Nagireo Cham
Dù chưa bao giờ nói ra nhưng Nagi luôn muốn chạm vào Reo, cái chạm mà anh muốn không chỉ đơn giản là khoác vai hay những lần động chạm thông thường giữa hai người bạn. Mà là cái chạm của cảm xúc, cái chạm khiến cho cả hai không thể thôi quyến luyến nhau, rời xa nhau. Nagi chưa từng nghĩ, mình sẽ có những cảm xúc phiền phức thế này bởi trước kia anh quá lười để mang lòng khao khát một điều gì đó nhưng Nagi của hiện tại, là một cá thể khác hoàn toàn so với trước đây. Anh muốn chạm, muốn dùng mọi cách để biến Reo thành của mình, muốn đôi ta phụ thuộc nhau, tiến bước cùng nhau và không chia cắt nhau thêm một lần nào nữa. Nagi muốn chạm vào Reo, đến phát điên lên mất. Nếu Reo luôn say mê tài năng, say mê tất cả của Nagi thì giờ đây Nagi lại là người chìm sâu trong cơn hoan lạc của bể tình nhiều trắc ẩn.
•••
"Trời lạnh nhỉ? Nagi." "Ừ. Tớ muốn ngủ." "Cậu lúc nào chả buồn ngủ." Reo khẽ cười, cậu chống cằm nhìn ra cửa sổ. Tiết trời se lạnh khiến cho da mặt của Reo ửng đỏ lên, có lẽ da cậu có hơi nhạy cảm với trời đông và không chỉ khuôn mặt điểm vài vệt đỏ mà những nơi khác trên cơ thể cũng xuất hiện dấu vết tương tự. Nagi đã quen Reo đủ lâu để biết sự mẫn cảm về làn da của cậu nhưng thú thật thì anh không tài nào điều khiển được đôi mắt của mình thoát ra khỏi những vệt đỏ nhàn nhạt ấy. Bằng một thế lực quái đản nào đó, nó làm anh chú ý. "Reo..." "Sao thế?" Bỗng làn hơi lành lạnh tới từ năm đầu ngón tay của Nagi chạm vào một bên bờ má của Reo. Cái chạm nhẹ nhàng, như thể có một chiếc lông vũ lướt ngang qua vùng da thịt phúng phính để lại dư âm của sự yêu chiều. "Ơ..." Reo bất giác lùi về phía sau như muốn trốn tránh bàn tay đang chới với giữa không trung, chỉ còn mỗi tiếng gió rò rỉ, rít bên tai, căm lặng đến đáng sợ. Không một ai nói gì, bầu không khí trở nên ngột ngạt hơn, Nagi có chút ngờ nghệch với tình huống hiện tại nhưng anh nhanh chóng xử lý thông tin và chầm chậm thu tay của mình về lại vị trí cũ. Reo cũng nhận ra có vẻ bản thân đã sơ ý làm bầu không khí thay đổi theo chiều hướng tiêu cực, cậu vội vàng lên tiếng phá vỡ cái không gian ngượng nghịu, lạnh lẽo này: "Nagi muốn nói gì à?" "Không có gì... Chỉ là muốn chúc cậu ngủ ngon thôi." "Thế hả? Chưa đến giờ ngủ mà. Cậu có khát nước không?" "Tớ không." "Vậy tớ đi lấy cà phê đây, Nagi về phòng trước đi nhé." "Ừ." Cuộc nói chuyện dồn dập và vồn vã đến ngộp thở giữa cả hai kết thúc một cách chóng vánh, hơn cả thời gian ngọn gió mùa hè nán lại. Nagi ngồi lặng lẽ, khay thức ăn đã khô dần, anh nhìn lòng bàn tay của mình bằng ánh mắt chất chứa buồn phiền, nỗi bâng khuâng dày vò lấy tâm trí khiến trái tim anh bị xáo trộn bởi hàng tá xúc cảm ngổn ngang. Đây là lần đầu tiên Reo khước từ cái chạm của anh, hỏi anh có ổn với điều đó không vì dẫu sao thì hồi trước anh cũng từng bỏ rơi Reo mà? Câu trả lời tất nhiên là không. Nagi không thích điều này chút nào, một chút cũng không.
•••
Cuối cùng cũng khuất được tầm nhìn của Nagi, Reo yên tâm mở khoá chiếc hộp nơi tâm hồn bị kìm hãm bởi lý trí. Khoảnh khắc trái tim được tự do nhảy múa trên sân khấu của những nốt nhạc điên cuồng, cơ thể Reo nóng ran lên như cái nóng hanh hao của những ngày tháng Sáu, làn sương dày phủ mờ tâm trí cậu khiến cho tất thảy dây thần kinh và tế bào máu reo vang khúc ca của tiếng tim đập loạn nhịp. Đây không phải lần đầu tiên Nagi chạm vào cậu, nhưng kì thực đây là lần đầu tiên Reo cảm thấy bấn loạn đến thế. Bao nhiêu xấu hổ, bao nhiêu ngượng ngùng, bao nhiêu vui sướng đều được thả trôi trong đầu óc. Chết thật chứ, cậu muốn nôn hết mọi thứ mình đã tiêu hoá ra khỏi bụng để lấp đầy vào đó là cơn choáng ngợp mà bản thân đang mang. Hai bên gò má không ửng đỏ lên vì ngày đông tuyết vương khắp mảng trời, nó đỏ bừng và nóng rực. Chẳng may là vì cái nắng bốn mươi độ đã gieo nơi tiềm thức của Reo rồi lây lan ra toàn bộ cơ thể nhất là khuôn mặt cậu. Reo dùng hai tay che đi mặt tiền xinh đẹp, vùi trong hơi ấm của lòng bàn tay và tỉ tê những lời tuyệt đối không thể để cho đối phương nghe được. "Ánh mắt thế là sao chứ, Nagi? Chỉ là có hơi bất ngờ thôi mà. Chạm vào tớ, thêm nữa đi." Giọng Reo như khẩn cầu một điều vốn dĩ chẳng khó khăn gì nếu cậu chịu bày tỏ với Nagi. Đúng vậy, không chỉ có cậu trai màu tóc bạc óng ánh kia mới là kẻ duy nhất mong cầu đắm chìm trong làn hơi, âm thanh ngắt quãng, khung cảnh nếp lụa nhàu nhĩ và mồ hôi chảy nhễ nhại dọc xuống ga giường. Reo cũng thế, cậu say mê đôi mắt, mê mệt bờ môi của Nagi. Hơn vạn vật kể cả tiền tài và danh vọng, kể cả ước mơ và lý tưởng. Báu vật lấp lánh hơn trăm ngàn vì sao, nâng niu đến mức đăm ra cuồng si và ích kỷ. Cảm xúc điên cuồng dâng lên từ tận đáy lòng nhưng lại bị chính Reo trói buộc bởi sự sợ hãi, cậu sợ bản thân sẽ đánh mất người mình yêu thêm một lần nữa. Dáng hình hỗn tạp xấu xí này, chỉ nên để một mình Reo khắc ghi vào sổ sách, ẩn giấu sau bức màn giả dối. Bằng mọi giá không được để Nagi nhìn thấy, một chút cũng không.
•••
"Nagi? Có mỗi cậu thôi sao? Chigiri đâu rồi?""Không biết, giờ vẫn còn sớm nên chắc là cậu ấy chưa tập xong." "Vậy chỉ còn mỗi tớ và Nagi ở lại đây." Reo ngồi xuống giường sau khi đóng cửa phòng, cậu chẳng biết làm gì hay nói gì lúc này nữa, cậu đoán là Nagi cũng gặp tình trạng giống cậu. Cả hai tuy đã làm lành nhưng dường như vẫn tồn tại một bức tường ngăn cách họ thoải mái thể hiện những cử chỉ thân mật với nhau. "Reo không thích ở cùng tớ sao? Tớ ra ngoài nhé?" Lời nói của Nagi ấy, lúc thì như sóng biển buổi sớm vỗ vào mặt cát vàng long lanh, lúc thì trập trùng lên xuống như đồi núi cao cheo leo. Nhẹ tênh xen lẫn nỗi buồn hoang hoải nơi đáy mắt, nặng nề dẫn dắt cõi lòng người nghe vào nát tan. Nagi Seishiro, thủ pháp gây án của cậu ta có lẽ chính là ngôn từ thành thật, bóp nghẹt sự sống của một linh hồn chơi vơi giữa đại dương bạt ngàn xanh thẳm. "Tớ có bảo thế đâu... Nagi lại muốn bỏ rơi tớ thêm lần nữa sao?" Reo cười, có thể thấy hàm ý trong câu nói vừa rồi không có gì xấu và người kia thừa biết rằng cậu bạn thân của mình chỉ đang đùa mà thôi. Nhưng lạ thường thay, bên trong anh bỗng dưng dấy lên một nỗi hoang mang, Nagi tự hỏi giây phút này, ánh mắt của anh sẽ như thế nào nhỉ? "Ôi, tớ xin lỗi... Tớ không cố tình làm Nagi buồn đâu..." Bối rối, sững sờ, ngỡ ngàng, lo lắng là toàn bộ những từ ngữ dùng để miêu tả dáng vẻ của Reo lúc này. Trời ạ, Reo thật sự chẳng cố tình chọc ngoáy vào điều cấm tuyệt ấy đâu, cậu chỉ muốn đùa một chút thôi nhưng không thể tin được lại khiến Nagi bày ra đôi mắt thế này đây. Hàng mi rũ xuống, đồng tử hẹp dần và trông anh có vẻ đang buồn. Không, chắc chắn, cơn bão lòng đang hoành hành trong tâm thức của Nagi, khơi nguồn cho mọi cảm xúc lộn xộn pha trộn vào nhau tạo nên nỗi buồn in hằn trên gương mặt và ánh mắt. "Tớ không bỏ rơi Reo đâu!" Ánh mắt của Nagi thay đổi, Reo chẳng mất nhiều công sức để thấy được sự quyết liệt trong đôi đồng tử đờ đẫn ấy, cậu đặt tay lên cổ mình và bảo: "Tớ chỉ đùa thôi mà..." "Tớ thì không." Câu từ chắc chắn, đanh lại và phẳng phiu tựa tờ giấy thuần khiết chẳng dính chút mực đen nào. Reo hiểu mà, Nagi làm gì biết nói dối đâu chứ, cậu ta luôn thẳng thắn như vậy nên mới khiến Reo tổn thương một lần. Và lần đó là lần cuối cùng Nagi làm Reo đau, anh cam đoan với cả thế giới, với bản thân mình và với Reo. Thú thật thì, khoảnh khắc này, thanh quản của Reo đột nhiên đông cứng lại, chứng kiến đôi mắt gia cố bằng sự mạnh mẽ và quyết tâm ấy, bất giác Reo cảm thấy như mình đang bị treo lơ lửng trên sợi dây tội lỗi vậy. "Cậu làm tớ thấy mình có lỗi đấy." Nụ cười nở trên môi của Reo thật tươi, thật ngời sáng và đồng thời cũng rất đỗi hạnh phúc. Đôi mình ai cũng khao khát đắm chìm trong hơi ấm của đối phương. Tình yêu nung nấu bởi dục vọng ví như chén rượu say đưa hương dưới vầng trăng vàng, như nắng ban mai chiếu rọi vùng trời lạnh căm, như con thú đói thèm được nuốt sạch con mồi. Chết tiệt, không còn cách nào dừng lại được nữa rồi, mọi giác quan đang thôi thúc Nagi tiến tới và đập vỡ cái ngưỡng cửa bạn bè bức bối này đi. "Cậu không trốn được đâu, Reo." "Hả? Gì cơ?"Những ngón tay thon dài cứ thế chậm rãi chạm lên từng đường nét trên khuôn trang hoàn hảo của Reo. Anh chạm lên bờ má, chạm lên cánh môi, chạm lên vành tai, xích lại gần nhau, phá tan khoảng cách. Thoả mãn chưa? Chưa. Muốn thêm nữa? Ừ. Những ngón tay lần mò qua đôi tai đỏ âu, những lọn tóc bạc mềm mại rơi trên da thịt nhạy cảm. Một tay anh giữ lấy phần gáy trống không phòng bị, một tay kéo mạnh người thương về phía mình để đôi môi mình kề, đôi mắt mình cận. Cảm xúc mãnh liệt chẳng nể nang gì mà bùng nổ, hai điểm nhìn giao nhau, va vào nhau, chết ngạt trong tiếng thở của nhau. Reo không giữ nổi sự kinh ngạc, mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến cậu có muốn cũng chẳng thích ứng kịp. Cái gì đang xảy ra thế này? Nagi hôn cậu? Đùa chắc. Cậu cố gắng đẩy cánh môi ẩm ướt kia ra khỏi làn môi hồng của mình nhưng càng chống cự lại khiến đối phương càng muốn cấu xé hơn. Anh ghì chặt hai bàn tay nghịch ngợm xuống giường, chân cậu bị tách ra bởi đầu gối của Nagi. Môi hôn điên loạn, đầu lưỡi quấn lấy nhau hình thành sức ép tác động lên lồng ngực, làm ngăn chặn nhịp thở của cả hai. Không thở được nhưng chẳng muốn dứt ra, hương thơm tình si nồng nàn khắp căn phòng, ái ân trọn vẹn dâng tràn nơi khoé mắt. Sau đêm nay, Nagi sẽ không bao giờ có thể thoả mãn với những cái chạm thông thường được nữa. Âm thanh ngắt quãng, nếp lụa nhàu nhĩ, mồ hôi chảy nhễ nhại dọc xuống ga giường. Họ đắm chìm trong làn hơi, trong cảm xúc, trong lý trí. Trao cho nhau cái mê man của rượu, trao cho nhau cái dịu dàng của nắng mai, trao cho nhau cái bạo tàn của cơn đói. Vừa âu yếm, trân trọng nhưng cũng vừa cắn xé nhau đến tận cùng xương tủy, tận cùng máu thịt.
•••
"Trời lạnh nhỉ? Nagi." "Ừ. Tớ muốn ngủ." "Cậu lúc nào chả buồn ngủ." Reo khẽ cười, cậu chống cằm nhìn ra cửa sổ. Tiết trời se lạnh khiến cho da mặt của Reo ửng đỏ lên, có lẽ da cậu có hơi nhạy cảm với trời đông và không chỉ khuôn mặt điểm vài vệt đỏ mà những nơi khác trên cơ thể cũng xuất hiện dấu vết tương tự. Nagi đã quen Reo đủ lâu để biết sự mẫn cảm về làn da của cậu nhưng thú thật thì anh không tài nào điều khiển được đôi mắt của mình thoát ra khỏi những vệt đỏ nhàn nhạt ấy. Bằng một thế lực quái đản nào đó, nó làm anh chú ý. "Reo..." "Sao thế?" Bỗng làn hơi lành lạnh tới từ năm đầu ngón tay của Nagi chạm vào một bên bờ má của Reo. Cái chạm nhẹ nhàng, như thể có một chiếc lông vũ lướt ngang qua vùng da thịt phúng phính để lại dư âm của sự yêu chiều. "Ơ..." Reo bất giác lùi về phía sau như muốn trốn tránh bàn tay đang chới với giữa không trung, chỉ còn mỗi tiếng gió rò rỉ, rít bên tai, căm lặng đến đáng sợ. Không một ai nói gì, bầu không khí trở nên ngột ngạt hơn, Nagi có chút ngờ nghệch với tình huống hiện tại nhưng anh nhanh chóng xử lý thông tin và chầm chậm thu tay của mình về lại vị trí cũ. Reo cũng nhận ra có vẻ bản thân đã sơ ý làm bầu không khí thay đổi theo chiều hướng tiêu cực, cậu vội vàng lên tiếng phá vỡ cái không gian ngượng nghịu, lạnh lẽo này: "Nagi muốn nói gì à?" "Không có gì... Chỉ là muốn chúc cậu ngủ ngon thôi." "Thế hả? Chưa đến giờ ngủ mà. Cậu có khát nước không?" "Tớ không." "Vậy tớ đi lấy cà phê đây, Nagi về phòng trước đi nhé." "Ừ." Cuộc nói chuyện dồn dập và vồn vã đến ngộp thở giữa cả hai kết thúc một cách chóng vánh, hơn cả thời gian ngọn gió mùa hè nán lại. Nagi ngồi lặng lẽ, khay thức ăn đã khô dần, anh nhìn lòng bàn tay của mình bằng ánh mắt chất chứa buồn phiền, nỗi bâng khuâng dày vò lấy tâm trí khiến trái tim anh bị xáo trộn bởi hàng tá xúc cảm ngổn ngang. Đây là lần đầu tiên Reo khước từ cái chạm của anh, hỏi anh có ổn với điều đó không vì dẫu sao thì hồi trước anh cũng từng bỏ rơi Reo mà? Câu trả lời tất nhiên là không. Nagi không thích điều này chút nào, một chút cũng không.
•••
Cuối cùng cũng khuất được tầm nhìn của Nagi, Reo yên tâm mở khoá chiếc hộp nơi tâm hồn bị kìm hãm bởi lý trí. Khoảnh khắc trái tim được tự do nhảy múa trên sân khấu của những nốt nhạc điên cuồng, cơ thể Reo nóng ran lên như cái nóng hanh hao của những ngày tháng Sáu, làn sương dày phủ mờ tâm trí cậu khiến cho tất thảy dây thần kinh và tế bào máu reo vang khúc ca của tiếng tim đập loạn nhịp. Đây không phải lần đầu tiên Nagi chạm vào cậu, nhưng kì thực đây là lần đầu tiên Reo cảm thấy bấn loạn đến thế. Bao nhiêu xấu hổ, bao nhiêu ngượng ngùng, bao nhiêu vui sướng đều được thả trôi trong đầu óc. Chết thật chứ, cậu muốn nôn hết mọi thứ mình đã tiêu hoá ra khỏi bụng để lấp đầy vào đó là cơn choáng ngợp mà bản thân đang mang. Hai bên gò má không ửng đỏ lên vì ngày đông tuyết vương khắp mảng trời, nó đỏ bừng và nóng rực. Chẳng may là vì cái nắng bốn mươi độ đã gieo nơi tiềm thức của Reo rồi lây lan ra toàn bộ cơ thể nhất là khuôn mặt cậu. Reo dùng hai tay che đi mặt tiền xinh đẹp, vùi trong hơi ấm của lòng bàn tay và tỉ tê những lời tuyệt đối không thể để cho đối phương nghe được. "Ánh mắt thế là sao chứ, Nagi? Chỉ là có hơi bất ngờ thôi mà. Chạm vào tớ, thêm nữa đi." Giọng Reo như khẩn cầu một điều vốn dĩ chẳng khó khăn gì nếu cậu chịu bày tỏ với Nagi. Đúng vậy, không chỉ có cậu trai màu tóc bạc óng ánh kia mới là kẻ duy nhất mong cầu đắm chìm trong làn hơi, âm thanh ngắt quãng, khung cảnh nếp lụa nhàu nhĩ và mồ hôi chảy nhễ nhại dọc xuống ga giường. Reo cũng thế, cậu say mê đôi mắt, mê mệt bờ môi của Nagi. Hơn vạn vật kể cả tiền tài và danh vọng, kể cả ước mơ và lý tưởng. Báu vật lấp lánh hơn trăm ngàn vì sao, nâng niu đến mức đăm ra cuồng si và ích kỷ. Cảm xúc điên cuồng dâng lên từ tận đáy lòng nhưng lại bị chính Reo trói buộc bởi sự sợ hãi, cậu sợ bản thân sẽ đánh mất người mình yêu thêm một lần nữa. Dáng hình hỗn tạp xấu xí này, chỉ nên để một mình Reo khắc ghi vào sổ sách, ẩn giấu sau bức màn giả dối. Bằng mọi giá không được để Nagi nhìn thấy, một chút cũng không.
•••
"Nagi? Có mỗi cậu thôi sao? Chigiri đâu rồi?""Không biết, giờ vẫn còn sớm nên chắc là cậu ấy chưa tập xong." "Vậy chỉ còn mỗi tớ và Nagi ở lại đây." Reo ngồi xuống giường sau khi đóng cửa phòng, cậu chẳng biết làm gì hay nói gì lúc này nữa, cậu đoán là Nagi cũng gặp tình trạng giống cậu. Cả hai tuy đã làm lành nhưng dường như vẫn tồn tại một bức tường ngăn cách họ thoải mái thể hiện những cử chỉ thân mật với nhau. "Reo không thích ở cùng tớ sao? Tớ ra ngoài nhé?" Lời nói của Nagi ấy, lúc thì như sóng biển buổi sớm vỗ vào mặt cát vàng long lanh, lúc thì trập trùng lên xuống như đồi núi cao cheo leo. Nhẹ tênh xen lẫn nỗi buồn hoang hoải nơi đáy mắt, nặng nề dẫn dắt cõi lòng người nghe vào nát tan. Nagi Seishiro, thủ pháp gây án của cậu ta có lẽ chính là ngôn từ thành thật, bóp nghẹt sự sống của một linh hồn chơi vơi giữa đại dương bạt ngàn xanh thẳm. "Tớ có bảo thế đâu... Nagi lại muốn bỏ rơi tớ thêm lần nữa sao?" Reo cười, có thể thấy hàm ý trong câu nói vừa rồi không có gì xấu và người kia thừa biết rằng cậu bạn thân của mình chỉ đang đùa mà thôi. Nhưng lạ thường thay, bên trong anh bỗng dưng dấy lên một nỗi hoang mang, Nagi tự hỏi giây phút này, ánh mắt của anh sẽ như thế nào nhỉ? "Ôi, tớ xin lỗi... Tớ không cố tình làm Nagi buồn đâu..." Bối rối, sững sờ, ngỡ ngàng, lo lắng là toàn bộ những từ ngữ dùng để miêu tả dáng vẻ của Reo lúc này. Trời ạ, Reo thật sự chẳng cố tình chọc ngoáy vào điều cấm tuyệt ấy đâu, cậu chỉ muốn đùa một chút thôi nhưng không thể tin được lại khiến Nagi bày ra đôi mắt thế này đây. Hàng mi rũ xuống, đồng tử hẹp dần và trông anh có vẻ đang buồn. Không, chắc chắn, cơn bão lòng đang hoành hành trong tâm thức của Nagi, khơi nguồn cho mọi cảm xúc lộn xộn pha trộn vào nhau tạo nên nỗi buồn in hằn trên gương mặt và ánh mắt. "Tớ không bỏ rơi Reo đâu!" Ánh mắt của Nagi thay đổi, Reo chẳng mất nhiều công sức để thấy được sự quyết liệt trong đôi đồng tử đờ đẫn ấy, cậu đặt tay lên cổ mình và bảo: "Tớ chỉ đùa thôi mà..." "Tớ thì không." Câu từ chắc chắn, đanh lại và phẳng phiu tựa tờ giấy thuần khiết chẳng dính chút mực đen nào. Reo hiểu mà, Nagi làm gì biết nói dối đâu chứ, cậu ta luôn thẳng thắn như vậy nên mới khiến Reo tổn thương một lần. Và lần đó là lần cuối cùng Nagi làm Reo đau, anh cam đoan với cả thế giới, với bản thân mình và với Reo. Thú thật thì, khoảnh khắc này, thanh quản của Reo đột nhiên đông cứng lại, chứng kiến đôi mắt gia cố bằng sự mạnh mẽ và quyết tâm ấy, bất giác Reo cảm thấy như mình đang bị treo lơ lửng trên sợi dây tội lỗi vậy. "Cậu làm tớ thấy mình có lỗi đấy." Nụ cười nở trên môi của Reo thật tươi, thật ngời sáng và đồng thời cũng rất đỗi hạnh phúc. Đôi mình ai cũng khao khát đắm chìm trong hơi ấm của đối phương. Tình yêu nung nấu bởi dục vọng ví như chén rượu say đưa hương dưới vầng trăng vàng, như nắng ban mai chiếu rọi vùng trời lạnh căm, như con thú đói thèm được nuốt sạch con mồi. Chết tiệt, không còn cách nào dừng lại được nữa rồi, mọi giác quan đang thôi thúc Nagi tiến tới và đập vỡ cái ngưỡng cửa bạn bè bức bối này đi. "Cậu không trốn được đâu, Reo." "Hả? Gì cơ?"Những ngón tay thon dài cứ thế chậm rãi chạm lên từng đường nét trên khuôn trang hoàn hảo của Reo. Anh chạm lên bờ má, chạm lên cánh môi, chạm lên vành tai, xích lại gần nhau, phá tan khoảng cách. Thoả mãn chưa? Chưa. Muốn thêm nữa? Ừ. Những ngón tay lần mò qua đôi tai đỏ âu, những lọn tóc bạc mềm mại rơi trên da thịt nhạy cảm. Một tay anh giữ lấy phần gáy trống không phòng bị, một tay kéo mạnh người thương về phía mình để đôi môi mình kề, đôi mắt mình cận. Cảm xúc mãnh liệt chẳng nể nang gì mà bùng nổ, hai điểm nhìn giao nhau, va vào nhau, chết ngạt trong tiếng thở của nhau. Reo không giữ nổi sự kinh ngạc, mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến cậu có muốn cũng chẳng thích ứng kịp. Cái gì đang xảy ra thế này? Nagi hôn cậu? Đùa chắc. Cậu cố gắng đẩy cánh môi ẩm ướt kia ra khỏi làn môi hồng của mình nhưng càng chống cự lại khiến đối phương càng muốn cấu xé hơn. Anh ghì chặt hai bàn tay nghịch ngợm xuống giường, chân cậu bị tách ra bởi đầu gối của Nagi. Môi hôn điên loạn, đầu lưỡi quấn lấy nhau hình thành sức ép tác động lên lồng ngực, làm ngăn chặn nhịp thở của cả hai. Không thở được nhưng chẳng muốn dứt ra, hương thơm tình si nồng nàn khắp căn phòng, ái ân trọn vẹn dâng tràn nơi khoé mắt. Sau đêm nay, Nagi sẽ không bao giờ có thể thoả mãn với những cái chạm thông thường được nữa. Âm thanh ngắt quãng, nếp lụa nhàu nhĩ, mồ hôi chảy nhễ nhại dọc xuống ga giường. Họ đắm chìm trong làn hơi, trong cảm xúc, trong lý trí. Trao cho nhau cái mê man của rượu, trao cho nhau cái dịu dàng của nắng mai, trao cho nhau cái bạo tàn của cơn đói. Vừa âu yếm, trân trọng nhưng cũng vừa cắn xé nhau đến tận cùng xương tủy, tận cùng máu thịt.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com