Naibao Snh48 Tong Hop Oneshot
Lưu Thù Hiền gấp vài bộ quần áo, xếp gọn lại vào góc tủ.Đây đều là những bộ không còn mặc nữa, bởi vì đều là đồ từ nhiều năm trước, khi mà cô vẫn còn ở du đường.Thời gian trôi qua thật sự quá nhanh rồi, cũng thay đổi quá nhiều thứ.Những thứ chưa từng nghĩ đến, không dám nghĩ đến, không ngờ hiện tại đều đã có được.Chẳng hạn như.. có được Hồ Hiểu Tuệ.Hồ Hiểu Tuệ cái tên này không biết từ khi nào đã chiếm giữ vị trí quan trọng nhất trong lòng Lưu Thù Hiền.Biết được quán ăn ngon, liền muốn dẫn em ấy đến thử.Gặp được cảnh đẹp thì muốn ngắm cùng em ấy.Mỗi đêm điều muốn nghe nhất là câu nói ngủ ngon từ em ấy.Có điều, em ấy đi Hungary quay mv rồi, sẽ không về nhà một thời gian...Lưu Thù Hiền dụi dụi hai mắt, sắp qua 11h đêm, xem ra vẫn là nên đi ngủ, tuyệt đối không thể để Hồ Hiểu Tuệ thấy được bộ dạng gấu trúc đó được.Lưu Thù Hiền chỉ vừa nhắm mắt lại, liền nhanh chóng ngủ say, xem ra buồn chán cũng là một loại phiền muộn khiến con người ta mệt mỏi.Hơn 2 tiếng sau, cửa phòng ngủ vang lên một tiếng cạch nhỏ.Dù đã bước rón rén không để phát ra chút âm thanh nào nhưng Hồ Hiểu Tuệ vẫn bị Lưu Thù Hiền phát giác.Có điều, Lưu Thù Hiền không lên tiếng, hơi thở đều đặn giả như vẫn đang ngủ say.Hồ Hiểu Tuệ ngồi xuống cạnh bên Lưu Thù Hiền, nhìn vào khuôn mặt kia hồi lâu, ngón tay không kìm được mà chạm vào má của chị ấy.- Định sờ thêm bao lâu? Lưu Thù Hiền mở mắt lên tiếng, người trước mặt bị doạ giật mình liền theo phản xạ đứng lên.- Sao lại thức giấc rồi? Em nhẹ tay như vậy..Câu nói của Hồ Hiểu Tuệ bị cắt ngang, Lưu Thù Hiền rõ ràng đang nằm nhưng lực tay lại lợi hại đến mức có thể nhẹ nhàng kéo Hồ Hiểu Tuệ ngã xuống giường.Hồ Hiểu Tuệ cứ như vậy bị Lưu Thù Hiền ôm vào trong chăn, không để cô có cơ hội chạy đi.- Không phải ngày kia mới quay về sao? - Nhớ chị nên trốn về.Hồ Hiểu Tuệ bởi vì hơi ấm từ người Lưu Thù Hiền truyền tới mà thoải mái đến mức giọng nói cũng trở nên mềm mại.- Đừng có đùa giỡn như vậy, nếu chị mất ngủ bởi vì câu này của em thì phải làm sao?Lưu Thù Hiền kéo người Hồ Hiểu Tuệ lại gần, vùi đầu vào hõm cổ hôn lên.- Em còn tưởng chị không còn muốn ngủ nữa, nếu chị muốn ngủ thì bỏ ra!Hồ Hiểu Tuệ bị hành động của Lưu Thù Hiền kích thích, gò má cũng sớm đã ửng đỏ. - Em về đây.. không phải chính là vì muốn thức cùng chị hay sao? Lưu Thù Hiền cười gian xảo, vừa nói vừa nhìn vào đôi môi của Hồ Hiểu Tuệ.- Ai muốn cùng thức với chị.. ưm..Hồ Hiểu Tuệ bị tấn công bất ngờ, toàn bộ sự chủ động đều ở phía Lưu Thù Hiền, cô cứ như vậy để yên cho chị ấy hết cắn rồi lại hôn môi mình.- Hồ Hiểu Tuệ, cởi ra.Lưu Thù Hiền vừa rời môi Hồ Hiểu Tuệ đã gấp gáp lên tiếng.Từ lúc Hồ Hiểu Tuệ ra ngoài quay mv, ngoài trừ ngắm em ấy qua màn hình thì không thể làm được gì khác.Mà Hồ Hiểu Tuệ mỗi lần như vậy đều cố ý trêu chọc Lưu Thù Hiền, gợi lên hứng thú rồi tắt điện thoại đi ngủ.Hồ Hiểu Tuệ thở dốc, nụ hôn của Lưu Thù Hiền khiến cho cô hoàn toàn gục ngã.Thời khắc này chị ấy muốn gì cũng được, nói gì cũng đúng.Bàn tay trong chăn không chút khó khăn đã nhanh chóng cởi đi những vật cản trên người.Lưu Thù Hiền trượt người xuống, ở trên ngực Hồ Hiểu Tuệ chậm rãi vuốt ve xoa nắn.- Đã trễ như vậy còn dùng nước hoa, em muốn câu dẫn chị sao?Lưu Thù Hiền vừa dứt lời liền cúi đầu ngậm lấy một bên ngực mà day dưa.- Chị im miệng.. ưm..Hồ Hiểu Tuệ vừa mở miệng phản bác Lưu Thù Hiền liền cắn lên xương quai xanh của cô, giọng của Hồ Hiểu Tuệ nghe thật êm tai, Lưu Thù Hiền càng nghe lại càng kích thích.- Cơ thể của em, xem ra rất nhớ chị.Lưu Thù Hiền vừa nói, bàn tay vừa dần dần tìm đến nơi ẩm ướt thăm dò.Hồ Hiểu Tuệ không còn sức để đáp lại, trước mắt đã phủ hai tầng sương trắng, ngoài việc vòng tay ôm lấy cổ Lưu Thù Hiền thì không còn nghĩ gì được nữa.- Có thoải mái không? Lưu Thù Hiền miết lấy một bên tai Hồ Hiểu Tuệ cắn nhẹ, đây chính là điểm nhạy cảm nhất trên người em ấy, Hồ Hiểu Tuệ càng rụt người Lưu Thù Hiền lại càng cắn mạnh hơn.- Chị.. chị là chó sao? Đừng có.. cắn nữa.- Được, không cắn nữa.Lưu Thù Hiền mỉm cười đầy gian xảo, Hồ Hiểu Tuệ vừa hé mắt thì bên dưới đã truyền tới cảm giác lấp đầy đột ngột.Ngón tay của Lưu Thù Hiền giống như có ma lực, mỗi một điểm chạm qua đều khiến Hồ Hiểu Tuệ rung động.- ưm.. không cần.. nhanh như vậy.. - a..- Chị chậm lại.. Nghe thấy âm thanh ngọt ngào như vậy, Lưu Thù Hiền càng nghe lại càng thích thú mà tăng tốc.Cuối cùng đến 5 giờ sáng, Hồ Hiểu Tuệ trụ không nổi ngủ say Lưu Thù Hiền mới miễn cưỡng dừng lại.Người thì đã ngủ say, nhưng tay vẫn ôm chặt lấy Lưu Thù Hiền.Em ấy sợ cô bỏ trốn hay sao? Lưu Thù Hiền kéo chăn lên cao, nhìn kĩ gương mặt trước mắt mình.Lần đầu tiên nhìn em ấy ở khoảng cách này là ngày mà cô và em ấy cãi nhau.Hôm đó còn tưởng phải cùng em ấy chia giường để ngủ, ai ngờ vừa tắm xong liền bị Hồ Hiểu Tuệ lực điền ném lên giường, đè cô xuống dưới thân mình.Lưu Thù Hiền còn nhớ lúc đó cả hai vừa xác định quan hệ không lâu, dù chỉ hôn nhau cũng vô cùng e dè.Vậy mà, Hồ Hiểu Tuệ lần đó không một lời nào đã cởi bỏ toàn bộ quần áo trên người, đối diện với khuôn mặt đỏ ửng của Lưu Thù Hiền dõng dạc nói.- Em muốn ngủ với chị! Lưu Thù Hiền nghe xong ngớ người vài giây sau đó thì tới gần sáng Hồ Hiểu Tuệ mới được ngủ.Lưu Thù Hiền còn nghĩ đêm đó là hành động bộc phát do Hồ Hiểu Tuệ nhất thời nảy ra.Thật không ngờ đến đó lại là kế sách do Trần Thiến Nam đứng sau.Đương nhiên sau khi Lưu Thù Hiền biết chuyện đã tẩn Trần Thiến Nam không sót cái nào.Hồ Hiểu Tuệ rõ ràng đơn thuần như vậy lại bị Trần Thiến Nam dạy hư, đúng là đáng đánh!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com