Nagireo Cau Ay La Ban Trai Cua Hoc Ba
Tiếp tục trận đấu với 10A2, cả đội đều bất ngờ trước kỹ năng thiên tài của Nagi. Hắn chơi bóng như thể đó là điều tự nhiên nhất trên đời, làm mọi người kinh ngạc. Reo nở nụ cười mãn nguyện, cảm thấy cuối cùng mình cũng tìm được "một điều thú vị" trong cuộc sống nhàm chán của mình: giúp Nagi tỏa sáng.Sau 30 phút diễn ra trận đấu quyết liệt, tiếng còi từ trọng tài thổi lên cao vút. Đội của Reo đã dành chiến thắng . Sau buổi tập hôm ấy, cả đội vẫn chưa hết bàn tán về cậu học sinh đầu trắng với kỹ năng chơi bóng thiên tài. Nhưng trong khi mọi người phấn khích vì "viên ngọc thô" tên Nagi, hắn vẫn giữ thái độ dửng dưng như mọi thứ chẳng liên quan đến mình. Nagi rời sân tập với chiếc cặp cũ kỹ, đôi tai nghe đeo hờ và ánh mắt lơ đễnh như thể mọi chuyện đã kết thúc."Ê Nagi, cậu làm gì giỏi vậy?" Reo chạy theo, bắt đầu chuỗi câu hỏi không hồi kết."Chẳng gì cả.""Thế thích gì nhất?""Ngủ."Ừ... ngoài ngủ ra thì sao?"Nagi thở dài, liếc qua Reo, vẻ mặt có chút bất lực nhưng cũng chẳng thấy phiền bằng lúc trước. "Thích ăn đồ ngọt."Lần đầu tiên, Nagi chịu đáp lại. Đối với Reo, đây là một bước tiến lớn. Và từ hôm đó, Reo càng chắc chắn hơn về cảm giác: cậu muốn hiểu Nagi, muốn giúp cậu ấy vượt qua nỗi cô đơn mà chính Reo cảm nhận được từ những lần nhìn sâu vào ánh mắt u buồn ấy.***Những ngày sau đó, Reo bắt đầu dành ra cả giờ ra chơi để tìm Nagi. Lúc thì ở sân bóng, lúc thì trên hành lang vắng, thậm chí ở quán ăn vặt ngoài cổng trường. Reo kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, chẳng cần mời, và bắt đầu những câu chuyện về đủ mọi thứ: đội bóng, bài kiểm tra, thầy cô, kế hoạch cuối tuần...Ban đầu, Nagi chỉ ậm ừ đáp lại vài câu, thỉnh thoảng còn lén nhìn đồng hồ mong đến giờ học. Nhưng dần dần, hắn không còn thấy phiền nữa. Thật kỳ lạ, giọng nói sôi nổi của Reo, sự kiên nhẫn đến mức phi lý của cậu ta, và ánh mắt không bao giờ phán xét làm Nagi cảm thấy... dễ chịu. Ít nhất là đủ để cậu không đứng dậy bỏ đi.Trong khi Reo mải mê làm quen với Nagi, Chirigi – bạn thân từ nhỏ của cậu – bắt đầu cảm thấy lạ lẫm. Vốn dĩ hai người họ lúc nào cũng gắn bó như hình với bóng, từ trong lớp học đến đội bóng, vậy mà dạo này, mỗi khi tìm Reo, Chirigi đều thấy cậu ấy đang ngồi đâu đó với Nagi."Reo, cậu làm gì thế? Sao bỏ tớ lại hoài vậy?" Chirigi bực bội nói trong giờ ra chơi."À, tớ chỉ đang làm quen với Nagi thôi. Cậu ấy... đặc biệt lắm." Reo trả lời, giọng đầy hào hứng."Đặc biệt đến mức bỏ cả tớ luôn à?" Chirigi nói như trêu chọc, nhưng trong lòng lại có chút khó chịu.Reo khựng lại một chút, rồi cười xòa. "Thôi nào, cậu cũng biết tớ là người dễ bị thu hút bởi những thứ thú vị mà. Với cả, Nagi... cậu ấy cần tớ hơn."Reo không nói ra, nhưng cậu nhận ra một điều mà Chirigi không hiểu. Nagi không giống họ - những người có gia đình ấm áp, bạn bè xung quanh và một cuộc sống ổn định. Cậu ấy lẻ loi, đơn độc và không tin tưởng ai cả. Dù Nagi không nói ra, ánh mắt và hành động của cậu ấy đã nói lên tất cả.Vì vậy, Reo quyết định sẽ ở bên Nagi, dù có phải khiến Chirigi không vui. Cậu tin rằng Nagi không cần lời khuyên hay sự thương hại; cậu chỉ cần một người bạn thật sự."Ra chơi sau này, cậu có muốn xuống sân bóng không?" Reo hỏi trong khi ngồi cạnh Nagi.Nagi nhíu mày, ngước lên từ chiếc điện thoại. "Làm gì?""Chơi bóng chứ làm gì. Cậu giỏi mà, nhưng giỏi hơn nữa thì sẽ thú vị hơn, đúng không?"Nagi suy nghĩ một lát, rồi khẽ gật đầu.Ngày hôm ấy, lần đầu tiên cả hai cùng chơi bóng với nhau mà không cần lý do gì đặc biệt. Không áp lực, không kỳ vọng, chỉ là một trận đá đơn giản giữa hai người. Và đó cũng là lần đầu tiên Nagi cảm thấy nhẹ nhõm, như thể cậu có thể tin tưởng vào một ai đó mà không lo sợ bị bỏ rơi.Còn Reo, khi nhìn thấy nụ cười thoáng qua trên gương mặt vốn lạnh lùng của Nagi, cậu biết mình đã chọn đúng.Và rồi, sự kết nối giữa Reo và Nagi ngày càng sâu sắc hơn. Sau mỗi giờ học, Reo lại giành thời gian để giúp Nagi học bài. Thoạt đầu, Nagi chỉ làm qua loa, nhưng dần dần, khi hắn nhận ra Reo thực sự quan tâm đến mình, sự cố gắng của hắn cũng tăng lên. Những câu hỏi của Nagi cũng bắt đầu có chiều sâu hơn, không còn chỉ là những câu trả lời ngắn gọn nữa.Một ngày nọ, khi cả hai cùng ngồi trong phòng học thêm, Reo giơ quyển sách toán lên và cười. "Này, Nagi, thử làm bài này đi. Đừng để tớ giúp nhé, tự cậu làm được đấy."Nagi nhíu mày, cảm thấy chút khó khăn, nhưng rồi hắn quyết tâm làm thử. Từng con số, từng phương trình không còn là những thứ xa lạ nữa. Dưới sự chỉ dẫn tận tình của Reo, Nagi dần nhận ra rằng mình không phải kẻ thua cuộc trong cuộc chơi này. Hắn không cần phải bỏ cuộc khi gặp khó khăn, mà có thể vượt qua chúng bằng chính sức mạnh của mình.Mặc dù Nagi vẫn giữ vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng ánh mắt của hắn không còn đơn độc như trước. Reo hiểu rằng hành trình giúp Nagi chữa lành không phải là điều có thể hoàn thành trong một sớm một chiều, nhưng cậu không vội. Với Reo, chỉ cần Nagi tiến từng bước nhỏ, đó đã là niềm hạnh phúc lớn lao.Cả hai tiếp tục đồng hành cùng nhau, không chỉ trên sân bóng mà còn trong cuộc sống, nơi họ học được cách trân trọng nhau, cùng nhau vượt qua mọi thử thách.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com