TruyenHHH.com

Najun Dich Bang Lanh Bong Tay

Hoàng Nhân Tuấn không nhịn được: "Em đang nói chuyện nghiêm chỉnh."

"Hả?"

"Thì... Bắt đầu từ khi nào anh... ấy ấy em?"

"Quên rồi." Anh nheo mắt: "Quên thật. Có lẽ là khi em nói "gà nguyên vị đi" với bạn thu ngân tại quán KFC."

Hoàng Nhân Tuấn nhấc chân đạp anh một cái.

Cậu hỏi La Tại Dân: "Ngày trước anh từng có bạn gái chưa?"

"Chưa."

"... Thế bạn trai?"

"Cũng chưa."

Hoàng Nhân Tuấn đừng lại, hơi khó mở lời: "Nhưng, nhưng... em thích con gái."

"Anh biết." Anh nói: "Trần Cẩn Du thôi mà."

"Từ bé đến lớn em chỉ từng có bạn gái."

La Tại Dân kéo cậu lại, nhẹ hôn lên vết sẹo đã nhạt màu trên trán cậu vì lần hai người đánh nhau đó: "Không sao hết, như vậy anh chính là người con trai đầu tiên em thích."

Hoàng Nhân Tuấn được anh hôn nên xấu hổ rụt người lại, cảm giác tóc mình sắp đổi sang màu hồng tới nơi rồi.

Sao ngày trước cậu không phát hiện ra anh ngoài lạnh trong nóng như thế nhỉ?

Lúc này cậu nghe thấy La Tại Dân nói: "Có phải em hi vọng anh sẽ nói, anh không thích con gái cũng không thích con trai, anh chỉ thích em?"

Hoàng Nhân Tuấn ngượng ngùng lắc đầu.

La Tại Dân nói: "Anh từng trốn tránh, từng mơ hồ, phải tốn rất nhiều thời gian mới xác định rõ lòng mình. Anh cũng mong có thể cho em một câu trả lời thỏa mãn, mặc dù nghe thì không lãng mạn nhưng đây là lời nói thật lòng của anh." Anh kéo Hoàng Nhân Tuấn vào lòng mình: "Thẳng thắn với em là một chuyện rất khó. Nhưng anh thích em, nên không muốn để vuột mất em chỉ vì không thành thực."

Hoàng Nhân Tuấn vùi mặt trên vai anh.

Trên con đường lúc rạng sáng cuối thu, gió thổi lá cây xào xạc. Hoàng Nhân Tuấn dựa vào vai La Tại Dân, có thể cảm nhận được rung rung khi anh nói chuyện, rung đến mức trọn trái tim cậu đều tê dại: "Xin lỗi nhé, đàn anh dẫn dắt em đi lầm đường lạc lối rồi."

Hoàng Nhân Tuấn cười khẽ thổi một hơi vào tai anh: "Nhổ hoa cướp chậu xong mới nhớ ra xin lỗi hả?"

La Tại Dân tránh đi: "Em định nói chuyện này với Chung Thần Lạc không?"

Giọng Hoàng Nhân Tuấn rầu rầu: "Em chưa nghĩ xong."

La Tại Dân thở dài, xoa đầu cậu: "Đi bước nào hay bước đó vậy."

Tin vỉa hè được bàn tán sôi nổi nhất của lớp A1 mấy ngày nay là Trần Cẩn Du và Hoàng Nhân Tuấn chia tay nhau. Chung Thần Lạc quan sát nhiều ngày, phát hiện Hoàng Nhân Tuấn không đi chơi cùng nó thì cũng ngâm mình trong phòng thí nghiệm với La Tại Dân, nhìn trái nhìn phải cũng chẳng thấy người đẹp không biết tên nào khiến thằng bạn mình đứng núi này trông núi nọ, thế là chỉ đành quy kết hết mọi chuyện thành bản tính trời sinh của đàn ông là có mới nới cũ.

Hoàng Nhân Tuấn thấy trong hơn nửa năm hẹn hò với Trần Cẩn Du, mặc dù không thể nói đây là mối tình thắm thiết oanh liệt rầm rộ, nhưng không thể phủ nhận tính cách hoạt bát và sự dịu dàng chỉ con gái mới có đã đem đến cho cuộc sống trung học buồn tẻ đơn điệu của cậu thêm nhiều màu sắc rực rỡ, phần lớn thời gian coi như vui vẻ ấm áp. Huống chi chuyện chia tay hoàn toàn là do lỗi của mình, Hoàng Nhân Tuấn ngậm miệng không nói mỗi khi có người hỏi đến. Chia tay do cậu đề nghị, cậu có trách nhiệm lo lắng đến lòng tự trọng của cô.

Thái độ của Trần Cẩn Du rất tốt, không khóc lóc không ăn vạ, chỉ truy hỏi cậu vì sao vào ngày cậu nói chia tay. Hoàng Nhân Tuấn không thể nói ra được một lý do, chỉ có thể vừa cam đoan vừa thề rằng mình không có người con gái nào khác, trong đầu cậu nghĩ thầm cậu không nói dối, La Tại Dân đâu phải con gái, đừng có sét đánh thật nhé.

Tháng Mười hai bắt đầu kỳ thi Olympic.  Ngày ấy đến tiết Lý, Hoàng Nhân Tuấn tới văn phòng lấy sách giáo khoa và đồ dùng dạy học cho cô Lâm, cô Lâm đưa cho cậu một xấp đơn: "Giúp cô một việc nhé, đưa chỗ đơn đăng ký này đến văn phòng giáo viên chủ nhiệm khối 12 giùm cô."

Nói một cách khách quan, thực lực thi thí nghiệm Lý bình thường nên cũng không nhiều người đăng ký. Tại góc phải bên trên ba bốn tờ đơn đăng ký có dán ảnh thẻ của thí sinh, kẹp trong túi đựng hồ sơ nhựa trong suốt mỏng dính. Tim Hoàng Nhân Tuấn đập rộn ràng, không biết ảnh thẻ của La Tại Dân bảnh đến mức nào. Mặc dù cậu biết làm như vậy không hay lắm nhưng ý cậu không phải trộm dò xét chuyện riêng tư của người ta... Vả lại, La Tại Dân cũng không phải người ta.

Nhìn một cái, cậu chỉ nhìn một cái thôi.

Hoàng Nhân Tuấn tự an ủi mình như thế, len lén mở túi ra.

Có tổng cộng bốn tờ đơn, không có của La Tại Dân.

Hoàng Nhân Tuấn tưởng mình nhìn nhầm nên xem lại một lượt nữa.

Không có.

Cậu mặc kệ sắp đến giờ vào lớp, lại chạy về văn phòng cô Lâm: "Báo cáo!"

Cô Lâm chẳng hiểu gì cả: "Sao thế?"

Hoàng Nhân Tuấn nói: "Thưa cô, cô quên một tờ rồi phải không ạ?"

Lâm Quyên sợ hết hồn, vội vàng nhận lấy lật ra xem: "Không, có bốn người thôi."

Lúc này đến lượt Hoàng Nhân Tuấn sững sờ, cậu hỏi: "La Tại Dân... La Tại Dân không đăng ký?"

Lâm Quyên thở dài, lắc đầu: "Trước khi khai giảng thằng bé đã nói với cô rồi, lớp 12 muốn học hành nghiêm túc nên không đi theo con đường thi học sinh giỏi nữa."

Hoàng Nhân Tuấn chợt nhận ra, cho dù tiến độ chuẩn bị thi khác nhau thì các lớp đội tuyển Lý đều có cùng thời gian vào học. Làm sao có khả năng sau khi khai giảng cậu không gặp La Tại Dân tại tòa nhà thí nghiệm dù chỉ một lần được chứ?

Câu trả lời chỉ có một, anh rút lui rồi.

Tan học chỉ có bốn mươi phút nghỉ giải lao là phải bắt đầu giờ tự học buổi tối, nhưng Hoàng Nhân Tuấn chẳng màng cơm nước, chạy xuống cầu thang xông đến cửa lớp 12A1 ôm cây đợi thỏ. Cậu còn chưa kịp thở bình thường, vừa vặn gặp La Tại Dân cầm cốc nước đi ra.

La Tại Dân trông thấy cậu có hơi bất ngờ, Hoàng Nhân Tuấn lại không thèm đoái hoài ánh mắt người xung quanh, kéo anh đi đến đầu cầu thang.

"Ấy!" Hoàng Nhân Tuấn quay đầu, thấy giáo viên chủ nhiệm lớp La Tại Dân ngạc nhiên khiếp sợ lao ra: "Em này bình tĩnh! Xúc động là ma quỷ!"

La Tại Dân sướng. Anh không biết thầy Vương vẫn còn nhớ chuyện Hoàng Nhân Tuấn và anh đánh nhau, anh đoán chắc thầy thấy cậu bừng bừng sát khí thì tưởng hai người lại định đánh nhau. Anh tách bàn tay Hoàng Nhân Tuấn đang túm chặt tay áo mình ra, khẽ vỗ hai cái qua áo khoác đồng phục coi như vỗ về, nói với thầy chủ nhiệm: "Không sao đâu thầy, bọn em làm lành rồi."

Nét mặt anh thản nhiên, Hoàng Nhân Tuấn cũng theo đó nở một nụ cười. Thầy Vương nhìn nhìn cũng chẳng nhìn ra manh mối, rời đi trong nửa tin nửa ngờ.

La Tại Dân nhìn theo bóng lưng thầy chủ nhiệm, nghĩ thầm trong đầu, hai bọn em không làm lành mà được à.

Hoàng Nhân Tuấn kéo anh ra góc hành lang không người, nét mặt khó coi: "Anh không định nói gì với em hả?"

La Tại Dân chỉnh lại đồng phục hơi nhăn nhúm vì bị cậu lôi kéo: "Nói gì cơ?"

Hoàng Nhân Tuấn thấy dáng vẻ nhắng nhít của anh thì nổi giận: "Chuyện thi học sinh giỏi! Vì sao anh không đăng ký?"

La Tại Dân ngây ra rồi mỉm cười. Bạn nhỏ giận đùng đùng hấp tấp đến tìm anh hóa ra là vì chuyện này. Anh nhìn khuôn mặt đỏ gay vì tức giận của Hoàng Nhân Tuấn, không nhịn được giơ tay khẽ nhéo một cái.

Hoàng Nhân Tuấn hất tay anh ra: "Đừng có cợt nhả với em, đang hỏi chuyện nghiêm túc đấy. Vì sao anh không đăng ký!"

Trong chuyện thi đội tuyển, ngoài cô Lâm ra La Tại Dân được coi như người thầy thứ hai của cậu. Cậu biết với học lực của La Tại Dân mà đi thi thì thành tích nhất định không tầm thường. Nhưng anh từ bỏ vừa dứt khoát vừa yên lòng thoải mái như thế, thậm chí còn không nộp đơn đăng ký.

Giọng La Tại Dân rất bình tĩnh: "Em có nhớ anh từng nói với em, tháng sau mẹ anh sẽ làm phẫu thuật."

Hoàng Nhân Tuấn không lên tiếng.

"Đây không phải ca phẫu thuật đơn giản, anh phải ở bên mẹ. Nếu cứ thế đi thi anh không yên tâm." Anh tiếp tục nói với nét mặt tự nhiên: "Hơn nữa thi Olympic còn phải tập huấn trong kỳ nghỉ đông, đi hẳn một tuần liền. Nghỉ đông anh phải làm thêm, lấy đâu ra thời gian."

Hoàng Nhân Tuấn nhìn anh nói ra những lời đó một cách dễ dàng thoải mái, tim cậu như bị lấp kín bởi một nắm bông gòn vừa ẩm vừa nặng. Cậu đau xót phát hiện ra con người La Tại Dân quá lý trí, quá bình tĩnh. Cậu muốn nói anh có thể đi tìm bố anh xin tiền, cậu muốn nói em và Chung Thần Lạc đều có thể giúp anh, nhưng đồng thời Hoàng Nhân Tuấn biết rõ, nếu bằng lòng chấp nhận sự trợ giúp và bố thí đó thì anh không phải là La Tại Dân.

Xét về một mặt nào đó thì quả thật người yêu của cậu rất giống tảng băng lạnh, trong suốt, sạch sẽ, sắc nhọn.

La Tại Dân nói không sai. Hoàng Nhân Tuấn vừa buồn vừa giận, nhưng đạo lý rõ ràng rành mạch, cậu không tìm nổi bất cứ sơ hở nào, chỉ có thể như đứa trẻ không được ăn kẹo nằm dưới đất khóc lóc ăn vạ, la lối om sòm.

Cậu chậm rãi nói: "Vậy anh cũng không thể..."

Cậu muốn nói, anh rất xuất sắc, hơn nữa anh cũng yêu thích như thế cơ mà.

Cố gắng chăm chỉ suốt hai năm trời, giờ phút này cơ hội bày ra trước mắt, sao anh có thể nói không cần là không cần được chứ.

Cảm giác tủi thân vô cớ lại trào dâng khiến cậu cay xè mũi.

La Tại Dân an ủi cậu: "Đừng nghĩ nhiều, chuyện này thì có là gì. Anh Tại Dân của em có trình độ thế nào, người khác không biết mà em còn không rõ hay sao? Cho dù từ bỏ điểm cộng từ giải thưởng thì anh vẫn thi đại học hạng nhất được cho em xem."

Hoàng Nhân Tuấn không trả lời. La Tại Dân nhìn khóe mắt cậu chầm chậm đỏ lên, tim anh như bị bóp nghẹt, cố tình trêu cậu: "Anh còn chưa khóc, em khóc cái gì, cứ như con gái vậy."

"Con mẹ nó anh là đồ ngu ngốc." Hoàng Nhân Tuấn ngẩng đầu, tức tối trợn mắt lườm anh: "Sớm muộn gì cũng có ngày em tức chết vì anh."

Hết chương 25.

.
.
.

Đây chỉ là câu chuyện tình yêu gà bông thời cắp sách đến trường rất đơn giản thôi mọi người đọc xong đừng nghĩ phức tạp drama quá. Bạn tác giả có nói đây là câu chuyện có thật của chính bạn ấy, ngoại trừ cái kết lý tưởng hóa coi như để bạn ấy thực hiện ước mơ ra, thì mọi việc đều xuất phát từ đời thật. Dạo này mình khá thích một câu: "Thế giới rất đơn giản, con người mới phức tạp."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com