Nagushin Dung Nghi Ai Khac Shin
Sau khi rời bệnh viện, Shin và Nagumo đưa con về nhà. Căn hộ rộng rãi trước đây luôn mang một không khí trầm lặng, giờ đây tràn ngập tiếng khóc trẻ thơ. Mọi thứ đã thay đổi, không còn chỉ có hai người nữa—giờ đây, họ đã thực sự trở thành một gia đình.Shin vẫn chưa hồi phục hoàn toàn sau ca sinh khó nhọc, nhưng cậu vẫn kiên trì tự mình chăm sóc con. Những đêm dài mất ngủ, những lần vỗ về con khi bé khóc, tất cả đều khiến cậu mệt mỏi, nhưng mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu ấy, cậu lại cảm thấy hạnh phúc.Nagumo, người luôn lạnh lùng và có phần độc đoán, cũng bắt đầu học cách làm cha. Ban đầu, anh khá vụng về—không biết cách bế con, cũng không quen với việc thay tã hay ru bé ngủ. Nhưng sự quyết tâm của anh là điều không ai có thể nghi ngờ.Một buổi tối, khi Shin mệt mỏi ngồi tựa vào ghế, nhìn đứa bé khóc mãi không ngừng, Nagumo liền bước tới, nhẹ nhàng bế con lên."Để tôi." Anh nói ngắn gọn, nhưng đầy chắc chắn.Shin hơi ngạc nhiên. Bình thường, Nagumo chỉ dám chạm vào con khi bé đã ngủ, nhưng lần này anh chủ động.Cậu quan sát anh vụng về dỗ dành, đôi tay mạnh mẽ nhưng cẩn thận không làm con khó chịu. Giọng nói trầm thấp của anh vang lên một cách lạ thường, như thể anh đang cố gắng truyền sự vững chãi của mình vào đứa bé nhỏ xíu trong tay."Con không được khóc nhiều như thế. Nếu mệt thì ngủ đi."Shin bật cười. "Anh nghĩ con hiểu lời anh nói sao?"Nagumo liếc cậu một cái, nhưng không phản bác. Điều kỳ diệu là đứa bé dần nín khóc, đôi mắt lim dim như thể cảm nhận được sự bảo vệ từ người cha này.Shin nhìn cảnh tượng ấy, trong lòng bỗng cảm thấy ấm áp. Trước đây, cậu từng sợ rằng Nagumo sẽ không biết cách yêu thương một đứa trẻ. Nhưng có lẽ, chính đứa con nhỏ bé này đã khiến anh thay đổi.Những ngày tiếp theo, cả hai cùng nhau học cách trở thành cha mẹ. Dù vẫn còn những lần bất đồng, nhưng dần dần, họ bắt đầu phối hợp ăn ý hơn.Có lần, Shin tỉnh dậy giữa đêm, phát hiện Nagumo không nằm bên cạnh. Cậu lo lắng bước ra phòng khách, và cảnh tượng trước mắt khiến cậu sững lại.Nagumo đang ngồi trên ghế, đứa bé cuộn tròn trong lòng anh, ngủ say sưa. Người đàn ông thường ngày lúc nào cũng mạnh mẽ và bá đạo, giờ đây lại dịu dàng đến lạ.Shin khẽ mỉm cười. Có lẽ, họ đã tìm thấy một ý nghĩa mới cho tình yêu của mình—không chỉ là sự chiếm hữu, mà còn là trách nhiệm, sự sẻ chia và gắn kết thực sự.Và từ giờ, họ sẽ cùng nhau bảo vệ gia đình nhỏ này, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.Những ngày đầu làm cha mẹ không hề dễ dàng. Từ lúc đứa bé chào đời, cả Shin và Nagumo đều phải học cách thích nghi với cuộc sống hoàn toàn mới. Trước đây, họ chỉ cần quan tâm đến nhau, nhưng giờ đây, mọi thứ đều xoay quanh sinh linh nhỏ bé đang nằm trong vòng tay họ.Shin dần hồi phục sau sinh, nhưng sự mệt mỏi vì thiếu ngủ khiến cậu trở nên yếu ớt hơn. Đêm nào cậu cũng thức giấc ít nhất hai, ba lần để cho con bú, thay tã và dỗ bé ngủ. Dù đã quen với việc chịu đựng những áp lực từ Nagumo, nhưng việc chăm con lại là một thử thách hoàn toàn khác.Nagumo không thể chịu đựng được khi thấy Shin kiệt sức như vậy. Một tối, khi thấy cậu gần như lả đi bên nôi con, anh liền kéo cậu về phòng ngủ, bắt ép cậu nghỉ ngơi."Em không cần phải gắng sức một mình." Giọng anh trầm thấp, nhưng mang theo sự quan tâm rõ ràng.Shin nhìn anh, đôi mắt có chút bất ngờ. "Nhưng con—"Nagumo cắt ngang: "Tôi sẽ lo. Ngủ đi."Dù vẫn lo lắng, nhưng sự mệt mỏi cuối cùng đã chiến thắng. Shin nhắm mắt lại, thiếp đi ngay khi đầu chạm gối.Nagumo lặng lẽ bước ra ngoài phòng khách, nơi đứa bé đang khẽ cựa mình trong nôi. Anh cúi xuống, nhìn gương mặt nhỏ nhắn ấy—một phần của Shin, một phần của anh."Tôi không giỏi dỗ con như Shin, nhưng tôi sẽ học." Anh nói khẽ, dù biết đứa bé chẳng thể hiểu.Anh nhẹ nhàng bế con lên, thử dỗ dành theo cách của mình. Dù còn vụng về, nhưng đứa bé dường như cảm nhận được hơi ấm của cha, dần chìm vào giấc ngủ.Từ khoảnh khắc đó, Nagumo bắt đầu tham gia nhiều hơn vào việc chăm sóc con. Anh học cách thay tã, pha sữa, thậm chí còn kiên nhẫn ru bé ngủ bằng những bài hát ru mà chính anh cũng không nhớ nổi mình đã nghe từ đâu.Shin dần nhận ra sự thay đổi này. Dù Nagumo vẫn có những lúc cứng nhắc và bá đạo, nhưng cậu không thể phủ nhận rằng anh đang thực sự cố gắng.Một ngày nọ, khi thấy Nagumo cẩn thận đắp chăn cho con sau khi bé ngủ, Shin khẽ mỉm cười."Anh đã tiến bộ hơn rồi đấy."Nagumo quay sang, nhíu mày. "Ý em là gì?"Shin bước đến gần, khẽ tựa vào vai anh. "Ý em là… em thấy vui vì anh đang cố gắng trở thành một người cha tốt."Nagumo không nói gì, chỉ lặng lẽ siết chặt bàn tay cậu. Họ đứng bên cạnh nhau, cùng nhìn đứa bé đang ngủ yên bình trong nôi.Có lẽ, đây chính là khoảnh khắc yên bình nhất mà họ từng có. Một gia đình thực sự, dù còn nhiều thử thách phía trước, nhưng họ sẽ cùng nhau vượt qua—vì con, và vì nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com