TruyenHHH.com

Najun Dich Bao Con Trong So Thu Thanh Tinh Roi Sao

Trong phòng học có bậc cầu thang hình cánh quạt.

Huang Renjun ngồi ở vị trí chính giữa lớp, đầu tóc bù xù cúi gục xuống, tay phải lay một góc trang sách, nhìn như đang chăm chú đọc sách nhưng đôi mắt to tròn long lanh hoàn toàn vô hồn.

Giáo sư môn <Nghiên cứu cấu trúc> nổi tiếng trong khoa, rất nhiều sinh viên ngoài lớp cũng đến dự thính, ngồi chật kín trên bậc cầu thang trong lớp. Lúc này giáo sư đang cầm một tác phẩm vĩ đại giơ về phía sinh viên để phân tích, nhưng Huang Renjun không hề ngẩng đầu, lời giáo sư giảng cũng vào từ tai này rồi lập tức ra khỏi tai kia, căn bản không tìm được lối thông lên não.

Nói là đang đọc sách giáo khoa, nhưng hơn hai mươi phút trôi qua rồi mà sách trước mặt không lật được một trang, suy nghĩ đã sớm bay đến tận đẩu tận đâu rồi.

Khẽ nghiêng nghiêng đầu, liếc nhìn đồng hồ treo bên cạnh màn hình máy chiếu, còn năm phút nữa mới hết tiết. Huang Renjun khẽ ho một tiếng, ngồi thẳng người dậy, lặng lẽ thu dọn đồ dùng học tập trên mặt bàn, nhân lúc bạn bên cạnh không để ý vội vàng nhét hết vào cặp sách.

Trên bàn chỉ còn lại duy nhất quyển sách giáo khoa đang mở, Huang Renjun một tay cầm cặp, một tay đặt trên sách. Trong chớp mắt chuông tan học reo vang, Huang - chạy nước rút trăm mét - Renjun cầm sách giáo khoa nhét vào cặp, sải rộng chân, khi giáo sư còn chưa kịp phản ứng đã chạy ra khỏi cửa sau lớp học.

Động tác từ đầu đến cuối liền mạch trơn tru, không hề vướng mắc chỗ nào.

“Ui, gấp gáp quá vậy, vội đi gặp ai hả?” Lee Donghyuck khoanh tay trước ngực đứng chờ ở cửa sau từ lâu, trông thấy Huang Renjun xông ra gần như chỉ trong chớp mắt khi chuông reo, sợ hết hồn.

“Đừng nói nhảm nữa, mau đi thôi!” Huang Renjun đỏ mặt, dùng cặp sách đập Lee Donghyuck một cái, quay người đi về phía cổng Nam trường học.

Lee Donghyuck cười khẩy một tiếng, phe phẩy cái đuôi không tồn tại rồi đuổi theo.

-

Dưới sự tra khảo nghiêm khắc của Lee Donghyuck, cả đêm hôm qua Huang Renjun thú nhận toàn bộ quá trình quen biết anh trai trong chuồng báo hoa, bao gồm cả cảnh tượng hai người gặp nhau lần thứ nhất, hai, ba, bốn, năm, sáu một cách tỉ mỉ.

Huang Renjun từ Trung Quốc chuyển đến Hàn Quốc từ năm lớp bảy, là hàng xóm với Lee Donghyuck từ bấy đến nay, bắt đầu từ khi quen biết hai người cực kỳ thân nhau, chơi chung đến tận bây giờ, Lee Donghyuck biết rõ đến từng chân tơ kẽ tóc về Huang Renjun.

Trong tám năm Lee Donghyuck quan sát Huang Renjun, cậu ấy nhận định người anh em này của mình chắc còn thẳng hơn cả ống thép.

Tại sao lại nói “chắc”? Vì trong tám năm qua Huang Renjun chưa từng hẹn hò yêu đương một lần nào, mặt mũi xinh xắn đáng yêu, cơ thể nhỏ nhắn chẳng có mấy thịt, mang hình ảnh một cậu thiếu niên hoạt bát đẹp đến không phải người bình thường, không chỉ con gái rất thích mà mấy năm qua con trai tìm cậu tỏ tình đều có, lần nào Huang Renjun cũng lúng túng từ chối, sau đó quay về vừa xấu hổ vừa tức tối mắng chửi đám con trai đó ngay trước mặt Lee Donghyuck.

“Một người đàn ông đích thực như tao mà bị đám con trai tỏ tình còn ra thể thống cống rãnh gì nữa!”

Thế nên Lee Donghyuck rất tò mò, rốt cuộc anh đẹp trai là người như thế nào mà có thể mê hoặc Huang Renjun khiến cậu coi như người mẫu lần đầu tiên trong đời!

Còn vẽ tận một tuần liền!

Nếu hôm qua tao không phát hiện thì chưa biết mày còn giấu tao vẽ đến bao giờ!

Thế là Lee Donghyuck lằng nhằng một trận, đòi Huang Renjun hôm sau phải đưa mình đến chuồng báo hoa xem thử anh đẹp trai như tiên tử trong miệng cậu.

Bạn hỏi Huang Renjun có đồng ý không hả?

Không phải hai tên kia đã một trước một sau đi trên đường đến chuồng báo hoa rồi đó sao.

-

Thời tiết không tệ lắm, Lee Donghyuck hớn hở khẽ ngân nga bài hát mới học được, hai tay đập lung tung, bước chân đi đường cũng hết sức thoải mái.

Cái tên đằng trước đi nhanh như cắt, tâm tình lúc này chắc đang vùng vẫy lắm. Tuy nhận lời dẫn Lee Donghyuck đến chuồng báo hoa xem anh đẹp trai, nhưng không muốn để anh đẹp trai nhìn thấy cậu ta!

Trong đầu Huang Renjun đã tưởng tượng ra một hình ảnh, Lee Donghyuck xông lên túm tay anh đẹp trai, vừa ra sức lắc vừa gào thét: “Ôi mẹ ơi, anh trai này, bạn tôi đã lén lút vẽ anh cả tuần rồi đấy! Bất ngờ không! Vui mừng không! Có phải anh tưởng cậu ấy chỉ vẽ con báo này? Haha cậu ấy đang vẽ anh đấy! Không ngờ chứ gì! Tôi cũng không ngờ luôn đây haha!”

Tuyệt đối không được! Huang Renjun hình ảnh tưởng tượng ấy làm cho bực bội, vỗ đùi cái đét rồi phanh gấp, quay người giơ cặp sách định đánh Lee Donghyuck.

“Làm gì đấy!” Lee Donghyuck giật hết cả nảy, giơ tay lên đầu muốn bảo vệ khuôn mặt đen đẹp như tiên của mình theo phản xạ tự nhiên.

Lúc này Huang Renjun mới khôi phục tinh thần, cậu ta vẫn chưa đi túm tay anh đẹp trai mà, vừa rồi chỉ là cảnh tượng xảy ra trong não mình thôi.

“Mày, qua đây!” Huang Renjun thần bí ngoắc ngón tay.

Lee Donghyuck tưởng Huang Renjun lại định đánh mình, lắc đầu quầy quậy lùi về sau một bước lớn.

“Anh đây không đánh mày đâu!” Huang Renjun tiến lên cho Lee Donghyuck một cái kẹp cổ: “Lát nữa đến chuồng báo hoa, nhớ không được đi vào, đứng nép ngoài cửa ngó, rõ chưa?”

Lee Donghyuck bối rối gật đầu, rồi lại lắc đầu ngay tắp lự.

Sau đó Lee Donghyuck cảm nhận được cánh tay trên cổ mình dùng sức thêm mấy phần, vội vã gật đầu.

-

Sở thú trong mùa xuân thật sự rất đẹp.

Toàn bộ cây bạch quả bên ngoài chuồng báo hoa đang đâm chồi nảy lộc, chồi non chi chít khắp những nhánh cây, ngăn cản hơn nửa ánh nắng vốn lười nhác của mùa xuân, còn lại lốm đốm rơi xuống mặt đất. Cách chuồng báo hoa không xa là một cây anh đào cổ thụ, thi thoảng những cánh hoa hình tim xinh xắn rơi rụng lả tả mỗi khi có cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, xuyên qua giữa bóng tán lá bạch quả.

Hai cậu sinh viên dáng vẻ như trẻ con nép vào cửa chuồng báo hoa trợn mắt ngó vào trong.

Lee Donghyuck nhìn chiếc vé vào chuồng báo hoa vừa mới mua đang nắm chặt trong tay, liếc nhìn Huang Renjun, vẻ mặt bất chấp lý lẽ: “Đã mua cả vé rồi mà sao không vào?”

“Sao nói nhảm lắm thế?” Huang Renjun thiếu tự tin lườm đối phương: “Bảo mày xem thì mày cứ xem đi.”

Tầm nhìn ở góc độ này không tốt lắm, Huang Renjun đổi sang cánh cửa bên kia, miễn cưỡng lắm mới trông thấy anh đẹp trai trong chuồng qua tấm kính, lúc này báo con đang phấn khích sôi nổi chạy tới chạy lui, người ấy thì khoanh hai tay trước ngực dựa vào kính, ánh mắt dịu dàng như cơn gió xuân dõi theo nhóc con tràn đầy sức sống.

Tim Huang Renjun bắt đầu điên cuồng đập vừa nhanh vừa mạnh, cậu khẽ ho một tiếng gọi Lee Donghyuck sang chỗ mình.

Lee Donghyuck lao vù một cái sang, nhìn theo ánh mắt Huang Renjun.

Khỏi phải nói, thực sự giống hệt như Huang Renjun miêu tả, tiên tử hạ phàm.

Đang định khen con mắt tinh tường của Huang Renjun, vừa ngẩng đầu đã thấy Huang Renjun víu vào cửa chỉ để lộ ra hai mắt ngơ ngẩn nhìn vào anh đẹp trai, mặt mũi đỏ bừng, lời nói ra đến mép phải miễn cưỡng nuốt ngược vào trong.

Hết chương 03.

Chương sau hai người gặp nhau, anh Na cua giai đỉnh cao lắm =))))

Thế là hết ngày chủ nhật.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com