TruyenHHH.com

Najun Dich Bang Lanh Bong Tay

Từ quán bar đi ra, cả bọn cùng nhau đi ăn đồ nướng. Lý Mark bận ngọt ngào với Đông Thục, Phác Chí Thành vẫn là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện, Lý Đế Nỗ vừa nhìn đã biết là một tên con trai thần kinh thô không nghĩ được nhiều điều quanh co, chỉ còn Lý Đông Hách ăn hai xiên nướng rồi liếc nhìn Hoàng Nhân Tuấn, uống thêm một ngụm bia lại liếc nhìn La Tại Dân. Hoàng Nhân Tuấn bị nhìn mà thấy chột dạ.

Cả đám con trai cứ như không cần ngày mai, uống đủ mọi thể loại từ bia đến rượu vang rồi cả rượu trắng. Hoàng Nhân Tuấn một chén đã say, cốc Mojito trong pub đã khiến cậu hoa mắt chóng mặt rồi, lúc này ôm chai bia uống được nửa đã bắt đầu cười ngây ngô. La Tại Dân đặt cái chai còn một nửa đến trước mặt mình, nói thế nào cũng không cho Hoàng Nhân Tuấn động vào nữa.

Cậu chếnh choáng say, ồn ào với La Tại Dân: "Mấy ngày nữa Đông Hách đi rồi, em phải uống với anh ấy."

La Tại Dân không hề nâng mí mắt: "Em uống say rồi người đưa em về nhà là anh."

Hoàng Nhân Tuấn mặc kệ: "Đưa em, em muốn uống!"

La Tại Dân lườm cậu: "Muốn uống phải không?" Sau đó quay sang chìa tay về phía balo của Đông Thục: "Chỗ em còn sữa tươi không?"

Bữa này ăn đến gần mười hai giờ đêm mới xong, uống đến cuối cùng, Phác Chí Thành bị tước mất quyền uống rượu và Hoàng Nhân Tuấn ngồi một chỗ vùi đầu ăn xiên nướng, khi cậu đứng dậy ợ một tiếng vì no, toàn mùi thì là. Lúc thanh toán, Hoàng Nhân Tuấn lấy điện thoại ra, lưỡi xoắn cả lại: "Để em."

Lý Mark là người lớn tuổi nhất trong nhóm nên đã quen với việc lo đến vấn đề tiền bạc, đang định từ chối thì bị La Tại Dân kéo lại.

Lý Mark nhìn đối phương hơi nghi ngờ.

La Tại Dân nói: "Anh kệ đi, em ấy có tiền."

Lý Mark lên đại học, Lý Đông Hách sắp đi du học, mặc dù bề ngoài không nói, nhưng trong lòng ai nấy đều hiểu rõ chuyện sắp tới đây Dream bên nhau thì ít mà cách xa thì nhiều, ai cũng uống khá nhiều. Tửu lượng của La Tại Dân tạm chấp nhận, đến cuối cùng Lý Đông Hách bám lấy Lý Đế Nỗ gọi Mark.

Nhà Lý Đế Nỗ gần, vẫy tay chào mọi người, miễn cưỡng đi đường thẳng về nhà, Lý Mark đưa Đông Thục về. La Tại Dân gọi xe, một tay Hoàng Nhân Tuấn một tay Lý Đông Hách, nhét cả hai người vào xe. Nhà Lý Đông Hách không có ai, anh tận tâm dìu Lý Đông Hách lên giường, kết quả thằng oắt đó lại ôm Hoàng Nhân Tuấn không chịu buông tay, nức nở gọi tên bên tai cậu.

Hoàng Nhân Tuấn chỉ hơi chóng mặt, ít nhất vẫn chưa say quắc cần câu đến mức rơi nước mắt thể hiện cảm xúc như Lý Đông Hách. Cậu thoáng đau lòng ôm Lý Đông Hách nằm trên ghế sofa. La Tại Dân nhìn Hoàng Nhân Tuấn cũng có vẻ muốn khóc, vừa chửi Lý Đông Hách vừa đi vào bếp tìm đồ nấu canh giải rượu cho cậu ấy.

Lý Đông Hách vẫn dựa trên vai Hoàng Nhân Tuấn, có thể vừa rồi khóc lóc kêu gào mệt nên lúc này nhắm mắt hết sức im lặng, lông mi dài, trông rất ngoan. Hoàng Nhân Tuấn cởi áo khoác cho cậu ấy, động tác khá mạnh, cổ áo phông bị cậu kéo xuống để lộ ra nửa bả vai trần.

Bấy giờ Hoàng Nhân Tuấn nhìn rõ hình xăm rất nhỏ bên dưới xương quai xanh gần kề trái tim của Lý Đông Hách.

M A R K

Hoàng Nhân Tuấn giật mình, trong đầu tức khắc nhớ lại dáng vẻ Lý Đông Hách ôm vai mình trêu anh Mark và Đông Thục. Dường như trong lúc vô tình cậu đã phát hiện ra bí mật động trời của người khác, cậu nhanh chóng kéo cổ áo phông của Lý Đông Hách lên. Thật sự không kìm nén được tò mò, Hoàng Nhân Tuấn vươn đầu ngón tay chạm vào bốn ký tự la tinh đó thật nhẹ qua lớp vải sợi bông trắng mỏng gần như xuyên thấu, sau đó lại vội vàng rụt tay về như phải bỏng. Màu vẽ màu đen đâm vào da thịt, có thể đây là chuyện bí mật nhất, áp lực nhất trong lòng Lý Đông Hách.

Cậu đắp chăn cho Lý Đông Hách, ngồi ngây người bên cạnh.

La Tại Dân bê hai bát canh đi ra, đặt một trong hai bát xuống trước mặt Hoàng Nhân Tuấn: "Uống đi."

Hoàng Nhân Tuấn không nói chuyện, ngẩng đầu nhìn La Tại Dân.

La Tại Dân bị ánh mắt khổ đau của cậu dọa sợ sững sờ, lại thấy hơi buồn cười, bèn xoa mặt Hoàng Nhân Tuấn: "Em sao thế?"

Hoàng Nhân Tuấn không trả lời, chỉ dụi dụi vào tay anh hệt như Đại Hoàng làm nũng.

Lòng bàn tay La Tại Dân rất mềm rất nóng.

Hai người rời khỏi nhà Lý Đông Hách cũng đã gần một giờ sáng. Hoàng Nhân Tuấn cảm giác La Tại Dân biết rõ tình cảm không thể có được của Lý Đông Hách, cậu cũng không muốn hỏi. Nhưng đi trên đường vắng người vào rạng ráng, nếu không nói gì thì rất lãng phí bầu không khí.

Cậu hỏi La Tại Dân: "Lý Đông Hách ở một mình à?"

"Bố mẹ cậu ấy ly hôn từ khi cậu ấy còn rất nhỏ, là bà ngoại nuôi lớn cậu ấy. Cậu ấy rất thông minh, hồi trước cũng đi thi học sinh giỏi, nhưng năm ngoái bà ngoại qua đời, bố mẹ đều có gia đình riêng nên dứt khoát đưa cậu ấy ra nước ngoài, mắt không thấy tâm không phiền."

Hoàng Nhân Tuấn thấy chuyện này hơi nặng nề bèn đổi chủ đề: "Đúng rồi, ngày đó em không tiện hỏi, ừm... vì sao Lý Đế Nỗ không đi học?"

"Cậu ấy có bệnh."

"?"

"Ý trên mặt chữ. Cậu ấy có bệnh rối loạn cảm xúc lưỡng cực rất nghiêm trọng, từ lâu đã lên kế hoạch sẵn rồi, nói với anh là đến năm 25 tuổi sẽ đi chết. Mấy năm qua có uống thuốc có khám bệnh, ngoại trừ ngoan ngoãn đến trường thì đã làm đủ mọi chuyện, tìm kiếm khắp thế giới ý nghĩa sống trên cõi đời."

Trước mắt Hoàng Nhân Tuấn như hiện lên khuôn mặt cười tủm tỉm của Lý Đế Nỗ, cậu hơi buồn: "Người theo đuổi nghệ thuật các anh đều có thân thế thảm thương như thế phải không?"

La Tại Dân cười: "Tự biết thỏa mãn đi, em là người hạnh phúc nhất cả bọn đấy."

"Em có theo đuổi nghệ thuật đâu."

La Tại Dân kéo cổ tay Hoàng Nhân Tuấn, kề sát mặt cậu khẽ hôn: "Em được tính là người nhà anh, là thành viên ngoài biên chế của Dream."

Anh lấy điện thoại ra ấn một lúc, màn hình điện thoại của Hoàng Nhân Tuấn sáng lên. La Tại Dân ghé đầu lại nhìn thử, lập tức thay đổi sắc mặt: "Hóa ra ở chỗ em anh chỉ là một ứng dụng."

Hoàng Nhân Tuấn vẫn lưu tên WeChat của anh là Tiểu La Tìm Đề.

Cậu chột dạ gượng cười hai tiếng: "Đây chẳng phải... gì nhỉ..."

La Tại Dân thành thạo dùng vân tay của Hoàng Nhân Tuấn mở khóa màn hình, tự mình đổi tên. Hoàng Nhân Tuấn nhận lại điện thoại nhìn thử, hai mắt tối sầm. Tiểu La Tìm Đề đã đổi thành Anh Tại Dân, nghe giống hệt Đông Thục gọi "anh Mark".

"Má nó, anh có thấy buồn nôn không!" Hoàng Nhân Tuấn xóa xóa gõ gõ rồi dí màn hình đến trước mặt La Tại Dân: "Như vậy đi, anh không chịu thì em để họ tên đầy đủ."

Trong khung bị xóa đi hai chữ, chỉ còn lại đúng một chữ "Anh".

La Tại Dân cười không lên tiếng.

Tiếng thông báo WeChat kia là tin nhắn thông báo anh chuyển tiền cho Hoàng Nhân Tuấn.

"Hôm nay hiếm khi mọi người có mặt đông đủ, không nể mặt em thì không hay lắm. Mấy chuyện tiền nong nào đến lượt em trả, sau này tự giác một chút."

Hoàng Nhân Tuấn hơi đỏ mặt, không muốn thừa nhận cậu sắp bị La Tại Dân tán tỉnh điên đảo thần hồn.

Đụ... Rõ thật là...

Cậu cúi đầu lội WeChat: "Có chuyện này, em... em phải chia tay với Trần Cẩn Du."

La Tại Dân không nói gì mà chỉ đứng đó nhìn cậu.

Hoàng Nhân Tuấn soạn tin nhắn xong chưa gửi đi, nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh của La Tại Dân, không hiểu sao nổi giận đùng đùng: "Anh có ý gì thế?"

La Tại Dân sửng sốt: "Có ý gì cái gì cơ?"

Hoàng Nhân Tuấn hất tay anh ra, tức tối nói: "Anh thấy tùy tiện kiếm chuyện như thế này vui lắm phải không? Em chia tay bắt anh chịu trách nhiệm hay gì? Đem lại áp lực cho anh hay gì?"

La Tại Dân cười, một lần nữa kéo tay cậu lại: "Muộn lắm rồi, em có định để người ta ngủ không thế. Đây là chuyện quan trọng, hôm nào gặp mặt rồi nói đàng hoàng."

Hoàng Nhân Tuấn hiểu ý anh, bình tĩnh nghĩ lại, thấy hơi chán nản: "Anh bảo em có phải kẻ bắt cá hai tay không?"

La Tại Dân nói: "Phải."

Hoàng Nhân Tuấn nói: "Vậy em... Vậy em chẳng phải là tên khốn nạn? Làm sao đây, giờ em không có bạn gái rồi."

La Tại Dân nhéo má cậu: "Ừ, không có bạn gái, nhưng có bạn trai. Vui không?"

Hoàng Nhân Tuấn toét miệng cười. Cậu nhìn La Tại Dân đứng dưới đèn đường, ai kia nhìn về phía cậu, trên mặt lộ rõ nụ cười, mái tóc bông mượt, đứng dưới đèn đường được phủ quanh một quầng sáng vàng ấm áp, nhìn như thiên thần vậy. Hoàng Nhân Tuấn không hiểu vì sao ban đầu cậu lại cho rằng La Tại Dân lạnh như băng.

Trên đời này không ai dịu dàng tuyệt vời hơn anh.

Trong lòng cậu ngứa ngáy, không cẩn thận nói ra lời trong lòng: "Anh bắt đầu thích em từ khi nào thế?" Nói xong cậu thấy câu hỏi của mình hơi thiếu nữ nên mặt nóng bừng lên.

"Anh nói yêu từ cái nhìn đầu tiên, em tin không?"

"Thế mà anh còn đánh em?"

"Em cũng nói với Trần Cẩn Du anh là tên ngu ngốc ăn no rửng mỡ còn gì."

"Anh nghe thấy rồi hả?"

La Tại Dân nói: "Anh lười để ý thôi." Thoáng tạm dừng rồi tiếp tục: "Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em là anh đã nghĩ, một đứa trẻ tốt như vậy vì sao lại cứ phải chơi cùng Chung Thần Lạc."

Hoàng Nhân Tuấn không nói tiếng nào.

Một lát sau cậu mới nói: "Em nghĩ nếu không phải vì chuyện này... thì hai người có thể trở thành bạn tốt."

La Tại Dân khoanh tay miễn bình luận.

"Hơn chục năm qua em chỉ có một thằng bạn thân, nếu tình cảm rạn nứt vì anh thì em không còn bạn nữa."

La Tại Dân cười: "Vậy là anh nên cảm động phải không?"

Hết chương 24.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com