận bừng bừng đỏ gay: "Nói ai là yêu quái! Tiểu Tuấn ca ca nhà chúng ta là nhi tử của hai vị thượng thần chân chính trên Cửu Trùng Thiên, là linh hồ sắp thăng lên thượng thần, há có thể gộp chung làm một với loài yêu quái làm xằng làm bậy, cái đồ người phàm ngu xuẩn nhà ngươi, có tin ta cầm cành cây quất chết ngươi không!"

Lạc Thanh giơ tay chỉnh lại tóc tai bị cơn gió do Tiểu Thụ Tinh tạo ra làm loạn che mất tầm nhìn, vẻ mặt ngu ngơ, nhìn Hoàng Nhân Tuấn lôi kéo nhóc con trong tay đến quên cả mở miệng.

La Tại Dân chứng kiến một loạt biến cố quả thực sợ hãi, cũng may đã đọc hết sách vở thấy hết sự đời, hắn đứng dậy chỉnh lại quần áo bị Lạc Thanh túm nhăn, ánh mắt nhìn Hoàng Nhân Tuấn hơi phức tạp: "Nhân Tuấn, ngươi thật là thượng thần?"

"Thượng thần thì không dám, vốn có việc nên mới đến nhân gian, vừa vặn được ngươi cứu, ta còn chưa tìm được thời cơ thích hợp để đền ơn bèn mặt dày về phủ cùng ngươi."

Nghe vậy Tiểu Thụ Tinh ngẩng đầu ngó y một cái, được lắm, ca ta đúng là ca ta, bịa chuyện mà mặt không đỏ tim không loạn.

"Ta từng cứu ngươi khi nào?" La Tại Dân vẫn không hiểu.

Hoàng Nhân Tuấn thở dài bất đắc dĩ lùi về sau một bước, vạt áo phất lên biến về nguyên hình, đứng tại chỗ quay vài vòng lắc lư cái đuôi rồi nhảy lên ngực La Tại Dân.

La Tại Dân đỡ được quả cầu trắng nhỏ thì ổn định bước chân, nhìn đôi mắt hồ ly trong veo ngửa cổ nhìn trong lòng mình, bừng tỉnh bật cười: "Thì ra ngươi chính là cáo nhỏ, còn nói với ta cáo nhỏ có việc đi trước rồi."

Tiểu hồ ly trong lòng vùi mặt vào ngực hắn rung tai, La Tại Dân nghe thấy chất giọng quen thuộc của Hoàng Nhân Tuấn vang lên: "Còn không phải sợ dọa đến ngươi sao..."

La Tại Dân duỗi tay vuốt bộ lông hồ ly trắng muốt như tuyết, khóe môi ẩn chứa nét cười: "Nếu là ngươi... hình như thế nào đều được."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com